← Ch.043 | Ch.045 → |
Nói đi cũng phải nói lại, cũng là bởi vì kỹ xảo của mình còn không thuần thục, làm cho thời điểm mình nguy hiểm căn bản không có nghĩ tới sử dụng. Chỉ có thể cố gắng luyện tập đem những kỹ xảo kia biến thành bản năng của mình! Khi chiến đấu mới sử dụng thuận tiện được.
Cho nên Lâm Dịch trong sân liên tục di chuyển, luyện tập kỹ xảo tránh né, cùng với kỹ xảo phát lực mà Ngụy Kiếm truyền thụ.
Cũng may sân Lâm Dịch khá lớn, cũng đủ hắn tu hành né tránh trong phạm vi nhỏ.
Làm cho Lâm Dịch vui vẻ chính là. Hai tháng cố gắng tu hành, làm cho lực lượng của hắn lại lần nữa tấn cấp! Đạt đến 'Tam cấp' 'Thương môn chiến sĩ'! Tiến bộ cực nhanh, khiến người trợn mắt há mồm!
Học kỳ mới bắt đầu, học viên cũng lục tục về tới trong trường học. Trường học trong vòng một đêm, lại khôi phục đến trạng thái cực độ phồn vinh.
Khi La Á cao hứng bừng bừng, chạy tới nói cho Lâm Dịch, mình đã đạt tới 'Sinh môn chiến sĩ', Lâm Dịch chỉ là cười cười. Mà La Á nhưng lại rất không hài lòng với biểu hiện của Lâm Dịch, liền lên tiếng:
- Này, ta hiện tại cũng là 'Sinh môn chiến sĩ', vị trí quán quân của ngươi có thể phải chú ý. Coi chừng khó giữ được!
Mà Lâm Dịch thì là lại cười cười, nói:
- Ta bây giờ là 'Thương môn chiến sĩ'.
Một câu, làm cho con mắt La Á trợn trừng thành trứng gà. Không tin, La Á sống chết quấn lấy Lâm Dịch muốn Lâm Dịch chứng minh cho hắn xem. Cuối cùng Lâm Dịch bất đắc dĩ, cũng chỉ ở trước mặt của hắn giải khai 'Thương môn' một lần... Lúc đó La Á không còn biết nói gì
Vốn cho là mình hai tháng vất vả tu hành rốt cục có thể vượt qua Lâm Dịch... Không có nghĩ tới tên này độc hơn! Rõ ràng trực tiếp đã đến cấp bậc tam môn chiến sĩ! Nghĩ lại lúc trước nhập học, hai người cùng là 'Hưu môn chiến sĩ'. Không nghĩ tới sau một cái học kỳ, chênh lệch biến thành lớn như vậy...
- Ngươi là một tên biến thái!
La Á nghiến răng nghiến lợi nói, làm cho Lâm Dịch ngạc nhiên.
Đương nhiên, khi Ám Tương biết rõ tin tức này, càng không chịu nổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm dường như muốn chảy ra nước... Đến hiện tại, nàng vẫn chỉ là một 'Hưu môn' chiến sĩ. Tuy nhiên cảm giác được cự ly đột phá không xa, nhưng đúng là vẫn còn không có đột phá...
Lý Văn lúc nghe tin tức này cũng là vẻ mặt âm trầm... Bất quá cũng không phải nói hắn có chủ ý âm độc gì. Chỉ là Lý Văn vốn là người háo thắng. Ban đầu biểu hiện ở trên lôi đài cũng có thể thấy được. Hắn không thể chịu đựng được người khác giỏi hơn so với hắn, nhất là so với hắn còn nhỏ hơn.
Mà Ngụy Kiếm nghe được tin tức này cũng sợ hãi than... Hắn có thể nhớ rõ lúc trước hắn tại đạt tới cấp 'Thương môn', đã là 23 tuổi. Mà Lâm Dịch lúc này mới 15 tuổi... Quả nhiên người so với người thật khác biệt... Toàn bộ trường học, phỏng chừng cũng chỉ có Lang Sa có thể so sánh cùng hắn...
Bất quá bất kể thế nào, Lâm Dịch thành công tấn cấp 'Thương môn' chiến sĩ, đem không khí học tập trong lớp phát động. Mặc dù là La Á bình thường vốn lười nhác, tại lớp thể thuật, cũng bắt đầu chăm chỉ tu hành.
Đây cũng đúng là một chuyện tốt...
- Nghe nói không? Lang Sa tiểu thư đã thành công tấn cấp 'Cảnh môn'! Thành là chiến sĩ ngũ cấp trẻ tuổi nhất trên đại lục!
- Cái gì? Nàng, nàng mới bao nhiêu tuổi?
- Nghe nói là 16 tuổi... Trời ạ, ta đây 23 năm xem như sống uổng rồi... Ta hiện tại liền 'Hưu môn' chiến sĩ đều vẫn chưa đạt tới...
- Ai... Người so với người, tức chết người...
Lâm Dịch cùng La Á đi ở trên thao trường, nghe được như vậy, hai người cũng không khỏi ngạc nhiên...
La Á sững sờ nói:
- 16 tuổi... Cảnh môn chiến sĩ... Trời ạ!...
Lâm Dịch cũng là âm thầm kinh ngạc... Vốn tưởng rằng tiến bộ của mình đã rất nhanh. Không nghĩ tới còn có người so với chính mình nhanh hơn... 16 tuổi! Rõ ràng đã đạt đến 'Cảnh môn' cấp bậc? Mà chính mình hiện tại đã 15 sắp đến 16... Chênh lệch không khỏi cũng quá lớn đi?
- Ta nghe nói mà ngay cả quan chấp hành hành tỉnh đại nhân cũng biết! Sắp tới tựa hồ muốn đến trường học của chúng ta!
- Đúng vậy đúng vậy, ta cũng nghe nói! Hình như là còn có phong thưởng!
- Đây là khẳng định! Nghĩ lại, Lang Sa tiểu thư mới 16 tuổi, lại đã đạt đến cấp bậc Cảnh môn... Nàng sau này có thể đạt tới cấp bậc gì? Chỉ sợ Thánh giai cũng không phải hy vọng xa vời? Khi nàng còn yếu nhược liền tạo quan hệ tốt, tương lai nhất định thu được lợi ích lớn hơn nhiều.
- Không sai...
Quan chấp hành cao nhất hành tỉnh? Lâm Dịch ngẩn người. Hiện tại hắn cũng không phải là tiểu tử nông thôn một năm trước. Các loại tri thức ở trường học đã làm cho hắn hoàn toàn hiểu rõ một cái chức vụ quan chấp hành cao nhất hành tỉnh là quan lớn như thế nào! Vị này đại biểu cho một cái quyền lực cao nhất hành tỉnh! Có thể nói, nếu dưới tình huống Hoàng Đế đế quốc không can dự, quan chấp hành cao nhất hành tỉnh, giống như một thổ Hoàng Đế
Không nghĩ tới một cái chiến sĩ 'Ngũ cấp', cũng có thể được đãi ngộ như thế... Nhưng, Lang Sa tiểu thư, rốt cuộc là người thế nào?
Lâm Dịch có chút tò mò.
Đương nhiên, hiếu kỳ là hiếu kỳ. Lòng hiếu kỳ của Lâm Dịch cũng không phải là quá cao. Cũng không vì thỏa mãn sự hiếu kì mà đi khắp nơi tìm hiểu. Vì vậy cùng La Á vẻ mặt hiếu kỳ, thậm chí rục rịch, hướng phòng học bước đi...
- An bài xong chưa?
Biểu lộ của Tông Dương rất nghiêm túc. Mà ở trước mặt Tông Dương đang đứng bảy người.
Bảy người nghe vậy đồng thời gật đầu, một thanh niên ở giữa nói:
- Hiệu trưởng yên tâm đi. Đã sắp xếp xong xuôi, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.
Tông Dương nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:
- Quan Chấp hành đại nhân tới trường học của chúng ta một là thị sát công tác, hai là phong thưởng cho Lang Sa... Chuyện này quan hệ đến danh dự trường học của chúng ta. Cố gắng tổ chức sinh động, không thể để xảy ra điều gì! Biết không?
- Vâng!
Nghe được mấy người lớn tiếng trả lời, Tông Dương thoả mãn gật đầu, nói:
- Các ngươi đi xuống đi. Lực Khương lưu lại.
Mấy người nghe vậy khom người, sau đó rời khỏi gian phòng. Chỉ để một thanh niên. Thanh niên kia, đúng là một trong ba gã thanh niên mà Tông Dương phái đi tìm hiểu tin tức.
- Tin tức về Mề Thử có gì mới không?
Tông Dương trực tiếp hỏi.
Lực khương nghe vậy hạ thấp người nói:
- Còn không có. Mề Thử thiên tính nhát gan, lần trước nhất định là đã chấn kinh quá độ, cho nên đã trốn đi... Theo ta thấy, không có vài năm, nó không thể nào lần nữa ra hiện tại trước mắt mọi người.
Tông Dương nghe vậy nhẹ gật đầu, nói:
- Tuy như thế... Nhưng Mề Thử đã xuất hiện một lần, ai cũng không biết nó xuất hiện lần thứ hai là lúc nào. Cho nên ngươi nhất định phải lưu tâm... Cho đến khi nào nó xuất hiện! Không thể để cho người khác vượt lên trước một bước! Biết không?
Lực Khương đáp tiếng nói:
- Vâng!
Tông Dương lại lần nữa gật đầu, khua tay nói:
- Được rồi. Ngươi đi xuống đi.
Lực Khương khom người, lui ra ngoài.
Tông Dương ngẩng đầu nhìn lên không trung, lẩm bẩm nói:
- Ai... Mề Thử...
Chợt lắc đầu, xoay người đi vào trong phòng...
Một tuần lễ trôi qua.
- Hôm nay cũng không cần đi học. Chờ đợi tham gia đại hội khen thưởng của trường học.
Ngụy Kiếm thản nhiên nói. Tất cả mọi người ngẩn người, chợt nhớ tới những tin đồn mấy ngày này nghe được trong học viện.
- Ngụy lão sư... Là đại hội khen thưởng Lang Sa tiểu thư sao?
Một tên đệ tử mở miệng hỏi.
Ngụy Kiếm lắc đầu nói:
- Là đại hội khen thưởng toàn bộ cả trường. Ngoại trừ Lang Sa, còn có các học viên ưu tú. Lâm Dịch lớp chúng ta cũng trong số đó.
Lâm Dịch nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu, sững sờ nói:
- Ta? Ta làm sao?
Chứng kiến bộ dạng ngây ngô của Lâm Dịch, Ngụy Kiếm lắc đầu cười nói:
- Tiểu tử ngươi thời gian một cái học kỳ liên tục tấn chức hai cấp. Hơn nữa tại trong cuộc thi cuối học kỳ, ngoại trừ lễ nghi giao tiếp, những môn học còn lại đều đạt điểm tối đa... Nếu ngay cả ngươi không được khen ngợi, thì còn muốn khen ngợi ai?
- Ách...
Lâm Dịch ngạc nhiên. Hắn vẫn thật không nghĩ tới mình lại ưu tú như thế... Theo thói quen gãi gãi đầu, không biết nên nói cái gì.
Ngụy Kiếm nhịn không được lại lắc đầu cười cười, sau đó nói với tất cả mọi người:
- Tốt lắm, hiện tại tan học a. Hai giờ chiều tập hợp tại thao trường, đừng đến muộn.
Nói xong, liền xoay người ra phòng học.
Đợi cho Ngụy Kiếm đi, Ám Tương vẻ mặt âm trầm đi tới bên người Lâm Dịch, nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch.
Khi thấy bộ dạng Lâm Dịch không hiểu, gãi gãi đầu, Ám Tương mới lộ ra biểu lộ bi phẫn nói:
- Ông trời thật là không công bình! Vì cái gì cho tên ngu ngốc này thiên phú ưu dị như thế?
Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Dịch, giận dữ ra khỏi phòng học...
Lâm Dịch sửng sốt nửa ngày quay đầu nhìn về phía La Á đứng bên cạnh đã sắp bò lăn ra cười, sững sờ nói:
- Ta đắc tội với nàng sao? Nàng tại sao phải mắng ta?
La Á rốt cục nhịn không được bật cười thành tiếng, cười không ngừng, mãi mới nói với Lâm Dịch đang nghi hoặc:
- Không có, không có...
Rất nhanh, đã đến xế chiều.
Người người tấp nập đã không đủ để hình dung không khí trên thao trường lúc này. Toàn đầu người đen kịt. Toàn bộ thao trường đã biến thành một biển người!
Giống như điển lễ khai giảng, đài cao đã dựng xong. Nhưng so với điển lễ khai giảng, lần này trên đài cao rõ ràng bố trí càng thêm hoa lệ.
Một hoành phi kéo thật dài qua đài cao.
- Hoan nghênh quan Chấp hành đại nhân đến học viện thị sát" mười hai chữ to hết sức chói mắt. Mà ở trên vách tường sau lưng hoành phi thì viết mấy chữ to 'Đại hội khen thưởng học viện chiến kĩ Tông Phạm '.
Lớp 'Đặc biệt' lớp có đặc quyền. Nói thí dụ như tại loại lễ hội này, học viên lớp 'Đặc biệt' đều là đứng ở hàng đầu.
Không có việc gì, Lâm Dịch nhìn quanh, đột nhiên sững sờ.
- Là nàng?
Vẫn là một bộ bạch y, vẫn là vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Mặc dù là đứng lẫn trong đám người, nhưng nàng lại hết sức nổi bật, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo vẫn toát ra như thế! - đúng là người Lâm Dịch từng có hai lần gặp mặt... tuyệt sắc thiếu nữ áo trắng!
- Nàng cũng là học viên lớp'Đặc biệt' sao?
Lâm Dịch nghi hoặc nói thầm. Bởi vì tại lễ hội trước đây, hắn chưa từng có gặp qua nàng. Mà lúc này nàng nhưng lại đứng ở phía trước bên trái hắn. Đó chính là đội ngũ lớp 'Đặc biệt' năm thứ hai. Nếu như nàng thật sự là học viên lớp 'Đặc biệt', thời điểm tham gia lễ hội, không có lý do mình không chú ý đến nàng?
Lâm Dịch nghi hoặc. Nhưng cũng chỉ là nghi hoặc trong chốc lát, rồi cũng không để ý nữa.
Đợi ước chừng sau hơn mười phút, hiệu trưởng rốt cục cũng đi ra.
Hơn mười người cùng bước lên đài cao. Đối với hiệu trưởng Lâm Dịch cũng sớm đã không xa lạ gì. Bởi vậy thời điểm chứng kiến một trung niên lạ lẫm cùng hiệu trưởng bước song song, Lâm Dịch liền đoán được thân phận của hắn - quan chấp hành cao nhất hành tỉnh Khắc Lâm, Trương Hạo.
Trương Hạo là một người trung niên. Lâm Dịch cách đài cao cũng không xa. Dùng nhãn lực của hắn cũng có thể thấy rõ bộ dáng Trương Hạo.
Trương Hạo bề ngoài thoạt nhìn bộ dạng khoảng bốn mươi tuổi. Không cách nào đánh giá số tuổi thật sự của hắn là bao nhiêu. Hình dạng anh tuấn, hai mắt có thần. Lưng thẳng tắp làm mọi người nhìn thấy hắn luôn cảm thấy hắn lằ người có địa vị cao trong xã hội. Nhưng mà trên mặt mang nụ cười thân thiết, rất dễ dàng làm cho người ta sinh thiện cảm.
Tông Dương đi ở bên trái, cùng hắn vừa nói vừa cười đi lên đài cao. Sau đó Tông Dương gật đầu với thầy chủ nhiệm bên cạnh, thầy chủ nhiệm liền đi tới trước đài cao. Trang bị khuếch đại âm thanh đã mở ra, chợt nghe hắn nói:
- Yêu cầu các học sinh yên tĩnh một chút.
Thanh âm theo trang bị khuếch đại âm thanh truyền khắp toàn bộ thao trường... Dần dần, nguyên bản thao trường vô cùng ầm ĩ đã trở lại yên tĩnh...
Đội ngũ hơn mười vạn mười mênh mông cuồn cuộn thế nào chứ? Mặc dù chỉ đứng bất động ở đó, cũng sinh ra một cổ khí thế mênh mông khôn cùng, người bình thường dù chỉ đứng trước đội ngũ đông đảo như vậy, đều sẽ tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tâm tình bối rối, nghiêm trọng thậm chí thân thể cũng theo đó mà cứng nhắc.
Theo tiếng ồn ào ở bốn phía rơi xuống, Trương Hạo đang cùng nói chuyện phiếm với hiệu trưởng không khỏi gật đầu nói:
- Quý trường học không hổ là học viện chiến kỹ nổi danh nhất Lâm Khắc ta, quả nhiên không tầm thường... !
Tông Dương tự nhiên rõ thứ Trương Hạo chỉ, hơi tự đắc cười ha ha nói:
- Đại nhân khen trật rồi!
Trương Hạo cười cười ha ha, không nói thêm gì nữa.
Giáo đạo viên kia nhìn tiếng ồn ào dần rơi xuống dưới đài, chợt ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói:
- Ta tuyên bố. Tông Phạm chiến kỹ học viện biểu chương đại hội đệ tử ưu tú lần thứ 60016, hiện giờ bắt đầu!
Bồng!! '
Theo thanh âm của giáo đạo viên vừa rơi xuống, tứ phía thao trường bỗng nhiên truyền đến một hồi âm vang dày đặc! Chỉ thấy mấy trăm đạo pháo hoa từ tứ phía thao trường bắn lên trời, mang theo sắc thái đặc biệt, thẳng tắp bắn vào trăm mét trên không trung, bỗng nhiên bạo liệt!
Sau bạo liệt vô cùng rực rỡ tươi đẹp, hình thành một khối tinh bức màn chướng cực lớn bao trọn cả thao trường vào trong! Như lấp lánh vô số ánh sao, xinh đẹp như hư ảo!
Tất cả mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt cũng không khỏi sinh ra thêm vài phần rung động, lộ ra vẻ sợ hãi thán phục!
- Thật xinh đẹp ah...
Thanh âm như mộng du vang lên bên tài, Lâm Dịch không khỏi cuối đầu nhìn... Chỉ thấy hai mắt Ám Tương dĩ nhiên toát ra ánh sao nhỏ, sững sờ nhìn lên thiên không... Quả nhiên, nữ hài tử đối với các loại vật sinh đẹp luôn thiếu sức chống cự. Mặc dù là Ám Tương bị La Á xưng là ' nữ nhân khí lượng hẹp hòi nhất toàn bộ đại lục ' cũng không thể ngoại lệ.
Sau khói lửa, giáo đạo viên đầu tiên mời Trương Hạo lên đọc diễn văn.
Không hổ là lãnh đạo tối cao của một hành tỉnh lớn như thế, lúc nói chuyện mang đến cho người khác cảm giác cực kỳ bình dị gần gũi, cũng không giống hương thân quan liêu bình thường. Một phen nói ra, dưới đài có một bộ phần lớn đệ tử đều bị nhân cách mị lực hắn tận lực biểu hiện ra ngoài hấp dẫn. Không thể không nói... Hắn có thể làm được vị trí hôm nay, quả thật không phải ngẫu nhiên.
Sau Trương Hạo chính là hiệu trưởng lên phát biểu.
Cách nói chuyện của Hiệu trưởng lại phi thường quen thuộc, như tổng kết công tác và học tập trường kỳ một năm đã qua, khen ngợi đối với cá nhân có biểu hiện nổi bật ở học kỳ trước, kèm với ban phát giấy khen và phần thưởng v... v... Tóm lại, là nói chuyện phi thường quen thuộc.
- Phần thưởng cho cá nhân biểu hiện nổi bật nhất học kỳ, lấy được thưởng tổng cộng có 31 người, dưới đây là danh sách nhận thưởng...
Giáo đạo viên bắt đầu lớn tiếng tuyên đọc danh sách những người nhận được một hạng giải thưởng cuối cùng, cũng là hạng giải thưởng có giá trị nhất. Mà trong tất cả giải thưởng phía trước, đều không có tên của Lâm Dịch.
La Á có chút hưng phấn không hiểu thấp giọng nói bên tai Lâm Dịch:
- Lâm Dịch, lập tức đến phiên ngươi lên lĩnh thưởng rồi... Trong nội tâm có khẩn trương không?
Nghe thanh âm có chút run rẩy, tựa như so với chính hắn lên lĩnh thưởng còn kích động hơn vậy...
Kỳ thật việc này cũng không thể trách hắn, bởi vì phần thưởng này thực sự quá phong phú! Mặc dù đối với La Á cái gì cũng tùy tiện cũng nhịn không được động tâm!
Ban thưởng một: học bổng ba vạn kim tệ!
Phải biết rằng, 100 kim tệ cũng đủ để một gia đình ba người bình thường sống qua ba năm! Mức thưởng ba vạn kim tệ... không thể nói là không lớn!
Ban thưởng hai: một tòa tiểu viên độc lập khu tinh anh!
Điểm này đối với Lâm Dịch mà nói cũng không coi vào đâu... Bởi vì hắn bây giờ cũng đã có được một tiểu viện như vậy, lực hấp dẫn cũng không phải rất lớn.
Nhưng mà khiến người khác coi trọng nhất là ban thưởng thứ ba - tư cách tự do xuất nhập Phong Vân Thư Các!
Đây chính là thứ hấp dẫn người khác nhất! Mặc dù lấy tính cách như Lâm Dịch cũng không thể nào không động tâm!
Học viện chiến kỹ Tông Phạm với tư cách là học viện lớn nhất, nổi danh nhất Khắc Lâm hành tỉnh, các loại bí điển được nó lưu giữ sao có thể ít được? Mà Phong Vân Thư Các với tư cách là nơi trưng bày những bí điển này, vẫn luôn là cấm trung chi cấm của học phụ! Ngoại trừ một số ít người có tư cách ra vào, những người còn lại căn bản ngay cả đại môn cũng không thể tùy ý đi lại!
Bí điển được thu nhận sử dụng trong đó, ngoại trừ địa lý địa đồ không muốn người biết trên đại lục, một số ít tư liệu về cách loại ma thú thuật thú quý hiếm ra... Khiến Lâm Dịch động tâm nhất vẫn là, phá môn ấn ký ngoài lục môn!
Trên đại lục, sở dĩ Chiến Sĩ ngoài Lục môn thưa thớt như thế, ngoại trừ người có loại thiên tư tuyệt thế này có rất ít ra, nguyên nhân lớn nhất chính là thiếu khuyết phá môn ấn ký của Kinh Môn và Khai Môn sau Lục Môn! Những phá môn ấn ký này vô luận ở nơi nào cũng là bí mật phi thường trọng yếu!
Nói không chút khoa trương thì mặc dù có mấy trăm vạn kim tệ, cũng không nhất định có thể mua được một trong số hai phá môn ấn ký đó.
Đây cũng nguyên nhân lúc trước Lâm Cường truyền thụ cho Lâm Dịch, lại chỉ truyền đến Tử Môn ấn ký, bởi vì hai môn đằng sau, ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm.
Nghe được lời nói của La Á... , Lâm Dịch cũng nhịn không được có chút âm thầm chờ mong và khẩn trương.
Chờ mong tự nhiên là chờ mong mình thật sự có thể nổi tiếng. Mà khẩn trương... lại là khẩn trưởng sau đó mình lên đài lĩnh thường... Lấy tính cách vốn ngại ngùng của hắn, bảo hắn đứng trước mắt hơn hai mươi vạn người, thật sự không thể không khiến hắn khẩn trương ah...
Đệ tử đặc tự ban lớp 60015, Lang Sa! Dùng 16 tuổi, đạt tới cấp bậc Chiến Sĩ Cảnh Môn! Trở thành Chiến Sĩ Cảnh Môn trẻ tuổi nhất trên toàn đại lục! Trở thành kiêu ngạo của trường ta!
Thầy hiệu trưởng lớn tiếng tuyên đọc thành tích Lang Sa đạt được, sau đó, trong một hồi tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, Lang Sa một thân váy dài trắng nhanh nhẹn lên đài cao.
Nét mặt của nàng trong trẻo lạnh lùng như trước, một đôi con ngươi lóe sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cao ngạo. Mặc dù vào lúc bị vạn chúng chú mục thế này, cũng không thể khiến tâm tình của nàng sinh ra dù chỉ là một tia chấn động. Nàng giống như là một tiên nữ phiên nhiên, vĩnh viễn đều dùng một loại thái độ trong trẻo nhưng lạnh lùng bao quát lấy mọi việc trên thế gian. Tất cả những người đứng cạnh nàng, tựa hồ cũng chỉ xứng tô điểm thêm cho nàng... Tô điểm sự trong trẻo nhưng lạnh lùng, sự cao ngạo của nàng, vẻ tuyệt trần của nàng...
← Ch. 043 | Ch. 045 → |