← Ch.100 | Ch.102 → |
Lâm Yến ngủ một giấc, một mực ngủ thẳng tới sáng sớm hôm sau.
- Yến nhi dậy mau, tới giờ ăn điểm tâm rồi...
- n... Không muốn... Ca... Người ta còn buồn ngủ nha...
Trong mơ hồ, lông mày Lâm Yến nhướng lên, không tình nguyện lầm bầm lấy.
Lâm Dịch thấy mà buồn cười một hồi, nha đầu này vẫn ham ngủ như vậy...
Đương nhiên, cuối cùng dưới sự kêu gọi của Lâm Dịch, lại nổ lực một hồi, Lâm Yến mới không tình nguyện mở mắt... Những ngày này, nàng bởi vì lo lắng cho tình trạng của Lâm Dịch mà căn bản chưa từng ngủ ngủ ngon giấc lần nào, giấc ngủ này là lần ngủ an tâm nhất trong đoạn thời gian này.
Sau đó Lâm Dịch gọi Thủy Linh Lung, ba người ăn xong bữa sáng, Thủy Linh Lung liền đi ra ngoài. Trong nhà cũng chỉ còn lại hai người Lâm Dịch và Lâm Yến
- Yến nhi, phụ thân đâu? Không phải cha cùng đi với muội tới Lí Khắc sao?
Sau khi thu thập xong bát đũa, Lâm Dịch mới hỏi Lâm Yến.
Lâm Yến suy nghĩ một chút nói:
- Cha sau khi đưa ta đến học phủ, liền nói phải đi về, bảo muội tự ở lại đây hảo hảo học tập... Hiện giờ, có lẽ đã về nhà rồi!
Lâm Dịch ngẩn người, chợt nhẹ gật đầu. Lâm Yến cũng không khỏi hiếu kỳ hỏi xem nguyên nhân vì sao Lâm Dịch lại xuất hiện ở chỗ này.
Lập tức Lâm Dịch liền nói mọi chuyện trải qua một lần, trong đó thậm chí ngay cả đoạn trong rừng rậm mà ngay cả Thủy Linh Lung cũng không biết cũng nói cho Lâm Yến.
Nghe tới Lâm Dịch dùng ngữ khí áp lực nói đến 400 người kia vì quan hệ đến tiền mà bị giết, Lâm Yến lập tức mở to hai mắt nhìn... Thuần khiết như nàng, căn bản còn không thấy được mặt hắc ám của thế giới này.
Lập tức hai mắt đẫm lệ nói:
- Ny Nhi muội muội các nàng thật đáng thương... Những người kia thực đáng giận!
Nói xong, trên mặt lộ ra biểu lộ phẫn hận... Không thể không nói, lúc trên khuôn mặt đáng yêu của Lâm Yến lộ ra biểu lộ phẫn hận... Thật đúng là rất khó khiến người ta sinh ra loại cảm xúc này...
Lâm Dịch hít sâu một hơi, sau đó cười cười, không nói nữa.
Cứ như vậy, bất tri bất giác, thời gian một ngày đã trôi qua trong khi hai huynh muội nói chuyện, tiếng mở cửa của Thủy Linh Lung khiến Lâm Dịch và Lâm Yến đồng thời nhìn về phía cửa.
- Lão sư.
Hai người đồng thời cười gọi Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung gật đầu cười, sau đó lộ ra mặt khổ sở với Lâm Yến nói:
- Yến nhi, ngươi đi giúp ta làm chút cơm được không? Hôm nay một ngày cũng chưa ăn cơm, ta thật đói ah...
Lâm Yến tâm tư đơn thuần, vừa nghe Thủy Linh Lung nói như vậy, lập tức liền đứng lên, cười gật đầu nói:
- n, lão sư ngươi chờ một chút nha.
Nói xong, liền chạy về phía phòng bếp, chỉ chốc lát sau, chợt nghe đến trong phòng bếp truyền đến tiếng thái thịt soạt soạt soạt.
Sau đó Thủy Linh Lung nghiêm sắc mặt, quay đầu đối nói với Lâm Dịch nói:
- Hiệu trưởng bảo ta nói với ngươi, nói ngươi ngày mai lên phòng hiệu trưởng tìm ông ấy.
Lâm Dịch nghe vậy sững sờ
- Hiệu trưởng?
- Tìm hiệu trưởng? Có chuyện gì?
