← Ch.412 | Ch.414 → |
Biểu hiện của Thạch Tính trưởng lão đang đứng bên cạnh Lâm Dịch dường như có chút phẫn nộ. Nhưng người lại hơi có chút khôn khéo, lại rõ ràng là hắn đang giúp đỡ một đôi mẫu tử, hắn tự mình thả cho hai mẹ con đi, tuy rằng quát mắng bọn họ, nhưng trên thực tế cũng là cứu tính mạng của bọn họ.
Đến lúc này, Lâm Dịch hoàn toàn có thể thấy được tên Hàn Thế này là một người vô cùng khốn nạn không gì sánh được. Điểm này có thể trực tiếp nhìn thấy được qua vẻ mặt hoảng sợ gần chết của nàng kia khi chạy đến. Mà biểu hiện của Thạch Tính trưởng lão cũng trái ngược với người tiểu nhân. Chí ít còn có vài phần nhanh trí.
Hôm nay Lâm Dịch càng cho rằng chính mình giết chết Hàn Thế là chính xác. Một tên như vậy, sống trên đời này cũng chỉ là tai họa cho người khác, chỉ làm lãng phí bầu không khí mà thôi.
Sự việc xen giữa này cũng không có ảnh hưởng gì đến Lâm Dịch và thanh niên Thạch Tính kia, họ vẫn đi tới chỗ sát biên giới Cổ Thuật. Trước mặt, còn lại là một tòa vách núi rất lớn không gì sánh được.
- Hàn thiếu gia, tới Thạch Lao rồi!
Thanh niên Thạch Tính bên cạnh Lâm Dịch niềm nở nói. Lâm Dịch gật đầu, lập tức bước đi hướng về phía Thạch Lao.
Thạch bích ở trước mặt cao khoảng hơn một nghìn mét, độ rộng cũng cắt ngang đi ra ngoài, không biết mấy phần. Xem ra trên vách núi cực kỳ trơn trượt, mà vách núi trước mặt Lâm Dịch cũng lộ ra một sơn động rộng hơn mười thước rồi, một đội bảo vệ hơn mười người, tay để ở phía trước cũng chạm vào nhau nhau. Xem ra, Thạch Lao này là ở trong một vách núi đá.
Thấy Lâm Dịch và Thạch Tính trưởng lão đã đi tới, người đứng đầu hơn mười tên hộ vệ nhìn kỹ một chút, sau đó nghênh đón, kêu to khom người cung kính:
- Bái kiến Hàn trưởng lão, Thạch trưởng lão.
Lâm Dịch ừ một tiếng vẻ mặt lạnh lùng. Thạch Tính trưởng lão kia tiến về phía trước một bước rất thông minh, lãnh đạm nói:
- Hàn trưởng lão muốn đi vào nhìn Lang trưởng lão một chút. Ngươi gọi người dẫn đường đi chứ.
Những người này đều là trưởng lão cường giả cảnh giới Tinh Vị tại Cổ Thuật, những gì bọn họ nói với những hộ vệ này dù đúng hay sai thì vẫn có hữu hiệu. Thủ lĩnh đám hộ vệ kia vừa nghe thấy lập tức khom người cung kính nói:
- Vâng!
Sau đó xoay người hô:
- Hàn trưởng lão muốn đi nhìn Lang trưởng lão, Mạnh Định, ngươi đi dẫn đường!
- Vâng!
Trong mười mấy tên hộ về, lập tức có một người đi tới. Là một gã thanh niên.
Lâm Dịch bước chân liên tục, cùng Thạch Tính trưởng lão đi vào. Dường như thủ lĩnh hộ vệ kia nghĩ tới cái gì đột nhiên cung kính nói:
- Hàn trưởng lão. Hai người Vệ Vũ trưởng lão và Vệ Linh trưởng lão đã ở trong hầm giam Lang Sa trưởng lão.
Lâm Dịch hơi dừng bước một chút, đầu lông mày nheo lên nói:
- Hả? Bọn họ đến lúc nào vậy?
