← Ch.339 | Ch.341 → |
- Nhân tài như vậy, ta thật không muốn buông tha.
Tạp Bá Lý cảm khái nói.
Mộc Nhu nhíu mày, lập tức nói:
- Nói như vậy... thù của bọn Khắc Lai Áo không báo sao?
Tuy rằng hắn nhìn thấy Y Tây Đa còn sống, biết Y Tây Đa không bị giết chết thế nhưng Đại trưởng lão Khắc Lai Áo cùng gần hai mươi trưởng lão khác bị một chiêu của Lâm Dịch giết chết. Hơn hai mươi trưởng lão... cho dù là Cổ Năng cũng không phải tổn thất nhỏ a.
Tạp Bá Lý nghe vậy than nhẹ một tiếng, hắn lắc đầu nói:
- Nói như vậy có lẽ có chút bất cận nhân tình... thế nhưng sự thật chính là như vậy. Một mình Lâm Dịch hoàn toàn có thể chống đỡ những người kia.
Lông mày Mộc Nhu hơi nhăn lại, hắn không khỏi trầm mặc... đứng trên vị trí người lãnh đạo mà cân nhắc, quả thật lời nói của Tạp Bá Lý là đúng. Một chiêu kia của Lâm Dịch có thể giết chết những người đó đủ để chứng minh thực lực của hắn vô cùng mạnh. Kinh khủng hơn là từ lúc hắn tu hành tới bây giờ... kể cả tính hắn tu luyện từ khi mới sinh cũng chỉ trong thời gian ngắn không đến ba mươi năm. Mà chỉ trong vòng ba mươi năm thời gian, hắn tu hành đến trạng thái như thế... tuy rằng nhất định có vận khí nhưng có thể nói rõ được tư chất của hắn cường đại tới mức nào. Tiềm lực của loại người này tự nhiên không cần nhiều lời.
Đứng trên vị trí người lãnh đạo thì như thế, nhưng nếu đứng trên vị trí của người bình thường... Lâm Dịch giết chết bằng hữu sinh hoạt vạn năm cùng bọn họ, thù này phải tính toán thế nào đây?
Mộc Nhu trầm mặc, mãi lâu về sau, Tạp Bá Lý đột nhiên than nhẹ một tiếng nói:
- Đã hơn chín ngàn chín trăm năm...
Thân thể Mộc Nhu chấn động mãnh liệt, ánh mắt nhìn về phía Tạp Bá Lý, sau lại tiếp tục trầm mặc...
...
- Mọi người cẩn thận một chút, đừng đánh rắn động cỏ.
Thanh âm Lâm Cường vang lên bên tai mọi người.
Hiện giờ chỗ cửa vào Cổ Năng đã có hơn mười người tụ tập, chính là Lâm Cường và bằng hữu.
Nghe được lời nói của Lâm Cường, tất cả mọi người đều gật đầu. Lâm Cường lập tức đi đến bên kết giới, tia sáng bạc trong tay hiện lên, lật tay lại lấy ra một khối tinh thể thất thải năng lượng của Á Lực Khắc cho. Hào quang bảy màu lưu chuyển, sau một lát, năng lượng thất thải bên trên kết giới chấn động, chỉ trong thời gian ngắn liền lộ một khoảng nhỏ.
- Oa, thì ra đẹp như vậy!
Đám người vừa nhìn thấy cảnh này đều không khỏi có chút giận mình. Dù sao bên ngoài kết giới là một mảnh tuyết trắng, nhưng bên trong lại có cảnh sắc giống như mùa xuân. Loại thị giác chuyển hướng như vậy quả thật rất kích thích nhãn cầu, ma thú đầu gấu kia lập tức kinh hô.
- Ba Đạt ngu ngốc, yên tĩnh một chút, ngươi muốn gọi tất cả mọi người Cổ Năng tới đây sao?
Ma thú đầu gấu kia vừa hô lên, lập tức đã có người trách mắng hắn. Ma thú đầu gấu vô cùng phẫn nộ nhìn lại tên vừa mắng mình. Thì ra là tên đầu sói Nại Khắc Nhĩ.
