← Ch.627 | Ch.629 → |
Mâu Quân thì không cần nói, dù Diệp Nhuận và Cơ Nghiên này liên thủ lại, chỉ sợ hắn cũng không phải là đối thủ. Huống chi, bên cạnh còn có Mâu Quân còn mạnh hơn nữa. Nhưng trong cảm giác của hắn, tên nam tử tuấn mỹ áo đỏ kia mới là nguy hiểm nhất.
Mặc dù Lâm Dịch có Hổ Thần cư. Nhưng nơi này là tổng bộ Phần Thiên, ai biết lão yêu quái Phần Viêm kia có ở đây hay không. Lâm Dịch không dám khẳng định có thể giấu Hổ Thần cư được hay không. Nếu không thể gạt được thần thức cường giả Thần cấp, chỉ sợ hắn và Lâm Phỉ đều phải viết di chúc lại rồi.
Bất quá, đối phương suy đoán là một việc. Hắn có thừa nhận hay không thì lại là một chuyện khác.
Dù sao thì đối phương cũng chỉ là suy đoán. Mà mình không thừa nhận thì bọn hắn cũng vĩnh viễn chỉ là suy đoán mà thôi. Nhưng nếu như mình thừa nhận. Cái kia căn bản là không có cường giả Thần Cấp nào tồn tại, có thể không cách nào chính thức bảo hộ chu toàn cho hắn.
Nghĩ tới đây, trên mặt hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói:
- Thần khí? Thần Khí gì? Như thế nào mà Lâm mỗ ta lại không hiểu Mâu Quân đại nhân nói gì vậy?
Nhìn thấy vẻ ngoài của Lâm Dịch, Mâu Quân cũng hơi nhíu mày lại.
Chính giống như suy nghĩ của Lâm Dịch. Hắn cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Tuy rằng có lẽ xác định được, nhưng cũng chỉ là cơ hồ mà thôi. Thấy biểu lộ nghi hoặc này của Lâm Dịch hiện giờ, Mâu Quân nhíu mày một cái. Một lát sau, Mâu Quân đạm mạc nói:
- Không tính các hạ có rõ ràng lời ta nói hay không. Nhưng các hạ phải hiểu, với tình huống hiện giờ, các hạ muốn giữ lời với bằng hữu các hạ thì thật sự khó khăn. Tuy rằng tinh thần các hạ rất đáng khen. Nhưng nói thật, Lâm Dịch các hạ có thật sự nắm chắc thoát khỏi vòng vây công của bốn người chúng ta không? Giết chết các hạ, chúng ta y nguyên vẫn có thể, đạt lại Lộng Viêm Thảo. Dù các hạ một mực thuận theo lời hứa với bằng hữu, nhưng các hạ tu hành không dễ. Tin tưởng bằng hữu các hạ cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy vì hắn phó thác mà các hạ mất đi tính mạng. Cho nên kính mong các hạ nghĩ lại.
Lâm Dịch có chút nhíu mày, lập tức khẽ thở dài một tiếng, lại đột nhiên cười nói:
- Các ngươi lấy cái gì cam đoan? Vạn nhất ta đưa Lộng Viêm Thảo ra, các ngươi lại đột nhiên đổi ý thì ta phải làm sao? Trong kết giới của cường giả Thần Cấp này, ta không thể phá vỡ, cũng chẳng thể chạy đi đâu. Ngươi có hiểu ta đang nói gì không?
Mâu Quân khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu nói:
- Tốt, vì chứng minh thành ý của Phần Thiên. Chúng ta ra ngoài giao dịch. Sau khi các hạ đưa Lộng Viêm Thảo ra, chúng ta sẽ lập tức để các hạ rời đi. Đã mất đi kết giới Thần Cấp, tin tưởng dùng thực lực các hạ cũng sẽ không lo bị chúng ta bắt lại a.
Những lời nói này lại có phần thâm ý.
Lâm Dịch dấu diếm thanh sắc, giả vờ không nghe được thâm ý trong lời nói của đối phương. Gật đầu cười, lại đột nhiên quay đầu, nhìn nhìn bốn phía, cười nói:
- Bất quá, cũng không cần phải nhiều người như vậy để giao dịch a? Ta xem, chỉ cần một mình Cơ Nghiên tiểu thư tiễn đưa tại hạ một đoạn đường là đủ rồi. Mấy vị đại nhân khác thì chờ ở chỗ này một lát, đồng ý chứ?
Lâm Dịch vừa nói lời này ra, lại khiến Cơ Nghiên hơi ngơ ngác một chút, lập mày nàng lập tức trầm xuống, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng giống như nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại không nói gì.
Khuôn mặt Vương Úc kia vẫn lộ ra biểu lộ mỉm cười lạnh nhạt. Trên thực tế, từ lúc Lâm Dịch tiến vào cửa này đến giờ, bộ dạng hắn vẫn luôn như mỉm cười. Trong đôi mắt là một mảnh mây nhẹ gió nhạt. Nghe được lời Lâm Dịch nói, hắn cũng không có chút kinh ngạc nào.
Chỉ có Diệp Nhuận hơi nhíu mày, không vui nói:
- Mâu Quân đại ca đã đáp ứng thả ngươi đi, tự nhiên nói được là làm được. Ngươi làm như vậy, không khỏi có chút quá mức không phóng khoáng a.
Nói giỡn, dù ba người vây hắn lại nhưng cũng không ngăn được cái mồm của hắn. Nếu một mình Cơ Nghiên đối mặt hắn, còn không phải khiến nàng tức chết sao? Tuy Diệp Nhuận là cường giả Ngưng Thần Kỳ. Nhưng ở phương diện tình cảm thì lại trống rỗng, không hiểu biết gì nhiều. Đối với nữ nhân hắn ưa thích, tự nhiên là nói gì nghe nói, nhưng cũng không muốn nàng bị bất luận ủy khuất gì.
Lâm Dịch lộ vẻ không để ý, đứng thẳng vai nói:
- Các ngươi đông hơn ta, còn sợ cái gì?
Diệp Nhuận hừ lạnh một tiếng, nhìn Lâm Dịch, nói:
- Từ bên trong đến lối ra, tối đa ba mươi kilomet, chính là chỗ này. Ngươi cho rằng ngươi không có biện pháp sao?
Lâm Dịch lại nhún vai lần nữa, nói:
- Ít nhất thì có thể nhẹ nhõm hơn một phần trong nội tâm.
Nói xong, cũng không để ý tới con mắt hơi trừng của Diệp Nhuận, quay đầu nhìn về phía Mâu Quân đang nhíu mày, nói:
- Mâu Quân các hạ nghĩ sao?
Mâu Quân nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu, nói:
- Vậy cứ theo như lời ngươi nói. Tiểu Nghiên, phiền toái ngươi một chuyến rồi.
Cơ Nghiên rầm rì cả buổi, lúc này không nghĩ lão đại lại gật đầu đồng ý. Nhìn về phía Lâm Dịch, trong mắt nàng hiện lên vẻ phức tạp.
- Như vậy các ngươi đi thôi.
Mâu Quân nói xong, vung bàn tay lớn lên.
Chỉ thấy một hồi kim quang lập lòe trong toàn bộ đại điện. Một lát sau, vầng sáng tán đi, khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Lâm Dịch liền cảm giác được kết giới năng lượng của cường giả Thần Cấp vốn đang tràn ngập kia đã biến mất vô ảnh vô tung.
Khóe miệng tràn ra một dáng tươi cười đầy tà ý. Đôi huyết sắc đồng tử nhìn về phía Cơ Nghiên, cười nói:
- Làm phiền ngươi rồi, cọp cái tiểu thư.
- Ngươi...
Cơ Nghiên lập tức trừng mắt, tức giận nghiến răng. Nhưng nhìn biểu lộ cười đùa tí tởn của Lâm Dịch, nàng cũng biết mình không có cách nào. Chỉ đành thở phì một tiếng buồn bực, hừ một tiếng, không nói gì thêm, quay người bắn ra khỏi đại điện.
Lâm Dịch quay đầu, cười hắc hắc với ba người còn lại, nói:
- Các vị Vương giả đại nhân, hẹn gặp lại.
Nói xong câu đó, ánh mắt lộ ý cười của hắn một mực nhìn Vương Úc một hồi lâu. Vương Úc hơi có chút nhẹ gật đầu với hắn, lúc này Lâm Dịch mới cười ha ha. Quay người đi theo Cơ Nghiên.
Cơ Nghiên và Lâm Dịch, một trước một sau. Bắn thẳng ra khỏi cửa đại điện, đi về phía lối ra.
Diệp Nhuận hung hăng hừ lạnh một tiếng, lộ ra biểu lộ có chút không cam lòng, nói:
- Đại ca, cứ để hắn rời đi như vậy sao?
Ánh mắt Mâu Quân nhìn thân ảnh hai người rời đi, một lát sau mới thở nhẹ thở dài một cái, nói:
- Sau lưng đối phương có thể có cường giả Thần Cấp. Nếu không tất yếu, không nên đắc tội vẫn hơn.
- Cường giả Thần Cấp thì sao? Sau lưng chúng ta cũng có đại nhân a.
Diệp Nhuận lại không phục mà nói.
Trung thực mà nói, hắn đối với Lâm Dịch thì rất không vừa mắt. Vì mỗi câu nói của hắn đều làm Cơ Nghiên sinh ra phản ứng rất lớn.
Loại cảm giác rất khó miêu tả này lại làm hắn sinh ra một loại cảm giác nguy cơ với Lâm Dịch.
Lúc này, đôi mắt xếch của Diệp Nhuận lại lộ ra có chút âm trầm, hung hăng nhìn về cửa lớn. Chỉ thấy thân ảnh hai người đã biến mất.
Mâu Quân nhìn Diệp Nhuận, khẽ nhíu mày, nói:
- Chuyện tình cảm này không thể miễn cưỡng. Hơn nữa, mục tiêu cuối cùng của ngươi là ngưng tụ Thần Cách. Đừng vì chuyện tình cảm mà chậm trễ đại sự của ngươi.
Biểu lộ Diệp Nhuận vốn còn có chút không cam lòng. Nghe được lời nói này, thân thể lập tức hơi rung động, lộ ra biểu lộ sững sờ. Một lát sau, khẽ thở dài một tiếng, cung kính nói:
- Đa tạ đại ca điểm tỉnh.
Nói xong, hắn nhắm mắt hít sâu một hơi. Lúc mở to mắt ra lại thì đã khôi phục lại vẻ thong dong lúc trước.
Mâu Quân gật gật đầu thỏa mãn, lúc này mới nhìn về phía lối ra, nói:
- Không phải là vì sau lưng đối phương có cường giả Thần Cấp, mà là cường giả Thần Cấp kia có khả năng quan hệ với Đại nhân. Đợi mấy ngày nữa, lúc đại nhân thụ đạo đi ra, đến lúc đó chúng ta hỏi thoáng một chút.
Diệp Nhuận nghe xong lời này, lúc này mới khẽ gật đầu. Ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa lần nữa. Nhưng bên trong một mảnh bình tĩnh của hắn, lại ẩn chứa một tia lo lắng.
Bên này, Cơ Nghiên và Lâm Dịch đang bay trên không trung.
Thế nhưng bây giờ Cơ Nghiên đã hoàn toàn hối hận vì đáp ứng tiếp chuyện Lâm Dịch. Trên đoạn đường này, Lâm Dịch trái một câu Cọp cái tiểu thư, phải một câu Cọp cái tiểu thư. Chỉ khi Cơ Nghiên nhiều lần tức giận suýt chút nữa không nhìn được, phóng xuất Lam Linh định quất hắn. Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng cười đùa tí tửng, khói dầu bất xâm kia của đối phương. Cơ hồ càng khiến nàng tức giận đến phát điên.
Cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể vùi đầu chạy đi, căn bản không để ý tới Lâm Dịch nữa.
Kỳ thật, dựa theo tốc độ Hư Thần Cảnh. Trong vòng ba mươi kilomet, căn bản là trôi qua tức thì. Nhưng mà hết lần này tới lần khác Lâm Dịch đều lộ ra bộ dạng hiếu kỳ, hơn nữa mỗi một lần nói chuyện đều có thể thành công khiến Cơ Nghiên tức giận tiếp nhận câu chuyện. Mà hết lần này tới lần khác, sau khi nói chuyện xong, Lâm Dịch lại biểu hiện ra bộ dạng không có một tia hứng thú nào, cơ hồ khiến nàng thổ huyết. Cũng chỉ biết tăng tốc độ thêm một chút để không phải đối mặt với hắn nữa.
- Cọp cái, Phần Thiên các ngươi lớn như thế. Vậy các ngươi công tác ở đâu?
Nghe hắn lại gọi Cọp cái, Cơ Nghiên lại thiếu chút nữa phát điên, cố gắng kiềm chế tâm tình của mình một cách vất vả, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ âm trầm, cắn chặt hàm răng, lại tăng tốc độ thêm một tí.
- Ai, đừng đi như vậy chứ? Nàng nói một chút sẽ chết sao?
Lâm Dịch đuổi theo.
Cơ Nghiên vẫn không nói tiếng nào.
Cuối cùng, Lâm Dịch chỉ đành khẽ thở dài bất đắc dĩ, nói:
- Không nói thì thôi... Thật đúng là một con cọp cái keo kiệt mà...
Rốt cục Cơ Nghiên cũng không chịu đựng nổi nữa, bạo phát ra. Thân hình nàng bỗng nhiên dừng lại, khiến Lâm Dịch thiếu chút nữa đã đụng vào người nàng. Một cỗ sát khí kinh thiên từ trên người nàng bạo phát ra. Nàng quay đầu nhìn về vẻ mặt vô tội của Lâm Dịch, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng:
- Còn nói ta cọp cái lần nữa, ta liền giết ngươi!
- Ách...
Lâm Dịch gãi gãi đầu, gượng cười:
- Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút. Nàng đừng nóng giận nữa nha...
Cơ Nghiên trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này mới tức giận quay người, chuẩn bị đi tiếp.
- Ai, đợi một chút...
Lâm Dịch vội vàng hô lên, đuổi theo.
Cơ Nghiên dừng lại, lộ vẻ cực độ không vui. Quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, nhịn không được nói:
- Cái gì nữa?
Lâm Dịch cười thầm, lơ đi vẻ mặt của nàng, tiến tới trước người nàng, nói:
- Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Nàng công tác ở nơi nào?
Cơ Nghiên không khỏi hơi ngẩn ra, cau mày nói:
- Công tác như thế nào?
Cơ Nghiên chính là một trong những Vương giả tại Phần Thiên này. Bình thường thì công tác cái gì? Cơ hồ là tu hành, hoặc là tùy ý du ngoạn, chỉ có lúc cần nàng ra tay thì sẽ thông báo cho nàng. Lâm Dịch hỏi vậy, nàng tự nhiên không hiểu thấu.
Nhưng mà Lâm Dịch lại nhảy lên, ngạc nhiên nói:
- Ồ? Lần trước không phải nàng nói nàng là tỳ nữ của đại nhân Phần Viêm sao? Tỳ nữ không cần công tác?
Vẻ nghi hoặc trên mặt Cơ Nghiên lập tức đông cứng lại, lửa giận từ mắt nàng bắn ra ngoài. Vung tay một phen, bầu trời liền ầm ầm biến sắc, uy năng khổng lồ lập tức dũng phún ra ngoài, đâm thẳng tới Lâm Dịch.
Nhưng mà Lâm Dịch sớm đã có chuẩn bị. Hơn nữa một chiêu Thiên Đạo này của đối phương cũng không phải toàn lực. Hắn cười lên ha ha, vọt thẳng tới cửa ra vào.
Một kích không có kết quả, trong đôi mắt Cơ Nghiên ngập tràn lửa giận. Nàng nhìn theo thân hình Lâm Dịch, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng:
- Ta nhất định phải giết ngươi!
Nói xong, thân hình nàng lập tức bắn ra, đuổi theo hắn.
Lâm Dịch đương nhiên không biết. Trước kia, Cơ Nghiên này đích thật là tỳ nữ của Phần Viêm. Nhưng sau khi trở thành Ngưng Thần kỳ, được Phần Viêm ban thưởng Chiến văn, trở thành Thư Hổ Vương, một trong sáu Vương giả Phần Thiên.
Cái này vốn không có gì, nhưng hai thế lực lớn tương đương với Phần Thiên vốn nghe Phần Thiên chỉ có năm vương giả, giờ lại xuất hiện vương giả thứ sáu, tự nhiên khó trách khỏi nghe ngóng, sau khi biết đối phương là tỳ nữ Phần Viêm. Đương nhiên là bắt đầu báo nháo lên.
Kỳ thật, tất cả mọi người đều biết rõ, tỳ nữ cường giả Thần Cấp, cái này tuyệt đối không phải là chuyện sỉ nhục gì. Hoặc là nói, đích thật là một vinh hạnh. Nhưng những người kia lại từ tâm lý đố kỵ mà nói lời khó nghe, khiến Cơ Nghiên không chịu nổi.
Một hoàng hoa khuê nữ đáng thương, bị người khác nói là dâm phụ, dựa vào tư sắc mê hoặc cường giả Thần Cấp mới có thể leo lên tới vị trí hiện giờ. Thử nghĩ nàng như thế nào không phẫn nộ?
Thì ra, kể từ lúc nàng lên vị trí này, Cơ Nghiên rất hận những người nào nói nàng là tỳ nữ Phần Viêm. Đây là một loại rất mâu thuẫn trong nội tâm. Kỳ thực, trong nội tâm nàng biết rõ Phần Viêm đối đãi với nàng rất khác biệt, cực kỳ yêu thương nàng. Biết là không nên nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn không thể không nghĩ đến. nàng rất sợ. Mà người khác lại nói nàng như vậy, như thế nào có thể khiến một cô gái được chiều Phần Viêm chiều chuộng như nàng chịu đựng được?
Cho nên loại mâu thuẫn này vẫn tiếp tục tồn tại đến bây giờ.
Mà Lâm Dịch tự nhiên không biết rõ đầu đuôi trong đó, khó trách khiến Cơ Nghiên tức giận như thế rồi.
- TIểu Nghiên, nàng không sao chứ?
Đầu óc Cơ Nghiên lúc này ngập tràn lửa giận, đang chuẩn bị công kích lần nữa. Nhưng thanh âm lo lắng của Diệp Nhuận đột nhiên vang lên trong đầu nàng, thần trí nàng liền hồi phục trở lại.
Nàng hung hăng nguyền rủa Lâm Dịch trong nội tâm một phen. Lúc này mới hít sâu một hơi, bình phục tâm tình thoáng một phát. Tức giận truyền âm trở lại:
- Ta vẫn không chết!
Nghe được thanh âm rõ ràng tức giận này của Cơ Nghiên, sắc mặt Diệp Nhuận lập tức tái nhợt lên. Hắn không khó tưởng tượng, đây tuyệt đối là do tên Lâm Dịch chết tiệt kia.
- Tên khốn kia dám khi dễ nàng sao? Nàng đợi một chút, ta đến giết hắn!
Diệp Nhuận cực kỳ tức giận, lúc này đứng dậy, muốn ra khỏi điện.
Nhưng Cơ Nghiên lại nghe được như vậy, vội vàng truyền ầm trở lại:
- Ngươi tới làm gì? Không cho phép đến.
Diệp Nhuận lập tức nao nao, bất đắc dĩ nói:
- Đến cùng là nàng bị sao vậy?
Cảm nhận đối phương đã ngừng lại tại cửa điện, lúc này Cơ Nghiên mới thở dài một hơi, tức giận nói:
- Đã thành, không có chuyện gì. Ta sẽ lập tức trở lại, không cho phép ngươi đến.
Diệp Nhuận bất đắc dĩ. Chỉ là thần thức của mình vẫn luôn đi theo sau lưng hai người. Nhưng dù đều là cường giả Ngưng Thần Kỳ, hắn vẫn không hoàn toàn cảm ứng ra đối phương đang làm gì. Thẳng đến khi loáng thoáng cảm ứng được phương vị bọn hắn, trong nội tâm hắn vẫn đang suy nghĩ. Nếu như bộc phát năng lượng một lần, như vậy dù khiến Cơ Nghiên phẫn nộ, hắn vẫn liều mạng, quyết giết chết tên hỗn đản kia.
Diệp Nhuận nắm chặt nắm đấm lại, lông mày lộ ra một mảnh âm trầm.
Mà Mâu Quân ở một bên lại nhìn thấy hết thảy biểu lộ âm trầm của Diệp Nhuận. Cuối cùng khẽ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía cửa. Diệp Nhuận này cái gì cũng tốt, chỉ là đụng phải chuyện liên quan tới Cơ Nghiên thì hắn liền hoàn toàn rối loạn. Bây giờ thì như không có gì, nhưng sau này khi hắn ngưng tụ Thần Cách, đây tuyệt đối là một chướng ngại không nhỏ a.
Nghĩ tới đây, Mâu Quân cũng đành chịu.
Không phải người trong cuộc, hắn cũng không biết phải nói gì.
Lại lập tức chú ý tới hai người Lâm Dịch.
Chỉ trong một lát ngắn ngủi, hai người đã đi tới trước cửa vào.
- Bái kiến Cơ Nghiên đại nhân.
Vài tên thủ vệ vừa nhìn thấy người đi ra là Cơ Nghiên, một trong sáu Vương giả, lập tức không dám lãnh đạm, khom người cung kính kêu lên.
Sắc mặt Cơ Nghiên vẫn y nguyên tái nhợt một mảnh. Đạm mạc hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn Lâm Dịch đến lối ra. Khi ra ngoài mấy kilomet mấy ngừng lại. Lâm Dịch tự nhiên cũng ngừng lại theo.
Cơ Nghiên hừ lạnh một tiếng, nói với Lâm Dịch:
- Tốt rồi, hiện giờ giao Lộng Viêm Thảo ra đây.
Khóe miệng Lâm Dịch tràn ra một nụ cười quỷ dị, vừa chuẩn bị nói chuyện. Một thanh âm đột ngột vang lên.
- Không có ý tứ, chỉ sợ không được.
Thanh âm này xuất hiện cực kỳ đột ngột. Sắc mặt Cơ Nghiên hơi đổi. Mãnh liệt quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trước người bọn hắn một kilomet, bốn đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện.
Đạo thân ảnh thứ nhất, vừa hiện ra, liền lọt vào tầm mắt Lâm Dịch.
Đây là một đạo thân ảnh mà bất luận cái gì, chỉ sợ cũng không thể bị người xem nhẹ.
Tóc dài như mực, dung nhân tuấn mỹ lạnh như băng, thân thể đứng thẳng, phát ra vẻ ngạo nghễ cùng lạnh lùng nói không nên lời. Ánh mắt của hắn tựa hồ không có chút tình cảm nào, cứ như vậy đạm mạc đứng trên không trung. Thực sự cho người một loại lạnh buốt không nói nên lời.
Sắc mặt Cơ Nghiên hơi đổi, lập tức lạnh lùng nói:
- Phiêu Miểu Thiên, Lưu Phong.
Con mắt Lâm Dịch cũng hơi sáng ngời, âm thầm nhìn Lưu Phong này, quả nhiên đồng dạng như trong truyền thuyết. Chỉ là nhìn thằng này, liền khiến người cảm thấy một cỗ lạnh buốt, thật đúng là lãnh khốc.
Nghe Cơ Nghiên nói, nhưng Lưu Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái. Hắn vẫn bảo trì vẻ ngạo nghễ kia, lạnh nhạt đứng.
Mà đi theo sau lưng Lưu Phong là hai gã thanh niên.
Người bên trái mặt tròn, vóc dáng không cao, lại hơi mập, nhìn bên ngoài không giống một cao thủ, trên mặt của hắn mang theo biểu lộ vui cười, ánh mắt đã nhỏ, lúc này càng híp lại thành một đường nhỏ. Nhìn bộ dạng hắn bên ngoài thì cực kỳ hòa ái. Nhưng từ chấn động năng lượng trên người hắn, Lâm Dịch có thể nhìn ra, người này cũng là cường giả Ngưng Thần kỳ. Hơn nữa, thực lực cực kỳ không kém.
Mà người bên phải, chính là một gã nam tử mà tướng mạo cũng không có gì thần kỳ. Tuy rằng gã nam tử này không đáng sợ, nhưng từ chấn động năng lượng mờ mịt đến cực điểm trên người hắn, xem ra cũng không phải dễ trêu chọc. Trên mặt hắn, lại mang theo biểu lộ vui cười. Lúc Lâm Dịch nhìn về phía hắn, thậm chí hắn còn nháy mắt với Lâm Dịch, xem như bắt chuyện.
Mà người thứ tư ở phía sau, lại khiến Lâm Dịch hơi ngạc nhiên. Bởi vì người này chính là gã chính giữa năm người cùng ở với hắn một chỗ lúc ấy. Tên người này là gì thì Lâm Dịch cũng không rõ ràng lắm. Nhưng lúc Lâm Dịch nhìn về phía hắn, người nọ lập tức kích động hô lên:
- Lâm Dịch đại nhân, Lâm Dịch đại nhân.
Thần thái lộ vẻ kích động.
Bốn người này xuất hiện đường đột như thế, căn bản không có chút dấu hiệu nào.
Cơ Nghiên có chút thầm tưởng tượng, ánh mắt liền nhìn về phía tên mập mạp kia.
- Đại Thiên Thế Lạc Kỳ các hạ, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Cơ Nghiên chậm rãi nói.
Mập mạp híp mắt cười, đáp lại:
- Cơ Nghiên tiểu thư quá khen.
Cơ Nghiên đạm mạc nhìn thoáng qua, lập tức nhìn về phía Lưu Phong, lạnh nhạt nói:
- Lưu Phong các hạ. Không biết các hạ và Lạc Kỳ các hạ, cũng như các hạ khác tới Phần Thiên ta là có chuyện gì?
- Hắc hắc. Cơ Nghiên tiểu thư cần gì phải hỏi như vậy? Ta và ba người này đến đây chỉ để nghênh đón Lâm Dịch các hạ về Phiêu Miểu Thiên mà thôi.
Lưu Phong cũng không trả lời, người nói chính là tên thanh niên nam tử bộ dáng bình thường kia. Nhìn bộ dạng cười hì hì của hắn. So với Lưu Phong đạm mạc sẵng giọng bên người thì bộ dáng hoàn toàn khác nhau.
Cơ Nghiên khẽ gật đầu, nói:
- Thì ra là thế. n, Lâm Dịch các hạ, kính xin dựa theo hiệp nghị mà giao Lộng Viêm Thảo ra. Sau đó ngươi liền có thể rời đi cùng bọn người Lưu Phong các hạ.
Con mắt Lâm Dịch nháy một cái, nhìn bộ dáng Cơ Nghiên lúc này, lộ ra bộ dạng có chút ngạc nhiên. Vài câu vấn đáp này của Cơ Nghiên, vô luận là nói hay là hỏi, đều nắm chắc tiết tấu cực kỳ thỏa đáng. Trả lời lại càng thông minh, một câu liền dồn mình đến chỗ tuyệt. Đâu còn bộ dáng tức giận ra tay với mình lúc trước.
Lâm Dịch ngạc nhiên không thôi. Nhưng hắn cũng biết rõ, hiện giờ mới chính là bộ dáng chính thức lúc bình thường của Cơ Nghiên.
Cơ Nghiên nhìn thấy ánh mắt Lâm Dịch nhìn mình như nhìn quái vật. Trong mắt không khỏi phát lửa, lửa giận đằng đằng bốc lên. Nhưng bởi vì bên cạnh có bốn người Phiêu Miểu, nàng cũng chỉ có thể cố gắng áp chế, hai mắt nhìn Lâm Dịch chằm chằm.
Một lát sau, Lâm Dịch thở nhẹ một tiếng. Vừa định nói chuyện, lại đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía cửa ra vào Phần Thiên.
Một đám người đang ầm ầm đi ra.
Mà đứng đầu, chính là ba người Vương Úc, Mâu Quân và Diệp Nhuận.
Sau lưng ba người, có khoảng chừng mấy trăm tên cường giả Hư Thần Cảnh Luyện Cách Kỳ, đang phần phật bay tới, phô thiên cái địa, rất có một phần khí thế.
- Ha ha, ta lại cứ tưởng ai. Nguyên lai là Lưu Phong các hạ. Không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.
Trên mặt Mâu Quân vẫn y nguyên mỉm cười lạnh nhạt. Lúc đến phía trước, có chút chắp tay, lộ ra bộ dạng chân thành.
Nhưng đáng tiếc, mấy trăm tên cường giả Luyện Cách kỳ đi theo phía sau hắn thì lộ ra vẻ đằng đằng sát khí, nhìn thế nào cũng không thấy một điểm hữu hảo nào.
Thắng đến khi thấy Mâu Quân đi ra, Lưu Phong mới gật đầu một cái. Đối với hắn, mấy trăm tên cường giả Luyện Cách Kỳ kia không có lấy một chút tư cách nào để khiến hắn nhíu mày một cái.
- Mâu Quân.
Thanh âm Lưu Phong cực kỳ lạnh lùng, giống như là bản thân hắn. Chỉ nghe thanh âm này, người khác không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
← Ch. 627 | Ch. 629 → |