Lâm Dịch nghi ngờ hỏi, lúc này hắn căn bản đã quên chuyện giết Bạch Lực trước kia rồi.
Thủy Linh Lung sắc mặt nghiêm túc nói:
- Lâm Dịch, Bạch Lực ngươi giết lần này cũng không phải người bình thường, Phụ thân hắn, chính là người sau đó chiến đấu với ngươi gọi Bạch Diệp, là môn chủ của Thiên Diệp Vũ Môn, lần này hiệu trưởng tìm ngươi qua đó, đại khái chính là để thảo luận nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Nói tới Bạch Lực kia, sắc mắt Lâm Dịch lập tức chìm xuống, hừ lạnh một tiếng nói:
- Thiên Diệp Vũ Môn thì như thế nào? Dám khi dễ Yến nhi, giết hắn là đúng! Bạch Diệp kia không phục thì cứ đánh lại một trận là được!
Lông mày Thủy Linh Lung không khỏi nhíu lại một cái, sau đó than nhẹ một tiếng nói:
- Nếu như chỉ là Thiên Diệp Vũ Môn ngược lại còn dễ nói. Hiệu trưởng tuyệt đối sẽ không sợ Bạch Diệp kia, chỉ là... Bạch Lực kia lại còn một thân phận khác tương đối khó giải quyết.
Lông mày Lâm Dịch không khỏi nhíu một cái, nhìn về phía Thủy Linh Lung.
- Hoàng tộc đế quốc.
Lâm Dịch lập tức trừng mắt, nhưng trong mắt chợt hiện lên một vòng nộ khí, điềm nhiên nói:
- Hoàng tộc Đế quốc thì như thế nào? Chẳng hoàng tộc đế quốc hắn chính là người, còn chúng ta không phải sao? Khi dễ Yến nhi, ta quản hắn khỉ gió là hoàng tộc hay là hắc tộc, cùng lắm thì chết thôi!
Sát ý nổi lên, trong mắt Lâm Dịch thậm chí xuất hiện một vòng hàn mang.
Thủy Linh Lung không khỏi nhẹ khẽ lắc đầu, nói:
- Không thể nào. Thế lực của hoàng tộc Đế quốc cường đại đến mức ngươi tuyệt không thể nào tưởng tượng được đâu, Bạch Diệp kia chẳng qua chỉ là tồn tại tầng chót nhất thôi... Hiệu trưởng đã bảo ngươi đi qua, khẳng định là có biện pháp giải quyết, mặc dù ngươi không nghĩ cho mình, ngươi cũng phải vì Yến nhi và phụ thân ngươi suy nghĩ một chút chứ.
Lâm Dịch một mực âm trầm vừa nghe Thủy Linh Lung nói như vậy, không khỏi quăng ánh mắt về phía thanh âm soạt soạt soạt thái thịt phòng bếp, ánh mắt lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.
Thấy Lâm Dịch không kích động nữa, Thủy Linh Lung mới khẽ cười cười nói:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, hiệu trưởng nhất định sẽ có biện pháp, ngày mai ngươi đi tìm hiệu trưởng đi.
Lâm Dịch cúi đầu, sau đó nhẹ gật đầu, nói:
- Cảm ơn ngươi, lão sư.
Nghe được lời nói của Lâm Dịch, trong mắt Thủy Linh Lung hiện lên một vòng ảm đạm, nhưng chợt cười cười, không nói gì.
Sáng sớm hôm sau, dưới sự dẫn dắt của Thủy Linh Lung, Lâm Dịch liền đi tới trong văn phòng của Lạp Cổ Kỳ.
Lạp Cổ Kỳ thấy Lâm Dịch và Thủy Linh Lung vào được, lập tức cười cười với Lâm Dịch:
- Thân thể đã hoàn toàn khôi phục rồi chứ?
Lâm Dịch nhẹ gật đầu. Đối với Lạp Cổ Kỳ, Lâm Dịch vẫn rất cảm kích, ngày đó đại chiến với Bạch Diệp, Lâm Dịch tuy rằng tinh thần lực hao phí không sai biệt lắm, nhưng vẫn có thể nhớ rõ chuyện trước khi hôn mê... Nếu như không phải Lạp Cổ Kỳ, chỉ sợ Lâm Dịch hắn đã sớm biến thành một đống thịt nát rồi, lập tức khom người với Lạp Cổ Kỳ chân thành nói:
- Hiệu trưởng, ngày đó cám ơn ngài đã ra tay.