Ma thú đầu gấu không khỏi hạ khí, trong miệng thầm nói vài câu, sau đó không nói gì thêm nữa...
Lâm Cường nhìn cảnh sắc bên trong một hồi, nhất thời có chút phiền muộn... lần cuối cùng hắn gặp Băng nhi chính là ở nơi này.
Lâm Cường hít sâu một hơi, cố gắng đè nén tưởng niệm đối với Băng nhi xuống, hắn quay đầu truyền âm:
- Chờ lát nữa đi vào phải thật cẩn thận... Ở đây giống như một thôn trấn bình thường, có người ở khắp mọi nơi. Đừng để người ta phát hiện được... ừm. Trước khi chưa nhận được tín hiệu của ta, nhất định không thể tùy tiện giết người. Ba Đạt. Đặc biệt là ngươi phải chú ý kỹ.
Lại lần nữa bị điểm danh, ma thú đầu gấu vô cùng phẫn nộ thoáng quệt miệng. Hắn thì thầm nói:
- Biết rồi biết rồi. Tên điên Nại Khắc Nhĩ còn khát máu hơn nhiều so với ta...
- Ngươi nói gì?
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lẽo, Ba Đạt giật mình. Nhìn lại thì ra là một đầu mặt sói... đôi mắt u ám màu xanh lộ ra sát ý nhàn nhạt. Ba Đạt lập tức quay đầu sang một bên, không dám nói lời nào nữa.
Một đoàn người không ngừng tiến lên... đại bộ phận những ma thú này đều có cường độ thân thể cực kỳ xuất sắc. Mặc dù không bay nhưng tốc độ di chuyển vẫn không chậm. Ước chừng hơn một tiếng sau cả đám nhìn thấy một khu kiến trúc khổng lồ xuất hiện trước mặt.
- Thật nhiều người a.
Ba Đạt thấp giọng hưng phấn. Trong ánh mắt lóe lên quang mang khát máu.
- Hừ.
Tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên bên tai, trong lòng Ba Đạt lập tức giật thót, nhìn lại đúng là Nại Khắc Nhĩ.
Đối với Nại Khắc Nhĩ, Ba Đạt vẫn còn chút sợ hãi, tuy rằng Nại Khắc Nhĩ và Tát Mông đều là Đại tinh vị hạ giai thế nhưng Nại Khắc Nhĩ khát máu hơn rất nhiều... Hình ảnh của ma thú sói trong mắt các cường giả là thứ khát máu nhất. Đây chính là việc mọi người trên đời đều biết. Tuy rằng Ba Đạt là Thiết Bối Thương hùng thế nhưng nếu bảo hắn đi trêu chọc một đầu Địa Ảnh Lang khát máu cao hơn hắn một giai thì...
- Cái tháp cao kia... chính là Bổn Nguyên Chi Tháp trong truyền thuyết sao?
Một âm thanh ôn hòa nhẹ nhàng vang lên, lúc này mọi người mới chú ý tới cái cột chống trời khổng lồ kia. Ngọn tháp cao vút xuyên vào trong tầng mây, căn bản không nhìn thấy đỉnh.
Ba Đạt nhìn độ lớn khoa trương của tháp, hắn không khỏi ngây ngốc nói:
- Cái tháp này đến tột cùng cao bao nhiêu a?
- Cái này là Bổn Nguyên Chi Tháp.
Thanh âm Lâm Cường chậm rãi vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn về ngọn tháp cao... Hắn biết rõ Vân Băng đang ở bên trong ngọn tháp này, có lẽ hiện giờ còn có thêm nhi tử của hắn.
