← Ch.419 | Ch.421 → |
Một khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập kinh hỉ và nịnh bợ xuất hiện trong mắt Lâm Dịch.
Đó là một gia hỏa có bộ dáng thanh niên, thực lực của thanh niên này cũng không tệ, trình độ khoảng chừng Trung tinh vị hạ giai, so với Vệ Vũ cũng chỉ kém một giai thôi. Trông thấy Lâm Dịch đi xuống, người nọ lập tức chạy tới, trên mặt mang theo dáng cười nịnh bợ nói:
- Vài ngày trước ta đã nghe nói thiếu gia ngài đã trở về, nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy, không ngờ hôm nay ngài lại xuất hiện. Hắc hắc, chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, đệ nhất đại mỹ nữa của Cổ Thuật sắp thuộc về thiếu gia rồi... Hắc hắc...
Tên kia không đợi Lâm Dịch mở miệng đã mồm năm miệng mười liến thoắng nói, Lâm Dịch tất nhiên là không biết người này, chỉ là thấy hắn nói chuyện với Hàn Thế vui vẻ chứ không nhấp nhô như Thạch Tính, có vẻ như rất quen thuộc với Hàn Thế a?
Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Dịch cũng lộ ra vài phần đắc ý và chờ mong, cũng hắc hắc cười nhẹ một tiếng, nhưng lại không nói gì.
Tên kia ngược lại tương đối biết nói chuyện, thấy Lâm Dịch không nói lời nào, hắn liền tiếp tục:
- Đúng rồi, vừa rồi ta thấy Nhị trưởng lão cũng đi xuống lầu, không biết là đi nơi nào nữa.
Lâm Dịch nghe xong con mắt lập tức sáng ngời, nhưng lại nghi ngờ hỏi:
- Cha ta? Ông ấy đi một mình?
Thanh niên kia nhẹ gật đầu, lập tức như nghĩ đến gì đó ghé sát bên tai Lâm Dịch nói:
- Thiếu gia, ta nghe nói Vệ Vũ từ hôm qua đến giờ vẫn một mực ở chỗ Lang Sa. Người xem, chúng ta có nên kêu La ca cho tên Vệ Vũ kia chút bài học không? Dù nói thế nào thì Lang Sa kia cũng là nữ nhân của thiếu gia cơ mà!
La ca là ai, Lâm Dịch tự nhiên không biết, nhưng nghe nói Vệ Vũ rõ ràng lại chạy tới chỗ Lang Sa, hắn ngược lại cảm giác có chút buồn cười... Ngày đó Lang Sa đã nói rất rõ ràng với hắn, tên này không ngờ lại là một người si tình.
Bất quá hiện giờ hắn không có thời gian để đi tranh giành tình nhân gì đó, sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch vẫn lắc đầu, bề ngoài có vẻ như rất bất đắc dĩ nói:
- Phụ thân bảo ta mấy ngày nay đừng đi gặp Lang Sa, không có cách nào... Bất quá, về sau còn nhiều cơ hội mà, không cần phải gấp nhất thời làm gì.
Thanh niên kia nghe vậy giật mình nhẹ gật đầu. Lập tức cười hắc hắc nói:
- Không sai, không sai... Thiếu gia quả nhiên anh minh, không cần phải gấp nhất thời... Hắc hắc...
Lâm Dịch cũng qua loa cười dâm đãng với đối phương một lúc, sau đó nhìn về một nơi nói:
- Ta còn có chút công việc phải đi một chút, ngươi tu hành tiếp đi.
Thanh niên kia có chút sửng sốt một chút. Lúc trước cho dù Hàn Thế đi chỗ nào cũng đều mang hắn theo, lúc này Lâm Dịch lại để hắn lưu lại. Bất qua Lâm Dịch nếu đã nói vậy rồi thì hắn cũng không dám nói thêm gì nữa. Ánh mắt kì quái liền lóe lên, lập tức lại hiện ra dáng vẻ nịnh nọt cười nói:
- Được thôi, ngài đi thong thả, ta ở lại đây tu hành. Thiếu gia ngài sau khi xử lý xong công việc, sai người đến gọi ta một tiếng là được.
Ngay cả ngươi tên gì ta cũng không biết, sao có thể gọi được? Lâm Dịch thầm buồn cười trong lòng, nhưng trên mặt lại nhẹ gật đầu, lập tức quay người đi đến tầng thứ năm. Thanh niên kia thấy Lâm Dịch rời đi, sau đó đứng nguyên một chỗ trong chốc lát, lông mày có chút nhíu lại, bộ dáng như có suy nghĩ.
Đi ra khỏi đại môn Bổn Nguyên chi tháp, hộ vệ hai bên lập tức cung kính hô lên:
- Bái kiến Hàn trưởng lão.
Thần sắc Lâm Dịch lúc này lại khôi phục lại vẻ lãnh đạm mang theo chút kiêu căng, hắn nhẹ gật đầu, định rời đi. Nhưng vừa đi qua bên người hai gã hộ vệ, hắn tựa hồ nhớ tới gì đó quay đầu lại đạm mạc hỏi hai gã hộ vệ:
- Các ngươi có từng nhìn thấy Nhị trưởng lão đi ra từ chỗ này không?
Hai gã hộ vệ liếc nhìn nhau, sau đó có chút khom người. Một người trong đó cung kính nói:
- Bẩm trưởng lão, có nhìn thấy.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, thuận miệng hỏi:
- Đi nơi nào?
Tên kia hộ vệ trả lời:
- Bẩm trưởng lão, Nhị trưởng lão đi về hướng kia.
Tên kia hộ vệ chỉ một hướng
Lâm Dịch theo hướng ngón tay hắn nhìn lại, có chút sững sờ một chút... Đó là hướng thạch lao.
- Đi thạch lao sao? Đi thạch lao làm gì?
Đây cũng là việc Lâm Dịch có chút nghi ngờ.
Hắn vốn tưởng rằng hôm nay Hàn Vạn sẽ động thủ với trưởng lão Cổ Thuật gọi là Khổng Lập kia. Mà Lâm Dịch cho rằng nơi lý tưởng nhất để động thủ, dĩ nhiên là phải kể tới bên ngoài Cổ Thuật rồi. Dù sao, ở bên ngoài Cổ Thuật là một nơi cách Bổn Nguyên chi tháp tương đối xa. Mà chuyện như đồng môn tương tàn, cũng không có gì quang minh chính đại. Mặc dù Hàn Vạn thực lực mạnh mẽ, mặc dù hắn là Nhị trưởng lão, nhưng một khi xảy ra chuyện như vây, sẽ có ảnh hưởng phi thường bất lợi với hắn. Mà tuy rằng thạch lao cách những kiến trúc nơi này cũng chừng hơn mười dặm, hơn nữa bình thường sẽ không có ai đến đó. Nhưng dù sao cũng cách Bổn nguyên chi tháp khá gần, Khổng Lập cho dù kém cỏi thế nào, trong khoảng cách 10 km, chung quy vẫn có thể trốn đi mà?
Chỉ cần Khổng Lập trốn được, Hàn Vạn cũng xong đời. Phải biết rằng, đây chính là Cổ Thuật, cũng không phải chỉ có mỗi Hàn Vạn hắn là cường giả Đại tinh vị, ít nhất chỉ riêng Lâm Dịch thấy qua thôi đã chừng sáu bảy người rồi! Mặc dù những người này trong khoảng thời gian này đều đang bế quan. , nhưng sau khi đi ra thì sao? Phải biết rằng, tàn sát đồng môn, hơn nữa vô cùng có khả năng là đồng môn đã ngoài Đại tinh vị, thầm nghĩ Cổ Thuật sẽ không thể nào tha cho Hàn Vạn a?
- Đến cùng là vì sao lại chọn thạch lao? Hay là hiện giờ căn bản còn chưa bắt đầu? Hắn có nắm chắc trong nháy mắt có thể không kinh động bất cứ kẻ nào mà đánh chết Khổng Lập? Hay là ở bên hướng thạch lao có cửa ra?
Lâm Dịch nhíu mày nghĩ đến. Nhưng là không cách nào xác định đến cùng Hàn Vạn nghĩ như thế nào, hắn quyết định đến thạch lao nhìn kĩ đã rồi nói sau. Nghĩ đến đó, Lâm Dịch liền không chần chờ nữa, thân hình mở ra, hóa thành một đạo bạch mang bắn ra ngoài. Hai gã hộ vệ ở cửa ra vào nghi hoặc nhìn thoáng qua, lập tức không để ý tới nữa. Chuyện giữa những cường giả tinh vị cảnh này, cũng không phải những người bình thường như bọn hắn có thể quản.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Dịch đã đi tới trên không thạch lao. Cửa vào thạch lao, có một ít thủ vệ ở đó, sau khi Lâm Dịch suy nghĩ một chút liền nhanh chóng đáp xuống từ trên không.
Những hộ vệ kia lúc này mới phát hiện ra Lâm Dịch. Một người trong đó lập tức nhận ra khuôn mặt Lâm Dịch, lúc này nhanh chóng bước hai bước đến trước mặt Lâm Dịch khom người nói:
- Bái kiến Hàn trưởng lão.
Lâm Dịch đạm mạc nhẹ gật đầu, mở miệng hỏi:
- Trong thạch lao còn có trưởng lão nào khác không?
Hộ vệ kia lập tức cung kính hồi đáp:
- Bẩm Hàn trưởng lão, nhị vị trưởng lão Vệ Vũ và Vệ Linh đã đến từ hôm qua, vẫn một mực ở bên trong. Trừ hai vị Vệ trưởng lão ra, không còn trưởng lão nào khác nữa.
Trong nội tâm Lâm Dịch dừng lại một chút, liền hiểu ra Hàn Vạn hẳn là định động thủ ở một cửa khác. Nghĩ đến đây, Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cũng không nói chuyện, sau khi nhận thức phương hướng liền hóa thành một đạo bạch mang bắn đi. Trên mặt đất hộ vệ lúc này mới thở dài một hơi, đồng thời lại có chút hâm mộ nhìn thân ảnh đã bay xa của Lâm Dịch. Đối với người bình thường mà nói, phi hành chính là chuyện xa xa không thể chạm tới a.
Bay trên không trung, sau khi thân hình Lâm Dịch vặn vẹo mấy cái, đã biến thành bộ dạng vốn có.
Lúc này tiếp tục dùng diện mạo của Hàn Thế đã không còn thích hợp nữa. Thân phận Hà Thế có lẽ giữ lại sau này còn có tác dụng. Dù sao diện mạo của mình đối với người Cổ Thuật có lẽ vẫn tương đối lạ lẫm, tự nhiên cũng không sợ đối phương tìm mình gây phiền toái.
Bay trên không trung, Lâm Dịch lại đang suy tư. Hàn Vạn sẽ dùng phương thức gì để đánh chết Khổng Lập đây? Mà Khổng Lập kia, đến cùng có đẳng cấp gì? Hắn có phải là đối thủ của Hàn Vạn không?
Một điểm tối trọng yếu nhất là Hàn Vạn sao có thể khẳng định Khổng Lập sẽ xuất hiện ở lối ra đó? Nếu như nói Hàn Lập tự mình mời hắn, vậy tựa hồ không có khả năng lắm. Dù sao, hắn là muốn động thủ tiêu diệt đối phương, nếu để người Cổ Thuật biết hắn hẹn đối phương, chẳng khác nào khiến mọi người hoài nghi lên đầu hắn a?
Như vậy bên người Khổng Lập có nằm vùng của Hàn Lập? Tên nằm vùng kia lừa gạt Khổng Lập đi, sau đó Hàn Vạn lại đánh chết?
Bất quá khả năng này đoán chừng cũng không lớn. Dù sao, Khổng Lập có lẽ cũng biết Hàn Vạn nhất định không có hảo ý gì với mình. Mặc dù là không thể tưởng được đối phương muốn giết mình, nhưng phỏng chừng cũng sẽ có chút chuẩn bị. Trừ phi nằm vùng kia là người hắn phi thường tin tưởng...
Nguyên nhân cuối cùng, đó là Khổng Lập có lý do nhất định phải tới lối ra kia. Mà lý do này cụ thể là gì, Lâm Dịch lại không thể biết được.
Bất quá bất kể nói thế nào, có lẽ là ở phụ cận lối ra này rồi.
Lâm Dịch nghĩ tới đây, liền thôi không nghĩ nhiều nữa. Tốc độ trong nháy mắt lại nhanh thêm. Dù sao, hắn cũng chỉ biết phương hướng đại khái, nhưng lại không biết địa điểm chính xác. Nếu tốc độ chậm, vạn nhất Khổng Lập thật sự bị Hàn Vạn giết chết, vậy thì không được hay lắm.
Mục đích chuyến này của Lâm Dịch chính là giết Hàn Vạn.
Lại nói tiếp giữa Hàn Vạn và hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì, tuy rằng Hàn Vạn tâm tư âm trầm, thủ đoạn độc ác, nhưng tựa hồ cũng không có quan hệ gì với hắn cả. Nhưng chỉ cần Hàn Vạn chết đi, có lẽ dùng thế lực dám đối nghịch với Hàn Vạn của Khổng Lập, bảo trụ Lang Sa chẳng phải đơn giản sao? Đây tựa hồ chính là phương pháp tối nhất để giải quyết nguy cơ trước mắt của Lang Sa.
Ah, có lẽ còn có nữa, đó chính là để Lang Sa gả cho Hàn Thế do mình giả bộ. Sau đó mình và Lang Sa cùng đi ra, tựa hồ cũng không có vấn đề gì cả. Nhưng vấn đề là, sơ hở của phương pháp này cũng rất nhiều. Nếu mình vẫn còn ở đây thì còn dễ nói, nhưng một năm sau, mình đã phải đến Thiên Vị giới rồi. Đến lúc đó Lang Sa làm sao bây giờ? Nếu Hàn Vạn biết rõ con mình đã sớm chết, chỉ sợ sẽ lấy Lang Sa ra để trút giận a?
Huống hồ trong tiềm thức Lâm Dịch tựa hồ cũng không nguyện ý dùng phương pháp này. Vài ngày trước khi gặp Lang Sa, Lâm Dịch liền nghĩ đến phương pháp này, nhưng kỳ quái chính là, hắn vô thức bài trừ phương pháp này ra khỏi đầu, dùng sơ hở của phương pháp này để tự an ủi mình. Không biết vì sao, vừa nghĩ tới người mà Lang Sa gả cho là Hàn Thế, trong lòng của hắn liền không thoải mái.
Đương nhiên, thế cũng không phải nói Lâm Dịch đã yêu mến Lang Sa rồi, chỉ là, chỉ cần là nam nhân đều sẽ không tiếp nhận phương pháp này a? Bản thân mình giả làm một người khác, sau đó kết hôn với một nữ tử mỹ lệ vô song? Không quan hệ tình cảm, đây đại khái hẳn là một loại cự tuyệt từ trong bản năng nam nhân a?
Lâm Dịch nghĩ như thế.
Lấy tốc độ của Lâm Dịch, rất nhanh tầng bình chướng thất thải kia đã xuất hiện trước mặt Lâm Dịch.
- Ở chỗ nào?
Lâm Dịch nghĩ ngợi, muốn tiếp tục bay đi. Nhưng mà, một hồi năng lượng chấn động kịch liệt lại từ nơi bên phải cách đây mấy km truyền đến. Lâm Dịch nhíu lông mày lại, lập tức hóa thành một đạo bạch mang, vô thanh vô tức bay đi...
Lâm Dịch ẩn tức nhanh chóng quay ngược lại, áp chế năng lượng mình đến trình độ thấp nhất. Ít nhất, người khác sẽ không thể cảm ứng được. Hắn tiến đến không một tiếng động.
Khoảng cách mấy km đối với cường giả Đại tinh vị thượng giai mà nói, cũng không coi là bao xa. Nhanh chóng bay tới, hắn cũng không mất bao nhiêu thời gian, Lâm Dịch đã đi đến nơi truyền đến chấn động năng lượng. Giương mắt nhìn lên, liền nhìn thấy tình hình ở đó.
Chỉ thấy nơi cách thất thải kết giới không xa lắm, rừng cây vốn dày đặc bốn phía, hôm nay dĩ nhiên lại xuất hiện một xích địa đường kính mấy km. Ở trên không phiến xích địa này, đang có năm đạo thân ảnh đang giằng co.
Chấn động năng lượng kịch liệt vẫn đang tiếp tục, Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy có bốn người đang vây một ngươi vào giữa. Trên người bốn người bắn ra hào quang năng lượng màu sắc khác nhau, gắt gao bao trùm lấy người kia. Mà năng lượng trên người người ở chính giữa cũng không kém, trên người của hắn bao phủ một tầng kim sắc quang mang, chỉ đơn giản liền ngăn cản được quang mang năng lượng của bốn người vốn sắp đánh trúng thân thể của hắn. Người bên ngoài nhìn vào thấy giống như năng lượng của bốn người kia cung cấp tạo thành một màn hào quang ngũ thải ban lan, bao phủ người nọ vào bên trong vậy.
- Các ngươi là người phương nào? Lại dám đến Cổ Thuật ta làm loạn?
Nam nhân ở chính giữa thần sắc hoảng sợ nhảy ra, lớn tiếng hỏi. Nguyên lai bốn người vây quanh hắn đều ăn mặc hắc y, ngay cả khuôn mặt cũng bị một miếng vải đen che lại, khiến người thấy không rõ bộ dáng.
Bốn người cũng không nói lời nào, chỉ trao đổi ánh mắt với nhau một cái, chỉ thấy năng lượng trên người bọn họ liền vụt tắt, bốn đạo năng lượng đồng thời biến mất. Mà người ở giữa cũng không ngờ đối phương lại ngưng công kích, hắn đang toàn lực phòng ngự chỉ thấy áp lực chung quanh mình buông lỏng hơn nhiều, khí tức không khỏi rối loạn một chút. Sắc mặt hắn lập tức đại biến, quả nhiên, công kích của bốn người kia, lại xuất hiện.
Chỉ thấy người bên trái bốn người đột nhiên thân hình nhoáng một cái, bắn về phía người nọ, trên người của hắn bí mật mang theo một tầng hào quang năng lượng màu đỏ, trong tay chỉ đảo, sau khi ngân mang hiện lên, một thanh trường đao liền xuất hiện trên tay hắn. Hắn nhân đao hợp nhất, thình lình chém tới người nọ. Không khí bên người lập tức trở nên vặn vẹo, bí mật mang theo thanh âm khí bạo vô cùng cuồng dã.
Lâm Dịch thấy rõ ràng, cú chém này uy lực mười phần, nếu thực sự bị chém trúng, người ở giữa tuyệt đối không thể thoát khỏi vận mệnh bị phân làm hai.
Sắc mặt người nọ đột ngột biến đổi, vừa rồi nhất thời vô ý khiến khí tức của hắn có chút hỗn loạn, giờ một chiêu này của đối phương lại tới nhanh như thế, hắn không thể nào né tránh được.
← Ch. 419 | Ch. 421 → |