Vay nóng Homecredit

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 549

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 549: Nhớ lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Shopee


Mười ngày sau, rốt cuộc tâm lý của nàng không chịu nổi đả kích khi nhìn thấy càng ngày càng hư nhược, bỏ qua tất cả lời khuyên của cư dân đảo, đi vào Luyện Yêu Sơn... Không thể không nói vận khí của nàng không tồi, trên đường đi không có gặp được những người cường đại có mưu đồ với nàng, nhưng sau khi đi vào Luyện Yêu Sơn, lần đầu tiên, đã gặp được ma thú Hỏa hệ tứ giai.

Nàng vào lúc ấy, cũng chỉ là nhị giai đỉnh phong, không tới tam giai, làm gì là đối thủ của ma thú tứ giai chứ? Dần dần, vết thương trên người càng ngày càng nhiều, thời điểm nàng tuyệt vọng, một đội người xuất hiện.

Nàng thật cao hứng... Cho tới bây giờ nàng chưa từng tiếp xúc với ngoại nhân, cho rằng những người này đều là người tốt, nhưng nàng sai rồi... Sai không hợp thói thường.

Bọn họ chỉ thèm thuồng sắc đẹp của nàng mà thôi.

Nàng thất kinh, nhưng không thể khuất phục... Vừa nghĩ tới mẫu thân suy yếu nằm trên giường bệnh, Lâm Phỉ liền cắn răng, từng bước một lui về phía sau... Mẫu thân chờ nàng cứu mạng, nàng không thể xảy ra chuyện.

Nhưng mà những người này ngay cả yêu thú tứ giai cũng có thể giết dễ dàng, huống chi là nàng?

Vào thời điểm nàng tuyệt vọng nhất... Hắn đã xuất hiện!

Lâm Dịch tới, Lâm Dịch vẫn ngây ngốc mà nhìn, mới có một tia mềm mại nhu hòa, trong đôi mắt hiện ra một tia hạnh phục!

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn rất lãnh khốc, đôi mắt đạm mạc, thủ đoạn tàn khốc... Nhưng Lâm Phỉ chưa bao giờ cảm thấy an toàn như vậy, cũng chỉ có hắn ở bên cạnh, cái gì cũng không cần suy nghĩ.

Hắn tàn khốc và lạnh lùng linh hoạt, giết tất cả những kẻ có mưu đồ bất chính với nàng. Tâm lý của Lâm Phỉ lúc ấy sợ hãi, không dám nhìn hắn, mà hắn, lại nhìn nàng tươi cười.

Nụ cười đó rất nhu hòa, rất ôn hòa... Hắn cười rất đẹp, thậm chí Lâm Phỉ trong nháy mắt có cảm giác mơ màng.

Hắn nói cho nàng biết, tại đây rất nguy hiểm, không thích hợp với nàng, sau đó, hắn quay người rời đi.

Trong nháy mắt đó, Lâm Phỉ vô cùng hoảng hốt, vội vàng hô hắn ngừng lại, nhìn biểu lộ nghi hoặc của hắn, đầu óc của Lâm Phỉ mê loạn, không biết mình nên nói cái gì.

Kỳ thật nàng muốn nói cái gì? Chính nàng cũng không biết, chỉ có điều lần gặp mặt ngắn ngủi đó, nàng đã sinh ra tính ỷ lại vào hắn thật sâu, nhưng Lâm Phỉ không dám nói cho hắn biết, bởi vì nàng thậm chí không biết tên của hắn là gì.

Không có cách nào, nàng chỉ có thể tìm một cái cớ, thỉnh cầu hắn hỗ trợ... Kỳ thật. Nàng cũng chỉ muốn kiếm cớ nói chuyện với hắn mà thôi, không hơn...

Nhưng mà, làm cho Lâm Phỉ không ngờ là, nội đan yêu thú Thủy hệ trong mắt của nàng vô cùng khó kiếm được, hắn lại dễ dàng đưa cho nàng, hắn nói với nàng, hắn tên là Lâm Dịch.

