← Ch.621 | Ch.623 → |
Sóng lửa úy lam sắc bùng lên, mang theo lực lượng khủng bố hủy thiên diệt địa.
Chúng dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tràn ra bốn phương tám hướng, chỉ trong nháy mắt, đã hoàn toàn nhấn chìm ba người Trịnh Hạo Thiên còn đang bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Mà gần như cùng lúc đó, cỗ lực lượng bạo tạc cường đại này cũng khiến cho không gian bị bóp méo.
Ở trước mặt Tạp Phỉ Đặc, vùng không gian vốn đang méo mó bất định, cuối cùng cũng rách ra, để lộ ra một khe không gian dài ba xích.
Trong cái khe đó, cũng có vô tận hỏa diễm, nhiệt độ cực cao, không ngờ chẳng hề thua kém hỏa diễm úy lam ở đây chút nào.
Tạp Phỉ Đặc không chút do dự sải bước tiến vào. Và ngày sau khi thân thể hắn tan biến trong khe nứt không gian, cái khe này cũng nhanh chóng khép lại, cuối cùng run lên hai cái rồi biến mất hoàn toàn.
Toàn bộ mọi chuyện đều phát sinh quá nhanh, căn bản không để cho người ta bất cứ chút thời gian phản ứng nào.
Ba người Trịnh Hạo Thiên tuy là người thân kinh bách chiến, hơn nữa khi Tạp Phỉ Đặc dùng uy lam chi hỏa thiêu đốt phượng tủy cũng quan sát cực kỳ cẩn thận, nhưng bất cứ ai cũng không thể nghĩ tới, hắn lại có thể điên cuồng đến như vậy.
Hắn giả đò chia tách phượng tủy, âm thầm đem toàn bộ Bạo Liệt thạch trong cơ thể tập trung lại, đồng thởi kích nổ.
Uy lực của Bạo Liệt thạch tất cả mọi người đều quá rõ rồi. Mà sau khi hắn đồng loạt kích nổ mấy trăm viên Bạo Liệt thạch, không những tạo ra lực lượng bạo tạc khủng bố đến khó tin, mà còn nhân cơ hội đó mở ra thông đạo không gian.
Xé rách không gian, đây là chuyện chỉ có cường giả linh thể mới làm được.
Nhưng Tạp Phỉ Đặc mới có tu vi thập giai, dựa vào Bạo Liệt thạch phụ trợ đã có thể làm được điều này.
Hỏa linh bộ tộc không hổ là một trong nhị thập tứ thánh, ở một số phương diện có thiên phú và lực lượng mà các chủng tộc khác khó có thể so sánh được.
Nếu như là tu luyện giả bình thường, dưới sự trùng kích của cỗ lực lượng này, vô luận bọn họ có chuẩn bị thế nào, cuối cùng cũng đi đời nhà ma mà thôi.
Nhưng mấy người Trịnh Hạo Thiên lại khác. Trong nháy mắt nhận ra âm mưu của Tạp Phỉ Đặc, bọn họ đã tung hết toàn hộ thủ đoạn phòng hộ ra.
Hoàng hét lớn một tiếng, kim sắc quang mang trên người lại một lần nữa khuếch tán ra ngoài.
Kim Cương Hộ Thể thần công, chính là công pháp phòng hộ cường đại đặc biệt của kim cương nhất tộc. Trong phạm vi kim sắc quang mang bao phủ, cho dù trùng kích có cường đại hơn nữa, cũng đừng mơ tưởng đả thương được hắn.
Kim sắc quang mang khuếch tán cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cả hắn lẫn Trịnh Hạo Thiên lại.
Cho dù là tới thời điểm nguy ngập này, hắn vẫn không quên đối thủ nhân loại này. Bởi vì trong lòng hắn, cũng có ý muốn cùng Trịnh Hạo Thiên phân tranh cao thấp một trận. Đương nhiên, trận quyết đấu này không phải diễn ra ngay bây giờ, mà là khi Trịnh Hạo Thiên đã khôi phục lại chiến lực đỉnh phong.
Chỉ là, kim sắc quang mang vừa khuếch tán ra ngoài thì hắn chợt cảm thấy quanh người mát lạnh.
Sóng nhiệt cuồn cuộn mênh mông đang mãnh liệt tràn tới phảng phất như trong nháy mắt đã biến mất, mà thay vào đó là một thế giới lạnh ngắt.
Hai hàng lông mày của hắn khẽ nhướng lên, lập tức nhìn thấy một vầng quang hoa thủy vụ đã đem mình và Trịnh Hạo Thiên bao phủ vào bên trong.
Với kiến thức rộng rãi của hắn cùng ân ân oán oán giữa kim cương nhất tộc và ngư nhân bộ tộc... trong nháy mắt đã nhận ra lai lịch thứ này. Hắn không nhịn được liền kinh hô một tiếng: "Thủy Quang tráo..."
Trịnh Hạo Thiên cười sang sảng nói: "Hoàng huynh, nhãn lực tốt thật."
Oanh oanh....
Sóng nhiệt hung hăng oanh kích lên Thủy Quang tráo phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Cảm thụ áp lực từ trên Thủy Quang tráo truyền tới, ngay cả Hoàng cũng không nhịn được mà biến sắc.
Trên người Tạp Phỉ Đặc vốn có mang theo hơn một ngàn viên Bạo Liệt thạch. Khi công kích phượng tủy, hắn đã dùng hết trên dưới một phần ba, còn lại khoảng hơn bảy trăm viên.
Mà hiện giờ, không ngờ hắn lại dùng sạch toàn bộ. Năng lượng bạo tạc sinh ra đương nhiên giống như sụp trời nứt đất, tuyệt đối không phải nhỏ.
Từng cỗ từng cỗ sóng nhiệt cường đại không ngừng oanh kích lên Thủy Quang tráo. Sóng xung kích cường đại phảng phất như có thể hủy diệt toàn bộ thế giới này trong nháy mắt.
Bất quá, Thủy Quang tráo chính là bảo vật cường đại nhất của ngư nhân bộ tộc. Đặc biệt là sau khi được Lỗ đại sư luyện chế lần thứ hai, đã khiến cho kiện Thủy Quang tráo này tấn thăng đến cảnh giới sơ giai bảo khí, uy lực cũng được tăng cường cực lớn.
Lúc này, bên ngoài bề mặt Thủy Quang tráo hiện lên những gợn sóng. Cữ mỗi một lần rung động này xuất hiện thì lực lượng trùng kích của sóng nhiệt lại bị triệt tiêu đi một phần. Tuy Thủy Quang tráo nhìn qua thì mềm mại xinh đẹp giống như sóng nước, nhưn đặc tính dẻo dai, không ngờ lại cường đại đến thế. Vô luận Bạo Liệt thạch có tạo ra sóng xung kích hung hãn cỡ nào, nhưng sau khi gặp phải Thủy Quang tráo, lại giống như đánh một quyền ngưng tụ lực lượng toàn thân vào bông, căn bản không thể phá vỡ.
Đồng dạng, nhiệt lượng ẩn chứa trong sóng xung kích mặc dù cao, nhưng trong Thủy Quang tráo lại tràn ngập lực lượng thủy hệ vô cùng vô tận. Chỉ bằng vào chỗ nhiệt lượng này, căn bản không thể nung bay hết hơi nước được.
Phía trên Thủy Quang tráo dập dờn từng gợn từng gợn sóng, bao phủ toàn bộ hai người Trịnh Hạo Thiên, không hề có chút dấu hiệu suy yếu.
Hoàng thở ra một hơi thật dài, liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái đầy thâm ý.
Có bảo bối này trong tay, Trịnh Hạo Thiên tuy không dám nói có thể chiến thắng Ô Mặc và Tạp Phỉ Đặc, nhưng muốn tự bảo vệ mình thì hoàn toàn dư dả. Xem ra lúc trước mình xuất thủ, thực sự là lỗ mãng rồi.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng giống như đã tiên liệu trước của Trịnh Hạo Thiên, trong lòng hắn lại lẩm bẩm, người này ở trong hoàn cảnh hiểm ác như vậy, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên như không, tựa hồ không để hỏa linh và địa ma vào trong lòng. Chẳng lẽ ttrong tay hắn còn có đòn sát thủ tối hậu khác.
Vừa nghĩ tới đây, trái tim hắn lại lập tức trở nên cuồng nhiệt.
Bất quá, Hoàng vẫn đúng là Hoàng. Tuy hắn đã ẩn ước đoán ra một số thứ, nhưng hiện giờ kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên đã tổn thất rất nhiều, hắn tuyệt đối sẽ không khiêu chiến.
"Oanh...."
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, tiếp đó, sóng xung kích phảng phất như vĩnh viễn không ngừng lại, cuối cùng cũng dần dần biến mất. Toàn bộ không gian khôi phục lại tĩnh lặng.
Sau khi hỏa quang vô tận dần dần tiêu tán, Trịnh Hạo Thiên vung tay lên, lập tức thu Thủy Quang tráo lại.
Hoàng cùng hắn đưa mắt nhìn nhau một cái, đều mỉm cười, hoàn toàn không để chuyện này vào trong lòng.
"Tên kia, hắn chạy thoát rồi." Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói.
Hoàng chậm rãi gật đầu, nói: "Hắn mang tới nhiều Bạo Liệt thạch như vậy, ta còn tưởng là chuẩn bị đối phó phượng tủy. Bây giờ mới biết được, thì ra mục tiêu của hắn lại là ta."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Với thực lực của ngươi, hẳn là không bị lực lượng bạo tạc thương tổn mới phải."
Hoàng cười khổ một tiếng, nói: "Ngươi nói xem, vụ bạo tạc vừa rồi so với phượng tủy tự thiêu thì thế nào?"
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một lát, nói: "Cao hơn không ít."
Hoàng nghiêm mặt nói: "Chỉ nói riêng về uy lực, có lẽ không cao hơn nhiều lắm. Nhưng Tạp Phỉ Đặc tâm tư ác độc, bên trong Bạo Liệt thạch này lại ẩn chứa lực lượng âm hỏa. Nếu ta bị vây vào giữa trung tâm, chỉ sợ thật sự lành ít dữ nhiều rồi." Hắn đột nhiên ngẩng đầu cười, nói: " Bất quá, người định không bằng trời định. Phỏng chừng Tạp Phỉ Đặc có chết cũng không nghĩ ra, trên người ngươi lại có Thủy Quang tráo. Ha ha."
Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên hơi nhướng lên. Thần niệm của hắn lập tức khuếch tán ra ngoài, lẳng lặng cảm ứng hỏa quang sóng nhiệt còn chưa tiêu tán hết xung quanh.
Sau một lát, sắc mặt hắn khẽ biến. Đúng như lời Hoàng nói. Đám hỏa quang này quả nhiên không tầm thường, bên trong ẩn chứa một loại lực lượng âm lãnh ác độc. Cỗ lực lượng này lại có thể ẩn giấu trong sóng lửa cường đại như thế, quả thực là độc địa, chẳng trách ngay cả Hoàng cũng phải sợ hãi.
Bất quá, thủy có thể khắc hỏa, mà lực lượng ẩn chứa trong Thủy Quang tráo lại vừa vặn khắc chế biển lửa vô cùng này. Cho nên những lực lượng này tuy quỷ dị, nhưng ngay cả nửa điểm uy lực còn chưa kịp phát huy thì trên cơ bản đã tiêu tán sạch sẽ rồi.
Nghiêng đầu nghĩ một chút, Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Ta hiểu rồi. Hắn mời ta tới đây, kỳ thật cũng chẳng phải hảo tâm gì, muốn một mẻ giết hết chúng ta đây mà."
Hoàng cất tiếng cười dài, nói: "Cũng may mà hắn mời ngươi đến, nếu không thật sự trúng kế hỏa linh bộ tộc mất rồi."
