Vay nóng Homecredit

Truyện:Chiến Thiên - Chương 591

Chiến Thiên
Trọn bộ 974 chương
Chương 591: Chiến trường bách tộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-974)

Siêu sale Lazada


Rầm...

Tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên từ một nơi cách đó không xa vang lên, khiến cho tai người ta ong ong.

Bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt họ đều lộ ra vẻ dở khóc dở cười.

Từ trong truyền tống trận bước vào chiến trường bách tộc, không phải là một địa điểm cố định, mà là tùy cơ xuất hiện ở một mảng khu vực nào đó. Có điều mỗi một chiến trường đều cực kỳ rộng lớn, muốn ở đó gặp được người của dị tộc không phải là dễ dàng.

Mà vào thời khắc họ truyền tống lại gặp phải chiến đấu, vận khí thế này thể nói là cực kỳ xấu

Quang mang cuối cùng cũng thu liễm, bốn người họ đều cẩn thận giới bị, các loại bảo khí thuẫn bài bay quanh người.

Trên người Dư Uy Hoa và Lâm Đình thì hiện ra chiến giáp cường đại mới tinh, còn Trịnh Hạo Thiên thì nắm Thủy Quang tráo trong tay, chỉ cần có một chút không đúng thì hắn sẽ ném vật này ra để bảo vệ mọi người.

Thủy Quang tráo tuy chỉ là một siêu phẩm linh khí, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong thậm chí là vượt xa ngụy pháp khí bình thường. Nếu chỉ thủ hộ bốn người bon họ, tuyệt đối có thể bảo vệ họ được bình an.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên Trịnh Hạo Thiên mới không chút do dự đồng ý tiến vào chiến trường thất xoáy.

Song, khiến bọn họ kinh ngạc là, sau khi bọn họ hiện thân lại không hề gặp phải tập kích như trong ý liệu. Tuy vẫn có tiếng nổ rầm rầm, nhưng là ở phía sau bên trái mọi người truyền tới.

Bọn họ chăm chú nhìn, nơi đó có hơn mười người đang đánh giết kịch liệt, chiến cuộc đã tới thời khắc quyết định sinh tử, cho nên căn bản không có ai phân tâm chú ý tới họ.

Những người này không phải là cường giả của nhân tộc, mà là thuộc hai chủng tộc khác nhau.

Một chủng tộc trong đó thân hình cao to, người thấp nhất cũng hơn một trượng, mà thân hình của chủng tộc còn lại thì tương tự như nhân loại bình thường, nhưng da thịt của họ lại đen như mực, ở lưng còn một thêm một cánh tay.

Giữa hai dị tộc này giống như là có thâm cừu đại hận gì vậy, cho dù là biết rõ có người truyền tống tới, vẫn không thèm để ý, chỉ dành hết tâm tư để trảm sát diệt tuyệt đối phương.

Bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên nhìn nhau, chậm rãi lui ra sau.

Khó lắm mới gặp được chuyên tốt như vậy, bọn họ đương nhiên phải đứng ngoài cuộc rồi, còn sau cùng có làm như ông đắc lợi được không thì phải xem xem thực lực của những người đó như thế nào.

"Gừ..."

Một hán tử thân hình cao to nhất trong đó đột nhiên gầm lên một tiếng.

Trong tiếng gầm này không ngờ lại tràn đầy một cỗ lực lượng thần kỳ cuồn trào mãnh liệt và không thể chống đỡ được, phàm là người nghe thấy tiếng rống giận này đều run lên, giống như là trong nháy mắt xuất hiện sự đình trệ.

Tiếng rống của người đó vừa dứt, liền xuất thủ nhanh như điện đánh về phía tộc nhân ba tay, cự chưởng so với so với quạt hương bò còn lớn hơn mấy phần trong nháy mắt đã vỗ lên đầu hai người.

Khí lực của hắn cuồng bạo vô cùng, một chưởng này vỗ xuống, giống như là bổ hai trái dưa lớn vậy, trực tiếp vỗ nát hai cái đầu.

Những người của tộc ba tay còn lại đại kinh thất sắc, bọn họ gào lên một tiếng, không dám dây dưa nữa, bỏ chạy tan tác.

Bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên biến sắc, đúng vào lúc tráng hạ đó rống giận, bọn họ cũng cảm nhận được loại sóng âm kích thích cường liệt. Rất rõ ràng, đây là một môn công pháp cường đại có thể làm ảnh hưởng tới thần kinh của nhân loại.

Nếu vào lúc bất ngờ không phòng bị mà bị đạo sóng âm này đánh bất ngờ, chỉ sợ là đối với bất kỳ ai mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

"Môn công pháp này, không tồi." Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói.

Lâm Đình trong lòng khẽ động, khóe miệng nở một nụ cười đầu thâm ý.

Những tráng hán thân hình cao to đó tổng cộng có năm người, bọn họ không hề truy kích mà nhanh chóng tụ lại với nhau, hướng ánh mắt về phía đám người Trịnh Hạo Thiên.

Mà tráng hán vừa hét lớn một tiếng đó lúc này cả người ướt đẫm mồ hôi, được mấy đồng bạn của gã bảo vệ ở phía sau.

Rất rõ ràng, sau khi hét lớn một tiếng, tinh khí thần của người này đã suy yếu đi nhiều, rất khó khôi phục trong khoảng thời gian ngắn.

"Cửu gia, thập giai, thập giai, cửu giai, thập giai..."

Trong hai mắt của Dư Uy Hoa lánh lánh tinh quang, chậm rãi đếm.

Trên người năm tráng hán dị tộc này phân biệt bồng bềnh vầng sáng chín tầng và mười tầng, những vầng sáng này ngưng tụ không tán, rõ ràng đều là những người giả tiến giai nhiều năm.

Chiến trường thất xoáy quả nhiên danh bất hư truyền, vừa tiến và mà đã gặp được cường giả không phải là cửu giai thì cũng là thập giai. Mà những đối thủ dị tộc giao chiến với họ về đẳng cấp thì sợ rằng cũng không thu kém chút nào, nếu không thì cũng không thể nào giằng co với họ lâu như vậy được.

Trong mắt năm tráng hán dị tộc đều lập lánh hào quang, lúc nhìn thấy vầng sáng trên người bốn người này không ngờ đều là chín tầng, bọn họ không hẹn mà cùng thở phào một hơi.

Tráng hán cơ hồ đã kiệt sức đó phất tay, tùy ý nói: "Giết."

Tuy bọn họ đã đấu một trận, nhưng đối diện với bộ dị tộc cửu giai, bọn họ vẫn có lòng tin chiến thắng.

Hai nam tử cửu gia, hai nam tử thập giai ở bên cạnh gã lập tức vâng lời đi ra, mỗi người nhắm chuẩn một người, gào thét lao tới.

Hai mắt Dư Uy Hoa sáng lên: "Tới hay lắm."

Hắn gầm lên một tiếng tức giận, thân thể lập tức phát sinh biến hóa to lớn, trong nháy mắt đã hóa thành kim cương biến thân, Phiên giang đảo hải côn trong tay giơ lên cao, khí thế to lớn trong nháy mắt đã lên tới đỉnh phong.

"Gừ..."

Theo một tiếng rống đinh tai nhức óc, một côn này mang theo khí thế không gì sánh nổi đập xuống.

Tên đại hán đang lao về phía gã thân hình tuy cao to hơn Dư Uy Hoa nhiều, nhưng sau khi nghe thấy tiếng rống này, cảm nhận khí thế dâng trào đó, không biết vì sao, không ngờ lại kinh hồn táng đởm, ngay cả hai chân cũng lờ mờ run rẩy.

Trong tay gã cầm một đao một thuẫn, miễn cưỡng giơ thuẫn bài lên, muốn chống đỡ một côn này.

Song, khi thuẫn bài tiếp xúc với một côn này, gã mới biết rằng, lực lượng của người này quả thực là quá kinh khủng. -

Một côn này đập xuống, giống như là một tòa núi lớn từ trên trời giáng xuống, thuẫn bài của gã tuy cường đại, nhưng dưới một con này lập tức vỡ nát, hơn nữa lực lực vẫn không yếu đi, truyền lên người gã, không ngờ lại đập cho gã lún xuống đất.

Loại lực lượng này, cho dù là trong tộc của họ cũng hiếm có.

Người đó hét thảm một tiếng, còn chưa đợi một nửa thân thể đã tê dại của gã hồi phục thì lại một con nữa đánh xuống, đập cho một nửa thân thể của gã thành thịt nhão.

Người này hai mắt trợn lên, lập tức chết tươi.

Lâm Đình hừ lạnh một tiếng, thân hình nháy mắt đã hóa thân thành đại bằng điểu. Trong mắt hắn lóe sáng, quang mang màu vàng kim lập tức bắn ra. Tốc độ của kim quang nhanh tới cực điểm, tuy người ở trước mặt hắn cố gắng sử dụng thuẫn bài để đỡ, nhưng vẫn không kịp.

Sau khi bị kim quang bắn trung thân thể, trên ngực của người đó lập tức có thêm hai cái lỗ, dưới cơn đau thấu tim gan, gã phát ra tiếng hét bi thảm thê lương. Có điều tiền hét này vừa dứt, trước mắt đã nhoáng lên, một đôi cự trảo đã hung hăng nắm lấy đầu gã.

"Bốp..." Một tiếng nổ vang lên, đầu của gã lập tức nổ tung như hai người của tộc ba tay lúc trước, óc và máu vấy xuống đất.

Lâm Đình quay lại, ở trên không trung vẽ ra một đường cong hoa lệ, sau đó đứng ổn định lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tên dị tộc thập giai sau cùng, trên người tỏa ra sát khí, khóa chặt lấy khí tức của gã.

Hai vị cường giả dị tộc cửu gia cũng coi như là gặp xui xẻo, gặp phải cường giả hai nhân loại có yêu hóa biến thân siêu phẩm đồng giai, hơn nữa cái mà yêu hóa biến thân của hai người này lại còn là hai trong yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh.

Thực lực bọn họ chưa chắc đã kịp hoàn toàn phát huy ra hết thì đã bị đối phương dễ dàng trảm sát rồi.

Hai vị cường giả dị tộc thập giai còn lại đại kinh thất sắc, bọn họ đang hối hận không thôi, lại thấy trước mắt đã có vô vàn quang mang, vô số điểm sáng bảo vây lấy họ.

"Đi..."

Theo một tiếng quái khẽ của Cừu Hinh Dư, vô số tinh quang lập tức hỏa thành kiếm quang, hơn nữa còn giống như nước biển ập tới.

So với kiếm hải của Trịnh Hạo Thiên, thập ức kiếm hải mà Cừu Hinh Dư có thể thao khống không nghi ngờ gì nữa thiếu đi một chút khí thế hùng bá, quyết tiến không lùi.

Nhưng, trong kiếm hải của Cừu Hinh Dư, lại có thêm mấy phần nhu hòa, khiến cho cả kiếm hải biến thành giống như là trong bông có kim, trong sự bình tĩnh lại ẩn hiện nguy cơ tứ bề khó có thể hình dung.

Tuy cái mà họ tu luyện đều là Vạn Kiếm quyết, nhưng tích cách và kỳ ngộ của mỗi người khác nhau, kiếm hải tu luyện ra cũng có phong cách bất đồng.

Kiếm hải của Trịnh Hạo Thiên là sóng biển cuộn trào, cao tới trăm trượng, bất kỳ địch nhân nào ở dưới kiếm hải, mỗi thời mỗi khắc đều phải chịu được áp lực to lớn đáng sợ, hắn chính là dùng một loại khí thế cường đại hủy diệt diệt địch nhân một cách triệt để.

Mà kiếm hải của Cừu Hinh Dư thì lại giống như là một biển lớn lặng gió yên ả, nhìn thì đẹp đẽ vô hạn, không có chút nguy hiểm nào.

Nhưng nếu rơi vào trong biển, vậy thì mảng đại dương mênh mông này sẽ là nơi chôn thây cuối cùng của kẻ đó.

Dẫu sao, khí lực của một người có dai dẳng đến thế nào, cũng không thể dựa vào lực lượng của mình mà bơi tới bờ kia của biển lớn.

Lúc này, sau khi kiếm quang của Cừu Hinh Dư tản ra, lập tức bao phủ hai cường giả dị tộc thập giai vào trong.

Sau khi hai người này thấy kiếm quang rợp trời rày đặc, lập tức toàn lực phòng thủ, dùng linh quang bảo vệ bản thân đến một giọt nước cũng không lọt. Nhưng khi họ muốn từ mặt này của kiếm hải xông ra thì lại phát hiện rằng đã là lực bất tòng tâm.

Bất kể là họ trùng kích như thế nào, đều giống như là lạc đường trong biển sâu, không tìm thấy phương hướng chính xác để đào thoát. Mà một khi học sức cùng lực kiệt, cũng là lúc bọn họ mất mạng.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, người khác không nhìn thấu những gì bên trong kiếm hải, nhưng hắn thì lại thấy rõ mồn một.

Đó là bởi vì hai người họ tâm linh tương thông, tâm ý tương liên, cho nên mới có thể nhìn thấu thế giới kiếm của nhau. Nếu không phải vậy, cho dù là nhân vật như Vân thái thượng chưởng lão cũng không thể dễ dàng nhìn thấu.

Sau khi nhìn thấy Cừu Hinh Dư điều khiển khiếm hải dùng phương thức này để vây khốn hai cường giả dị tộc thập giai, hắn thầm cảm thán ở trong lòng. Vạn kiếm quyết không hổ là trấn môn chi bảo của tông phái, bất kể là dao sắc chăt đay rối, hay là dao mềm cắt thịt, đều cường đại khủng bố như nhau.

"Hắc hắc, không phải là muốn giết chúng ta ư, vậy phiền các hạ tự mình động thủ đi." Dư Uy Hoa gác gậy lên vai, sau khi cười điên cuồng một tiếng, không ngờ xông vào bên trong kiếm hải của Cừu Hinh Dư.

Chỉ cần thấy bộ dạng hung thần ác sát của hắn là biết mục tiêu của hắn chính là hai vị cường giả thập giai ở trong kiếm trận.

Mắt thấy tất cả những cảnh này, vị cường giả dị tộc thập giai còn lại trợn trừng mắt lên, vẻ mặt không nói lên lời nhìn mọi người.

Lúc này, trong lòng gã chỉ có một ý nghĩ duy nhất, mấy nhân loại này, thật sự chỉ là cửu giai thôi ư?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-974)