Vay nóng Homecredit

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 086

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 086: Minh tưởng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Lazada


Tự nhiên là tinh thần lực Lâm Dịch muốn điều khiển thế nào thì điều khiển thế ấy... Muốn hướng bên trái thì hướng bên trái, muốn đi bên phải thì đi bên phải.

Đương nhiên, loại quy luật này cũng không dễ tìm lắm. Tuy rằng không thay đổi, nhưng không có thời gian dài để quen thuộc thì căn bản không cần nói đến cái gì mà thuấn phát dị năng. Mỗi một loại dị năng đều cần luyện tập ngàn vạn lần, luyện tập rồi lại luyện tập mới có thể chính thức vận dụng vào trong công kích. Đây chẳng qua chỉ là lần đầu tiên Lâm Dịch điều khiển thôi, con đường của hắn, vẫn còn rất dài.

Sau khi Lâm Dịch ngây người thật lâu trong loại cảm giác này, lúc này mới mở to mắt.

Mà tầng lĩnh vực màu lam nhạt kia, lại theo ý niệm của Lâm Dịch vừa động, lập tức thu về! Tốc độ cực nhanh. Sau đó trước khi Lâm Dịch mở mắt ra, thân thể của hắn từ từ đáp xuống mặt đất, Lâm Dịch lúc này mới mở mắt.

Mà Thủy Linh Lung ở trước người hắn sau khi Lâm Dịch mở to mắt, thần sắc sợ hãi thán phục trong mắt nàng vẫn còn chưa tan.

- Cảm ơn người, lão sư.

Mở to mắt đã thấy Thủy Linh Lung, Lâm Dịch lập tức chân thành cảm tạ... Nếu như không phải Thủy Linh Lung dạy bảo, hắn căn bản sẽ không nghĩ tới, nguyên lai điều khiển dị năng cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng, dựa vào tự hắn lĩnh ngộ, chỉ sợ còn phải mất hai ba năm.

Thủy Linh Lung thu hồi sợ hãi thán phục trong mắt, thoả mãn gật đầu nói:

- Không tệ, ngươi đã đại khái nắm giữ điều khiển nguyên tố, nhưng chỉ là đại khái thôi, ngươi còn cần luyện tập nhiều hơn nữa, mới có thể đạt tới trình độ khiến dị năng như cánh tay mà sử dụng.

Thành công lần này khiến Lâm Dịch cảm thấy tràn đầy tin tưởng. Lập tức hung hăng gật đầu nói:

- Vâng! Lão sư!

Thủy Linh Lung nhẹ gật đầu. Sau đó nói:

- Mấy ngày gần đây ngươi cứ luyện tập điều khiển nguyên tố cho tốt đi, qua mấy ngày nữa ta lại dạy ngươi bài tiếp theo.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, sau đó không thể chờ đợi được nhắm mắt lại, khí vụ màu xanh da trời lại lần nữa xuất hiện...

Nhìn nhìn Lâm Dịch đắm chìm vào tu hành, Thủy Linh Lung quay người rời khỏi phòng, đi đến phòng hiệu trưởng.

Thời gian chậm rãi trôi qua trong khi Lâm Dịch hoàn toàn chìm đắm trong tu hành dị năng, năm học mới của Ngũ Hành Học Phủ cũng đã bắt đầu rồi... Bất quá Lâm Dịch vẫn một mực chìm đắm trong tu luyện lại hoàn toàn không biết.

Những ngày này, Lâm Dịch hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm tu luyện dị năng, hắn đã hoàn toàn thích loại cảm xúc cực kỳ quái dị mà thoải mái, mát lạnh mà ôn hòa này rồi. Mỗi ngày trừ ăn cơm và ngủ ra, Lâm Dịch cả người đều chìm đắm trong đó.

Ngủ thật sự đã bị Lâm Dịch vứt bỏ sau nửa tháng tu hành. Bởi vì lúc đó, Thủy Linh Lung dạy cho Lâm Dịch một phương pháp so với ngủ còn hữu dụng hơn. Không chỉ có thể hoàn toàn tiêu trừ mệt nhọc trong một ngày, càng có thể gia tăng tinh thần lực không gián đoạn. Đó chính là minh tưởng.

Nói lên minh tưởng, đây cơ hồ chính là trụ cột trong trụ cột của Dị Năng Giả, phải biết rằng, thứ cần thiết nhất của Dị Năng Giả, chính là tinh thần thực.

Chiến đấu của Dị Năng Giả, so đấu chính là độ mạnh yếu của dị năng và độ lớn nhỏ tinh thần lực. Khi cường độ dị năng tương đương nhau, một phương tinh thần lực cường đại không thể nghi ngờ chiếm được ưu thế rất lớn. Phải biết rằng, một Dị Năng Giả tinh thần lực bị tiêu hao không còn gì, thậm chí còn không bằng một người bình thường. Bởi vậy có thể thấy được tầm quang trọng của minh tưởng đối với Dị Năng Giả.

Nhưng dưới tình huống bình thường, tinh thần lực tinh tiến và khôi phục đều cực kỳ chậm chạp. Dưới điều kiện tiên quyết là tiêu hao sạch sẽ không còn gì, chờ đợi tinh thần lực tự động khôi phục thì không có thời gian hơn một tháng thì hoàn toàn không có khả năng. Lúc trước Lâm Dịch trong rừng rậm chính là tình huống như vậy. Trên thực tế từ sau ngày đầu tiên khi tinh thần lực tiêu hao hết, một thời gian ngắn sau đó trong rừng rậm, tinh thần lực Lâm Dịch vẫn một mực ở vào trạng thái nửa bão hòa. Tuy rằng chưa nói tới đại não cực kỳ trống rỗng, nhưng tuyệt đối không phải phi thường có tinh lực. Mãi đến khi ra ngoài rừng rậm, từ trong cấm kị sâm lâm ra đến La Nhĩ thành thì tinh thần lực của hắn mới hoàn toàn khôi phục lại.

Qua đó hoàn toàn có thể thấy được tinh thần lực của Dị Năng Giả khó khôi phục đến mức nào.

Mà lần này dưới sự thăm dò của Lạp Cổ Kỳ, tinh thần lực cũng hoàn toàn tiêu hao không còn gì, nhưng chỉ trong vòng mười ngày đã khôi phục hoàn toàn. Nếu nói đến công lao, phải quy công cho phương pháp chữa trị tinh thần lực mà Thủy Linh Lung truyền thụ cho hắn. Mãi cho đến khi Thủy Linh Lung lại lần nữa truyền thụ cho hắn phương pháp minh tưởng, Lâm Dịch mới biết được, thứ trước kia Thủy Linh Lung truyền thụ cho hắn, chính là một bộ phận khôi phục tinh thần lực trong minh tưởng.

Minh tưởng chính thức, ngoại trừ giai đoạn khôi phục ra, còn có hai giai đoạn tăng vật, tinh luyện. Trong tu luyện bình thường, tăng vật và tinh luyện mới tương đối thường dùng, mà khôi phục thì chỉ khi nào tinh thần lực tiêu hao mới sử dụng.

Dưới tình huống tinh thần lực hoàn toàn khôi phục, ý thức Lâm Dịch chìm vào trong ý thức hải, đầu một mảnh không minh, theo thời gian chậm rãi trôi qua, tốc độ Linh Hồn Kim Châu xoay tròn và sợi tơ kéo ra từ Kim Châu càng lúc càng nhanh. Thời gian dần trôi qua, vượt qua bong bóng lĩnh vực màu xanh da trời bao vây lấy Kim Châu, biến thành tinh thần lực màu vàng lam, tiến nhập vào trong tinh thần lực cực kỳ thật thà chất phác.

Từ chỗ Thủy Linh Lung Lâm Dịch biết được, trạng thái tinh thần lực của hắn lúc này còn ở vào trạng thái cấp thấp nhất, tuy rằng số lượng tinh thần lực đã đạt đến cảnh giới Thủ Hộ Giả, nhưng kỳ thật độ tinh thuần của tinh thần lực lại xa xa không đạt tới tiêu chuẩn.

Tinh thần lực tinh thuần chính thức, chính là trải qua gia đoạn tinh nguyện của minh tưởng ngưng kết lại, cuối cùng hình thành hình thái lỏng, mà nghe nói Thánh Giai tinh thần lực, đã tạo thành trạng thái hoàn toàn thực thể! Về cơ bản cùng tồn tại với Linh Hồn Kim Châu! Đã đến một bước này, độ tinh khiết của tinh thần lực đã đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng được! Cho dù muốn tiêu hao sạch sẽ, cũng không phải là chuyện dễ dàng! Hơn nữa lực khôi phục lại càng tăng trưởng trên diện rộng!

Mà việc Lâm Dịch làm lúc này, chính là quá trình ngưng kết.

Lúc này số lượng tinh thần lực của Lâm Dịch đã cực kỳ khổng lồ, chỉ là về mặt chất lượng vẫn chưa đủ. Dưới sự không ngừng cố gắng thông qua phương pháp mà Thủy Linh Lung truyền thụ để ngưng kết và thời gian, có thể dùng kỳ tích để hình dung, phiến tinh thần mang màu vàng lam đã nhỏ đi rất nhiều, dưới tầng tinh thần mang màu vàng lam kia, một tầng tinh thần lực chất lỏng trong suốt màu vàng lam đột nhiên xuất hiện...

Khi tất cả tinh thần lực hoàn toàn ngưng kết thành tinh thần lực chất lỏng màu vàng lam thì chính là lúc Lâm Dịch chính thức bước vào đẳng cấp Thủ Hộ Giả Dị Năng! Đến lúc đó... Chỉ sợ hiệu trưởng sẽ lại đến dò xét lần nữa, dưới tình huống không uổng phí công phu gì muốn tiêu hao sạch sẽ tinh thần lực Lâm Dịch, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Bất quá dù là minh tưởng cũng không thể tiến hành vĩnh viễn không ngừng. Sau khi tiến hành minh tưởng ước chừng ba canh giờ, Lâm Dịch rất tự nhiên mở mắt, tu hành minh tưởng hôm nay đã đạt đến trạng thái bão hòa rồi.

Lập tức đứng lên từ mặt đất, bỗng nhiên nhúc nhích gân cốt.

Tuy rằng đã có hơn một tháng không hảo hảo hoạt động, nhưng Lâm Dịch lại cảm giác toàn thân thư thái, không có chút cảm giác nào không khỏe cả. Nhưng sau khi hoạt động vài cái, Lâm Dịch vẫn có ý định tu hành thể năng một chút.

Kiện y phục tu hành màu đen kia vẫn mặc trên người hắn, sau khi bỏ đi áo ngoài, Lâm Dịch cứ như vậy đi ra ngoài.

Thủy Linh Lung tuy rằng với tư cách một trong năm đạo sư cấp bậc Thủ Hộ Giả của Ngũ Hành Học Phủ, nhưng nàng cũng không có sân nhỏ độc lập, cái này khiến Lâm Dịch rất nghi hoặc... Ban đầu lúc ở Tông Phạm, mỗi một học viên của ban đặc biệt đều có một cái sân... Dị năng Thủ Hộ Giả so với bọn người Ngụy Kiếm càng cường đại hơn rõ ràng lại không có. Phải biết rằng, Ngũ Hành chính là học phủ so với Tông Phạm còn cổ xưa, cường đại hơn nhiều a!

Trên thực tế hắn nghi ngờ rất nhiều lần, chỉ có điều vẫn một mực không hỏi thôi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch ra ngoài trong hơn một tháng này, trước kia nhiều nhất chỉ là tới cửa ra vào nhìn xuống lầu thôi.

Ra khỏi đại môn, Lâm Dịch mới ngạc nhiên phát hiện... Trường này đã đi học rồi.

Gian phòng của Thủy Linh Lung ở lầu sáu, dưới lầu có một cái sân nhỏ, mà cửa chính của sân nhỏ, đối diện chính là đường bằng của thao trường trường học. Khi Lâm Dịch đi ra ngoài mới phát hiện học viện này đã tràn ngập trong không khí náo nhiệt rồi.

Ngũ Hành Học Phủ tuy rằng là trường học Dị Năng Giả tương đối cổ xưa ở Bạch Đế, nhưng số lượng Dị Năng Giả thật sự quá thấp, thêm vào ở Bái Đặc thành phố cách Ngũ Hành Học Phủ không xa còn có một trường học Dị Năng Giả chuyên môn tuyển nhận Dị Năng Giả nữa, vậy nên khiến đệ tử của Ngũ Hành cũng không nhiều lắm.

Nhưng dù như thế, nhưng cũng không dưới ba vạn người.

Thao trường này cũng thật là lớn, Lâm Dịch nhìn ra một chút, nơi này, ước chừng hai vạn đến hai vạn năm mét, lộ ra rất lớn.

Nhưng mà Ngũ Hành Học Phủ chỉ chuyên môn dùng để huấn luyện Dị Năng Giả, đối với phương diện thể năng lại không quá chú ý. Bởi vậy mặc dù có đường băng dài như vậy, nhưng trên đường băng lại không có bao nhiêu người.

Ngược lại trên bãi tập thỉnh thoảng lại nhấp nhoáng từng đợt vầng sáng rực rỡ tươi đẹp khiến Lâm Dịch có chút cảm thấy hứng thú. Mặc dù mình cũng là Dị Năng Giả, nhưng lại không khí dị năng dày đặc thế này, Lâm Dịch lại chưa từng được cảm thụ qua.

Ngẫu nhiên, Lâm Dịch thậm chí có thể nhìn thấy trên không trung lóe ra vài thân ảnh... Đại khái là phong hệ, hoặc là hỏa hệ Dị Năng Giả a...

Lắc đầu, Lâm Dịch luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ. Sau khi hoạt động ước chừng ngàn mét, tốc độ của Lâm Dịch bỗng nhiên bắt đầu nhanh hơn!

Phương thức tu hành của Lâm Dịch cho tới nay chính là bắt buộc mình đến cực hạn, sau đó tìm kiếm đột phá trong cực hạn, cho nên, tốc độ của hắn hoàn toàn bạo phát ra.

Thử nghĩ, với lực lượng ngũ cấp Chiến Sĩ của Lâm Dịch, hoàn toàn bộc phát ra tốc độ, là loại cảnh tượng gì?

Chỉ thấy thân thể Lâm Dịch rõ ràng biến thành một đạo hư ảnh! Dùng tốc độ siêu cao nhanh chóng chạy nước rút qua ngàn mét!

- Đó là phong hệ a?

Lâm Dịch đề thăng tốc độ không được bao lâu, đã có người quan sát hắn.

- Hẳn là vậy, thật sự rất khắc khổ, trời rất nóng còn luyện Phong Hành Thuật nữa.

- Ngươi không hiểu sao? Sau khi thi triển Phong Hành Thuật, căn bản không uổng phí thể lực, hơn nữa bên cạnh thân thể thi thuật giả còn có một hồi gió lốc cực lớn xoay quanh, ánh mặt trời căn bản không thể bắn vào được, cho nên lúc nào cũng có thể tu hành. Bất quá... Thoạt nhìn Phong hành thuật của người này đẳng cấp không thấp ah... Tuy rằng so với Khắc Lí Tư lão sư vẫn có chênh lệch nhất định, nhưng với tư cách đệ tử, đã rất tốt rồi.

- À? Làm sao ngươi biết?

- Ta chính là phong hệ mà.

- Ách...

Hành vi của Lâm Dịch chỉ đưa tới một hồi chú ý liền không ai chú ý tới hắn nữa. Dù sao cũng không có ai vì việc nhỏ như vậy mà đi chú ý cả.

Bất quá qua ba vòng, Lâm Dịch đã mồ hôi đầm đìa, tay chân cũng có chút mềm nhũn ra. Một vòng này là hơn hai mươi km, ba vòng ước chừng hơn sáu mươi km... Đây đã đến cực hạn thuần thể thuật của Lâm Dịch.

- Xem ra không có rút lui.

Lâm Dịch thở hổn hển, trong nội tâm âm thầm thì thầm, sau đó bắt đầu chuyển động.

Thân thể vừa mới chạy xong rất nhu hòa, sau khi tùy tiện làm mấy động tác, Lâm Dịch liền bắt đầu tu hành thể thuật.

Bá, bá, XIU... XIU... , BA... BA...

Từng đợt tiếng xé gió vang lên, tuy rằng đã đạt đến cực hạn, nhưng động tác của Lâm Dịch vẫn dứt khoát mà có lực, nỗ lực khống chế tiết tấu hô hấp, mưu cầu vượt qua cực hạn này.

Đây là phương pháp đột phá cực hạn Lâm Dịch phát hiện trong lúc vô tình. Sau khi thể năng tiêu hao sạch sẽ, lại tiến hành tu hành thể thuật, cũng bắt buộc mình làm vô cùng tiêu chuẩn, phương diện hô hấp cũng phải nỗ lực khống chế, cảm giác ngực khó chịu như vậy rất dễ dàng sẽ có thể giúp người đột phá cổ chai thể năng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải vượt qua được...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-712)