Nhìn thấy bóng lưng của hắn biến mất trong sương mù màu tím, Lâm Phỉ phải mất thời gian rất lâu mới khôi phục tinh thần lại, nhìn nội đan trong tay, thật lâu không nói.

Sau đó, nàng trở lại đảo.

Nội đan quả nhiên trị liệu tốt cho mẫu thân, thậm chí còn giúp thực lực của mẫu thân tăng lên rất nhiều, mà trong đầu của Lâm Phỉ, luôn luôn xuất hiện thân ảnh và bóng dáng của Lâm Dịch.

Nhưng nàng biết rõ... Hắn và nàng, là người của hai thế giới, nàng có thể muốn hắn, nhưng tuyệt đối không có khả năng đi cùng với hắn.

Thời gian ba mươi năm trôi qua nhanh chóng, Lâm Phỉ thời thời khắc khắc nghĩ đến hắn, nhớ kỹ hắn. Thời thời khắc khắc lại phác họa bóng dáng của hắn trong đầu, mỗi khi nghĩ tới thời điểm đó, chính là thời điểm hạnh phúc nhất trong đời nàng, ít nhất, nàng cũng có thời gian nghĩ về hắn, lòng tham của nàng cho hắn, hắn phải thuộc về nàng, nhưng suy nghĩ tới điều này, nàng không muốn tỉnh lại.

Bi kịch, rốt cuộc cũng xảy ra.

Một đám giặc cỏ phát hiện hòn đảo, cũng cướp sạch nó.

Tất cả nam nhân đều bị giết chết, còn lại, chỉ có nữ nhân mà thôi.

Nàng không biết mình phải vượt qua thời gian đó như thế nào. mùi máu tràn ngập cả hòn đảo, mười mấy nữ tử vốn không nhiều bị bọn chúng cưỡng hiếp... Nàng vốn cũng là một trong số đó, nhưng một tên giặc cỏ nhìn ra nàng vẫn còn trinh... Cho nên bán vào Anh Hùng Trủng, bán được giá cao tới ba ngàn linh thạch. Nhất là tướng mạo xuất chúng của mỹ nữ, giá cả càng cao không hợp thói thường, buồn cười, bởi vì nàng có giá cao, cho nên nàng may mắn thoát khỏi bàn tay của bọn chúng.

Nhưng nàng vẫn không thể quên được... Những bạn tốt ngày xưa, thẩm thẩm, thậm chí là mẫu thân... Ánh mắt của các nàng tuyệt vọng, khóc rống rên rỉ, các nam nhân thì bị tàn sát và nhục mạ.

Ánh mắt của nàng ngốc trệ, từng hình ảnh đau đớn hiện ra trong nội tâm của nàng, nhưng lực lượng toàn thân của nàng bị phong ấn, làm cho nàng không có chỗ phản kháng... Trên thực tế, mặc dù không bị phong ấn, nàng cũng không có chút lực phản kháng.

Rất nhiều nữ nhân bởi vì không chịu được tra tấn mà tự vẫn, mà loại tra tấn cực kỳ bi thảm tàn ác này diễn ra tới ba ngày.

Ba ngày sau đó, nàng bị bán vào Anh Hùng Trủng.

Lần đầu tiếp khách, chính là một thanh niên mặt tròn mập mạp, bàn tay buồn nôn của mập mạp này chạm vào hai má trơn mềm của nàng, nhưng nàng làm gì có thể để cho hắn dễ dàng thực hiện được?

Nàng cực lực phản kháng, giãy dụa kịch liệt, thậm chí không tiếc tự sát, cũng kiên quyết không cho đối phương thực hiện được... Nàng đã sớm đem bản thân nàng trao cho người khác, trừ hắn, không ai có thể động tới nàng, trừ phi nàng chết.

Nàng chống cự điên cuồng, cuối cùng cũng đổi được một cơ hội thở dốc... Nàng bị giam lại, nhốt vào trong một căn phòng nhỏ.

m thanh roi da không ngừng vang lên trong tay của nàng, tiếng kêu la thảm thiết của nữ tử và âm thanh rên rỉ khiến cho người ta buồn nôn liên tục vang lên... Nàng ôm chặt cánh tay của mình, một mực ngây ngốc trong góc, không ai để ý tới nàng... Cứ như vậy, bảy ngày trôi qua.