- Kết giới bao trùm cả Cổ Năng đều là từ ngọn tháp tràn ra. Nghe nói trước đây rất lâu nó đã xuất hiện. Đừng nhìn năng lượng kết giới có vẻ rất dễ tiến vào... đó là bởi vì trong tay chúng ta có chìa khóa. Trên thực tế, trình độ cứng rắn của kết giới vượt xa sự tưởng tượng của các ngươi... cho dù cao thủ Đại tinh vị thượng giai toàn lực ra tay cũng không mảy may tạo thành chút ảnh hưởng đối với kết giới.
Lâm Cường mở miệng nói.
- Cường giả Đại tinh vị thượng giai cũng không có cách nào phá vỡ sao?
Mọi người vô cùng kinh hãi... Đại tinh vị thượng giai là tồn tại khủng bố như thế nào chứ? Thế mà còn không có biện pháp phá hư một tầng kết giới mỏng manh như này?
Lâm Cường gật đầu:
- Tuyệt đối không hề khoa trương chút nào.
- Đến tột cùng cái tháp này hình thành như thế nào?
Có người dùng ngữ khí thán phục dò hỏi.
- Không một ai biết... ít nhất những người đang sống hiện giờ không ai biết. Có lẽ... những cường giả sống trên đại lục trước kia đột nhiên thần bí biến mất sẽ biết.
Lâm Cường nói.
Mọi người lại lần nữa sợ hãi thán phục.
- Tốt.
Lâm Cường cảm thán một hồi, lập tức hít sâu vào nói:
- Thời gian không nhiều, hiện giờ ta cùng Bá Đế đại ca đi vào. Các ngươi ở bên ngoài chờ đợi... chú ý ẩn nấp cho thật kỹ. Ngàn vạn lần không nên bị người khác phát hiện. Đến lúc đó ta sẽ ra tín hiệu.
- Được.
- Đi...
Mọi người nhao nhao đáp.
Thanh niên bên người Lâm Cường hơi gật đầu, thân ảnh cả hai lập tức di động tới chỗ khác cách đám người kia cả ngàn mét.
- Bá Đế đại ca. Có thể không giết người thì cố gắng không giết...
Thoáng do dự một lát, nhưng cuối cùng Lâm Cường vẫn quyết tâm nói ra.
Ba Đế mỉm cười gật đầu, ngay sau đó thân hình Ba Đế biến mất... Chẳng qua sau một lát, phốc phốc phốc vài tiếng vang lên, sau thân thể xuất hiện trước mặt Lâm Dịch. Trên người bọn họ đã không còn bất kỳ quần áo gì. Mà trên người Ba Đế lại thay đổi một bộ quần áo màu trắng đồng dạng.
Lâm Cường không hề chậm trễ, hắn vội cởi quần áo, thân hình nhoáng một cái đã hoàn toàn biến đổi... hai người mặc một bộ quần áo cùng thêm một cái mũ sau đầu. Lâm Cường quay đầu nhìn lại nói:
- Đừng giết bọn chúng. Cởi y phục bọn chúng ra thay đổi. Như vậy cũng không dễ dàng bị người khác phát hiện.
Sau khi nói xong, Ba Đế gật đầu, thân hình hai người khẽ động liền bay lên không trung, hướng về Bổn Nguyên Chi Tháp.
- Cửa sổ tầng tám chính là nơi tốt nhất để đi vào chỗ này.
Thanh âm Lâm Cường vang lên trong đầu Bá Đế, trước đây Vân Băng đã nói với hắn rất cẩn thận. Sau gặp nhiều chuyện không may, hắn đã nghiên cứu rất kỹ càng cách xâm nhập Cổ Năng. Tất cả mọi thứ tại nơi đây đều rất rõ ràng.
Ba Đế gật đầu, hai người dùng tốc độ trung bình bay thẳng tới Bổn Nguyên Chi Tháp.
Những người trên mặt đất cũng không phát hiện hai người. Cả hai ở trên không có thêm một cái mũ ngăn trở, những người khác căn bản không thấy rõ hình dạng, tự nhiên cũng không thể phân biệt.
