← Ch.144 | Ch.146 → |
Việc này cũng để cho học sinh trong phòng học mở to hai mắt mà nhìn... Lâm Yến có một ca ca, tin này thì người trong lớp đều biết rõ. Dù sao từ một năm trước, Lâm Yến đều thường xuyên nhắc đến người ca ca này. Nhưng đệ tử trong lớp chứng kiến Lâm Dịch cũng chỉ Lộ Ti, Đan Lỵ, cùng với Kim Trĩ Hàn ba người này mà thôi. Ngày đó tại Thiên Thượng Nhân Gian, Lâm Dịch đuổi giết Bạch Lực, về sau lại cùng đại chiến một trận với Bạch Diệp, quả thực là không cách nào tưởng tượng, thêm vào ba người này lại là đồng thời chứng kiến Lâm Dịch một quyền đuổi giết Bạch Lực ngay từ đầu, trong nội tâm đối với Lâm Dịch có thể nói là sợ hãi, cũng có là tôn sùng. Mà sau đó, Lạp Cổ Kỳ yêu cầu bọn hắn không thể đem sự tình ở Thiên Thượng Nhân Gian nói ra. Cho nên các đồng học trong lớp, cũng không biết sự lợi hại của Lâm Dịch.
Lúc này Lâm Dịch lại xuất hiện ở trước mặt của mấy người, sắc mặt đám người Lộ Ti cũng có chút biến sắc. Nghĩ đến biểu lộ ngày đó khi Lâm Dịch đuổi giết Bạch Lực, trong mắt càng lộ ra vẻ sợ hãi. Trong lúc nhất thời, bọn họ lại đứng sững ngay tại chỗ, không dám tiến lên.
Lâm Yếnl àm nũng trong chốc lát, mới hồn nhiên ngẩng đầu lên hỏi:
- Ca, trong khoảng thời gian này ca đi đâu vậy? Hơn nửa năm cũng không tới thăm người ta.
Lâm Dịch ngẩn người cười nói:
- Ha ha, thời điểm ra đi không phải đã nói với muội rồi sao? Ca đi ra ngoài làm một ít chuyện.
- Là chuyện gì vậy?
Lâm Yến rất là tò mò, đôi mắt to tràn đầy vẻ nghi hoặc.
- Ha ha, nói ra muội muội cũng không biết. Được rồi, trong khoảng thời gian này Yến Nhi có học tập tốt hay không? Dị năng đã đạt được cấp mấy rồi?
Lâm Dịch cười ha ha về sau liền nói sang chuyện khác.
- Đương nhiên là có rồi, người ta hiện tại đã là tam cấp dị năng giả rồi đó nha.
Lâm Yến tâm tư đơn thuần, vừa nghe Lâm Dịch hỏi thực lực của mình, liền kiêu ngạo nói.
- Hả?
Lâm Dịch làm ra bộ dáng rất là kinh ngạc nói:
- Tam cấp dị năng giả rồi ư? Ừ, không tệ không tệ. Đợi một lát Dịch ca phải tự khảo hạch muội mới được.
- Hừ, ca không nhất định có thể đánh thẳng được người ta a, muội bây giờ trong lớp cũng thuộc top 10 cao thủ đó.
Bộ dạng Lâm Yến cực kì kiêu ngạo, vẻ mặt cực kì giống như một tiểu hài tử khoe khoang với gia trưởng.
Chứng kiến biểu tình ngây thơ của ly, Lâm Dịch liền bật cười ha ha, cảm thấy rất thoải mái.
Cười một chập, Lâm Yến bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đúng rồi, ca, mị lực của người rất lớn nha...
Đang khi nói chuyện, trong mắt lộ ra vẻ xấu xa.
- Ách... ?
Lâm Dịch kinh ngạc, hoàn toàn không rõ Lâm Yến đang nói cái gì. Lâm Yếnche miệng cười hì hì, sau đó đột nhiên quay đầu nói về phía sau:
- Lộ Ti, Đan Lỵ. Ca ca ta đã đến, không phải các ngươi luôn muốn gặp hắn sao? Tới đây nhanh lên nào.
Lâm Dịch kinh ngạc, không khỏi quay đầu nhìn về phía trong phòng học.
Chỉ thấy Lộ Ti cùng Đan Lỵ khuôn mặt trắng xám... khóe miệng co giật lộ ra nụ cười trông rất khó coi, hai người nhìn nhau, da đầu có cảm giác tê dại.
