← Ch.146 | Ch.148 → |
- A...
Thủy Linh Lung đột nhiên hét thảm một tiếng, làm cho người của Lâm Dịch cứng đờ lại, con mắt chăm chú nhìn vào Thủy Linh Lung trông như một quang thể đang trôi lơ lửng trên không trung.
Cùng lúc đó lam sắc quang mang lập tức đại thịnh, làm cho con mắt của Lâm Dịch cảm giác đau đớn như muốn nổ tung, Lâm Dịch lập tức nheo con mắt lại điều chỉnh lại tiêu cự, nhưng vẫn là không dám nhìn lại chỗ Thủy Linh Lung.
Chỉ thấy trên người Thủy Linh Lung, đột nhiên sinh ra biến hóa kịch liệt.
Màu lam nhạt như bị phai màu, từ từ đậm lên biến thành một loại màu trắng bạc, nét kiều diễm vô song hiển lộ trên khuôn mặt. Bỗng nhiên lấy một loại tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, tại chỗ tóc mai bỗng dài ra nhúm tóc màu trắng nhu. Thân thể vốn nhỏ nhắn bỗng phồng lên lớn thêm một vòng, thân thể lập tức trở nên cực kì thon dài. Chỉ thấy trán của nàng đột nhiên bộc phát một hồi lam mang, sau khi lam mang biến mất, một cái ấn ký chữ Vương màu lam nhạt, lóe sáng dịu dàng xuất hiện ở trên trán của nàng.
Lâm Dịch sững sờ, lập tức mở to hai mắt mà nhìn.
- Bạch Hổ chi Tà Nhãn linh văn?
Đúng vào lúc này, Thủy Linh Lung mở mắt... Vốn là hai con mắt màu đen, lúc này biến thành một đôi con ngươi màu xanh yêu dị, càng lộ ra vẻ cực kì mê người...
- Ta, đây là thế nào?...
Trong mắt Thủy Linh Lung hiện lên vẻ nghi hoặc.
Lâm Dịch kinh ngạc mất một hồi, lộ ra biểu tình cao hứng hô lên:
- Lão sư, linh văn của người đã thức tỉnh?
- Hả?
Thủy Linh Lung không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Chỉ thấy Lâm Dịch vung tay phải lên, một mặt thủy kính liền xuất hiện trước mặt Thủy Linh Lung. Mà Thủy Linh Lung cũng không khỏi nhìn về hướng trong mặt nước. Thời điểm khi thấy bộ dáng của mình, không khỏi mở ra cái miệng nhỏ nhắn, tròn mắt ngạc nhiên. Bàn tay nhỏ không tự chủ được sờ soạng trên mặt mình.
Thủy Linh Lung lúc này còn đâu cảm giác ôn nhu lúc trước? Một đôi con ngươi màu xanh da trời yêu dị, khuôn mặt xinh đẹp có thêm hai mai tóc màu trắng, trên cái trán trơn nhẵn xuất hiện một ấn ký chữ vương cổ xưa. Thân hình vốn nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này trở nên cực kỳ cao gầy, hai chân càng là thon dài mê người... Nếu như nói lúc trước Thủy Linh Lung có một vẻ đẹp ôn nhu như một tiểu thư khuê các, như vậy Thủy Linh Lung lúc này, thì tràn đầy một vẻ đẹp dã tính yêu dị!
Thủy Linh Lung sững sờ nhìn xem chính mình trong kính. Thật lâu về sau mới phản ứng lại, đồng tử màu xanh da trời toát ra vẻ kinh hỉ nhìn về phía Lâm Dịch.
-... Cám ơn ngươi!
Lâm Dịch cười hắc hắc, lắc đầu, nhưng là không nói gì.
Thực lực bản thân Thủy Linh Lung cũng đã là thất cấp đỉnh phong, nếu như đột phá đến trình độ bát cấp, lúc này lại có thêm linh văn Bạch Hổ chi Tà Nhãn gia trì, thực lực của nàng trọn vẹn tăng lên 6 lần. Rõ ràng đủ để chống đỡ nàng lơ lửng trên không trung.
