← Ch.165 | Ch.167 → |
Mặc dù tốc độ của Ước Ba Long khá nhanh, nhưng so sánh với Hắc Vân Điểu thì thật sự kém quá xa, đoạn đường này, Ước Ba Long lại không thể kiên trì phi hành một thời gian dài như Hắc Vân Điểu, cho nên đi một chút lại ngừng, tốc độ không chậm cũng không nhanh.
Trong lúc đi đường, thời gian dần trôi qua, lúc này đã qua một tháng.
Giữa trưa ngày hôm đó, trải qua một buổi tối đi đường, Lâm Dịch cùng tên chăn nuôi Ước Ba Long kia đi tới một thôn xóm nhỏ giống như dịch trạm.
Đây thật là một thôn xóm nhỏ, trên thực tế thôn nhỏ như vậy trên đại lục chi chít như sao trên trời, số lượng cực kỳ lớn đấy, thôn xóm như vậy cũng không nổi danh, cũng không có dân bản địa, chỉ là người đi lại trên đại lục rất nhiều, khoảng cách giữa thành thị này đến thành thị khác cũng là cực xa, dù sao thì chỉ có số ít đại gia tộc có thế thực lớn mới có khả năng cưỡi lên Hắc Vân Điểu, mà Ước Ba Long thì vẫn cần phải nghỉ ngơi đấy, dần dà, tại một ít địa phương an toàn giữa những thành thị này, những người lữ hành liên thủ lại dựng lên xóm nhỏ, với tư cách là địa phương nghỉ ngơi trên đường.
Theo thời gian trôi qua, bên trong những thôn xóm nhỏ như dịch trạm này, bắt đầu có một ít người ở, mà phần lớn những người này là người nhà một ít người lữ hành trước kia, những người lữ hành này hoặc là tuổi đã lớn, hoặc là thân thể hơi có bệnh tật, tóm lại là không cách nào tiếp tục kiếp sống lữ hành săn ma thú nữa, lựa chọn khai mở các loại quán trà, quán rượu tại vài thôn xóm nhỏ này, thu lợi nhuận từ những người lữ hành để sống qua ngày, có thể nói, những địa phương này thuần túy là thiên địa của người lữ hành.
- Nghỉ ngơi ở chỗ này một chút.
Lâm Dịch trên lưng Ước Ba Long nhìn thôn xóm phía dưới, nói ra.
- Được thôi.
Ngươi chăn nuôi là một lão giả có chút già nua, tóc trên đầu đã có hai màu hắc bạch, trên mặt hiện đầy vết thâm, sau khi nghe vậy, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng kéo dây cương trước mũi Ước Ba Long một phát, chỉ nghe một hồi âm thanh, Ước Ba Long đang thẳng tắp về phía trước liền lao xuống dưới, chợt hạ xuống trước cửa vào thôn xóm.
Nơi này là địa phương để những lữ hành giả nghỉ ngơi và hồi phục, mặc dù chỉ là thôn xóm, nhưng trước thôn đã có một khối địa phương cực kỳ rộng lớn, trong phạm vi ước chừng một ngàn mét, toàn bộ cây cối cực lớn đã bị đào đi, dù sao cũng là địa phương chuyên môn để lữ hành giả nghỉ ngơi, mà đi lại tại đại lục, công cụ chính yếu nhất để thay đi bộ chính là Ước Ba Long, mà thân thể Ước Ba Long cực lớn, tự nhiên cần bài trí chỗ nghỉ ngơi cho chúng.
Dàn xếp tốt chỗ nghỉ ngơi cho Ước Ba Long, Lâm Dịch và người chăn nuôi liền đi về hướng trong thôn.
Thôn xóm này nhìn cực kỳ náo nhiệt, lữ hành giả lui tới rất nhiều, thỉnh thoảng có Ước Ba Long cất cánh hoặc là đáp xuống, mà từng bãi đáp Ước Ba Long đều có người chuyên môn chăm sóc Ước Ba Long thay chủ nhân của nó, những người này đều có tổ chức, cũng không sợ bọn họ trộm đi.
Lữ hành giả, ý nghĩa như tên gọi, là người du lịch tại đại lục, những người này đều có thực lực nhất định, giết ma thú tại vùng hoang vu, cướp lấy ma hạch để sống, nhưng nói như vậy, những lữ hành giả tại thế giới này mới là cường giả chân chính, một lời không hợp liền động thủ, trong những lữ hành giả có thể nói là chuyện thường ngày, cho nên những người ra ra vào vào tại thôn xóm này, không một người nào đều dễ trêu đấy, ăn mặc khác nhau, mang theo đủ loại binh khí, chỉ nhìn là biết rõ những người này không phải tốt lành, Lâm Dịch thì ngược lại, da mịn thịt mềm, trắng nõn như da con gái vậy, giữa những người hành tẩu thô hào này, lộ ra cực kỳ dễ thấy, thỉnh thoáng lại có lữ hành giả quăng ánh mắt tò mò về phía hắn.
Đối với những ánh mắt này, Lâm Dịch tự nhiên là không thèm để ý, trải qua ba năm tại học viện Tông Phạm, mỗi ngày đều có học sinh nữ dùng loại ánh mắt không kiêng nể này nhìn Lâm Dịch, lúc đầu Lâm Dịch còn cảm giác co quắp, nhưng trải qua ba năm, mỗi ngày đều như thế này, Lâm Dịch đã sớm không để ý những thứ này.
Tuy thôn xóm này nhỏ, nhưng mọi thứ đều đầy đủ, hai bên con đường nhỏ trong thôn, khắp nơi đều là tiệm thợ rèn hoặc tửu quán, khách sạn, tiếng nện búa binh binh pằng pằng cùng với thanh âm hành lệnh truyền đến từ tửu quán tràn ngập toàn bộ thôn xóm.
Lữ hành giả có lẽ là một loại chức nghiệp phong hiểm nhất trong thiên địa, cả ngày chạy tới vùng giữa thành thị này với thành thị khác, nếu như vận khí không tốt, đụng phải ma thú cường đại nào đó, có lẽ sẽ mất mạng bất đắc kỳ tử, cho nên lúc này nghỉ ngơi, không thể nghi ngờ gì lữ hành giả chính là tồn tại sa đọa nhất tại đại lục, như tràng cảnh Lâm Dịch chứng kiến lúc này, nữ nhân thì ăn mặc trang điểm đậm đặc hở ngực lộ nhũ, nam nhân thì một thân tửu khí, hai bên đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng đánh đánh bạc lách cách từ các sòng bạc, tuy rằng thôn xóm không lớn, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện, nơi này chính là một thiên đường đọa lạc.
- Tìm một chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi chúng ta đi luôn.
Lâm Dịch hiển nhiên không quen không khí tại chỗ này, không khỏi có chút nhíu mày, khi thấy một nữ nhân đang vuốt ve mình, ném cho hắn một ánh mắt yêu mị, khuôn mặt tuấn tú nhịn không được ửng đỏ, quay người qua nói với người chăn nuôi bên cạnh.
Người chăn nuôi là một lão giả, từng vết thâm trên mặt cho mọi người biết hắn đã trải qua rất nhiều tuế nguyệt, đối với hào khí sa đọa trước mặt, không biết lão giả đã trải qua không biết bao nhiêu lần, nghe Lâm Dịch nói như vậy, lão giả kia chỉ nhẹ gật đầu, nhưng không có lên tiếng, hắn xem qua vô số người, tự nhiên hiểu rõ Lâm Dịch là một con chim non không trải qua sóng gió gì.
Đương nhiên, tình huống thực tế cũng là như thế, tuy rằng Lâm Dịch trải qua sóng to gió lớn, vô luận là trắc trở tại Cấm kỵ sâm lâm hay là Ma nguyên động quật, nhưng nếu nói tới du lịch tích lũy kinh nghiệm sống, chứng kiến khắp nơi tại đại lục thì hắn thúc ngựa cũng không kịp những lão giả trải qua nhiều sóng gió.
Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên hắn kiến thức tràng diện sa đọa như vậy, tính cách hắn hướng nội ngại ngùng, thật sự không quen không khí tại đây.
Nữ nhân kia thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Dịch ửng đỏ, nghiêng đầu sang chỗ khác, lập tức che miệng cười run hết cả hai bầu ngực no đủ, Lâm Dịch chỉ xem như không có chứng kiến.
- Vào chỗ này.
Đi một hồi, Lâm Dịch tìm một tửu quán tương đối yên tĩnh, liền nói với lão giả, lão giả tự nhiên không có gì dị nghị, hai người liền đi vào.
Vừa vào cửa, một cỗ mùi cay độc đồng thời đánh tới trước mặt Lâm Dịch, khiến hắn không khỏi khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn lại, trong tửu quán âm u này sớm đã không còn chỗ ngồi, thanh âm kêu gào, tiếng cười to, thanh âm tửu lệnh, tiếng chén rượu va đập tràn ngập thính giác Lâm Dịch.
Lâm Dịch không khỏi nhíu mày, vừa muốn rời khỏi thì một lão giả có chòm râu dài với vẻ mặt nhiệt tình chạy ra chào đón, hô:
- Hoan nghênh hai vị, mời vào trong, vừa vặn có một bàn trống không người ngồi.
← Ch. 165 | Ch. 167 → |