- Ngươi, ngươi mạnh khỏe...
Lộ Ti có chút cứng ngắc cười với Lâm Dịch, tuy hình tượng Lâm Dịch trong tư tưởng nàng cũng tương đối tốt. Nhưng ngày đó bởi vì Lâm Yến gặp chuyện không may, sát ý của Lâm Dịch toàn bộ triển khai, phải biết rằng, sát ý của Lâm Dịch có thể làm cho đám tam tứ cấp ma thú phải kinh hãi tháo chạy, chứ đừng nói chi tới một mỹ nữ bình thường. Cho nên Lộ Ti vẫn còn có chút sợ hãi Lâm Dịch đấy.
Lâm Dịch xấu hổ gãi gãi đầu, cười khan nói:
- Ách... Ngươi, ngươi cũng tốt...
Nói thật, Lâm Dịch thật sự là không am hiểu cách giao tiếp với nữ hài. Từ nhỏ đến lớn, tiếp xúc với nữ hài cũng chỉ có Thư Mộng, Ám Tương, Lang Sa, Thủy Linh Lung cùng với Lâm Yến mấy người. Trong đó cùng Lang Sa càng là nói không đến mấy câu... Lâm Dịch vốn là một gia hỏa hướng nội, mà tính cách Lang Sa càng là rất lạnh lùng... Trong Ma Nguyên động quật, nếu như không phải là dưới tình huống khẩn cấp, hắn và Lang Sa căn bản là không thể nói được câu nào... Trên thực tế, trong Ma Nguyên động quật, hắn cũng chỉ nói chuyện nhiều với hai nữ hài là Thư Mộng và Thủy Linh Lung. Lang Sa cùng với mỹ nữ tuyệt sắc Diệp Song kia, cũng không có tiếp xúc gì. :
Lâm Yến đột nhiên nắm bả vai của Lộ Ti và Đan Lỵ, cười hì hì:
- Thế nào ca? Vừa ý người nào? Hai người này đều là bằng hữu tốt nhất của Yến Nhi. Ca muốn người nào làm chị dâu của ta đây?
Lời nói của Lâm Yến nhất thời làm cho ba người hóa đá, Lộ Ti và Đan Lỵ đều là mặt mũi đỏ bừng, nhịn không được đều đồng thời đưa tay về phía hông Lâm Yến, trong miệng thấp giọng mắng:
- Yến Nhi đáng ghét... Ngươi muốn chết sao...
Mà Lâm Yến thì là khoa trương hô lớn:
- Cứu mạng... Hai chị dâu khi dễ, cứu mạng a...
Ba người đùa giỡn, liền làm cho các đồng học trong phòng quay đầu lại.
Không thể không nói, tuy Lộ Ti và Đan Lỵ không phải là một mỹ nữ cấp bậc như Lâm Yến. Nhưng cũng là một giai nhân thanh tú hiếm thấy. Ở trong lớp cũng có nhân khí tương đối cao.
Bất quá bị Lâm Yến đùa giỡn như vậy. Bầu không khí xấu hổ giữa mấy người trái lại bị hòa tan không ít. Nhìn thấy Lâm Yến cùng hai nữ hài đùa giỡn nhau không kiêng nể gì cả, trong nội tâm Lâm Dịch không khỏi có vài phần cảm giác vui mừng. Yến Nhi có thể ở địa phương này không bị người xa lánh, khi dễ, không thể nghi ngờ là điều mà Lâm Dịch muốn thấy nhất.
Vừa cười náo loạn một hồi, Lâm Yến mới chính thức thay ba người giới thiệu lẫn nhau. Mà Lâm Dịch cũng có ấn tượng với Lộ Ti, nữ hài này đúng là người mà hắn gặp phải khi đến lớp học tìm Yến Nhi. Đồng thời cũng biết lúc ấy mình bị Yến Nhi xếp đặt một chủ ý cùi bắp, lập tức dở khóc dở cười.
Bởi vì đám người Lâm Yến buổi chiều vẫn còn có tiết học, cho nên mấy người mới hẹn nhau ngày mai trường học có ngày nghỉ sẽ ra ngoài đi chơi một chút. Lâm Dịch cũng nghĩ rằng mới đi ra từ Ma Nguyên động quật, đi chơi một chút cũng tốt. Huống chi, cũng phải sáu năm rồi hắn không có đi chơi chung với Yến Nhi. Lập tức liền đáp ứng. Sau đó, rời đi lớp học của Lâm Yến, cũng hẹn ngày mai sáng sớm 9h trước cửa trường học.
