← Ch.589 | Ch.591 → |
Quang mang của truyền tống trận thủy chung vẫn sáng chói mắt.
Có điều, đối với bọn Trịnh Hạo Thiên mà nói, bọn họ đã quen với loại ánh sáng này rồi, mặc kệ ánh sáng đó có huyền diệu như thế nào, trong lòng họ vẫn thủy chung phẳng lặng không một gợn sóng.
Ánh sáng dần dần tiêu tán, bọn họ đã xuất hiện trong một chiếc truyền tống trận to lớn.
Truyền tống trận này tọa lạc trong một sơn cốc rộng lớn, khi bọn họ xuất hiện ở truyền tống trận, mấy đạo thần niệm cường đại từ trên không trung giáng xuống, quét qua người bọn họ.
"Văn Nhân linh giả, không ngờ là ngươi dẫn đội tới. Chẳng lẽ ngươi muốn tự mình tiến vào trong chiến trường linh giả ư?"Một giọng nói già nua âm u truyền tới.
Văn Nhân Băng Oánh tựa hồ như nhận ra lai lịch của tiếng nói này, mắt nàng ta híp lại, nói: "Trần tông sư hiểu lầm rồi, vãn bối không phải là muốn tiến vào chiến trường linh giả, mà là hộ tống mấy vị đệ tử tông môn tiến vào chiến trường phổ thông."
Trong lòng bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên đều giật thót, Văn Nhân Băng Oánh hiện giờ đã là một vị cường giả linh thể cường đại, cho dù là ở trong Vạn Kiếm tông gặp chưởng giáo nhân dân và Vân thái thượng chưởng lão cũng không cần phải xưng hô vãn bối. Nhưng khi vặp vị Trần tông sư này, lại cung kính đến vậy, vậy thì người này có lai lịch như thế nào?
Giọng nói của Trần tông sư chậm rãi vang lên: "Như vậy rất tốt, linh giả chính là tài sản quý giá của nhân tộc chúng ta, quyết không thể tùy tiện hao tổn được. Nếu Vạn Kiếm tông các ngươi tùy tiện để ngươi tiến vào chiến trường, lão phu kiểu gì cũng phải tìm lão tửu qủy đó lý luận một phen."
Văn Nhân Băng Oánh cười khổ, nói: "Đa tạ tiền bối ưu ái."
"Đã không phải là ngươi muốn tiến vào chiến trường linh giả, lão phu cũng không quản, ngươi tự mình dẫn người đi."
Lời nói của Trần tông sư từ từ trầm thấp, tới cuối cùng thì biến mất không thấy đâu.
Mà tới bây giờ, Văn Nhân Băng Oánh mới thở phào một hơi, tựa hồ như nói những lời vừa rồi đã hao phí rất nhiều tinh lực của nàng ta vậy.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Sư tỷ, vị Trần tông sư này là ai vậy? Lão tử quỷ của Vạn Kiếm tông chúng ta có phải là Vân thái thượng trưởng lão không?"
Văn Nhân Băng Oánh khẽ lắc đầu, nói khẽ: "Vị tiền bối này chính là một trong những cường giả mạnh nhất đương thế, mà lão... cái đó, đợi ngày sau các ngươi tấn thăng linh thể, Vân thái thượng trưởng lão sẽ nói rõ cho các ngươi."
Trong lời nói của nàng ta không ngờ còn mang theo mấy phần ngưng trọng hiếm có, rõ ràng là rất cố kỵ đối phương.
Bốn người Trịnh Hạo Thiên lập tức ngậm chặt miệng, trong lòng bọn họ cũng có chút cảm khái.
Đây chính là điểm mà hạ phong và phong đầu vô danh vĩnh viễn không bằng được trung phong.
Văn Nhân Băng Oánh trước khi tấn thăng linh thể, khẳng định đã biết một số bí mật. Nhưng bọn họ đã là cường giả cửu giai, hơn nữa công nhận trong tông môn là những đệ tử hạch tâm tuyệt đối có thể trùng kích linh thể, nhưng vẫn không biết những bí mật này.
Văn Nhân Băng Oánh dẫn bọn họ rời khỏi truyền tống trận này, mà một vị nam tử trung niên thì cười ha ha ra đón.
"Văn nhân linh giả, cung hỉ, cung hỉ."Từ đằng xa, y đã ôm quyền làm lễ. Có điều ánh mắt của y cũng chỉ nhìn chằm chằm lên người Văn Nhân Băng Oánh, còn đối với bọn Trịnh Hạo Thiên ở phía sau nàng ta thì coi như không thấy.
Bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên trong mắt lóe linh quang, lập tức nhìn thấy một vầng linh quang của hỗn nhược thiên thành (dung thành một thể như tự nhiên, trời sinh)trên người người này.
Người này không ngờ cũng là một vị cường giả linh thể.
Người đó tựa hồ như có cảm ứng, hừ khẽ một tiếng, ánh mắt co lại, chợt nhìn về phía bọn Trịnh Hạo Thiên.
Ánh mắt của y cực kỳ lăng lệ, giống như là mũi dao sắc bén rạch qua, trực tiếp xuyên thấu ánh mắt của đám người Trịnh Hạo Thiên, hung hăng đâm vào trong lòng họ.
Đây là một loại thủ đoạn công kích tinh thần cường hãn, là cường giả linh thể dựa vào lực lượng tinh thần cường đại của mình áp bức tu luyện giả dưới linh giả.
Người này đã dùng thủ đoạn này để tập kích, rõ ràng là trong lòng đã tức giận, nên muốn cho đám người Trịnh Hạo Thiên một bài học.
Nếu đổi lại là tu luyện giả cửu giai bình thường, vậy thì dưới ánh mắt này, khẳng định tâm linh sẽ thất thủ, run như cầy sấy. Nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ dẫn tới ảnh hưởng đến tâm linh tu hành, trở thành trở lực lớn cho lúc tiến giai ngày sau.
Nhưng bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên thì khác, bọn họ đều có tư chất siêu phẩm chân chính, hơn nữa đều đã lĩnh ngộ được một loại lực lượng ý chí cường đại trong thiên địa.
Tâm chí của họ kiên định, lực lượng tâm linh cường đại vô cùng.
Tuy lực lượng ý chí của họ giống như là đương đầu với một toàn núi đè xuống, nhưng tâm linh của bọn họ cũng chỉ hơi rúng động lúc mới đầu à thôi, sau đó thì lập tức thi triển ra các loại thủ đoạn để chống đỡ.
Khí thế của Dư Uy Hoa là cuồng bạo nhất, hai mắt hắn trợn tròn, cả người trên dưới khí tức cuồn cuộn, không ngờ lại không thèm để ý tới sự chênh lệch thực lực giữa hai người mà ngạnh kháng.
Khí tức của Lâm Đình thì phiêu hốt bất định, lúc ẩn lúc hiện, giống như là một con đại bằng điểu (chim đại bàng) bay lượn trên không trung, hơn nữa còn khóa chặt con mồi, chỉ cần đối phương hơi thả lỏng, sẽ dùng thế sét cánh không kịp bưng tai vồ chết.
Cừu Hinh Dư hít sâu một hơi, tinh thần của nàng ta sung túc, êm dịu như ngọc, giống như là một cây bồng mềm mại không chịu lực. Nhưng, bên trong mảng bông này lại ẩn tàng mũi châm chí mạng, chỉ cần áp lực của đối phương tiếp tục tăng cường, tất sẽ bị đâm cho chảy máu.
Mà trong hai mắt của Trịnh Hạo Thiên thì tinh quang bắn ra tứ phía, lực lượng quang ám cường đại trong não vực và chân khí trong đan điền đã dung hợp làm một, đủ cả cương lẫn nhu, âm dương tương dung, không ngờ lại lờ mờ có xu thế đại thành hợp nhất hoàn mỹ.
Người đó trong lòng thắt lại, ánh mắt lập tức biến thành ngưng trọng.
Y là một cường giả linh thể chân chính, một cái quét mắt này đã ngưng tụ lực lượng tinh thần cường đại trên người y.
Trước kia tất cả tu luyện giả dưới linh thể đều chạm vào ánh mắt này là sụp đổ, cho dù là người xuất sắc nhất cúi phải cúi xuống không dám nhìn thẳng vào y.
Nhưng bốn người ở trước mặt không ngờ lại cường hãn như vậy, bọn họ không chỉ có thể chịu đựng được loại áp lực cường đại này, hơn nữa còn mơ hồ dùng các loại phương thức để tiến hành công kích, điều này khiến hắn kinh hãi, cũng không nén được giận.
Y hừ khẽ một tiếng, trên người lập tức sát cơ lẫm liệt.
Song, lúc này Văn Nhân Băng Oánh lại bước ra một bước, đứng ở giữa họ, mặt lạnh như băng, nói: "Dụ Thư linh giả, ngươi muốn làm gì?"
Động tác của Dụ Thư hơi dừng lại, mặt không đổi sắc, nói: "Văn Nhân linh giả, mấy tên tiểu bối mà nàng dẫn tới không hiểu lễ phép, ta chỉ muốn thay nàng giáo huấn chúng một chút thôi."
Sắc mặt của Văn Nhân Băng Oánh rất khó coi, nàng ta chậm rãi nói: "Đây là đệ tử môn hạ của Vạn Kiếm tông chúng ta, cho dù là muốn giao huấn thì ta sẽ tự mình ra tay, không cần phiền tới đại giá của Phong Thần nhai thái thượng trưởng lão."
Đám người Trịnh Hạo Thiên lúc này mới biết, vị Dụ Thư linh giả này không ngờ là thái thượng trưởng lão của Phong Thần Nhai.
Vừa nghĩ tới ân oán giữa bọn họ và Phong Thần nhai, trong lòng Trịnh Hạo Thiên lại cảm thán, đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đây cũng có thể phát sinh xung đột với họ, xem ra mình quả thật là Phong Thần nhai không hợp nhau.
Hai mắt Dụ Thư lóe linh quang, y lạnh lùng nói: "Văn Nhân Băng Oánh, ngươi chẳng qua là vừa tấn thăng linh thể, chẳng lẽ muốn làm kẻ địch với lão phu ư."
Văn Nhân Băng Oánh không tỏ ra yếu kém, nói: "Với thân phận linh giả chí tôn mà đi khi nhục tiểu bối cửu giai, chẳng lẽ Dụ Thư linh giả cho rằng Văn Nhân có thể tụ thủ bàng quan ư?"
Hô hấp của Dụ Thư lấp tức uất nghẹn, ngay cả mặt y cũng dần dần đỏ lên.
Trong lòng y rất tức giận, đang định quát mắng thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Trần tông sư lại vang lên: "Vì chuyện của mấy tên tiểu bối không ngờ lại cãi nhau ỏm tỏi, các ngươi không sợ mất mặt à."
Dụ Thư và Văn Nhân Băng Oánh lập tức câm như hến, ngay cả một câu cũng không dám nói.
"Mấy tên tiểu bối này tuy tư chất không tồi, nhưng lại không hiểu quy củ, không ngờ dám sử dụng linh quang nhìn trộm linh giả, theo lý phải chịu trừng phạt."
Khóe miệng của Dụ Thư hơi cong lên, thỏa mãn nói: "Trần tông sư chí công vô tư."
Văn Nhân Băng Oánh thì vội vàng nói: "Trần tông sư, bọn họ đều là lần đầu tiên vào đây, quả thực là không hiểu quy củ. Nhưng xin ngài niệm tình bọn họ phạm lỗi lần đầu, cho phép họ lập công chuộc tội."
Trần tông sư trầm ngâm một lát, nói: "Cũng được, ngươi đã cầu tình cho chúng, vậy thì đưa chúng vào chiến trường thất xoáy, còn có thể từ trong chiến trường sống sót đi ra hay không thì phải trông vào vận khí của chúng."