Thủy Linh Lung có chút không thể chờ đợi được nhắm lại hai mắt, cảm thụ được toàn thân tràn ngập một lực lượng cường đại! Ánh sáng màu lam trạch óng ánh không ngừng tỏa ra, Lâm Dịch đứng ở một bên cũng mỉm cười nhìn xem.
Muốn nói không hâm mộ là tự lừa dối mình. Cổ lực lượng mạnh mẽ này, làm cho Lâm Dịch cũng phải hoảng sợ! Khó trách trên đại lục lại có nhiều người, vì trung đẳng chiến văn, không tiếc hy sinh tánh mạng cũng muốn đi vào Ma Nguyên động quật. Cổ lực lượng này, đáng để bọn họ làm như vậy.
Bạch Diệp là bát cấp chiến sĩ. Liệt Hổ chiến văn của hắn là hạ đẳng chiến văn... nhưng mà lúc này Thủy Linh Lung dùng thực lực thất cấp, lại gia trì thêm Tà Nhãn linh văn, lại làm cho Lâm Dịch cảm thấy được sức ép còn lớn hơn Bạch Diệp, nếu đổi lại là bình thường, một gã bát cấp chiến sĩ, tuyệt đối có thể rất nhẹ nhàng tiêu diệt năm sáu tên thất cấp chiến sĩ. Phải biết rằng, tuy ở đồng cấp dị năng giả đích thật có thể dễ dàng tiêu diệt chiến sĩ. Trừ phi là dị năng cực kỳ đặc thù, giống như lĩnh vực của Lâm Dịch vậy, mới có thể vượt cấp khiêu chiến thành công.
Nhưng mà, toàn bộ dị năng giả trên đại lục cũng mới chỉ phát hiện hai người là Lâm Dịch và Bạch Tiếu Thiên mà thôi. Những dị năng giả khác, cho dù là thuần túy nguyên tố dị năng giả, muốn vượt cấp khiêu chiến sĩ, là phi thường khó.
Nhưng mà lúc này, Thủy Linh Lung chỉ cần dựa vào một cái linh văn, lực lượng thuần túy phát ra cũng đã mạnh hơn vài phần so với khi Bạch Diệp sử dụng chiến văn. Bởi vậy có thể thấy được, đẳng cấp cao thấp của chiến văn linh văn, ảnh hưởng của nó đối với thực lực là vô cùng lớn.
Đương nhiên, hâm mộ thì hâm mộ... nhưng Lâm Dịch cũng không hối hận ngày đó đã đem huyết dịch Bạch Hổ Tà Nhãn tặng cho Thủy Linh Lung. Đối với Lâm Dịch mà nói, hắn cũng không có dã tâm gì lớn, thấy những người quan hệ thân mật với mình tiến bộ, trong lòng hắn cũng đã rất vui rồi. Thủy Linh Lung là lão sư của hắn, càng giống như tỷ tỷ của hắn. Chứng kiến Thủy Linh Lung tiến bộ, dù là vì vậy mà mình đánh mất một cơ hội tiến bộ... Lâm Dịch cũng cảm giác đáng giá.
Thật lâu về sau, Thủy Linh Lung mới lần nữa mở hai mắt. Phát hiện Lâm Dịch còn ngẩng đầu nhìn nàng, lập tức lộ ra một nụ cười, sau đó có chút nhắm mắt lại.
Chỉ thấy lam sắc quang mang quanh thân thể nàng dần dần thu liễm lại, thân thể nàng cũng từ từ khôi phục lại, tóc đã khôi phục lại màu lam nhạt, ấn ký trên trán cùng tóc mai màu trắng cũng biến mất, thân thể cũng từ từ nhỏ lại... Chỉ sau một lát, bộ dáng Thủy Linh Lung, đã khôi phục lại như trước. Sau đó, chậm rãi mở mắt. Chỉ thấy hai con ngươi màu xanh yêu dị, lúc này cũng đã khôi phục lại màu đen.
- Cảm giác như thể nào?
Lâm Dịch lập tức tò mò hỏi.
Đầu lông mày Thủy Linh Lung có chút cau lại, sau đó mới nghĩ nghĩ nói:
- n... Không biết nên nói thế nào, tóm lại... lực lượng thật cường đại... bất quá, ta tạm thời còn không có cách nào điều khiển nó hoàn toàn tự nhiên.
