← Ch.152 | Ch.154 → |
Vốn bộ dạng bông tai như một quả tiểu đinh tử, trơn nhẵn biểu hiện ra phản xạ sâm bạch quang mang. Nhưng bông tai lúc này, tuy rằng lớn nhỏ không biến hóa, nhưng vốn kiểu dáng bình thường, lúc này lại trở thành một hình bát giác, củ ấu phía trên rõ ràng, thoạt nhìn có cảm giác cấp độ cực phú. Chính giữa có một vòng mặt đinh hình tròn bóng loáng, lúc này ở trên đó, lại xuất hiện ba đạo như vết cào màu đỏ, màu đỏ kia lại yêu dị mà quỷ mị như thế, mặc dù chỉ nho nhỏ một chút như vậy, nhưng lại như tản ra sức hấp dẫn trí mạng, khiến ánh mắt của người, không khỏi tập trung lên trên đó.
Sau một lát, Lâm Dịch mờ mịt mở hai mắt ra.
- Dịch nhi...
Lâm Dịch mờ mịt đứng thẳng thân thể lên, im im lặng lặng lơ lửng trong lĩnh vực, Lâm Cường nhẹ giọng gọi một tiếng.
Ánh mắt Lâm Dịch chuyển dời đến trên người Lâm Cường, chợt quanh thân lóe lên tinh lam sắc, lĩnh vực hoàn toàn biến mất, mà Lâm Dịch cũng rơi xuống mặt đất, vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi thăm Lâm Cường, lại đột nhiên ngây dại...
- Cái này... Đây là...
Lâm Dịch sững sờ chậm rãi giơ hai tay lên trước ngực, nhẹ nhàng nắm chặt, một cổ lực lượng tràn ngập bạo tính lan khắp toàn thân, trong nhất thời tràn ngập đầu óc hắn, rõ ràng hoàn toàn ngây người
- Cổ lực lượng này...
Lâm Dịch có thể cảm giác được rõ ràng, lúc này lực lượng trên người mình, khách quan mà nói, trọn vẹn tăng lên ba bốn lần có thừa, hắn đột nhiên sững sờ, chợt hai tay nhanh chóng kết xuất mấy ấn quyết trước ngực, trong hai tròng mắt lập tức hiện lên một vòng ám mang. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Khai Môn phá!
Một tiếng hét to, chỉ một lát, một cổ hắc sắc quang mang bỗng nhiên từ thân thể hắn tán, mà một chữ Khai chợt lóe lên trước ngực hắn, một cổ lực lượng cường đại đến cực điểm lập tức từ thân thể hắn phun ra ngoài, mà trong lúc nhất thời, khiến Lâm Dịch không thể ức chế được lớn tiếng hô lên, dưới sự gia trì của cổ lực lượng cường đại này, thanh âm của hắn như một đạo sấm sét, thẳng tắp vọt lên không trung
Lâm Dịch không dám tin nắm nắm đấm... Hắn ngày hôm qua vẫn chỉ là một gã thất cấp Chiến Sĩ, lúc này đã đạt đến bát cấp, hơn nữa... Hắn có thể cảm giác được... Mặc dù là trong bát cấp, hắn cũng tuyệt đối là tồn tại đỉnh phong, cổ lực lượng này, so với Bạch Diệp ngày đó, không yếu hơn chút nào cả.
- Phụ thân.
Trong mắt Lâm Dịch lập tức lộ ra thần sắc cuồng hỉ, mà khóe miệng Lâm Cường thì mang theo dáng cười vui mừng, khẽ gật đầu.
Lâm Dịch kích động không thể ức chế được, nắm thật chặt hai đấm, cảm thụ lấy sự cường đại của cổ lực lượng này. Không thể không nói... Cảm giác cổ lực lượng này ở thân, thật rất tốt.
Đột nhiên, Lâm Dịch lại sững sờ, chợt, trong mắt lại lần nữa lộ ra thần sắc cuồng hỉ, chỉ thấy thân thể của hắn lóe ra quang mang tinh lam sắc, thủy hệ lĩnh vực lập tức vọt ra, cơ hồ trong khoảnh khắc liền lấy Lâm Dịch làm tâm, bao lấy phạm vi đường kính ngàn mét, mà thủy hệ lĩnh vực lúc này, so với trước kia, rõ ràng cường đại hơn gấp năm lần.
- Chẳng lẽ...
Trong mắt Lâm Dịch hiện lên một vòng kinh hỉ...
- Chẳng lẽ, ta đã là bát cấp thủ vọng giả và bát cấp Khai Môn Chiến Sĩ rồi sao?
Lâm Dịch lập tức kích động, mà Lâm Cường đứng ở một bên, mỉm cười nhìn Lâm Dịch...
Thật lâu về sau, Lâm Dịch rốt cục đè xuống kích động trong lòng quay đầu hỏi:
- Phụ thân, cái này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?
Lâm Cường lại nhẹ nhàng cười cười, sau đó nói:
- Nhắm mắt lại, im im lặng lặng cảm thụ một chút.
Lâm Dịch nghe vậy sững sờ, nhưng chợt liền nhắm mắt lại.
Ngay từ đầu tâm thần dưới sự kích động, sao có thể cảm giác ra gì được? Nhưng thời gian dần trôi qua, Lâm Dịch bắt buộc mình đè xuống kích động trong lòng, tĩnh tâm cảm thụ lấy.
Đột nhiên, Lâm Dịch mãnh liệt mở mắt không thể tin nhìn Lâm Cường
- Phụ thân, khó, chẳng lẽ là...
Lâm Cường từ chối cho ý kiến cười cười.
- Sao lại không thử một chút?
Lâm Dịch lập tức không thể chờ đợi được nhắm hai mắt lại. Nhưng mà, im im lặng lặng cảm thụ hai suối nguồn tản ra lực lượng khiến nhân tâm rung động trong thân thể.
Hai cổ lực lượng suối nguồn này, một chỗ ở vị trí dưới bụng, mà một chỗ khác, thì ở vị trí mi tâm giữa trán Lâm Dịch, như hai khỏa tinh thể tán ra hồng lam quang mang, im im lặng lặng tán ra uy áp nhàn nhạt nhưng thực chất.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng sờ năng lượng nguyên vị trí dưới bụng.
Hồng mang lập tức đại thịnh, một cổ lực lượng tuyệt cường lập tức từ trong thân thể Lâm Dịch phun ra ngoài, Lâm Dịch nhịn không được lớn tiếng quát to một tiếng, chợt, thân thể của hắn hoàn toàn bị bao vây lại
Hồng mang bao lấy thân thể, ước chừng giằng co hơn mười giây, thời gian dần qua tiêu tán. Mà Lâm Dịch lúc này cũng tiến nhập vào tâm mắt Lâm Cường.
Một đầu màu đen toái, lúc này đã biến thành một đầu tơ bạc, hai bên đôi má thanh tú tuấn mỹ sinh ra vài cọng lông nhung màu trắng, mà ở trên gương mặt, lại xuất hiện ba đạo ấn kí như vết cào huyết sắc, nơi trán, một ân ký chữ Vương đỏ tươi phong cách cổ xưa chữ, tản ra áp bách mãnh liệt, thân thể của hắn trong nháy mắt phồng lớn lên một vòng, nhất là nửa người trên, càng xuất hiện một lớp dày như da lông động vật, vằn hắc bạch giao nhau. Càng làm cho người hoảng sợ chính là... Một thứ như đuôi cọp bị da lồng hắc bạch giao nhau bao vây lấy xuất hiện trên mông hắn, tùy ý vung ở bên người... Hắn lúc này thoạt nhìn không hề giống người, ngược lại càng giống như Hổ vậy.
Hai mắt đóng chặt mở ra, đó là một đôi huyết sắc đồng tử gần như yêu dị, ở chung quanh, một cổ cảm giác tà dị khiến lòng người lạnh ngắt, khiến người như rơi vào hầm băng
Lâm Dịch mở to hai mắt nhìn, cúi đầu nhìn nhìn thân thể biến thành lạ lẫm của mình... Trong lúc nhất thời, khiến hắn căn bản không cách nào phản ứng...
- Cái này... Đây là chiến văn vậy?
Lâm Dịch không khỏi nhấc đôi huyết sắc đồng tử yêu dị nhìn về phía Lâm Cường
Lâm Cường âm thầm kinh hãi sự cường đại sau khi Lâm Dịch gia trì chiến văn, nhưng vẫn kiêu ngạo cười nói:
- Đây mới thực là Bạch Hổ chiến văn.
Lâm Dịch có chút ngẩn người, chợt hoảng sợ trừng lớn hai mắt:
- Bạch, Bạch Hổ chiến văn? Bạch Hổ chiến văn trong ngũ thần hệ chiến văn? Siêu đẳng chiến văn?
Trong cơn kinh hãi, rõ ràng ngay cả nói chuyện cũng có chút cà lăm.
Lâm Cường cười ngạo nghễ nói:
- Không sai, chính là nó.
Lâm Dịch lập tức ngốc trệ, thật lâu sau, hắn đột nhiên nhắm mắt lại. Chợt, chỉ cảm thấy một cổ khí thế ngang nhiên đột nhiên từ thân thể hắn phát ra.
Lâm Cường thấy thế lập tức phi thân lui về phía sau... Thẳng đến khi rời xa Lâm Dịch vài trăm mét, mới ngừng lại được... Chỉ thấy Lâm Dịch nhắm nghiền hai mắt, tay phải nắm chặt đặt ở eo trước, ở bên ngoài thân thể, lập tức mệt mỏi nhảy ra vô số gân xanh, chợt, một cổ khí thế như thực chất xuất hiện quanh thân hắn, phát ra tiếng ầm vang, mà thân thể của hắn, rõ ràng dần lơ lửng, lơ lửng lên dưới tình huống không có lĩnh vực gia trì.
Đại địa đột nhiên chấn động kịch liệt, thảm cỏ trên mặt đất đột nhiên như bị hấp lực cường đại nào đó kéo lên, thời gian dần trôi qua từ mặt đất bắn thẳng vào không trung, mà lực lượng của Lâm Dịch vẫn đang không ngừng tăng lên.
Khi lên cao chừng 200m, Lâm Dịch quát lớn a một tiếng, khí thế như thực chất quanh thân hắn lập tức ầm ầm tản ra, nhưng vẫn hình thành một thứ như lồng khí, mà quanh thân Lâm Dịch ầm ầm rung động, cỏ xanh và bùn đất bị lực lượng cường đại nhấc lên không trung cũng mệt mỏi rơi xuống, trên mặt đất phạm vi 200m, sớm đã là một mảnh bừa bộn
Lâm Dịch mở mắt, trong huyết sắc đồng tử lóe ra kích động... Mà Lâm Cường lúc này cũng về tới bên cạnh của hắn:
- Cảm giác như thế nào?
Lâm Dịch hít sâu một hơi, đè xuống kích động trong lòng:
- Lực lượng thật cường đại... Bất quá... Cảm giác cũng không nhiều như gấp mấy trăm lần... Tối đa cũng cũng chỉ gấp chừng bảy lần thôi.
Cuối cùng, lộ ra ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Cường Lâm Cường cười khẽ một tiếng nói:
- Ngươi cho rằng chỉ cần có được siêu đẳng chiến văn là có thể đánh ra lực lượng lớn như vậy sao? Lực lượng chiến văn đến từ chỗ nào? Chính là lực lượng kích ra từ trong cơ thể dị chủng, nhưng kích ra bao nhiêu lực lượng, lại hoàn toàn do cường độ thân thể ngươi quyết định. Nếu như cường độ thân thể người sử dụng không đạt tiêu chuẩn thì không thể nào kích ra lực lượng lớn như vậy. Chiến văn của ngươi vừa mới thức tỉnh đã có thể kích ra lực lượng gấp bảy lần, đã phi thường không tệ rồi. Về sau chỉ cần cố gắng rèn luyện cường độ thân thể, cuối cùng có một ngày, ngươi có thể hoàn toàn phát huy ra lực lượng của Bạch Hổ chiến văn.
Lâm Dịch nghe vậy hiểu rõ ra. Lúc này hắn là Bát môn Chiến Sĩ, sau khi gia trì Bạch Hổ chiến văn lực lượng tăng lên gấp bảy lần... Đã vô hạn tiếp cận Thánh Giai cường giả, nếu như tăng lên gấp trăm lần thì...
Lâm Dịch không khỏi kích động, đến lúc này, hắn rèn luyện thân thể, đã có một mục tiêu cực kỳ minh xác, đó chính là, chính thức phát huy lực lượng chiến văn.
Nhưng nghĩ tới đây, Lâm Dịch lại đột nhiên nghi hoặc nhìn về phía Lâm Cường nói:
- Phụ thân... Vì sao... Ta lại đột nhiên có được siêu đẳng chiến văn?
Siêu đẳng chiến văn ah, chiến văn cường đại ngay cả trên toàn bộ đại lục cũng chưa từng xuất hiện qua... Vì sao, mình lại đột nhiên có được chứ?
Lâm Cường nghe vậy rõ ràng liền ngẩn người, thời gian dần qua bình tĩnh lại, có chút cúi đầu, thấy được lam sắc cầu thể đã mất đi vẻ sáng bóng, trở nên ảm đạm và tơ lụa bay xuống cách đó không xa, đi tới khom người nhặt lên, vỗ nhẹ bụi đất trên đó, sau khi cẩn thận bao khỏa tốt tơ lụa mới thu vào trong ngực, lúc đó mới ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch, nhưng lại trầm mặc, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì.
Huyết sắc đồng tử yêu dị của Lâm Dịch lộ ra biểu lộ nghi hoặc, chỉ nghe "phốc.
một tiếng vang nhỏ vang lên, khí thế đã hóa thành thực chất quanh thân hắn lập tức tiêu tán, thân thể đang lở lửng cũng dần dần rơi xuống mặt đất, thời gian dần qua, cọng lông trên thân thể hắn chợt rút vào trong cơ thể, cái đuôi nhẹ vung một bên cũng dần dần lui về, đôi huyết sắc đồng tử yêu dị tức thì chậm rãi biến thành màu đen, mà y phục trên người hắn cũng sớm bị phá vỡ sau khi thân hình hắn biến thân, tăng vọt lên, trên cánh tay, cọng lông hắc bạch giao nhau cũng hoàn toàn biến mất.
- Phụ thân!
Không để ý hình tượng lúc này của mình, Lâm Dịch có chút bận tâm nhìn Lâm Cường.
Lâm Cường nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó lại cười nhẹ nhàng, nói:
- Về trước đi!
Nói xong liền xoay người, hướng lối ra bước đi, về phần Lâm Dịch, không hề đề cập tới chuyện các loại chiến văn, Lâm Dịch cảm thấy nghi hoặc không thôi, nhưng chứng kiến biểu lộ của Lâm Cường, rõ ràng không muốn nói rõ với mình thì cũng không có truy vấn nữa, thoáng nhìn qua một đống bừa bộn quanh thân, sau đó theo Lâm Cường.
Sắc trời đã sáng rõ, lúc Lâm Dịch vận một thân quần áo rách rưới đi ra từ trong sơn cốc khiến cư dân trong thị trấn nhỏ đã rời giường bắt đầu một ngày làm việc tay chân ngạc nhiên một hồi, nhao nhao truy vấn, nhưng Lâm Dịch thì chỉ cười nói qua loa, bảo là trong lúc tu hành vô tình làm hư, tuy cư dân thị trấn nhỏ cũng không quá tin tưởng, nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ nghi hoặc nhìn phụ tử Lâm Dịch một trước một sau, trở lại nhà bọn hắn.
Khi về đến nhà, Ba Nhĩ đã tỉnh lại, lúc thấy Lâm Cường và Lâm Dịch trở lại, tuy rằng cũng kinh ngạc vì quần áo rách rưới trên người Lâm Dịch, nhưng cũng không có hỏi nhiều, lễ phép hướng hai người bắt chuyện một cái, nhưng lại không hỏi hành tung hai người, cái này khiến hảo cảm trong nội tâm Lâm Cường và Lâm Dịch đối với hắn không khỏi tăng nhiều.
- Quần áo trước kia của ngươi có lẽ đã không thể vận được nữa, đi vào phòng ta thay đổi quần áo!
Lâm Cường nhìn nhìn Lâm Dịch ăn mặc có chút chật vật, cười nói.
← Ch. 152 | Ch. 154 → |