Lạp Cổ Kỳ lại không thèm để ý cười cười, sau đó chỉ vào ghế dựa trước bàn làm việc nói:
- Ngồi xuống đã nói sau.
Lập tức Lâm Dịch liền cùng ngồi xuống với Thủy Linh Lung.
Lạp Cổ Kỳ cân nhắc một chút, sau đó cười đối với Lâm Dịch nói:
- Tin tưởng Linh Lung đã nói qua với ngươi mục đích ta tìm ngươi lần này chứ?
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, nói:
- Lão sư đã nói cho ta rồi, là vì cái chết của tên súc sinh kia?
Lâm Dịch thẳng thắn, có thể thấy hận ý của hắn với Bạch Lực đã đạt đến trình độ nhất định rồi. Mặc dù nói chuyện với Lạp Cổ Kỳ, cũng không nói là Bạch Lực, mà dùng súc sinh để thay thế.
Lạp Cổ Kỳ cũng không thèm để ý, sau đó gật đầu nói:
- Nói thật, lần này ngươi giết chết Bạch Lực, ta tuyệt không để ý đến. Hắn mượn tên tuổi Bạch Diệp và đế quốc hoàng tộc, trong trường học cũng làm không ít chuyện hoang đường, ta niệm tình mặt mũi đế quốc hoàng tộc nên chỉ cần hắn làm không quá phận, đối với hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt. Lần này hắn chết trên tay của ngươi cũng không có gì đáng tiếc cả.
Lâm Dịch nghe Lạp Cổ Kỳ vừa nói như vậy, lập tức càng thêm hảo cảm với Lạp Cổ Kỳ, nhẹ gật đầu, chờ đợi Lạp Cổ Kỳ nói tiếp.
Quả nhiên, Lạp Cổ Kỳ sau khi nói xong dừng một chút, rồi nói tiếp:
- Nhưng hắn dù sao cũng là người của hoàng tộc đế quốc, cứ như vậy chết trước mặt ta, nếu như không cho một lời giải thích cũng không nên lắm.
Sau khi nói xong, con mắt nhìn về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch có chút nhíu mày, sau đó hít sâu một hơi nói:
- Hiệu trưởng, ngươi muốn ta làm thế nào, ngươi nói đi, chỉ cần không liên lụy đến người nhà ta là được.
Lâm Dịch không phải đồ đần, hắn tự nhiên hiểu rõ ý trong lời này của Lạp Cổ Kỳ, nếu như nói Lạp Cổ Kỳ quả thực chỉ muốn cho đế quốc hoàng tộc một câu trả lời, như vậy căn bản cũng không cần chờ sau khi mình tỉnh táo lại, lại kêu mình tới tìm hắn, thậm chí ngày đó trong chiến đấu với Bạch Diệp, hắn căn bản cũng không cần ra tay.
Nhưng mà hắn xuất thủ cũng cho thấy là hắn đứng về phía mình, thậm chí đã suy nghĩ kĩ biện pháp giải quyết sau đó. Tuy rằng Lâm Dịch cũng chưa quen thuộc với Lạp Cổ Kỳ, nhưng chỉ nhìn trong đôi mắt đục ngầu thỉnh thoảng lại lóe ra tinh mang đã biết rõ tên này tuyệt đối là một lão hồ ly.
Thay vì một mức suy đoán ý nghĩ của hắn, chẳng bằng thoải mái tỏ vẻ thái độ của mình. Chỉ cần không liên lụy đến Lâm Yến và Lâm Cường, cho dù bảo Lâm Dịch tự mình đi đế quốc hoàng tộc tự thú, hắn cũng không nói hai lời. Ngày hôm qua Thủy Linh Lung nói rất chính xác. Đấu với đế quốc hoàng tộc? Lâm Dịch lúc này còn chưa đủ tư cách. Người ta tùy tiện phái một Thánh Giai tới đã có thể đuổi giết cả nhà Lâm Dịch rồi Mặc dù Lâm Dịch tự mình không sợ chết, nhưng hắn không thể không thay người nhà suy nghĩ được.