Bảy ngày sau đó, nàng lại bị mang ra, nàng vẫn dùng sức giãy dụa kịch liệt, kịch liệt kháng cự. Dù là chết, nàng cũng không để cho đối phương vẫy bẩn mình.

Nhưng mà, nàng không có cách nào... Đối phương quá cường đại, cường đại tới mức nàng không có một tia phản kháng.

Nước mắt chảy trên mặt nàng, thậm chí nàng không có cơ hội để chết, nàng vĩnh viễn không thể nhìn thấy hắn, dù là thấy, nàng cũng không thể nhận hắn, bởi vì, nàng không còn nguyên vẹn.

Nhưng mà, vào thời điểm nàng sắp bị tên đó đùa giỡn, hắn đã xuất hiện.

Cũng gọn gàng như lần trước, cũng vô cùng tàn khốc, đầu của tên hỗn đản đáng chết đó, bị nổ tung, trong nháy mắt đó, nàng không cảm thấy chút huyết tinh nào, bởi vì trong mắt nàng, chỉ có hắn.

Nàng khóc, khóc trong ngực của hắn, ngày nhớ đêm mong suốt ba mươi năm, rốt cuộc nàng có thể ở trong ngực của hắn, nàng không thẹn thùng, bởi vì nàng yêu hắn.

Trên mặt của Lâm Phỉ xuất hiện nụ cười tươi đẹp, biểu lộ không hề ngốc trệ, mà là nụ cười, trên gương mặt trắng bóng không tỳ vết của nàng càng tươi đẹp hơn, mang theo một tầng mông lung, làm cho cả người của nàng tràn ngập một tầng khí tức đáng yêu và thánh khiết.

Đúng vào lúc này, một ánh sáng bạc lóe lên, xuất hiện trước mặt của nàng, hai con mắt của Lâm Phỉ hiện ra thần sắc vui mừng, nghiêng đầu nhìn lại.

Nhưng mà, sắc mặt của nàng đại biến!

- Lâm Dịch!

Lâm Phỉ vội vàng chạy tới, đỡ lấy Lâm Dịch toàn thân đầy máu, trong đôi mắt đẹp, mang theo vẻ vội vàng và lo lắng.

- Lâm Dịch, ngươi, ngươi làm sao thế?

Lâm Phỉ lo lắng tới mức khóc lên.

Lâm Dịch sững sờ một chút, quay đầu nhìn Lâm Phỉ, hắn cười miễn cưỡng:

- Nàng tỉnh rồi sao? Ha ha... Ta không sao, đừng lo lắng.

Nước mắt róc rách từ trong đôi mắt Lâm Phỉ trào ra, nàng lo lắng không biết làm cái gì bây giờ, trong lúc bối rối quay đầu lại, nhìn thấy phòng óc sau lưng, thân thể mảnh mai của Lâm Phỉ đở lẫy Lâm Dịch, dìu hắn vào bên trong, vội vàng nói:

- Không có chuyện, không có chuyện...

Cũng không biết nói cho Lâm Dịch nghe, hay là tự an ủi bản thân của mình.

Lâm Dịch sững sờ một chút, lập tức để mặc nàng dìu đi.

Tuy thực lực của Lâm Phỉ bị phong ấn, nhưng thể lực vẫn còn, nàng vẫn có thể hấp thu linh lực, nhưng không cách nào sử dụng mà thôi, thể trọng của Lâm Dịch, đối với Lâm Phỉ mà nói, không coi vào đâu.

Sau khi dìu hắn vào phòng, đặt hắn nằm lên giường, nàng lo lắng không biết làm sao, nước mắt róc rách chảy xuống, nắm chặt bàn tay của Lâm Dịch, không ngừng khóc:

- Không có chuyện, không có chuyện...

Nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Phỉ, Lâm Dịch cảm thấy cảm động.

Chẳng qua hiện giờ thương thế của hắn cực nặng! Một kích cuối cùng của cự kiếm màu bạc, đã làm cho thân thể của hắn sắp vỡ tan! Nếu không phải năng lượng Hổ Thần Quyết thật là thần kỳ, hơn nữa thân thể của hắn cũng rắn chắc, lần này, cũng đủ lấy mạng của hắn rồi.

Giãy dụa ngồi dậy, nhìn Lâm Phỉ, miễn cưỡng cười nói, trấn an nói:

- Ha ha, yên tâm đi. Ta không sao đâu... Ta chữa thương trước, được không nào?

Lâm Phỉ nghe nói như thế, liền gật đầu, nước mắt vẫn đọng trên mặt, trong mắt hiện ra lo lắng và đau lòng, trợ giúp Lâm Dịch ngồi dậy, sau đó cũng không dám lộn xộn với hắn.

Ánh sáng bạc trong tay Lâm Dịch lóe lên, xuất hiện một quả nội đan Thủy hệ lục giai, nói với Lâm Phỉ:

- Yên tâm đi, ta không sao đâu... Thời điểm ta chữa thương, không được quấy rầy ta, được không nào?

Lâm Phỉ liên tục không ngừng gật đầu:

- Ngươi, ngươi mau chữa thương đi, ta không quấy rầy ngươi.

Trong giọng nói, mang theo âm thanh nức nở.

Lâm Dịch cười ha hả, miễn cưỡng ngẩng đầu sờ mái tóc dài của nàng,

- Đồ ngốc...

Nói chuyện xong, nhướng mày, cầm nội đan yêu thú bỏ vào trong miệng, bắt đầu vận chuyển Hổ Thần Quyết.

Một cổ năng lượng vô cùng nồng đậm tiến vào trong cơ thể sắp nổ tung của hắn, Hổ Thần Quyết vận động điên cuồng.

Lâm Phỉ lo lắng nhìn hắn, nhưng khi thấy năng lượng lập lòe, nàng tự giác lui về phía sau, nước mắt không ngừng chảy xuống, đôi bàn tay bé nhỏ đan vào nhau, nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, sợ hắn xảy ra vấn đề.

Mà Lâm Dịch, sau mấy hô hấp, đã tiến vào vật ngã lưỡng vong. Một cổ năng lượng nồng đậm từ chung quanh tụ tập về phía Lâm Dịch, Hổ Thần Quyết không ngừng tu bổ gân cốt, kinh mạch và tâm tạng bị tổn thương của hắn.

Một lần rồi một lần... Mà cường độ thân thể của Lâm Dịch, trong bất tri bất giác, tăng mạnh hơn...

Thời gian qua nhanh, thời gian một tháng qua đi, cứ như vậy mà trôi qua.

Rốt cuộc hào quang trên người của Lâm Dịch cũng biến mất hoàn toàn, sắc mặt khôi phục bình thường, từ từ mở to mắt.

Nhưng còn chưa thấy rõ cái gì, một thân thể mềm mại thơm mát, đã vùi đầu vào trong ngực của hắn, Lâm Dịch hơi sững sờ, vô ý thức ôm nàng. Lập tức, chợt nghe tiếng khóc truyền vào trong tai.

Quay đầu nhìn, chính là Lâm Phỉ.

Nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Lâm Phỉ hiện giờ, Lâm Dịch cũng chấn động... Dung nhan xinh đẹp tiều tụy, đôi mắt đã sưng đỏ, nước mắt đầy mặt.

Làm cho Lâm Dịch cảm thấy đau lòng.

- Được rồi, không khóc... Ta không phải đã tốt rồi sao?

Lâm Dịch trở tay ôm nàng, nhẹ giọng an ủi.

Lâm Phỉ khóc rống một hồi, mới an tĩnh lại, Lâm Dịch nhìn nàng, thấy nha đầu đã ngủ, làm cho Lâm Dịch cảm thấy thương tiếc một hồi.

Trong Hổ Thần Cư, nhìn nội đan yêu thú thất giai bị cấm chế trước kia.

Đôi mắt của Lâm Dịch híp lại, sau đó hít sâu một hơi, cơ bắp trên người phập phồng, trên da thịt trắng nõn, sinh ra hia màu trắng đen giao thoa, đôi mắt của hắn biến thành màu đỏ, một đầu hổ với da lông màu trắng đen giao nhau, cái đuôi dài đong đưa, lắc lắc sau lưng hắn.

Ấn chữ chữ Vương trên trán của hắn, giống như càng thuần túy, giống như sống lại.

Hít sâu một hơi, tay phải ấn lên cấm chế.

Đây là một khỏa nội đan Thủy hệ yêu thú thất giai, với thực lực hiện giờ của Lâm Dịch, muốn phá vỡ cấm chế này rất đơn giản.

Tu vi tâm thần của hắn hiện giờ Hư Thần, chỉ cần có một khỏa nội đan yêu thú thất giai, hắn có thể tiến vào hàng ngũ cường giả Hư Thần! Nhưng mà... Sau đó, chính là con đường ngưng tụ thần cách dài đằng đẳng.

Thiên Giới cường giả rất đông, chỉ một góc nhỏ của Tây Bắc Thiên, đã có vài cường giả Hư Thần, nhưng không có một tên cường giả Thần cấp nào... Có thể hiểu con đường ngưng tụ thần cách khó khăn thế nào. Hơn nữa, cho dù trong hàng ngũ Hư Thần, thực lực chênh lệch giống như trời và đất, giống như chênh lệch giữa Lâm Dịch và tên nhi tử của Diệp Khô, nhưng hắn còn muốn mượn nhờ truyền tống trận siêu xa của thành Bạch Vân. Cho nên, hắn phải mau chóng tăng thực lực của mình lên.

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không chần chờ nữa, năng lượng trong tay phải lập lòe, huyết sắc quang mang vừa tiếp xúc với cấm chế, lập tức hồng quang đại thịnh, nhưng tay Lâm Dịch run rất mạnh, hắn vẫn kiên định đè xuống.

Đùng!

Từng đợt huyết sắc quang mang tương giao với nhau, không ngừng nổ tung, sau một lát, chỉ nghe ' oanh ' một tiếng thật lớn, tay của Lâm Dịch run run, lập tức, rốt cuộc cấm chế cũng biến mất.

Trong mắt của Lâm Dịch hiện ra thần sắc vui mừng, huyết sắc quang mang trên tay cũng biến mất không thấy gì nữa.

Một khỏa nội đan tràn ngập linh lực Thủy thuộc tính giống như quả trứng gà, đang nằm trong tay của Lâm Dịch.

Đây chính là nội đan của yêu thú Hư Thần.

Hắn đưa mắt liếc nhìn hơn ngàn ngọn đèn ở trong đại sảnh, Lâm Dịch cảm khái... Chỉ trong gian phòng này, đã có ngàn nội đan của yêu thú Hư Thần, cũng đại biểu cho ngàn đầu yêu thú Hư Thần bị giết.

- Những yêu thú này, không biết tìm được ở đâu.

Lâm Dịch tò mò nói thầm một tiếng, nhưng lực chú ý của hắn lại tập trung vào nội đan trong tay của mình, trên mặt của hắn lộ ra vẻ tươi cười.

Hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, Lâm Dịch điều chỉnh trạng thái của mình thật tốt, cơ bắp trên người phập phòng, khôi phục trạng thái ban đầu, chiến văn bắt đầu quay trở lại đan điền.

Sau đó nuốt nội đan vào trong bụng, một cổ linh lực vô cùng nồng đậm, sau đó vài giây, nổ tung trong bụng của Lâm Dịch.

Lâm Dịch từ từ nhắm hai mắt lại, trên thân của hắn tràn ngập năng lượng Thủy thuộc tính... Nội đan của yêu thú Hư Thần, cũng không phải nội đan yêu thú lục giai có thể so sánh, linh lực quá mạnh mẽ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-712)