Ánh mắt Nội Hi lộ ra thần sắc nghi hoặc nhìn hai người bay trên không trung. Bình thường những vị trưởng lão khác đều đi từ tầng một mà vào. Mặc dù tình huống hôm nay dường như có chút đặc thù, thế nhưng cũng không có mấy trưởng lão đội cả mũ đi vào a... hai vị trưởng lão này đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Nội Hi vô cùng nghi hoặc, thế nhưng trong lúc hắn đang nghi hoặc thì hai người Lâm Cường và Ba Đế đã đi tới vị trí tầng tám. Tinh thể trong tay Lâm Cường trào ra hào quang, năng lượng xung quanh tháp lập tức chấn động một hồi, lộ ra một khoảng nhỏ để cả hai lách mình vào trong.
Nội Hi sững sờ, sau nửa ngày lại tự giễu mình cười nói:
- Dường như ta đã quá nghi thần nghi quỷ... vừa rồi nhiều đại nhân rời đi như vậy, sau lúc trở về đều đi tới tầm thứ tám... Xem ra cách đi trên cao đã tạo thành thói quen cho bọn họ.
Hắn lắc đầu, không hề quan tâm nữa.
Hai người Lâm Cường và Ba Đế tiến vào tầng thứ tám. Không gian bốn phía thoáng đãng, không gian rất lớn nhưng không có một bóng người. Cả hai nhìn nhau liền đi tới chỗ thông đạo.
Lâm Cường hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Ba Đế. Ba Đế khẽ cười với hắn, sau một khắc cả hai cùng đi vào.
Vừa tiến vào tầng thứ bảy đã lập tức nghe thấy âm thanh ồn ảo. Chỉ thấy trong hành lang tầng thứ bảy có vẻ rất nào nhiệt, những trưởng lão kia đi tới đi lui, tuy nhiên cũng đang nghị luận chuyện gì đó.
Hai người nhìn nhau, cởi mũ, cứ như vậy đi vào.
Ở nơi đây rất nhiều người, tự nhiên không có ai chú ý tới hai người bọn họ. Lại thêm Lâm Cường và Ba Đế che dấu khí tức rất tốt, không nhìn tới bọn hắn căn bản không cảm giác hai người tồn tại. Mặc dù nhìn thấy cũng sẽ bởi vì không cảm thấy khí tức mà tiềm thức sẽ bỏ qua. Cho nên hai người cứ như vậy thong dong bình tĩnh đi xuyên qua đám người.
Thế nhưng bên tai Lâm Cường không ngừng nghe tiếng bọn họ nghị luận về điều gì đó. Đến khi nghe tới những từ mấu chốt như Đại trưởng lão Thủy hệ, Vân Băng cùng với ngoại tôn như tử, tim Lâm Cường không khỏi đập nhanh hơn một ít.
Lúc này Lâm Cường mới hoàn toàn xác định, Dịch nhi quả thật đã bị bắt.
Trong lòng hắn không khỏi có chút khẩn trương, thế nhưng vẫn âm thầm cầu nguyện trong lòng Lâm Dịch còn sống.
- Ngươi biết nàng đang ở chỗ nào không?
Thanh âm Ba Đế vang lên trong đầu Lâm Cường.
Lâm Cường gật đầu nói:
- Ta biết rõ.
Hai người cứ như vậy chậm rãi đi đến gian phòng của Vân Băng. Từ từ tiến từng bước một...
Trong phòng Vân Băng.
Chân mày Thủy Ngưng hơi chút nhíu lại, dường như nàng muốn nói điều gì đó, cuối cùng do dự một chút lại chỉ than nhẹ một tiếng.
- Băng nhi, con nghỉ ngơi cho tốt.
Thủy Ngưng nhu hòa nói.
- Vâng.
Vân Băng nhẹ nhàng gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp không nhìn ra vẻ buồn vui gì. Thủy Ngưng cảm giác dường như Vân Băng hôm nay có chút lạnh nhạt, nàng hơi ngạc nhiên, cuối cùng vẫn thở dài, quay người mở cửa phòng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Băng.