Lâm Dịch tự nhiên hiểu rõ đạt được một cổ lực lượng cường đại, trước khi thân thể và tinh thần hoàn toàn quen thuộc thì không cách nào điều khiển tự nhiên. Chính như ngày đó dị năng của hắn thức tỉnh, cổ lực lượng khổng lồ kia, hắn cũng biết nên thao túng như thế nào. Thời điểm mới bắt đầu, thậm chí ngay cả vận dụng đều không làm được. Lập tức nhoẻn miệng cười nói:
- Vậy sau này lão sư nên thường xuyên sử dụng linh văn, làm quen một chút với cổ năng lượng này. Nhất định rất nhanh là có thể tự nhiên thao túng được nó.
Thủy Linh Lung gật đầu ân một tiếng. Trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- n, lão sư ngài còn bận rộn, ta đi ngoài trước... một thân toàn mồ hôi, ta phải đi tắm cái đã.
Lâm Dịch gật đầu cười rồi nói, gặp Thủy Linh Lung gật đầu, mới quay người đi ra ngoài.
Thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua. Sinh hoạt của Lâm Dịch hình như trở về với khuôn mẫu mà hắn quen thuộc nhất. Tu hành, nghỉ ngơi, tu hành... Mỗi khi sáng sớm, hắn đều mang theo bốn ngàn cân phụ trọng chạy quanh thao trường của học phủ. Hai vòng, tuyệt đối có hơn mười dặm, hơn nữa, hắn lại mang theo phụ trọng nặng như vậy... bình thường sau khi hoàn thành hai vòng, thì hắn cũng đạt tới cực hạn của mình.
Bất quá Lâm Dịch đối với tu hành có thể nói là trời sinh bướng bỉnh. Hai vòng qua đi, hắn vẫn cắn răng, chịu đựng đau nhức sau khi thân thể đạt tới cực hạn, luyện thể thuật thêm một lần nữa... Dĩ vãng thời gian thể dục buổi sáng nửa giờ là chấm dứt, nhưng những ngày này bởi vì có thêm phụ trọng, thời gian mỗi ngày đều kéo dài ra hai giờ. Vài ngày đầu, thậm chí còn dài hơn! Vừa mới bắt đầu, thân thể còn không thích ứng được với loại phụ trọng này, buổi sáng khi... tỉnh lại, cái loại bủn rủn vô lực này đúng là làm cho người ta khó chấp nhận. Nếu không Lâm Dịch từ nhỏ đã tiến hành tu luyện cực kì gian khổ, chỉ sợ thật sự là khó kiên trì được.
Bất quá đoạn thời gian kia cũng chỉ là một tuần ngắn ngủi. Một tuần trở về sau, thân thể Lâm Dịch đã từ từ thích ứng được với loại phụ trọng siêu nặng này. Tuy nhiên tu hành mỗi ngày vẫn là cực kì gian khổ, bất quá so với một tuần lễ ban đầu, vẫn còn dễ chịu hơn nhiều... Có điều Lâm Dịch cũng vô cùng hiểu rõ, muốn hành động tự nhiên dưới sức nặng bốn ngàn cân, hắn còn cần rất nhiều thời gian.
Đương nhiên, ngoại trừ tu hành, Lâm Dịch còn có một công tác, chính là vui chơi cùng Lâm Yến... từ nhỏ đến lớn, Lâm Yến giống như là cái đuôi sau lưng Lâm Dịch vậy, ngoại trừ thời gian tu hành Lâm Dịch bời vì Lâm Cường nên Lâm Yến không cách nào tới gần Lâm Dịch, cho dù là lúc ngủ, Lâm Dịch cũng phải đem tiểu nha đầu này dỗ cho ngủ trước đã.
Tựa hồ sợ Lâm Dịch lại âm thầm biến mất, cho nên chỉ cần lúc nghỉ ngơi, nàng đều chạy đến chỗ Lâm Dịch... Đối với điều này, Lâm Dịch cũng có chút dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm thấy an ủi trong lòng. Người không có đệ đệ muội muội, đều không thể nào hiểu được khi đệ đệ muội muội ỷ lại vào mình, là một niềm hạnh phúc đến chừng nào.
Thủy Linh Lung trong khoảng thời gian này đem sự tình bên trường học bỏ sang một bên, mà chuyên tâm tu luyện linh văn của mình. Khi đám người Bác Luân Lợi thấy được, tự mình cảm giác được lực lượng của Thủy Linh Lung khi gia trì linh văn, tất cả mọi người đều hâm mộ đến đỏ cả mắt. Kể cả Khải Hi và Bác Luân Lợi cũng không ngoại lệ... bởi vì cho tới bây giờ, linh văn của Khải Hi và Bác Luân Lợi đều chưa thức tỉnh. Mà hiện tại Thủy Linh Lung đã thức tỉnh, nên hai người này đều lòng nóng như lửa đốt, trong nội tâm như con ngàn con kiến bò vậy, phi thường khó chịu... Đáng tiếc, linh văn thức tỉnh cũng không dựa vào nôn nóng, cho nên bọn họ mặc dù gấp, nhưng cũng không thể làm gì...
Thông qua một thời gian ngắn chuyên môn tu hành, Thủy Linh Lung dựa vào sự am hiểu của mình đối với Thủy hệ dị năng, đại khái đã nắm giữ được cổ lực lượng khi gia trì linh văn kia... Không dám nói vung tay là có thể thi triển, nhưng ít nhất cũng không giống như ngày đầu không cách nào khống chế.
Thời gian, cứ như vậy vùn vụt trôi qua.
- Lão sư, ta định quay về nhà một chuyến.
Vừa mới ăn sáng xong, Lâm Dịch liền nói với Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung ngẩn người:
- Ngươi nói là... hành tỉnh Khắc Lâm?
- Ừ.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu.
- Đã sáu năm ta chưa gặp cha rồi. Ta muốn về thăm người. Yến Nhi đến đây cũng được hai năm rồi, ta nghĩ hiện tại cũng đã đến lúc về nhà.
Từ trong miệng Lâm Yến thì Lâm Dịch biết được, Lâm Cường đem Lâm Yến đến học viện Ngũ Hành liền trở về. Dựa theo suy đoán, thời gian hai năm, có lẽ đủ để cha từ hành tỉnh Lý Á trở lại Hi Mạn trấn.
Thủy Linh Lung nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu cười nói:
- Ừ. Quay về thăm cha cũng tốt. Chúng ta đi tới chỗ hiệu trưởng a.
Lâm Dịch liền lộ ra nụ cười vui vẻ, khẽ gật đầu. Hai người liền ra khỏi cửa.
Đi vào phòng hiệu trưởng, thì thấy Lạp Cổ Kỳ đang đứng trước bàn làm việc.
- Hiệu trưởng!
Thủy Linh Lung mở miệng hô một tiếng, Lạp Cổ Kỳ mới ngẩng đầu lên. Chứng kiến ngoài cửa là Lâm Dịch và Thủy Linh Lung, lập tức cười nói:
- Ha ha, các ngươi đã tới? Uh, đều vào đây cả đi.
Hai người tiến vào phòng hiệu trưởng, sau khi ngồi xuống, Lâm Dịch liền trực tiếp mở miệng nói:
- Hiệu trưởng... Ta nghĩ mượn cửa không gian truyền tống để về nhà một chuyến.
Lạp Cổ Kỳ ngẩn người, sau đó cười nói:
- Như thế nào? Nhớ nhà?
Lâm Dịch có chút xấu hổ vò đầu cười nói:
- Đệ tử đã gần sáu năm không gặp phụ thân rồi. Cho nên muốn quay về gặp người một chút.
Lạp Cổ Kỳ cười gật đầu một cái rồi nói:
- Ha ha, đương nhiên là được. Chuẩn bị khi nào thì đi?
Lâm Dịch sau khi một chút mới nói:
- Đệ tử muốn nói một tiếng cho Yến Nhi biết, sau đó lập tức có thể xuất phát.
Lạp Cổ Kỳ gật đầu nói:
- Được, lúc nào xong, cứ trực tiếp tới đây.
- Uhm, cám ơn hiệu trưởng.
Lâm Dịch nói một tiếng cảm tạ, liền cùng Thủy Linh Lung cùng nhau ra ngoài.
- Trên đường đi cẩn thận một chút.
Trên đường, Thủy Linh Lung nói như vậy với Lâm Dịch.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |