← Ch.039 | Ch.041 → |
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Trương Thiên khóe miệng hiện ra một nụ cười hài lòng... Không thể không nói, mặc dù đối với thái độ đứa con của mình làm cho Trương Thiên rất là khó chịu. Nhưng đứa con xuất sắc là không thể nghi ngờ.
Nói tới nhi tử... Trương Thiên lại không khỏi nhớ tới môt đứa con trai khác.
Nụ cười trên miệng dần dần biến mất, chậm rãi, lộ ra một vẻ nhàn nhạt khổ sở - hắn, còn không cách nào tha thứ chính mình sao?
'Đông, đông, đông... '
Tiếng gõ cửa làm cho Trương Thiên đang lâm vào trong trầm tư phục hồi lại tinh thần. Ngoài cửa truyền tới một âm thanh trong trẻo:
- Gia gia, ngài có ở đây không?
Nghe được cái thanh âm này, nụ cười trên mặt Trương Thiên lại lần nữa lộ ra... So sánh với đứa con mình rất hài lòng thì đứa cháu này của mình mới xem như hắn chính thức ưa thích.
- Là Tạp nhi a? Tiến vào đi.
Cửa bị đẩy ra, một thiếu niên cực kỳ tuấn tú cất bước đi vào. Thân thể thon dài, dung nhan anh tuấn... Đây là một thiếu niên ưu tú vô luận phóng ở địa phương nào đều đủ để hấp dẫn bất luận ánh mắt kẻ nào!
Nhưng mà, nếu như lúc này Lâm Dịch ở đây, nhất định sẽ khiếp sợ hô lên:
- Tạp tử!
Đúng vậy, hắn chính là hảo hữu cùng Lâm Dịch chơi đùa từ nhỏ đến lớn - Trương Tạp!
Thời gian ba năm trôi qua, Trương Tạp cũng từ một mao đầu tiểu tử, đã trở thành một thiếu niên có được bề ngoài cực kỳ xuất chúng! Tính cách hắn vốn là trầm ổn, đã mơ hồ có một loại phong độ mà chỉ thấy trên người của những người có địa vị cao.
- Gia gia, người gọi con tới có chuyện gì sao?
Đối với lão nhân trước mặt, Trương Tạp tôn kính từ trong đáy lòng. Từ nhỏ cùng phụ thân tại Hi Mạn Trấn sinh sống, lần đầu tiên chứng kiến gia gia của mình, lần đầu tiên thấy gia gia nhìn hắn toát lên vẻ hiền lành cùng sủng ái... Trương Tạp liền sinh ra ỷ lại cảm xúc đối với hắn. Đây là một loại thân tình có từ trong huyết thống.
Trên mặt Trương Thiên mang nụ cười hiền lành, hướng Trương Tạp vẫy vẫy nói:
- Mau tới đây bên người gia gia.
Trương Tạp nghe vậy đi tới, nhu thuận đứng ở trước người Trương Thiên. Mà Trương Thiên duỗi tay nhẹ nhàng sờ lên đầu Trương Tạp, cười hiền lành nói:
- Tạp nhi lại cao lớn hơn rồi.
Trương Tạp nghe vậy hắc hắc nở nụ cười. Gãi gãi đầu, nhưng không có lên tiếng.
- Như thế nào? Hoàn cảnh trường học có hài lòng không?
Nghe được Trương Thiên nhắc tới trường học, Trương Tạp lập tức gật đầu nói:
- Vâng. Gia gia! Trường học kia thật sự rất lớn!
- Ha ha... Chỉ cần Tạp Nhi thoả mãn là tốt rồi, thoả mãn là tốt rồi.
Trương Thiên lão vui vẻ bật cười.
Trên thực tế, Trương Thiên cảm giác chỉ có thời điểm đối mặt đứa cháu này hắn mới có thể cười mà trong nội tâm không có chút nào gánh nặng như vậy. Loại cảm giác thoải mái này, mặc dù đối mặt đứa con thứ hai, cũng không có.
Trương Thiên là người truyền thống. Vị trưởng tử, trưởng tôn... Mà Trương Tạp làm trưởng tôn của hắn, rất tự nhiên, tất cả sủng ái của hắn chưa từng dành cho trưởng tử nay đều cho Trương Tạp. Có lẽ, trong đó còn mang theo một chút áy náy...
- Phụ thân con...
Trương Thiên muốn nói lại thôi. Mà Trương Tạp thông minh cũng sớm đã nhìn ra gia gia cùng phụ thân tựa hồ có chút nào đó mâu thuẫn. Nếu không, phụ thân nhất định sẽ không rời nhà trốn đi ở thời điểm hơn mười năm trước, chạy đến một trấn nhỏ bé hoang vắng như Hi Mạn trấn. Mãi cho đến ba năm trước đây mới dược gia gia tìm về trở về. Lúc này thấy biểu lộ Trương Thiên muốn nói lại thôi, Trương Tạp liền tiếp lời nói:
- Gia gia yên tâm, phụ thân con rất tốt.
Trương Thiên khẽ gật đầu, khẽ thở dài một tiếng. Nhưng chợt trên mặt lại lộ ra nụ cười nói:
- Tạp nhi ở trường học phải học tập chăm chỉ, không thể để Trương gia bị mất mặt. Biết không?
Trương Tạp gật đầu cười nói:
- Gia gia yên tâm đi. Tôn nhi biết rõ.
Trương Thiên vui vẻ sờ lên đầu Trương Tạp, thoả mãn cười.
...
Thời gian như nước, bất tri bất giác, liền trôi rất nhanh.
Mà Lâm Dịch, cũng chính thức học xong học kỳ một.
Thời gian một cái học kỳ, Lâm Dịch tiến bộ rõ như ban ngày. Kỹ xảo thể thuật ngày càng thành thục, ở một tháng trước 'Bát môn' đã thành công tấn cấp đến cảnh giới 'Sinh môn'... Điều này làm cho đám La Á, Ám Tương hô to biến thái, cũng tự đáy lòng đối với hắn sinh ra tâm lý bội phục.
Dù sao sự cố gắng của Lâm Dịch tất cả mọi người đều biết.
Trước đã nói qua, học viện chiến kĩ Tông Phạm không quan tâm ngươi quá trình học tập ra sao. Chỉ cần tại khảo hạch cuối năm, đạt tới tiêu chuẩn hợp cách, thì không ai sẽ để ý ngươi có phải hay không mỗi ngày đều đi học.
Ngày đầu tiên đi học lớp 'Đặc biệt', sở dĩ đem đệ tử không có đi học đều loại bỏ ra khỏi lớp, cũng không phải bởi vì vấn đề 'Bọn họ chưa có tới đi học'. Mà là một loại vấn đề về 'Thái độ'.
Dù sao, ý kiến Ngụy Kiếm ngày đó chính là nói cho những hi vọng tương lai của trường học một cái đạo lý - biết vị trí của mình. Dĩ nhiên là cần một phen giết gà dọa khỉ.
Không thể không nói những người kia rất không may. Bởi vì trong học tập sinh hoạt sau này, học viên lớp 'Đặc biệt' cũng cùng các học viên lớp phổ thông giống nhau. Muốn thì đi học, không muốn thì thôi... Chỉ cần có thể khảo hạch hợp cách.
Mà duy nhất không có trốn bất kì tiết nào, chính là Lâm Dịch.
Vô luận chương trình học nào. Mặc dù là trong mắt các đệ tử khác thoạt nhìn phi thường buồn tẻ vô vị - địa lý cùng lịch sử, Lâm Dịch cũng có thể nghe say sưa. Mà vô luận Ngụy Kiếm bố trí nhiệm vụ tu hành gian khổ cỡ nào, người thứ nhất hoàn thành, cũng tuyệt đối là Lâm Dịch.
Cũng bởi vậy, Lâm Dịch dùng hành động cả mình chiếm được sự tán thành của chín học viên lớp 'Đặc biệt'.
← Ch. 039 | Ch. 041 → |