Đến khi Lâm Dịch ra về, trên mặt Lâm Yến vẫn treo một nụ cười vui vẻ, Lâm Dịch là thân nhân của nàng. Lấy góc độ của Lâm Yến mà nói, thậm chí so với phụ thân Lâm Cường còn muốn thân hơn. Dù sao, dùng cái nhìn của tiểu hài tử đến xem, ca ca, muội muội tự nhiên đều muốn gần hơn một chút so với cha mẹ. Lần này Lâm Dịch quay về trường học, tự nhiên làm cho nàng vui vẻ không thôi.
Bất quá trên mặt Lâm Yến lộ ra nụ cười ngọt ngào vui vẻ như vậy, nhưng lại làm cho các nam học sinh ngồi bên cạnh thất hồn lạc phách... Một tiết học, khoảng chừng có bảy tám tên nam sinh bởi vì si ngốc nhìn Lâm Yến, nên bị lão giáo sư mời ra phòng học ngắm gái.
Những ngày tiếp theo tức thì hết sức nhẹ nhàng thoải mái. Lúc này do không có chuyện gì làm nên Lâm Dịch thường xuyên chạy tới xem Yến Nhi, nhìn thấy biểu tình ngây thơ hồn nhiên của Yến Nhi, Lâm Dịch rất cao hứng. Chuyện ngày đó xảy ra ở Thiên Thượng Nhân Gian, làm cho Lâm Dịch cứ nghĩ lại là sợ hãi không thôi, nếu như lúc ấy không phải vừa vặn cũng bị Lỗ Tây mời đến, cũng tới kịp thời... Hậu quả thật là không tưởng tượng nổi, nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt của Lâm Yến, chắc sẽ không bao giờ được thấy nữa?
Bất quá thân phận Lâm Dịch lúc này lại có chút xấu hổ. Hắn hiện tại, đến tột cùng có tính là người của học viện Ngũ Hành không? Nói hắn là đệ tử của học viện Ngũ Hành... thì trong danh sách đệ tử lại không có hắn. Đến một tiết học chính thức của học viện Ngũ Hành hắn cũng chưa từng tham gia... Nói hắn là lão sư? Càng là không thể nào... đối với dị năng Thủy hệ, liền chính hắn cũng chỉ hiểu nửa vời... tính ra có lẽ chỉ có Thủy hệ lĩnh vực bởi vì đại chiến liên miên trong động quật nên mới sử dụng cực kì thuần thục... Dị năng công kích, dị năng phòng ngự của hắn vẫn chỉ ở mức người mới mà thôi. Tóm lại, hắn vẫn tạm thời lấy thân phận mơ hồ này, tiếp tục đứng ở trong học viện Ngũ Hành.
Duy có một điều để cho hắn nghi hoặc chính là, Lạp Cổ Kỳ rõ ràng đã từng nói qua phòng ốc đang thi công, nhưng những ngày này đi tới đi lui, hắn chẳng phát hiện được một công trường nào. Nhưng mỗi lần tìm Lạp Cổ Kỳ phản ánh, Lạp Cổ Kỳ luôn cười ha ha nói cái gì tạm thời ở cùng một chỗ với Linh Lung. Cũng thuận tiện để nàng dạy cho ngươi một chút kiến thức về Thủy hệ dị năng. Cứ như vậy trì hoãn xuống... thời gian, chậm rãi trôi qua.
Thành Thiên Diệp, quảng trường trung tâm bên cạnh một công trình kiến trúc to lớn.
Cạch một tiếng vang thật lớn, nổi danh là thụ mộc cứng rắn trên đại lục Thiết Mộc được chế tạo thành một cái bàn công tác thật lớn, lập tức bị lõm xuống in hình một bàn tay.
Trong mắt Bạch Diệp hiện đầy tơ máu, trên trán lộ ra gân xanh, thần thái tức giận gần như điên cuồng.
- Lâm Dịch...
Trong tiếng nghiến răng ken két, thốt ra một cái tên làm cho hắn hận thấu xương.
Chính là hắn, giết đứa con độc nhất của mình chính là hắn, hủy đi hy vọng duy nhất của mình, điều này làm cho Bạch Diệp như thế nào không hận? Như thế nào không giận?
Cũng làm cho hắn phẫn nộ cùng không hiểu thấu... gia chủ, rõ ràng không để cho mình báo thù.
- Vì cái gì... vì cái gì... vì cái gì?...
Thanh âm tràn ngập hận ý... tơ máu giăng kín hai mắt, lộ ra nét đau đớn cùng căm hận thấu xương...
Là Lạp Cổ Kỳ... nhất định là lão già kia, nếu như không phải hắn, Lâm Dịch sớm đã chết ở trên tay mình, nếu như không phải hắn... làm sao gia chủ có thể không để cho mình báo thù? Chính là hắn!
Bạch Diệp kịch liệt thở hổn hển. Lồng ngực căng phồng tràn ngập căm hận gần như để cho hắn hít thở không thông. Nhưng mà, lại không có chỗ phát tiết...
Lạp Cổ Kỳ là người nào hắn vô cùng rõ ràng. Bất kể là thân phận bằng hữu tốt nhất của đế vương, hay là thân phận dị năng giả Thánh cấp... cũng không phải là thứ mà Bạch Diệp có thể ăn bậy được.
Người ở bên ngoài xem ra, gia chủ phân gia Bạch gia tựa hồ như vô cùng cao quý. Nhưng mà Bạch Diệp lại tự hiểu lấy mình. Đối với hoàng tộc đế quốc bổn gia mà nói, hắn Bạch Diệp căn bản chính là một tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao. Dù sao, Bạch gia phân gia thật sự nhiều lắm... Mà một mạch của mình, cũng chỉ là một mạch bèo bọt yếu ớt nhất mà thôi, mặc dù mình có tư cách là một gia chủ, cũng chỉ mới có thực lực của một bát cấp chiến sĩ mà thôi, hiện tại hắn đã hơn ba trăm tuổi... Nếu muốn đột phá Thánh cấp, thật sự là có ý mà vô lực. Đối với đế quốc mà nói, một Thánh cấp dị năng giả, một lĩnh vực dị năng giả... vô luận là cái nào trong đó, đều cao hơn so với một người bình thường như hắn, một người chẳng qua là treo trên đầu một cái chiêu bài là một chi của hoàng tộc đế quốc mà thôi.
- Đại ca... tên Lâm Dịch kia từ khi trở về luôn chui rúc trong học viện Ngũ Hành không chịu đi ra, huynh xem làm sao bây giờ?
Đứng ở phía sau hắn, là một trung niên nhân có vóc dáng khôi ngô. Nhìn qua, cùng Bạch Diệp có bảy phần tương tự. Thậm chí làm cho người ta có cảm giác áp bách cực kỳ giống. Hiển nhiên thực lực cũng không kém xa lắm. Mà hắn, đúng là một trong những phó môn chủ Thiên Diệp võ môn, thân đệ đệ của Bạch Diệp - Bạch Nhận.
- Lâm Dịch... Lâm Dịch... Ta nhất định phải giết hắn, nhất định!
Nhắc đến Lâm Dịch, biểu tình của Bạch Diệp liền lộ ra vẻ khát máu điên cuồng. Bàn tay lại hung hăng đánh vào bàn công tác. Phía trên lại lần nữa hiện lên năm dấu tay.
- Thế nhưng... học viện Ngũ Hành là địa bàn của lão già Lạp Cổ Kỳ kia. Nếu như chúng tùy tiện hành động... chỉ sợ sẽ kinh động đến Lạp Cổ Kỳ. Đến lúc đó kinh động đến gia chủ, có thể sẽ không tốt.
Bạch Nhận nhíu mày, có chút lo lắng nói.
- Hừ!
Bạch Diệp tức giận hừ một tiếng, nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên cánh tay lộ ra. Hai mắt đỏ ngầu lộ ra đậm đặc sát khí:
- Ta đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi động thủ tại học viện Ngũ Hành, nhưng ta nhất định phải giết chết Lâm Dịch, đệ giúp ta liên lạc với Thiên Sát, bất luận như thế nào, ta nhất định phải giết Lâm Dịch!
- Thiên Sát?
Bạch Nhận lập tức kinh ngạc thoáng một phát, vội vàng nói:
- Đại ca, huynh biết từ trước đến nay bổn gia không hợp với Thiên Sát, vạn nhất bổn gia biết chuyện này thì...
← Ch. 144 | Ch. 146 → |