Ánh mắt hai người bọn họ không hẹn mà cùng chiếu về phía vốn có khe nứt không gian.
Tuy lúc đó hỏa quang tứ phía, nhưng lực lượng đặc biệt do không gian nứt gãy gây ra vẫn không thể qua mắt được hai người bọn họ, cho nên bọn họ đương nhiên biết, Tạp Phỉ Đặc đã rời khỏi nơi này rồi.
Tinh mang trong con ngươi chợt lóe, Trịnh Hạo Thiên nói: "Hoàng huynh, bây giờ ngươi có ý định gì chưa?"
"Koông có." Hoàng lãnh đạm nói: "Trong chiến trường bách tộc, hỏa linh bộ tộc tuy hiếm thấy, nhưng ta nhất định có thể tìm được."
Trịnh Hạo Thiên lập tức hiểu ra, Hoàng bắt đầu muốn chiếu cố cho hỏa linh bộ tộc rồi.
Với thực lực của Hoàng, nếu nói ra những lời này, thì ai cũng có thể đoán được, hỏa linh bộ tộc sắp tới sẽ gặp phải đả kích nghiêm trọng rồi.
Xoay chuyển ánh mắt, Trịnh Hạo Thiên nhìn về một phía khác.
Ở đó, một bộ khải giáp màu đen lẳng lặng nằm trên mặt đất đầy lửa. Trên khải giáp đã không còn dấu hiệu của sinh mệnh, chỉ còn lại một ít khí tức hắc sắc dập dờn bên trên mà thôi.
Cú bạo tạc Bạo Liệt thạch cuối cùng của Tạp Phỉ Đặc cường hãn đến thế nào chứ, cho dù là Hoàng cũng không dám nói chắc chắn có thể chống đỡ.
Ô Mặc mặc dù phục dụng xong một viên Hắc Linh đan, khiến cho thực lực bản thân khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, nhưng đối diện với loại lực lượng có thể huy diệt tất cả mọi thứ này, hắn vẫn không thể nào chống cự nổi. Không chỉ thân thể bị phá hủy toàn bộ mà ngay cả vật phẩm trên người cũng bị hủy diệt tám chín phần dưới sóng lửa này.
Nhưng, bộ khải giáp trên người hắn không ngờ lại cứng rắn đến thế. Tuy người bên trong đã hoàn toàn biến mất, nhưng khải giáp lại không hề bị tổn thương gì, nhiều nhất chỉ là quang mang ảm đạm đi một chút thôi.
Hoàng liếc nhìn, nói: "Đây là linh giáp cấp bậc Ma vương mới mặc được. Hắc hắc, cũng không biết Ô Mặc phải trả cái giá nào mới đoạt được. Chỉ là với thực lực của hắn, ngay cả một phần thực lực khải giáp cũng không thể thi triển, nếu không cũng chẳng mất mạng ở đây."
"Ma vương khải giáp?" Trịnh Hạo Thiên trong lòng đại động.
Không thể không nói, kiến thức của Hoàng uyên bác hơn xa hắn, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch thứ này.
"Trịnh huynh, lần này chúng ta đã bị Tạp Phỉ Đặc đùa giỡn một phen, tay không mà về. Ngày sau ta nhất định sẽ tìm hắn tính sổ." Hắn nhìn Trịnh Hạo Thiên, đột nhiên cười nói: "Bất quá, lần này có thể gặp lại người, cũng coi như không phí công. Chờ đến khi ta và người tấn chức linh thể, sẽ tái chiến ở chiến trường linh giả."
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, nói: "Cầu còn không được."
Hoàng cất tiếng cười lớn, vươn bàn tay to lớn, đập tay với Trịnh Hạo Thiên ba cái ầm ầm, rồi xoay người rời đi.
Thân ảnh cao lớn trong nháy mắt đã rời khỏi huyệt động vỡ nát, đồng thời biến mất trong tầm mắt Trịnh Hạo Thiên......
← Ch. 621 | Ch. 623 → |