- Bẩm báo trưởng lão. Vừa tới được một lúc.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, đi hướng về phía bên trong.
Mà Thạch Tính trưởng lão vừa mới nghe Vệ Vũ rõ ràng cũng ở chỗ này, nghĩ tới ngày hôm nay Vệ Vũ lộ ra vẻ sát ý đối với Lâm Dịch, nhất thời lại càng hoảng sợ. Đi tới bên cạnh Lâm Dịch có chút buồn lòng run giọng nói:
- Thiếu. Thiếu gia. Vệ Vũ kia không phải là người có thể dễ chọc như vậy... Đương nhiên. Ta biết thiếu gia cũng không sợ hắn. Chỉ là, có thể tránh đi một chuyện chẳng phải là rất tốt sao? Chờ sau khi tên Vệ Vũ kia rời đi, rồi chúng ta đi vào, ngài xem thế có được không?
Lâm Dịch hơi do dự một chút, bỗng chốc vẻ mặt trở lên kiêu căng nói:
- Chỉ là một tên Vệ Vũ, hắn còn trở mặt không được? Bản thiếu gia mới không để hắn vào mắt!
Nói rồi chân vẫn bước liên tục.
Trong bụng Thạch Tính trưởng lão nhất thời mắng mỏ, thầm nghĩ người này không biết phân biệt, tên Vệ Vũ kia chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi dễ dàng! May là phụ thân ngươi là Nhị trưởng lão... Chết tiệt! Có nên liều lĩnh cùng đi để giúp đỡ hắn không đây?
Trong lòng Thạch Tính trưởng lão đang do dự. Dù sao sức mạnh của Vệ Vũ như thế nào hắn rất rõ ràng... Tuy rằng trong cường giả Trung Tinh Vị trung giai, tại toàn bộ Cổ thuật mà nói không coi là cái gì, nhưng đối với loại hắn mà nói thì lại khác, hắn mới chỉ là Hạ Tinh Vị hạ giai. Đây chính là cường giả tuyệt đối không thể chiến thắng a.
Trong khi hắn còn đang do dự, Lâm Dịch đã chạy tới bên người hộ vệ kia, cũng hướng đi về phía bên trong rồi. Thạch Tính trưởng lão cắn răng một cái, cũng bước nhanh đi theo... Bây giờ, hắn chỉ có thể chờ mong đầu óc của Vệ Linh sáng tỏ chút, kiềm chế được ca ca của hắn sắp nổi điên thôi.
Đi vào trong vách núi, ánh sáng cũng chưa biến mất hẳn. Cách khoảng ba thước hai bên trái phải có một cây đèn năng lượng... Đây là đường đi do sức người mở ra, hai sườn thạch bích còn có chút gập ghềnh.
Hình dạng đường qua lại này uốn khúc uyển chuyển. Đi theo phía sau hộ vệ kia, sau khi đi mấy vòng tròn, không gian phía trước rộng mở trong sáng.
Lâm Dịch nhìn xung quanh một chút, đây là một khu vực rất trống trải. Xem chừng đã đi sâu vào trong lòng núi, từng đợt khí tức lành lạnh từ đó lộ ra. Mà ở trong không gian thạch bích rộng lớn sát biên giới như này, cũng mở ra một phòng giam nhỏ. Hiện nay trước mặt vẫn còn hơn mười chín phòng giam trống rỗng, người có liên quan, chỉ là một bộ phận cực nhỏ mà thôi.
- Hàn trưởng lão, Thạch trưởng lão. Mời vào bên trong.
Hộ vệ kia nói cung kính. Chỉ hướng về một đường nhỏ giấu ở trong những phòng giam loại nhỏ này.
Lâm Dịch gật đầu, và vẻ mặt của Thạch Tính trưởng lão đi theo phía sau hộ vệ vẫn còn có chút lo lắng đi vào bên trong đường nhỏ. Phía trước, có một đoạn hành lang uốn lượn quanh co.
Lại đi thêm một lúc, hộ vệ liền nói:
- Hai vị trưởng lão, đã tới rồi.
Chỉ thấy ở phía trước không xa xuất hiện một cấm chế có tầng hào quang óng ánh, sau khi hộ vệ nói xong, lấy từ trong ngực ra một vật như một khối tinh thể có ánh hào quang giống như thế, tay trái của hắn cầm vật đó đút vào bên trong một lỗ nhỏ. Chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, nhất thời cấm chế kia tách ra. Mà Lâm Dịch nhất thời cũng thấy được đang có hai người bên trong.
Hai người này chính là hai huynh muội Vệ Vũ và Vệ Linh mà ngày hôm nay Lâm Dịch đã gặp ở tầng thứ ba. Vệ Vũ kia ngồi ở trong góc nét mặt dường như đang rất đau khổ, đang hung hăng cầm lấy chính tóc của mình. Mà Vệ Linh an ủi ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng. Cảm nhận được cấm chế bị mở ra, hai người cùng ngẩng đầu nhìn đến, lại đúng lúc đón nhận được ánh mắt của Lâm Dịch. Vẻ mặt Vệ Vũ trở nên phẫn nộ đứng lên, đôi mắt đỏ thẫm như ngọn lửa, gần như muốn nuốt chửng Lâm Dịch.
Lâm dịch biết người này đối với Lang Sa như thế nào, rất có thể chính là bạn trai của nàng. Đối với hắn, hắn hướng chính mình thả ra sát ý nhưng ngược lại cũng không có gì ác cảm... Dù sao, hiện tại hắn đang đóng vai Hàn Thế, thế nhưng Hàn Thế bị chính tay hắn giết chết. Nên lúc này hắn phải thay Hàn Thế hứng chịu từng đợt sát ý, mặc dù biết tên Hàn Thế này vô cùng đáng ghét. Nhưng tự nhiên Lâm Dịch cũng không thích mình bị người khác dùng sát ý bao quanh mình như vậy.
Thạch Tính trưởng lão bên cạnh Lâm Dịch, nhìn thấy lửa giận trong mắt Vệ Vũ, cũng khổ bật cười... Sự căm phẫn của người này, còn vượt ngoài dự liệu của hắn. Quay đầu nhìn về phía Vệ Linh, lại thấy nàng dường như đang nói cái gì với Vệ Vũ, vẻ mặt mơ hồ có chút lo lắng, cũng không có phẫn nộ. Lúc này trong lòng Thạch Tính trưởng lão mới hơi có chút yên tâm. Đồng thời âm thầm chờ đợi, nhất định Vệ Linh phải coi chừng người ca ca kia của nàng mới được.
Lâm Dịch khua tay, ý bảo hộ vệ kia có thể rời đi. Đương nhiên hộ vệ kia lập tức khom người, liền lui xuống... Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, khi ánh mắt đầy tức giận của Vệ Vũ nhìn về phía hắn, toàn thân hắn cũng đã lạnh buốt rồi. Lâm Dịch bảo hắn rời đi, hắn làm sao còn dám ở lại? Lập tức mang theo một chút hoảng loạn bỏ chạy đi ra ngoài... Phải biết rằng, Vệ Vũ chính là một cường giả Trung Tinh Vị.
Không đếm xỉa đến sự phẫn nộ trong mắt Vệ Vũ, Lâm Dịch vẫn cất bước đi vào, sau đó nhìn hướng về phía bên phải.
Đây là một gian thạch thất, trước bị thạch bích chặn lại, sở dĩ Lâm Dịch cũng không có để ý gì đến Lang Sa. Bây giờ đi vào trong phòng rồi, mới nhìn đến Lang Sa ở bên trong.