Chờ sau khi Thủy Ngưng rời khỏi, Vân Băng mới chậm rãi ngẩng đầu lên cửa phòng. Ánh mắt nàng ngay lập tức chuyển hướng tới phía trên đỉnh đầu, ở đó treo một bức chân dung có hình một lớn hai nhỏ. Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng bị một tầng hơi nước phủ kín.
Nàng cố gắng đè nén không cho chính mình khóc thế nhưng không có hiệu quả. Tiếng khóc âm ỉ vẫn quanh quẩn trong gian phòng.
Mãi về sau, tiếng khóc của Vân Băng mới dần dần lắng xuống. Nàng cứ như vậy ngơ ngác đứng nhìn người trong bức họa.
Ở trong bức họa là một người thanh niên cầm trường kiếm trên tay, lộ vẻ cười nhạt trên khuôn mặt. Người thanh niên này mặc một bộ quần áo màu xanh, thân thể thon dài. Mái tóc thanh tú mềm mại dán trên lưng hắn, cứ đứng yên đạm nhiên như vậy, một cỗ khí tức nho nhã cùng một cỗ khí tức khinh đạm cùng xuất hiện trên người người thanh niên, khí tức mâu thuẫn của cả hai hòa quyện vào nhau. Nam nhân như vậy không thể nghi ngờ rất dễ dàng đạt được tâm hồn thiếu nữ... Vân Băng nhớ mang máng lần đầu tiên gặp hắn, hắn chính là như vậy, phong quang mà nội liễm.
Nàng cũng không nhớ đã từng gặp mặt hắn bao nhiêu lần, mỗi lần như vậy đều rất phong quang. Cho dù địch nhân thế nào, cường đại bao nhiêu, số lượng nhiều ít thì hắn đều có thể trò chuyện vui vẻ, tiêu sái tự nhiên... nàng biết rõ từ lúc nhìn thấy hắn, nàng đã không còn cách nào kiềm chế mình thích hắn. Tuy rằng biểu hiện của nàng với hắn từ trước tới giờ đều là hờ hững và sẵng giọng.
Vì tranh đoạt một vật mà thân ở hai trận doanh khác nhau, nếu như hai người sinh ra tình cảm thì thật đáng buồn. Tuy rằng nàng cố gắng khống chế suy nghĩ của chính mình không được phép nghĩ tới hắn, nhưng chỉ cần một giây yên tĩnh là bóng dáng phong quang của hắn lại hiện lên. Vẻ tiêu sái tự nhiên, lời nói bông đùa, sự bình tĩnh... luôn luôn hiển hiện trong lòng nàng. Đuổi không hết, đánh cũng chẳng đi... nàng biết rõ như vậy là không đúng. Nhưng nàng không có cách nào khác... nàng không thể khống chế trái tim đã thiếu một nửa của mình.
Không có ai hiểu rõ nàng, bởi vì từ lúc nàng còn trong nhà vẫn như thế. Nàng phong hoa tuyệt đại mà lạnh lùng quái gở. Nàng thiên tư thông minh mà băng lãnh tuyệt luân... mặc dù mẫu thân của nàng cũng không thể nhìn được tâm tư nàng từ bên ngoài.
Mỗi khi nhớ tới hắn, đạt được tin tức về hắn, nàng luôn luôn hướng về mẫu thân yêu cầu, yêu cầu nàng đi ra ngoài mang vật kia trờ lại... Nàng kiêu ngạo lấy cớ đi tìm hắn. Tất cả mọi người cho rằng vì nàng cao ngạo nên mới thua trong tay hắn, trong nội tâm nàng không phục khiến nàng thật bại liên tục, lúc nào cũng chỉ suy nghĩ tới cách báo thù. Thực ra chỉ có một mình nàng tự biết... nàng có chỗ nào là không phục? Có chỗ nào là kiêu ngạo? Trên thực tế, từ khi nàng nhìn thấy hắn lần đầu tiên, cũng đã không còn kiêu ngạo chút nào...
← Ch. 339 | Ch. 341 → |