Trong mắt Lạp Cổ Kỳ hiện lên một vòng tán thưởng, hắn quả nhiên không nhìn lầm người, Lâm Dịch thật là một nhân tài. Từ mấy câu nói ngắn ngủi của mình, liên lạc với hành vi của mình trước kia, hắn đã đại khái đoán được ý tứ của mình. Lập tức cũng không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng:
- Ta cần ngươi giúp ta hoàn thành một chuyện, sau khi chuyện thành công, ta cam đoan Bạch Diệp và đế quốc hoàng tộc cũng sẽ không đến làm phiền ngươi nữa.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu:
- Chuyện gì?
Lạp Cổ Kỳ cười cười, nói:
- Đánh một cuộc tranh tài, tiến vào một sơn động, cầm vài thứ đồ vật.
Lâm Dịch lập tức nhíu mày, sau đó nói:
- Có thể nói rõ ràng chút không?
Lạp Cổ Kỳ cười nói:
- cũng không cần nói nhiều làm gì, đến lúc đó ngươi đi theo đám người Linh Lung là được.
Lâm Dịch lập tức cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói:
- Tốt.
Lạp Cổ Kỳ thoả mãn nhẹ gật đầu, sau đó nói:
- Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, chuyện này rất nguy hiểm, không cẩn thận một chút, ngươi có lẽ sẽ chết.
Lâm Dịch chỉ nhẹ gật đầu, sau đó hỏi:
- Muội muội ta làm sao bây giờ?
Lạp Cổ Kỳ nói:
- Yên tâm, trong khoảng thời gian người rời khỏi học viện, an toàn của muội muội ngươi do ta phụ trách.
Lâm Dịch nghe vậy lại lần nữa nhẹ gật đầu. Sau đó nói:
- Nếu không còn chuyện gì khác nữa thì ta đi trước đây.
Lạp Cổ Kỳ gật đầu cười nói:
- Tuy rằng chuyện này có nguy hiểm nhất định, nhưng nếu như thành công, chỗ tốt đối với ngươi cũng phi thường lớn, trong nội tâm có ý kiến gì không.
Lâm Dịch cười cười nói:
- Hiệu trưởng quá lo lắng, cái mạng này của Lâm Dịch là do hiệu trưởng cứu, mặc dù chuyện này không phải là vì bản thân Lâm Dịch mà là hiệu trưởng để ta đi làm, Lâm Dịch cũng quyết không có lý do cự tuyệt. Chỉ là trong khoảng thời gian Lâm Dịch rời đi, Yến nhi liền phó thác cho hiệu trưởng rồi.
Nói xong, có chút khom người.
Lạp Cổ Kỳ đối với biểu hiện của Lâm Dịch rất là thoả mãn. Trong mắt không khỏi hiện lên một vòng tán thưởng nói:
- Tin tưởng ánh mắt của ta, đại lục sau này, chính là thiên hạ của ngươi.
Lâm Dịch cũng là bị lời nói đột nhiên của Lạp Cổ Kỳ khiến ngẩn cả người, chợt cười cười. Thủy Linh Lung ở một bên một mực không nói gì cũng đứng lên cười nói:
- Hiệu trưởng, chúng ta đi trước đây.
Lạp Cổ Kỳ nhẹ gật đầu cười nói:
- n, các ngươi chuẩn bị một chút, ba ngày sau sẽ xuất phát.
Thủy Linh Lung đi đầu và Lâm Dịch liền cáo từ, đi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.
Về đến trong nhà, Lâm Yến đã đi học rồi, trong khoảng thời gian này bởi vì lo lắng Lâm Dịch, Lâm Yến kiên trì muốn ở lại bên người Lâm Dịch, Thủy Linh Lung liền nói chuyện với đạo sư của nàng. Hôm nay Lâm Dịch tỉnh lại, thân thể cũng đã khỏi hẳn nên Lâm Yến cũng trở về đi học.
- Để ta nói cho ngươi biết đền cùng là chuyện gì.
Thủy Linh Lung đột nhiên nói ra.
Lâm Dịch ngẩn người, sau đó cười nói:
- Không cần, dù sao sau này cũng biết, thừa dịp lúc này, ta đi củng cố tinh thần lực một chút. Nhìn hiệu trưởng và nét mặt của ngươi, cuộc so tài này... Cũng không dễ dàng gì.
Thủy Linh Lung nghe sững sờ, chợt cười lắc đầu nói:
- Cũng tốt, dù sao về sau ngươi cũng biết ở nơi nào, vậy cứ như thế đi, ngươi đi tu hành a, ta không quấy rầy ngươi nữa.
Nói xong, liền về tới phòng của mình.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |