← Ch.368 | Ch.370 → |
Lâm Dịch nhíu mày, bộ dáng như có điều suy nghĩ, mà Thủy Linh Lung nhu thuận đứng ở bên cạnh hắn, cũng không có quấy rầy hắn... Sau cửa vào của Vũ Môn là một tiểu viện, nơi đây chỉ có đệ tử bên ngoài có thể vào, người rất nhiều, trong sân đang có âm thanh rất ồn ào, mà Lâm Dịch muốn đi, chính là nội viện... Nội viện cấm đệ tử bên ngoài tiến vào.
Lâm Dịch nhìn bên trong tiểu viện có một tên đệ tử Vũ Môn đi qua trước mặt hắn, lập tức ngẫm lại, quay đầu lại nói vài câu với Thủy Linh Lung. Thủy Linh Lung nghe xong liền gật đầu, hai người tiến đi vào bên trong.
Tuy nói là tiểu viện, nhưng trên thực tế nhưng cũng là không nhỏ. Nhưng nhiều hơn một người, cũng không có ai chú ý, cho nên Lâm Dịch và Thủy Linh Lung đi vào, hai người đi dạo sân nhỏ nửa vòng, tiến vào một hành lang, tạm thời ẩn giấu thân hình.
Nhìn bộ dáng của kiến trúc, đây hẳn là dịch trạm... Dù sao với tư cách là Vũ Môn, nhiều khi phải tiếp đãi vài khách nhân tôn quý. Mà bên trong chính là khu vực hạch tâm của Vũ Môn, đương nhiên tất cả khách nhân không phải ai cũng ở được, bên ngoài có một ít dịch trạm là chuyện bình thường.
Trong hành lang rất yên tĩnh, không có bóng người nào, Lâm Dịch chỉ liếc nhìn sơ qua, trên người lập tức xuất hiện hào quang màu lam sắc. Một lát sau, thân hình của hắn lại cao hơn, diện mạo bên ngoài cũng biến đổi, đây là bộ dạng của người vừa đi qua trước mặt của Lâm Dịch, bởi vì đã nhìn thấy một lần, Thủy Linh Lung cũng không có biểu lộ kinh ngạc, nhìn đến đây, nàng đã hiểu được suy nghĩ của Lâm Dịch, lập tức, dưới sự dẫn dắt của Lâm Dịch, hai người đi vào trong dịch trạm.
- Nghiêm đại ca, hôm nay không ra ngoài à!
Lâm Dịch nhận ra tên mà mình vừa cải trang rất có nhân khí trong hàng ngũ đệ tử bên ngoài, những nơi đi qua, có rất nhiều đệ tử đi ra chào hỏi, trên mặt của hắn mang theo nụ cười, đáp lễ từng người... Nhìn hắn rất bình tĩnh, bộ dáng như rất quen thuộc những người kia.
Sau khi hắn đi qua, một ít đệ tử bên ngoài tụ tập lại nói với nhau:
- Tên Nghiêm Bác này hôm nay làm sao thế? Nhìn hắn tâm tình không tồi a?
- Ngươi không thấy có nữ nhân đi theo sau lưng của hắn sao? Chậc chậc... Chỉ nhìn dáng người đã biết là đại mỹ nhân. , thật không biết tên Nghiêm Bác này hà đức hà năng gì, lại có thể quen biết nữ nhân như thế? Nhìn biểu lộ kia, chỉ sợ đang muốn tìm niềm vui trên người của nữ nhân này đấy!
- Có đạo lý... Xem cái eo kia, bờ mông nảy nở... Chậc chậc...
Những nam nhân này đối thoại với nhau, đương nhiên không có câu này mà không lọt vào lỗ tai của Lâm Dịch và Thủy Linh Lung. Sắc mặt của Lâm Dịch thì không thay đổi gì, nhưng lỗ tai của Thủy Linh Lung đã hồng lên... Nhưng nàng vẫn đi theo sau lưng của Lâm Dịch, giương mắt nhìn trộm hắn một cái, nhưng không có nói gì.
Đi thẳng tới một cánh cửa, hai gã đệ tử Vũ Môn trông coi ngăn cản bọn họ lại. Một người trong đó ngẩng đầu nhìn thấy Nghiêm Bác do Lâm Dịch giả trang, lập tức lộ ra thần sắc hiếu kỳ, nói:
- Ồ? Nghiêm sư huynh, không phải huynh mới vừa đi ra ngoài sao? Tại sao lại vào đây? Vị sau lưng của huynh là...
Người nọ chú ý tới Thủy Linh Lung sau lưng Lâm Dịch, trên mặt xuất hiện biểu lộ kinh diễm.
Nghe người nọ nói thế, trên mặt Lâm Dịch lộ ra nụ cười, trên mặt mang theo bộ dáng đắc ý, có chút thần bí quay đầu lại liếc nhìn Thủy Linh Lung, sau đó nhìn người nọ cười hắc hắc, nói:
- Vừa rồi ta đi ra ngoài đón tiếp nàng... Nàng là biểu muội bà con xa của ta, lần này tới đây chuyên môn xem địa phương ta đang làm việc, ta muốn mang nàng đi xem, nhờ sư đệ dàn xếp một chút.
Người nọ nghe vậy đem ánh mắt nhìn về phía Thủy Linh Lung, sau đó quan sát Thủy Linh Lung từ trên xuống dưới, nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, sau đó mang theo vài phần hâm mộ, nói:
- Nghiêm sư huynh có biểu muội tốt nha... Nhưng mà, Nghiêm sư huynh cũng biết địa phương này, không được môn chủ cho phép không được vào, Nghiêm sư huynh không nên làm ta khó xử.
Con mắt của Lâm Dịch khẽ động một chút, lập tức đưa tay vào trong áo, giống như đang lấy cái gì đó, sau đó nói:
- Sư đệ yên tâm, ta chỉ mang nàng đi vào trong mở mang kiến thức mà thôi, tuyệt đối không không kinh động tới môn chủ, dàn xếp một chút, dàn xếp một chút a...
Nói xong, trong lòng bàn tay của hắn, lấy mấy khối kim loại, bỏ vào trong lòng bàn tay của người nọ.
Tên đệ tử Vũ Môn này cuối đầu xem xét, là mấy miếng kím tệ óng ánh, trên mặt mang theo thần sắc vui mừng, nhưng sau đó dùng ánh mắt khó xử nhìn về tên sư đệ đứng ở bên cạnh, nói:
- Với quan hệ giữa ta và Nghiêm sư huynh, chỉ cần là chuyện sư đệ có thể làm được, đương nhiên không có gì, nhưng Lý sư huynh hắn...
Lâm Dịch cười hắc hắc, lại lấy trong lòng ngực ra mấy miếng kim tệ, nói:
- Đây là đương nhiên rồi, hai vị sư đệ thủ hộ vất vả nên có phần rồi, đây là mấy miếng kim tệ, dùng để thăm hỏi hai vị.
Tên đệ tử Vũ Môn kia lại cảm thấy khó xử, nhưng lại gật đầu, nói:
- Ta đi nói chuyện với Lý sư huynh một chút, nếu hắn gật đầu, sư huynh cứ đi vào thôi, nếu như hắn không gật đầu... Sư đệ cũng không còn cách nào.
- Đương nhiên, phiền toái sư đệ.
Tên đệ tử Vũ Môn này gật đầu, đi vài bước qua bên kia, tìm một đệ tử Vũ Môn khác, kéo sang một bên, hai người đều chúi đầu lại nói chuyện với nhau, tên đệ tử Vũ Môn đang đứng ở cửa một chút cũng không nghe thấy.
Sau khi tên đệ tử Vũ Môn kia nói một lúc thì tên Lý sư huynh ngẩng đầu lên, liền nói mở. Lâm Dịch nhìn hai người, trên mặt hiện ra nụ cười, kim tệ với hắn mà nói, dùng cũng không hết, nhưng đối với những chiến sĩ cấp hai như những tên này, là một khoản tài phú không nhỏ, sau nhiều năm trải qua nhiều chuyện như thế, Lâm Dịch đã hiểu được rất nhiều đạo lý, nói thí dụ như: Mời người làm việc, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, muốn cho người ta cam tâm tình nguyện mà làm, nhất định phải cho bọn họ một chút tiền, gọi là ân huệ.
Quả nhiên, không qua bao lâu, tên sư đệ kia tiến tới gần Lâm Dịch, nói:
- Sư huynh, mang tiểu biểu muội của huynh vào đi, nhưng mà, hai người không nên đi vào quá lâu, còn hai giờ nữa là chúng ta thay ca, đến lúc đó huynh có thể đi ra.
Trên mặt của Lâm Dịch lộ ra thần sắc cao hứng, giống như mang ơn, nói:
- Đúng vậy đúng vậy, cảm tạ hai vị sư huynh đệ. Linh Lung, chúng ta đi vào thôi.
Nói xong, lại nói một tiếng với Thủy Linh Lung ở sau lưng. Thủy Linh Lung cũng gật đầu, đi theo sau hắn tiến vào, bộ dáng có chút cúi đầu, giống như rất câu nệ, loại bộ dáng này, tuy không thấy rõ biểu lộ, nhưng vẫn làm cho mấy tên đệ tử Vũ Môn kia miệng khô lưỡi đắng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch, lộ ra thần sắc hâm mộ.
Cứ như vậy, Lâm Dịch dễ dàng tiến vào bên trong.
Bên trong càng náo nhiệt hơn so với bên ngoài, sau khi đi được một lúc, Lâm Dịch đã biến lại bộ dáng như trước, bộ dáng rất anh tuấn.
Trong này cũng không phải chỉ có đệ tử của Vũ Môn, còn có một ít khách nhân tôn quý của Vũ Môn, nếu còn dùng thân phận đệ tử Vũ Môn như vừa rồi thì không ổn, bởi vì Thủy Linh Lung là một đại mỹ nữ đi theo sau, sẽ làm cho người ta chú ý, biến thành bộ dạng khác, tuy cũng có người chú ý, nhưng ít ra cũng không quấy rầy bọn họ.
Quả nhiên, sau khi đi vào cửa, vài tên đệ tử Vũ Môn nhìn thấy hắn và Thủy Linh Lung, cảm nhận khí chất của hai người, có chút khom người... Hiển nhiên xem hai người bọn họ là khách quý của môn chủ.
Lâm Dịch đi tới thấy không ít đệ tử Vũ Môn, rất thong dong nói:
- Hiện tại môn chủ của các ngươi ở nơi nào?
Mấy tên đệ tử Vũ Môn kia cảm ứng được cường độ năng lượng trên người của Lâm Dịch, đương nhiên biết rõ bọn họ không phải là đối thủ của Lâm Dịch, lập tức cung kính nói:
- Môn chủ đang ở trong phòng làm việc, đại nhân tìm môn chủ có chuyện gì sao? Cần tại hạ thông tri một tiếng không?
Lâm Dịch đương nhiên không cần đối phương thông tri, nếu không chẳng phải làm lộ thân phận sao? Nếu như mình đoán không sai, Vũ Môn hẳn được mấy tên Tinh Vị Cảnh ở bên cạnh nhắc nhở, có người thực lực cường đại tìm hắn, hắn khẳng định sẽ thông báo trước cho mấy tên Tinh Vị Cảnh này, mặc dù Lâm Dịch không sợ những kẻ này, nhưng hành tung của mình sẽ bị lộ ra.
Lập tức lắc đầu, nói:
- Ngươi nói cho ta biết là nơi nào, ta tự đi tìm hắn.
Người nọ không dám nhiều lời, chỉ một phương hướng, sau khi nói đó là vị trí của môn chủ cho Lâm Dịch biết, Lâm Dịch trực tiếp dẫn theo Thủy Linh Lung đi qua... Hiện giờ hắn áp chế thực lực xuống còn chiến sĩ lục cấp, những tên Tinh Vị Cảnh cũng không chú ý tới hắn.
Một đường không có bất kỳ ngăn cản nào, đi tới văn phòng của môn chủ... Vũ Môn là như thế, ở một nơi duy nhất sẽ có người trông coi, cũng chính là nơi ra vào. những địa phương không phải trọng yếu, sẽ không có người trông coi, đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà hai tên đệ tử Vũ Môn kia dám thu tiền của Lâm Dịch, thả cho hắn đi vào.
Thần sắc của Lâm Dịch bất động, thần thức bao phủ mấy tên cường giả Tinh Vị Cảnh kia, mọi cử động của đối phương hoàn toàn bị hắn khống chế... Bọn họ cũng không chú ý tới văn phòng của môn chủ, xem ra, bọn họ cũng không có cho rằng bọn người Lâm Dịch sẽ rời đi từ nơi này.
Đương nhiên, đối với Lâm Dịch thì đây là tin tức tốt, sau khi cười cười, Lâm Dịch đẩy cửa phòng làm việc của môn chủ, một người trung niên đang ngồi viết viết cái gì đó, không có tiếng đập cửa mà có tiếng đẩy cửa, làm cho trung niên kia nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Dịch và Thủy Linh Lung là hai người xa lạ, trong lòng hắn nhảy dựng lên, nhưng vẫn trầm giọng hỏi:
- Hai vị là...
Lâm Dịch nhẹ nhàng cười cười, cũng không có che giấu thực lực của mình, thực lực bị đè nén tuôn ra, một cổ khí thế bàng bạc từ trên người Lâm Dịch tràn ra ngoài, sắc mặt tên môn chủ đại biến, nói:
- Cường giả Thánh giai?
Lâm Dịch cười nhạt một tiếng nói:
- Môn chủ không cần kinh hoảng, tại hạ tìm môn chủ, chỉ nhờ môn chủ giúp một ít việc nhỏ mà thôi...
Thời điểm giữa trưa ngày thứ hai, Lâm Dịch và Thủy Linh Lung đã xuất hiện thành Huyền Mộng ở Nam Á hành tỉnh.
Thành Huyền Mộng vẫn phồn hoa như trước, trên đường cái người đến người đi, ngựa xe như nước, rất là náo nhiệt.
Hôm qua hành động rất thuận lợi, tên môn chủ Vũ Môn này là người có tâm, trừ lúc kinh hoàng ngay từ đầu, sau khi nhìn thấy thực lực của Lâm Dịch, biểu hiện rất cung kính, thời điểm nghe Lâm Dịch nói muốn sử dụng truyền tống trận, đương nhiên biểu hiện của hắn càng cam tâm tình nguyện, không có khó khăn trắc trở gì, liền đi tới thành Huyền Mộng.
Về phần đối phương có thể bán đứng mình hay không... Lâm Dịch nhận ra, đối phương không có ngu như vậy, mình vụng trộm tới, trừ tên môn chủ thì không có người nào biết cả, nếu như mình ở chỗ này bị phục kích hoặc gặp chuyện khác, mình sẽ nghĩ tới hắn đầu tiên, đã có thể ngồi lên vị trí môn chủ, chắc chắn không phải kẻ ngốc, đắc tội một cường giả Tinh Vị Cảnh, có thể nịnh nọt kẻ khác, không thể nghi ngờ là hắn sẽ gặp nguy hiểm
Hắn và Lâm Dịch lại không có cừu hận gì, tuy sớm được nghe cường giả Tinh Vị Cảnh khác cảnh cáo, nhưng từ khi Lâm Dịch có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào văn phòng của hắn, Lâm Dịch tuyệt đối mạnh hơn so với bọn họ nhiều, hắn rất sáng suốt, đương nhiên sẽ không đem hành tung của Lâm Dịch nói cho những tên cường giả Tinh Vị Cảnh kia.
n oán giữa cường giả Tinh Vị Cảnh với nhau, người bình thường không nên chen vào mới tốt.
Lâm Dịch nhìn ra Thủy Linh Lung đang bất an, vì vậy ở trong thành Huyền Mộng nghĩ ngơi một ngày, mãi cho đến ngày hôm sau, bọn họ mới ra khỏi thành, bước tới vùng ngoại ô.
Với trí thông minh của Thủy Linh Lung, sao nàng không rõ làm vậy với mục đích gì? Vừa nghĩ tới Thư Mộng, trong lòng của Thủy Linh Lung sinh ra áp lực... Cho dù là tuổi, hình dạng, thực lực, thân gia và các loại điều kiện khác, Thư Mộng chỉ trên nàng chứ không dưới nàng. Thậm chí xác định quan hệ với Lâm Dịch, còn trước cả Thủy Linh Lung, Thủy Linh Lung làm sao an tâm được chứ?
Thời khắc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có biểu lộ lo được lo mất, thần sắc khi thì ảm đạm, khi thì thất lạc. Lâm Dịch không ngừng khích lệ nàng, trấn an nàng, mới làm cho nàng cảm thấy khá hơn một chút.
Thời gian ước chừng một tiếng đồng hồ, Lâm Dịch và Thủy Linh Lung đã đi tới trước cửa của Thư gia.
Hôm nay trong rừng cây này biến thành náo nhiệt phồn hoa, một trận chiến năm đó, Thư gia đánh bại cường giả Tinh Vị Cảnh của ba đại gia tộc khác, sau đó là quá trình phản công, chẳng những cướp được đất đai bị mất, liên hợp với Trương gia phân chia những thứ còn sót lại của ba đại gia tộc kia. Hôm nay tại hành tỉnh Nam Á, gia tộc lớn nhất chính là Thư gia và Trương gia, cửa lớn của Thư gia, đương nhiên khôi phục phồn hoa, thậm chí còn hơn cả trước kia.
Trên đường đi, Lâm Dịch luôn dùng thần thức dò xét chung quanh, nhưng không có phát hiện người nào khả nghi, xem ra, thế lực của Cổ Năng đã tập trung hết vào hành tỉnh Bái Đặc rồi. Thư gia hẳn là tương đối an toàn, sau khi ngẫm lại, Lâm Dịch buông lỏng một hơi.
Lập tức, Lâm Dịch và Thủy Linh Lung lẳng lặng bay trên không trung, không làm kinh động bất cứ người nào ở cửa ra vào.
Lâm Dịch đối với Thư gia cũng không phải là quá quen thuộc, nhưng cũng không hề lạ lẫm, sau khi bay trên không trung chừng nửa canh giờ, rốt cuộc một tòa kiến trúc cực lớn xuất hiện ngay trước mặt, nhiều đệ tử của Thư gia qua lại tuần tra, canh gác, cực kỳ nghiêm mật.
- Lâm Dịch, chúng ta... Chúng ta thật sự đi vào sao?
Vào lúc này, rốt cuộc Thủy Linh Lung nhịn không được mà mở miệng, Lâm Dịch quay đầu, thấy trên mặt của nàng một ít thần sắc nhấp nhô khó quyết.
Lâm Dịch cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, than nhẹ một tiếng nói:
- Nàng đi theo ta nhiều năm như thế, ta lại không cho nàng một danh phận, đúng là phải xin lỗi nàng rồi, lúc này đây, cho nàng, cho Mộng nhi, cũng là cho ta, cho dù Mộng nhi phản ứng thế nào, ta cũng cho nàng một đáp án thỏa mãn, được không?
← Ch. 368 | Ch. 370 → |