← Ch.060 | Ch.062 → |
Đương nhiên chỉ là tốt hơn một chút. Nhưng cái loại cảm giác này vẫn khiến Lâm Dịch cực kỳ khó chịu.
- Xem ra, thân thể này còn phải lại làm quen một chút. Thực sự là thuyết pháp quái dị.
Lâm Dịch lấy một bộ dáng cực kỳ quái dị kéo y phục tu hành trên người xuống, âm thầm tự giễu suy nghĩ.
Cởi y phục tu hành xong, đi tới bên dòng suối nhỏ, Lâm Dịch vẫn vô ý thức hoạt động thân thể một chút.
Dòng suối nhỏ cực kỳ trong suốt, rộng chưa đến sáu thước, địa phương sâu nhất lại chừng hơn một thước, trong suốt thấy đáy.
Tuy rằng xung quanh ma thú không ít, nhưng bên trong vẫn là thỉnh thoảng có một hai con cá đang bơi.
Lâm Dịch không chế cảm giác cực kỳ quái dị của mình, rón rén đi tới bên dòng suối, sau đó một chân đạp xuống phía dưới.
Đột nhiên một cổ cảm giác cực kỳ kỳ lạ chảy qua trong lòng đi tới, khiến hắn không khỏi run lên, tiếp tục đi tới, động tác cũng nhất thời dừng lại. Lấy một chân đạp trong nước, một chân khác lại ở trên bờ động tác cứng ngắc quái dị.
- Cái này, đây là...
Trong lòng Lâm Dịch thầm run rẩy, tâm trạng cũng càng rung động.
Cảm thụ được nước suối chảy qua da thịt, Lâm Dịch lại đột nhiên có một cảm giác kỳ dị phảng phất như chính hắn đã cùng dòng nước trong suối hòa hợp một thể, cảm giác vô cùng thư sướng.
Trong Chút bất tri bất giác, Lâm Dịch hầu như vô ý thức buông lỏng tư duy của mình, tinh thần lực rất tự nhiên tràn ra, trong nháy mắt này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một vài cảnh vật.
Khối đá năm màu rực rỡ, con cá thản nhiên bơi lội quanh người, thậm chí còn có các loại ma thú đang uống nước trên dòng suối này.
Một bức đồ họa quái dị hiện lên trước mắt Lâm Dịch.
Nếu như hắn hiện tại tỉ mỉ chú ý, hắn có thể rất dễ dàng phát hiện, thân thể hắn đã bị một tầng lam sắc khí vụ mông mông lung lung bao vây. Chỗ mắt cá chân cùng dòng nước tiếp xúc càng lóe ra từng đợt lam sắc quang mang.
- Đây là...
Cúi đầu suy nghĩ, Lâm Dịch trong lúc vô tình thấy lam sắc quang mang chỗ mắt cá chân của mình, nhất thời tâm thần rung động mạnh, bức đồ họa nhất thời biến mất, Mà lam sắc quang mang bao phủ thân thể hắn cũng dần dần biến mất không thấy.
- Dị năng!
Trong đầu Lâm Dịch hai từ này thiểm điện xẹt qua.
Hắn nhất thời nhớ tới ba bốn năm trước trở lại trong thôn, Khương Phàm nói cho hắn biết Lâm Yến là một Dị Năng Giả. Hơn nữa cũng đồng dạng là Thủy hệ dị năng.
- Lẽ nào ta cũng là Dị Năng Giả?
Tâm tư của Lâm Dịch nhất thời linh hoạt, vừa nghĩ đến Dị Năng Giả trong lời đồn cường đại ra sao, nhất thời khiến hắn trong lòng tràn ngập một loại mong chờ và thấp thỏm không yên.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không khỏi nhắm mắt lại, nỗ lực hồi tưởng cái loại cảm giác cùng nước suối hòa hợp một thể này.
Lần đầu tiên chủ động muốn nắm giữ loại cảm giác này, quá trình cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của Lâm Dịch. Nhưng mà tràng cảnh lúc trước vẫn rất thật, thật đếm mức Lâm Dịch không thể tin được đó chỉ là ảo giác.
Nhắm mắt cảm thụ, mang theo một chút chờ mong... Nhưng cái loại cảm giác này thật lâu không có hiện ra. Dần dần, Lâm Dịch đem tạp niệm trong đầu vứt ra bên ngoài. Tinh thần lực rốt cục chậm rãi lại tràn ra.
Không ít thời gian, tầng lam sắc quang mang mông lung kia lại dần dần xuất hiện quanh người Lâm Dịch, chỗ mắt cá chân tiếp xúc với dòng suối lại tràn ra từng đợt lam sắc quang mang nhu hòa.
Tràng cảnh lúc trước lại xuất hiện trước mắt, điều này làm cho trong lòng Lâm Dịch nhất thời nhịn không được lại run lên.
Tràng cảnh nhất thời tan biến mất. Mà Lâm Dịch cũng đã kinh hỉ mở mắt ra.
- Quả nhiên, quả nhiên là dị năng, ta cũng có dị năng, ta cũng có dị năng ha ha...
Lâm Dịch nhịn không được lớn tiếng cười ra, biểu thị vui sướng trong lòng.
Một lúc lâu sau, Lâm Dịch mới bình phục tâm tình kinh hỉ xuống. Hít sâu mấy hơi, đè nén kinh hoàng khiến tim đập nhanh.
- Trước tắm đã...
Lâm Dịch kích động nghĩ, động tác liền nhanh.
Vài bước đi tới giữa dòng suối nhỏ, sau đó bắt đầu chà xát thân thể.
Một tầng dơ bẩn do chất dầu mỡ và vết màu hình thành dưới Lâm Dịch liên tục chà xát từ trên người bóc ra. Trong lúc tắm, Lâm Dịch nhịn không được suy tư.
- Ngày hôm qua còn không có dị năng, bản thân sao lại trong một đêm đột nhiên có dị năng đây. Lẽ nào chính là dị năng thức tỉnh trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đó, Lâm Dịch càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Đêm qua đột nhiên cảm thấy đau đớn, nhất định chính là một quá trình khi dị năng thức tỉnh phải trải qua. Nhất định chính là dị năng đột ngột xuất hiện, sau đó đã bị tinh thần lực của mình đồng hóa. Nhưng đồng thời không có đồng hóa hết thuộc tính nguyên bản của nó. Nói cách khác, tuy rằng nó trở thành năng lượng của mình, cùng tinh thần lực kết hợp, nhưng vẫn có thuộc tính đặc biệt... Thủy.
- Hẳn là như thế này. Không sai!
Lâm Dịch nghĩ nửa ngày, tựa hồ cũng chỉ có loại thuyết pháp này thích hợp với tình huống của hắn nhất. Dù sao chưa từng có tiếp xúc qua dị năng. Duy nhất có cũng chỉ có từ trong đó đạt được dị năng so với thường thức cùng với bổn nguyên năng lượng trong Phong Vân Các vốn cũng hơi chút thể tích một chút.
Lý căn bản chỉ nói để Lâm Dịch biết dị năng đến tột cùng là cái gì. Mà năng lượng bổn nguyên cũng chỉ là nhắc đến một chút, phi thường không rõ ràng. Điều này làm cho hiểu biết của Lâm Dịch đối với dị năng căn bản là không có.
Bởi vậy hắn căn bản không nghĩ tới. Nếu như chỉ là đơn giản dị năng thức tỉnh, cảm giác đau đớn kia có phải quá mức biến thái? Thử nghĩ lấy cường độ tinh thần lực của Lâm Dịch lúc đó chịu cảm giác đau đớn này vẫn thiếu chút nữa tan vỡ. Mặc dù tinh thần lực của Dị Năng Giả đều là tương đối kinh người, nhưng đây cũng là lúc thức tỉnh hoàn thành mới đề thăng a. Trước đó, nếu như gặp phải đau đớn kịch liệt mà quái dị như vậy, e là số lượng Dị Năng Giả đã ít lại càng ít. Dù sao người trời sinh gấp mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần thường nhân cũng không phải không có. Nhưng thực sự quá ít.
Còn có cổ hồng sắc năng lượng đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất kia...
Nghĩ đến hồng sắc năng lượng kia, động tác chà xát của Lâm Dịch không khỏi chậm lại, trong mắt lộ ra một cổ nghi hoặc.
Đó đến tột cùng là cái gì? Đến tột cùng là năng lượng gì?
Cổ năng lực kia đã từng ở trong ý thức hải của Lâm Dịch, do đó năng lực có thể rất dễ dàng nhận cảm giác cuồng bạo, hung ác, máu tanh trong đó.
Lại thêm cổ năng lượng cổ là lớn như vậy, đạt được chỉ là hồi tưởng. Đều có thể để Lâm Dịch nhịn không được run rẩy. Tại trước mặt cổ hồng sắc năng lượng đó, Lâm Dịch cảm giác mình chỉ là một giọt nước không đáng kể trong đại hải.
Suy nghĩ một lúc lâu, cũng rốt cuộc nghĩ không ra được manh mối gì.
Cũng may Lâm Dịch cũng không phải người thích đâm đầu vào bế tắc, thực sự nghĩ không rõ, liền đem vấn đề này vứt sang một bên.
Lại nhanh chóng chà xát vài cái, Lâm Dịch lần thứ hai nhịn không được muốn thử nghiệm dị năng của mình.
Nhắm hai mắt lại, cả thân thể hắn đều chìm vào trong dòng suối.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên chủ động, lần thứ hai của Lâm Dịch rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tính, dần dần, tầng lam sắc vụ khí mông lung kia lại xuất hiện. Mà lúc này quang mang lóe ra lại vừa vặn bộ vị vừa mới rời khỏi mặt nước.
Cảm giác kỳ quái kia lại kéo tới, Lâm Dịch cảm giác thân thể của mình đã biến mất không thấy, cùng dòng nước dưới thân hòa hợp một thể.
Lần này so với lần trước một chân đạp trong nước càng thêm cường liệt. Trong đầu lại xuất hiện cảnh vật.
Có kinh nghiệm hai lần trước, tuy rằng vẫn như cũ nhịn không được trong lòng mừng thầm, nhưng Lâm Dịch còn mạnh mẽ khống chế được tâm thần, mà bắt đầu quan sát.
Xem ra, trên thượng du hoặc giả hạ du của dòng suối này thoạt nhìn cách xa khu rừng, vị trí của nó rõ ràng dựa vào thị giác. Lâm Dịch thấy rất nhiều ma thú đang ở đây uống nước.
Lâm Dịch đột nhiên ngẫm lại bản thân đã biết dị năng đến tột cùng có thể thấy rất xa, tinh thần lực không khỏi gia tăng.
Cảnh vật hai bên di động, vẫn di động khoảng mấy phút đồng hồ, lấy một phạm vi phỏng chừng đã ngoài một dặm, đại não Lâm Dịch đột nhiên một trận suy yếu, cảnh vật nhất thời không rõ. Sau đó trong khoảnh khắc biến mất không thấy.
Lâm Dịch mạnh mẽ mở mắt ra, sắc mặt nhất thời có chút tái nhợt.
- Xem ra dị năng cũng có một giới hạn.
Đại não đột nhiên trống rỗng để Lâm Dịch cực kỳ khó chịu, sắc mặt tái nhợt. Hắn nhất thời nhớ kỹ cảm giác khó chịu không thể nói lên lời kia. Trong lòng âm thầm suy nghĩ:
- Xem ra cực hạn của chính mình hẳn là phương viên bán kính một dặm. Bất quá là ở trong nước này, còn ở trên bờ thì sao...
Tuy không hiểu gì về dị năng. Nhưng đạo lý thiên hạ đại khái là tương đồng. Dị năng cùng thuộc tính tại hoàn cảnh cùng thuộc tính có thể phát ra năng lượng gấp mấy lần là đạo lý dễ hiểu. Lâm Dịch vẫn có thể suy nghĩ được.
Bất quá lấy trạng thái hiện nay của Lâm Dịch muốn thử nghiệm lại một chút trong hoàn cảnh cách thủy sử dụng dị năng, thực sự không phải một ý kiến hay.
- Xem ra sau này chương trình tu hành lại phải tăng thêm cường độ rồi.
Trong lòng Lâm Dịch có chút hưng phấn suy nghĩ. Nhưng đại não trống rỗng vẫn là để hắn một trận không dễ chịu, xem ra, ngày hôm nay tu hành là không có khả năng tiến hành.
Lên bờ, mặc xong quần áo, Lâm Dịch liền đi săn thú. Tuy rằng tinh thần lực trống rỗng, nhưng cường độ thân thể hắn thật ra không chút biến hóa. Thậm chí lúc ở trên bờ, Lâm Dịch mới đột ngột phát hiện, vết thương chằng chịt trên người đã hoàn toàn biến mất sạch.
Bất quá tinh thần lực trống rỗng vẫn là ảnh hưởng đến thực lực của Lâm Dịch. Cũng may xung quanh hầu hết đều là Tứ cấp ma thú, đối phó với chúng, lấy trạng thái hiện nay của Lâm Dịch vẫn là không thành vấn đề.
Tùy ý đánh một đầu ma thú. Nướng ăn, sau đó, Lâm Dịch liền trở về trong động lúc trước, chỉ chốc lát sau nặng nề ngủ đi. Xem ra, dị năng sử dụng quá độ thì dễ ngủ hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Lại qua một khoảng thời gian tương đối dài, Lâm Dịch đã hoàn toàn chìm trong bầu không khí tu hành.
Thảo nào có người nói hứng thú là lão sư tốt nhất. Lời này quả nhiên không giả. Lâm Dịch từ nhỏ liền đối với thể thuật có tưởng tượng chấp nhất. Lúc hắn tám tuổi, dám kiên trì rèn đúc cực hạn cơ sở thân thể. Mỗi một lần đều hầu như xung yếu phá cực hạn của bản thân mà xem... Nghị lực của Lâm Dịch thật khiến người ta rất khó tưởng tượng.
Một đường đi tới này, ban ngày Lâm Dịch tu hành thể thuật, rèn đúc cơ sở thân thể. Lấy thể lực của hắn hiện nay đã phải dựa vào lực lượng phải chạy sáu bảy mươi dặm mới cảm giác đạt đến cực hạn. Tốc độ chạy thật ra nhanh hơn không ít.
Tại lúc thể lực tiêu hao gần như hết sạch, hắn lại tiếp tục đi liệp sát ma thú, tăng cường kinh nghiệm thực chiến của bản thân. Tuy rằng hiện tại gặp phải hầu hết là Tứ cấp ma thú. Nhưng dưới tình huống thể lực tiêu hao gần như hết sạch thế này, Lâm Dịch muốn liệp sát cũng không phải một sự tình dễ dàng.
Cũng may Lâm Dịch ở chỗ này, lại thêm suy nghĩ lãnh tĩnh khi hắn chiến đấu, có thể để chiến lực của hắn tăng thêm vài tầng. Tuy rằng là khổ cực, nhưng chung quy vẫn là dưới tình huống nguy hiểm đem con mồi liệp sát.
Bất quá cũng là bởi vì quan hệ này, Lâm Dịch có thể cảm giác được bản thân tiến bộ là phi thường lớn. Tuy rằng nói vẫn như cũ chưa có phá vỡ Tử Môn. Nhưng Lâm Dịch có thể cảm giác được bản thân dưới tình huống không phá môn, đã có thể đạt được trình độ của Ngũ Cấp Cảnh Môn chiến sĩ bình thường. Nếu như nói ra e là không mấy người có thể tin tưởng?
Quả nhiên, tôi luyện trong sinh tử, vĩnh viễn so với trong hoàn cảnh an toàn phải nhanh hơn nhiều. Tiềm năng của con người mới có thể phát huy lớn nhất. Lâm Dịch tự cảm giác bản thân tiến nhập khu rằng này đã được khoảng hai năm. Hắn tiến bộ so với toàn bộ thời gian trước còn muốn nhanh hơn rất nhiều.
Mà sau khi ăn xong bữa tối, lại là thời gian tu hành dị năng.
Đối với dị năng hoàn toàn không biết gì cả để tiến độ tu hành dị năng của Lâm Dịch thật chậm. Ngay từ đầu, chính là tiến nhập sử dụng dị năng, đều phải cần nửa tiếng đồng hồ đến một tiếng. Dị năng đối với Lâm Dịch mà nói là một môn học mới tinh.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |