← Ch.620 | Ch.622 → |
Trịnh Hạo Thiên nhìn Hoàng lúc này, trong lòng dâng trào cảm xúc.
Hoàng, đúng là Hoàng.
Ngày xưa, lúc hắn lần đầu tiên gặp Hoàng, vị trụ cột tương lai của kim cương nhất tộc này đang tiếp nhận sự cúng bái và tung hô của vô số đồng tộc.
Hoàng lúc đó, quang huy vạn trượng, khí thế cực thịnh, có thể áp chế vô số những cường giả trẻ tuổi ở trong nhân tộc.
Mà lúc này, tuy ở đây không có cường giả thứ hai của kim cương nhất tộc để tung hô khen ngợi Hoàng, nhưng gã vẫn dùng bá khí và thực lực của mình thể hiện sự cường hãn vô bỉ, áp bức hai vị cường giả dị tộc thập giai đến ngay cả một tiếng phản đối cũng không dám nói ra.
Bỗng nhiên, trong lòng Trịnh Hạo Thiên dấy lên đấu chí cường đại.
Hắn không ngờ lại có chút nóng lòng muốn được giao thủ với Hoàng.
Đương nhiên, hắn không phải là mất đi lý trí. Hoàng thà đắc tội với hai vị cường giả của dị tộc cũng muốn duy trì phương án phân phối lúc trước, hoàn toàn là vì ra mặt cho hắn.
Trịnh Hạo Thiên nếu như lúc này đi khiêu chiến Hoàng, vậy thì chính là tên ngu ngốc không biết tốt xấu rồi.
Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cười nói: "Hoàng huynh, đa tạ. Có điều ngày sau nếu ta và ngươi lại giao thủ, vậy thì đừng mong ta có thể nương tay."
Hoàng ngạo nghễ cười nói: "Đọ sức chân chính giữa ta vào ngươi không phải là hiện tại, đợi chuyện này xong rồi, chúng ta ở chiến trường linh giả lại phân cao thấp đi."
Chiến trường linh giả chính là chiến trường mà cường giả linh thể của các tộc hướng tới, người có thể lăn lộn ở đó đều là cường giả linh thể cường đại. Nếu muốn có tư cách tiến vào thì phải thành linh thể.
Lúc Hoàng mới có cửu giai đã buông ra hào ngôn muốn ở đó đợi Trịnh Hạo Thiên, điều này chứng tỏ gã có sự tự tin cực kỳ cường đại đối với thành tựu tương lai của mình.
Mỉm cười, Trịnh Hạo Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cảnh giới linh thể, thực sự là khiến người ta mong đợi.
Hoàng đi tới trước mắt con chim lửa đang hôn mê, nói: "Phượng tủy đã thành công hóa hình, muốn chia làm bốn mà không tổn thương tới lực lượng thần kỳ ở bên trong không phải là chuyện dễ dàng."
Tạp Phỉ Đặc hừ khẽ một tiếng, nói: "Hỏa linh nhất tộc của chúng ta có bí pháp, có thể chia vật này thành bốn phần bằng nhau mà không mang lại bất kỳ thương tổn nào."
Ánh sáng đen trên người Ô Mặc dũng động, chậm rãi bay tới.
Y vừa rồi tuy ăn phải quả đắng dưới tay Hoàng, nhưng dẫu sao cũng không bị thương tới căn bản, hơi nghỉ ngơi mọt lát đã khôi phục lại hơn nửa.
Lúc này hai mắt y trợn lên, nói: "Cúng ta đều biết hỏa linh nhất tộc có bí pháp, nhưng ai có thể đảm bảo là ngươi trong lúc phân chia không mang lòng riêng chứ."
Tạp Phỉ Đặc tức giận, trừng mắt lườm y, nói: "Nếu ta không ra tay, chẳng lẽ để ngươi ư?"
Ô Mặc cười quái dị, gật đầu nói: "Ta thà tự mình động thủ, tổn thất một chút tinh hoa của phượng tủy chứ cũng không muốn để ngươi có nhiều hơn." Nói xong, ánh mắt của y liếc về phía Hoàng, nói: "Hoàng huynh thấy thế nào."
Trịnh Hạo Thiên nhìn hai người họ, trong lòng không khỏi than thầm.
Ai trong thiên hạ cũng vì chữ lợi.
Khi bọn họ nhìn thấy thực lực của mình giảm mạnh, không hẹn mà cùng muốn liên thù để giải quyết mình. Mà một khi bắt đâu phân phối phượng tủy thì cái liên minh lỏng lẻo này lập tức tan rã ngay.
Hai người bọn họ vì lợi ích mà tạm thời kết minh, đồng dạng cũng vì lợi ích mà trở mặt với nhau.
Hỏa diễm trên người Tạp Phỉ Đặc cháy bừng lên, nói: "Ô Mặc, lúc trước khi ba tộc chúng ta liên thủ, không phải từng ước định, một khi thành công bắt được phượng tủy, sẽ do ta phân chia ư, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái ước định?"
"Đương nhiên không phải." Mắt Ô Mặc đảo quanh, nói: "Ta chỉ muốn tìm một biện pháp công bằng mà thôi, bởi vì ta không muốn để lợi ích của mình bị tổn hại."
Tạp Phỉ Đặc cực kỳ tức giận, hậm hực nói: "Địa ma tham lam, đúng là đáng chết."
Ô Mặc cười hắc hắc, nói: "Hỏa linh nhất tộc của các ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn đâu."
Hoàng nhíu mày, nói: "Ô Mặc, Tạp Phỉ Đặc nói đúng đó, muốn phân phối hoàn mỹ phượng tủy, chúng ta đều không có năng lực đó, chỉ có hỏa linh nhất tộc mới có thể làm được, cho nên chuyện này cứ giao cho y đi."
Ô Mặc đảo mắt, nói: "Chỉ cần có thể đảm bảo y trong lúc phân phối không ngầm hạ thủ, ta đương nhiên không có vấn đề gì." Nói xong y cười nói với Trịnh Hạo Thiên: "Chắc rằng Trịnh huynh cũng không nguyện ý tới có người thừa cơ mưu lợi phải không?" -
Trịnh Hạo Thiên bật cười, tên Ô Mặc này thật không hổ là địa ma nhất tộc, vừa rồi kém đòi đánh đòi giết mình, hiện giờ vừa thấy mình có giá trị lợi dụng, lại đổi mặt ngay được.
Tuy trong lòng khinh bỉ con người của y, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Cứ để cho hai con chó ngắn nhau đi.
Hai mắt Tạp Phỉ Đặc trợn tròn lên, ngọn lửa trên người điên cuồng bập bùng, một lát sau, cuối cùng cũng nói: "Được rồi, ta dùng hỏa linh nguyên thạch lập thệ, tuyệt đối sẽ không ở trong quá trình phân phối hấp thu một chút lực lượng nào của phượng tủy, nếu như trái với lời thế, xin để nguyên thạch của ta vỡ nát, tâm ma nhiễu thể, vĩnh viễn không có ngày tấn thăng linh thể."
Đám người Trịnh Hạo Thiên trong lòng rúng động, ngay cả Ô Mặc cũng chỉ mấp máy môi hai cái, nhưng lại không phản đối nữa.
Đối với hỏa linh nhất tộc mà nói, nguyên thạch không nghi ngờ gì nữa chính là thứ quan trọng nhất. Nếu như nguyên thạch bị vỡ nát, cho dù là có thể bảo toàn được tính mạng, nhưng cả đời này cũng đừng hòng tiến bộ được nữa.
Hơn nữa lời thề này còn liên quan tới cả tâm ma, một khi phản bội, sẽ lưu lại một vết sẹo lớn trong tâm linh, trong quá trình tấn thăng linh thể vào ngày sau sẽ dễ dàng bị thiên ma xâm thể mà vẫn lạc.
Có thể nói, một khi y thật sự làm ra chuyện phản bội lời thề, vậy thì trong tuế nguyệt vô cùng ngày sau, y sợ rằng căn bản không dám trùng kích cảnh giới linh thể.
Mà với tư chất và địa vị của Tạp Phỉ Đặc trong hỏa linh nhất tộc mà nói, nếu như không thể tiến giai linh thể, vậy thì tuyệt đối so với giết y còn khó chịu hơn vạn phần.
Hoàng nhìn xoáy vào gã, nói: "Được, đã như vậy thì phiền Tạp Phỉ Đặc các hạ rồi."
Gã phất tay một cái, con chim lửa ở dưới đất lập tức bay lên, rơi xuống trước mặt Tạp Phỉ Đặc.
Hai đốm lửa trong mắt Tạp Phỉ Đặc bập bùng kịch liệt, thậm chí so với lúc y lập tức còn cường liệt hơn vài phần.
Không biết vì sao khi nhìn thấy Tạp Phỉ Đặc kích động như vậy, trong lòng Trịnh Hạo Thiên lại dâng lên một tia cảm giác kỳ lạ.
Đây tựa hồ như là một loại cảm giác sợ hãi.
Mí mắt của hắn không tự chủ được mà giật giật, mơ hồ cảm ứng thấy một loại nguy hiểm không tên đang tới gần.
Chỉ là, bất kể hắn quan sát như thế nào, ý nghĩ ở trong đầu chuyển động như thế nào cũng đều không minh bạch nổi sự nguy hiểm này là từ đâu tới.
Mắt hắn chuyển động nhanh mấy vòng, cổ tay Trịnh Hạo Thiên lật một cái, Thủy quang tráo đã được lấy ra. Vào thời khắc cầm kiện bảo vật này ở trong tay, trong lòng hắn mới thấy bình tĩnh.
Bất kể là nguy cơ mà hắn phải đối diện là gì, chỉ cần có thứ này ở trong tay, sinh mạng của hắn đã được đảm bảo.
Tạp Phỉ Đặc cầm con chim lửa lên, y thở hắt ra một hơi, tựa hồ như có một loại cảm giác như có gánh nặng trên vai.
Sau đó, ngọn lửa trên người y lại một lần nữa bập bùng, từ luồng hỏa quang màu đỏ che lấp cả con chim lửa. Ánh áng màu đỏ chói mắt này không kéo dài lâu, bọn chúng từ từ đổi màu, biến thành màu u lam mà Trịnh Hạo Thiên vô cùng cố kỵ.
Trịnh Hạo Thiên đã từng giao thủ với Tạp Phỉ Đặc, không còn xa lạ gì với loại hỏa diễm màu lam này.
Tuy hắn thấy không cường đại như hỏa diễm màu đỏ của con chim lửa, nhưng phượng tủy dẫu sao cũng là sinh vật không có trí tuệ, sự vận dụng hỏa diễm tất nhiên là không xảo diệu bằng được Tạp Phỉ Đặc.
Cho nên, vào thời khắc mà hỏa diễm màu lam của Tạp Phỉ Đặc bùng lên, Trịnh Hạo Thiên càng cảnh giác hơn.
Có điều, uy lực của úy lam chi hỏa quả thật là cường đại không gì sánh được, sau khi cỗ hỏa diễm này dần dần chuyển hoán, tất cả mọi người đều mơ hồ nhìn thấy, con chim lửa ở bên trong hỏa diễm đã từ từ tan chảy, hơn nữa bắt đầu phân giải.
Hoàng và Ô Mặc chạm rãi gật đầu, tuy Tạp Phỉ Đặc đã lấy nguyên hạch ra để thề, nhưng bọn họ vẫn tập trung chú ý quan sát mỗi một động tác của y, không hề lơ là một chút nào.
Cảm thụ lực lượng hỏa hệ cường đại từ trên người Tạp Phỉ Đặc truyền tới, Hoàng than khẽ một tiếng, nói: "Tạp Phỉ Đặc thiện trường úy lam chi hỏa, là một nhân vật thiên tài hiếm khó trong hỏa linh nhất tộc. Nếu như muốn chia cắt phượng tủy một cách hoàn hảo không tổn hại, cũng chỉ có y ra tay mới làm được."
Mắt Ô Mặc lại đảo liên tục, nói: "Lợi ích mà Tạp Phỉ Đặc lần này thu hoạch được đảm bảo không nhỏ. Hừ! chúng ta cho dù là cầm phượng tủy về, cũng chưa chắc có thể được chia cho hưởng bao nhiêu. Nhưng y dã có kinh nghiệm phân phối phượng tủy, năng lực khống chế đối với hỏa diễm tuyệt đối có thể đề cao lên một bước. Có lẽ..." Y dừng lại một chút, càng lúc càng có chút cố kỵ, nói: "Có lẽ y nhờ vậy có thể đột phá cực hạn trước mắt, tiến giai lên linh thể cũng chưa biết chừng.
Hoàng ngạo nghễ cười nói: "Cho dù Tạp Phỉ Đặc nhờ đó mà tiến gia lên linh thể thì sao, chúng ta chỉ cần nỗ lực, cũng có thể đuổi kịp y mà."
Khóe miệng Ô Mặc giật giật mấy cái, trong lòng nghĩ thầm: "Tên kim cương này, chẳng lẽ ngươi cho rằng những sinh vật khác ở trên thế giới này cũng biến thái giống như ngươi ư?"
Bất tri bất giác, Ô Mặc đã công nhận thực lực của Hoàng, hơn nữa đã dùng hai từ biến thái lên người gã này.
Hỏa diễm màu lam càng lúc càng dày đặc, hơn nữa càng lúc càng lớn, dần dần khoách tán ra, mơ hồ như bao bọc cả nửa thân thể của Tạp Phỉ Đặc vào trong.
Một cỗ lực lượng cuồn cuộn từ bên trong thân thể của y truyền ra, khống gian xung quanh thậm chí còn bởi vì sự ba động của cỗ lực lượng này mà run rẩy khe khẽ.
Ba người Trịnh Hạo Thiên nhìn nhau, trong lòng đều hoài nghi không thôi.
"Thực lực của y... cũng quá cường đại rồi." Ô Mặc lẩm bẩm, trên mặt càng âm tình bất định.
Với lực lượng ba động mà Tạp Phỉ Đặc lúc này phóng thích ra mà nói, đã vượt xa cực hạn mà ba người bọn họ có thể dự liệu. Mà cỗ lực lượng ba động này có xu thế càng lúc càng mạnh, nhưng nếu như mạnh thêm nữa.....
Sợ là ngay cả khí tức của cường giả linh thể cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trong đầu Trịnh Hạo Thiên không ngừng xoay chuyển vô số ý nghĩ, đột nhiên, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên.
Sắc mặt của hắn đại biến, thốt lên kinh hãi: "Không ổn, bạo liệt thạch."
"Cái gì?" Hoàng ngây ra, sau đó cũng biến sắc theo.
Chỉ bằng lực lượng của Tạp Phỉ Đặc, tuyệt đối không thể làm được như vậy, nhưng nếu toàn bộ bạo liệt thạch còn lại trên người y đồng thời dẫn nổ, vậy thì lại là chuyện khác rồi.
"Hắc hắc..."
Một tiếng cười quỷ dị từ trong miệng Tạp Phỉ Đặc truyền ra, y mở bừng hai mắt, trong mắt đầy vẻ trào phóng: "Các ngươi hiện tại mới nghĩ ra thì đã muộn rồi."
Y vừa dứt lời, khí tức trê người đã cường đại tới cực điểm.
"Rầm!"
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ trong thân thể y vang lên, lực lượng có tính hủy diệt lấy y làm trung tâm cuồn cuộn khuếch tán ra.
← Ch. 620 | Ch. 622 → |