Văn Nhân Băng Oánh biến sắc, do dự một lát, cuối cùng cũng đành nói: "Tuân mệnh."
Dụ Thư cười lạnh một tiếng, nói: "Truyền tống trận của chiến trường thất xoáy ở đằng kia, có cần lão phu dẫn đường cho các ngươi không."
Văn Nhân Băng Oánh nhìn xoáy vào y, không chút khách khí nói: "Văn Nhân biết đường, không cần phiền tới Dụ Thư linh giả."
Dụ Thư cười lạnh, quay người phất tay áo bỏ đi, không ngờ lại không thèm để ý tới họ.
Văn Nhân Băng Oánh ổn định lại tâm tình, cười khổ một tiếng, nói: "Trịnh sư đệ, chiến trường thất xoáy mà các ngươi phải tới lần này là một hiểm địa. Án chiếu theo quy củ, lần đầu tiên tiến vào chiến trường bách tộc, tuyệt không nên trực tiếp tới thất xoáy, mà là phải lịch luyện một đoạn thời gian ở các chiến trường khác rồi mới tiến vào thất xoáy..." Nàng ta dừng lại một chút rồi nói: "Nếu các ngươi cảm thấy không nắm chắc, ngu tỷ sẽ liên hệ với chưởng giáo chân nhân và Vân thái thượng chưởng lão. Nếu như bọn họ có thể cầu.. à không lên tiếng thì có thể khiến Trần tông sư thay đổi chủ ý."
Đám người Trịnh Hạo Thiên sớm đã có được bản đồ chiến trường từ tay Vân thái thượng chưởng lão.
Chuyện này quan hệ tới tính mạng của bọn họ, cho nên bọn họ đã đọc rất kỹ càng.
Trong chiến trường bách tộc có vô số cường giả, hơn nữa cũng không phải là một địa phương cố định.
Trong đó cường giả linh thể và tuy luyện giả bình thường phân biệt ở các chiến trường khác nhau, mà cho dù là giữa tu luyện giả phổ thông cũng sẽ tiến vào những chiến trường khác nhau.
Trong đó chiến trường thất xoáy chính là một chiến địa khá hung hiểm trong tất cả các chiến trường, người có thể tiến vào chiến trường thất xoáy, trên cơ bản đều là người nhiều năm lang bạt ở các chiến trường khác.
Đám người Trịnh Hạo Thiên lần đầu tiên tới đây, lập tức bị phái tới chiến trường thất xoáy, điều này quả thực là một sự trừng phạt không lớn cũng không nhỏ.
Hơi lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên nói: "Sư tỷ không cần phải lo lắng, chiến trường thất xoáy thì chiến trường thất xoáy, chúng ta... nhất định sau một năm sẽ sống sót trở về gặp tỷ."
Văn Nhân Băng Oánh nhìn mấy vị sư đệ tràn đầy lòng tự tin này, nàng ta đột nhiên phát hiện, nụ cười trên mấy khuôn mặt này tựa hồ như tràn đầy một loại lực lượng thần kỳ nào dó, không ngờ có thể làm cảm nhiễm tình tự của những người khác.
Chính vào lúc này, sự lo lắng trong lòng nàng ta đột nhiên biến mất một cách kỳ diệu. Nàng ta tựa hồ như tin rằng, đám người Trịnh Hạo Thiên nhất định có thể độ qua kiếp nạn này, hoàn thành khảo nghiệm một năm sinh tồn trong Chiến trường thất xoáy, hơn nữa còn liệp sát được vô số dị tộc.
"Được, đã vậy, ngu tỷ đưa các ngươi đi?"
Văn Nhân Băng Oánh dẫn bọn họ tới một truyền tống trận khác, hơn nữa còn lấy ra xấp lớn Linh Khí phù đặt vào vị trí cố định trong trận đồ.
Sau khi trận đồ bắt đầu khởi động, truyền tống được hết bọn họ đi, Văn Nhân Băng Oánh nói khẽ: "Các người đừng khiến ta thất vọng nhé!"
← Ch. 589 | Ch. 591 → |