Giống như đã gặp nhau một lần ở trên rồi, mặc dù tại đây đang là ở trong lồng giam, khí chất xuất trần của Lang Sa dường như không có chút ảnh hưởng nào. Mái tóc dài ngăm đen như thác nước vẫn như cũ rối tung trên bờ vai, một đôi mắt tú lệ hiện ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên cũng sít sao để người nhìn qua cũng không thể đến gần được... Mặc dù là tại trong lồng giam, nàng vẫn là một Lang Sa như cũ lạnh lùng băng giá.
- Hàn Thế, ngươi còn dám đến!
m thanh nghiến răng từ bên cạnh người truyền đến, cùng với đó chính là sát ý vô cùng lớn không gì sánh được. Lâm Dịch hơi quay đầu, lập tức thấy được Vệ Vũ đã từ trên mặt đất đứng lên, nói nghiến răng nghiến lợi. Vệ Linh ở bên cạnh hắn vẻ mặt cũng đang rất khẩn trương và lo lắng.
- Ca ca, đừng kích động... Đừng kích động nha...
- Này, Vệ Vũ, ngươi, ngươi cũng đừng làm bậy nha! Lang Sa bị giam, là bởi vì nàng coi giữ thư các mà để trộm vào lấy! Không có liên quan gì đến ta? Nếu không nhờ có ta, nàng đã bị xử quyết rồi!
Lúc này Lâm Dịch đóng vai chính là Hàn Thế, tự nhiên lại có chút biểu hiện nhu nhược lộ ra. Tuy rằng hắn biết, có Vệ Linh ở đây, khẳng định Vệ Vũ không thể bộc phát tùy tiện được.
Nhìn vẻ mặt Lâm Dịch ngụy trang là mạnh mẽ không sợ hãi nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kinh sợ, trong lòng Thạch Tính trưởng lão không khỏi thầm mắng, đã sớm nói cho ngươi ở phía sau không nên tiến đến, ngươi vẫn cứ không nghe! Bây giờ đã xảy ra chuyện, ngươi lại sợ hãi thành bộ dạng này rồi? Ta, ta làm sao có thể tiến đến đây?
Trong lòng Thạch Tính trưởng lão hối hận, nhưng lúc này hắn cũng biết chính mình không có khả năng lui ra. Bằng không sẽ bị Hàn thiếu gia nhớ mãi rồi... Kia đúng là một việc không tốt đẹp rồi.
Lập tức chỉ có thể giúp đỡ Lâm Dịch đang run rẩy, âm thanh nghiêm túc hướng Vệ Vũ nói:
- Đúng rồi! Nếu như không phải Hàn thiếu gia, Lang Sa sớm cũng đã bị giết rồi. Lúc này... lúc này có chuyện gì liên quan đến Hàn thiếu gia?
Vệ Vũ bị hai người nói chặn họng, hai mắt nhìn chằm chằm, rồi lại không có chút nào có thể phản bác.
Quả thực, Lang Sa bị giam, nghiêm túc mà nói, thật sự là không có liên quan chút nào với Hàn Thế. Là bởi vì chính nàng trông coi thư các bị trộm mất bí tịch nên mới mang đến tai họa, cũng là Hàn Thế giậu đổ bìm leo, rõ ràng coi đây là uy hiếp, lợi dụng việc Lang Sa mắc tội mà ép người nhà Lang Sa đem Lang Sa gả cho Hàn Thế, mới có thể miễn tội cho Lang Sa. Việc này làm sao có thể để Vệ Vũ luôn luôn coi Lang Sa như là nữ thần chịu được?
Lại nói tiếp dường như quy củ không phù hợp... Nhưng Nhị trưởng lão Hàn Vạn ở tại Cổ Thuật đúng là có quyền lực như vậy! Huống chi hiện nay Đại trưởng lão bế quan dưỡng thương, toàn bộ Cổ Thuật, đã hoàn toàn do Nhị trưởng lão nắm giữ trong tay rồi.
- Ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện!
Cuối cùng Vệ Vũ cũng chỉ có thể hai mắt bốc hỏa mà mở miệng mắng một câu.
Bộ dạng của Lâm Dịch tỏ ra cực kỳ sợ hãi, nhưng lại vừa cứng cổ nói:
- Nghiêm túc mà nói lên, thế nhưng ta vẫn là cứu tính mạng Lang Sa! Vệ Vũ, ngươi đừng kiêu ngạo, đừng, đừng tưởng rằng bản thiếu gia ta sợ ngươi!
- Ngươi nói cái gì?
Con măt Vệ Vũ trợn tròn, năng lượng trên người mạnh mẽ dao động, dường như sắp bộc phát vậy. Vệ Linh ở phía sau nhất thời hoảng sợ, lập tức nắm chặt Vệ Vũ la lên:
- Ca, người bình tĩnh chút! Không thể động thủ được!
- Thế nhưng hắn!...
Vệ Vũ vẫn không phục, năng lượng điên cuồng không ngớt. Cũng làm cho Thạch Tính trưởng lão hết hồn... Khí thế ở trước mặt như vậy, hắn cũng tự hỏi không có bản lĩnh thì không thể nào làm như vậy được.
Nhưng mà đương sự Lang Sa là người dẫn đến việc này, cũng rất thờ ơ lạnh nhạt. Nhìn biểu hiện của Lâm Dịch cực kỳ sợ hãi nàng vẫn lạnh lùng, cũng không thể phát hiện được một tia buồn bã trong đôi mắt đẹp của nàng. Lập tức môi anh đào khẽ mở, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Vệ đại ca.
Vệ Vũ vốn đang nổi giận nhất thời thân thể chấn động, sau đó lập tức nhìn về phía Lang Sa, đi nhanh đến nói:
- Ta đây, ta đây.
Lang Sa nhìn khuôn mặt anh tuấn của Vệ Vũ đang nhìn về phía mình với ánh mắt nóng như lửa và lo lắng, cũng khẽ thở dài một tiếng nói:
- Cảm tạ Vệ đại ca những năm gần đây đã chiếu cố tiểu muội. Ở trong lòng của tiểu muỗi, Vệ đại ca vĩnh viễn là một đại ca tốt của tiểu muội...
- Đại ca?
Thân thể Vệ Vũ nhất thời run rẩy kịch liệt đứng lên, dường như ý thức được việc gì rồi. Hắn không dám nhìn Lang Sa tin tưởng, lập tức cắn chặt hàm răng không để cho sự đau thương của chính mình biểu hiện ra ngoài, âm thanh run rẩy nói:
- Chỉ, chỉ là đại ca sao...
Lang Sa trầm mặc một chút, lập tức gật đầu:
- Chỉ là đại ca.
Vệ Vũ lảo đảo lui lại mấy bước, sau đó đặt mông ngồi xuống trên mặt đất. Nhất thời Vệ Linh lại càng hoảng sợ, chạy nhanh tới đỡ hắn:
- Ca, người, người làm sao vậy?
Nét mặt Vệ Vũ xám lại như người chết, hắn nhắm chặt hai mắt lại, nhưng rốt cục cũng không kìm được nước mắt từ bên trong tràn ra.
Thầm mến hơn ba chục năm rồi... Từ lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy Lang Sa, hắn đã biết rằng không thể kiềm chế được tình cảm với người con gái này. Nhưng mà, không nghĩ tới trong lòng người con gái này, vĩnh viễn chỉ coi mình như là đại ca mà thôi...
Trong lòng thất vọng như chết rồi. Loại tình huống này chính là Vệ Vũ hiện tại sao?
Lâm Dịch ở một bên nhìn. Cũng tự hỏi chính mình. Rốt cục đây là một phương pháp để Lang Sa làm cho đối phương hết hy vọng, không đến mức để hắn tự làm tổn thương chính mình? Hay thật sự là không có cảm giác với hắn?
Lâm Dịch không biết, chỉ là hắn cũng không có ý định đi quan tâm những việc này.
← Ch. 412 | Ch. 414 → |