Vay nóng Tinvay

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 631

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 631: Phiêu Miểu Vân Cung
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Lazada


- Cái gì?

Lúc này Diệp Nhuận mới kinh ngạc, trừng to mắt, nói ra:

- Hắn là cường giả Lĩnh vực?

Mâu Quân khẽ gật đầu, lập tức hít sâu một hơi, đè nén cơn tức giận trong lòng, nói:

- Thật sự không ngờ. Chiến văn, Thần khí, Lĩnh vực, thậm chí còn có một kiện hư Thần khí không kém. Bối cảnh người này, chỉ sợ không phải hùng hậu bình thường thôi a.

Trước kia Diệp Nhuận căn bản không biết Lâm Dịch có được Lĩnh vực và chân Thần Khí. Vừa nghe Mâu Quân nói, ngược lại lập tức hít một hơi khí lạnh. Toàn bộ những vật này đều là tồn tại cực kỳ trân quý a. Nếu như sau lưng đối phương có cường giả Thần Cấp, như vậy không cần phải nói. Cường giả Thần Cấp kia chính là phụ thân của hắn rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Nếu không, ai lại có thể cho một người nhiều chỗ tốt như vậy?

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cứ như vậy sao?

Diệp Nhuận nhíu mày hỏi.

Mâu Quân lắc đầu, ánh mắt lộ ra một tia lành lạnh, nói:

- Mấy vạn năm qua, ta chưa từng nếm qua thiệt thòi như vậy. Mấy ngày nữa đại nhân thụ đạo, chỉ cần xác định cường giả Thần Cấp sau lưng đối phương không có quan hệ gì với Đại nhân, nhất định ta sẽ khiến đối phương sống không bằng chết.

Mâu Quân thành danh đã nhiều năm, làm sao không có một át chủ bài nào? Chỉ là lúc này không có lấy ra mà thôi. Chủ yếu là hắn lo ngại cường giả Thần Cấp sau lưng đối phương có quan hệ với Phần Viêm.

Diệp Nhuận có chút gật đầu, lông mày trầm tư lại.

Mâu Quan quay đầu, hướng về phía Úc Vi kia, nói lời xin lỗi:

- Tiểu Úc, thật sự có lỗi, Lộng Viêm Thảo kia...

Úc Khi chỉ khẽ cười cười, nói:

- Không sao cả, không cần để trong lòng.

Mâu Quân nhìn dáng tươi cười của Vương Úc, khẽ thở dài một hơi, nhẹ gật đầu, nhưng cũng không nói gì. Trong lúc vô tình ánh mắt liếc nhìn về phía Cơ Nghiên, lại phát hiện nàng đang run sợ, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại có chút ngơ ngác. Mâu Quân lắc đầu, cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì.

Bên kia, Lâm Dịch và ba người Lưu Phong, Lạc Kỳ, Việt Nhược đang bay về hướng Tây Bắc.

- Còn bao lâu nữa thì tới Phiêu Miểu Thiên?

Bay cả buổi, ít nhất cũng mấy vạn kilomet nhưng vẫn chưa tới. Lâm Dịch không khỏi hiếu kỳ hỏi lên.

Lạc Kỳ cười nói:

- Không nên gấp gáp, sẽ tới ngay thôi.

Lâm Dịch nhẹ nhíu mày, nhín hắn một cái. Nghe đối phương nói như vậy, liền cũng không hề hỏi gì thêm, yên tâm đi theo sau lưng ba người, phá không bay đi.

Trong Loạn Tinh Thành tại Bạo Loạn Tinh Hải này, không khí tất cả không gian đều là một mảnh trầm lặng. Dưới bầu trời màu xám, từng đám mây màu xám đang phiêu đãng, lộ ra vẻ hữu khí vô lực.

Lại bay được một khoảng cách ước chừng vài ngàn kilomet. Lạc Kỳ đột nhiên cười nói:

- Đến nơi rồi.

Lâm Dịch lập tức dò xét mọi nơi, phát hiện căn bản không có cái gì bất đồng. Trong lúc nghi hoặc, chỉ thấy ba người Lưu Phong từ không trung đột nhiên hạ xuống đất.

Lâm Dịch nao nao, lập tức phục hồi lại tinh thần, đuổi theo, nói:

- Phiêu Miểu Thiên ở dưới đáy biển sao?

Lạc Kỳ quay đầu lại, cười nói với Lâm Dịch:

- Đúng vậy, tổng bộ Phiêu Miểu Thiên chính là dưới đáy biển này.

Đang lúc nói chuyện, mấy người đã xuyên qua một tầng mây mỏng manh. Đâm thẳng vào hải dương màu xám giống như biển chết.

Trong nước tự nhiên là nơi tốt nhất để Lâm Dịch phát tán Lĩnh vực ra. Nước biển chung quanh liền tách ra ngoài, tạo thành một vòng tròng luẩn quẩn đường kính hơn mười mét, bao phủ hắn ở bên trong. Mà trên người ba người kia cũng đại phóng hào quang, gắt gao chống đỡ lại nước biển bên ngoài.

Đã đạt đến Ngưng Thần Kỳ, có lẽ không còn mấy nơi trên thiên hạ không thể đi rồi.

Dưới đáy biển là một mảnh tối tăm mờ mịt. Lâm Dịch theo sát ba người, cực kỳ nghi hoặc. Đáy biển này không thể so với bầu trời, vì trên bầu trời còn có thể dùng nhãn lực mà tìm được. Nhưng ở dưới đáy biển này, thậm chí một vật tiêu chí cũng không có. Bọn họ dựa vào cái gì mà xác định vị trí Hải Vực này? Phải biết rằng, từng hải dương đều đồng dạng với nhau.

Trên đường tiềm nhập xuống, chiều sâu phiến Hải vực này ước chừng mấy ngàn kilomet. Đổi lại những nơi khác tại Thiên Giới, cái này có thể xem như một biển sâu siêu cấp rồi. Nhưng mà bên trong Bạo Loạn Tinh Hải, lại cũng chỉ có thể xem là bình thường. Sau khi tiềm nhập sâu hơn hai mươi kilomet, đã biến thành một phiến hắc ám. Trừ hào quang trên người mấy người ra, căn bản không có một tia ánh sáng nào nữa.

Lúc lặn xuống thêm mấy ngàn kilomet nữa, Lâm Dịch đã nhịn không được muốn mở miệng hỏi, chợt, một hồi kim sắc quang mang từ đáy biển đâm thẳng lên, tinh thần Lâm Dịch liền lập tức chấn động.

- Đã đến.

Lạc Kỳ cười nói.

Bốn người lập tức bơi về phía phát ra kim mang kia.

Đây là một tòa cung điện có chút rộng lớn, cao vài trăm mét. Vật đầu tiên lọt vào mắt chính là một cầu thang dài hơn vạn bậc, sau cầu thang là một đại môn cự đại màu vàng. Phía trên biển treo trên đại môn viết bốn chữ to Phiêu Miểu Vân Cung như rồng bay phượng múa. Từng đợt kim sắc quang mang nhu hòa từ mỗi một chỗ trong cung điện lập lòe ra, từ đó có vô số đạo bọt khí nho nhỏ bốc lên, nhìn bên ngoài cực kỳ xinh đẹp như thế giới mộng ảo, vô cùng sáng lạn.

Trong mắt Lâm Dịch cũng không khỏi sợ hãi thán phục.

Một tòa cung điện vàng son lộng lẫy như vậy, lại được kiến tạo sâu mấy ngàn kilomet dưới đáy biển. Toàn bộ Thiên Giới này, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả đã ngoài Hư Thần Cảnh mới có thực lực bực này a.

Đổi lại là người khác, chỉ sợ vừa lặn xuống sâu mấy ngàn kilomet dưới Hải Vực, liền bị áp lực nước biển nghiền thành thịt nát a.

Sợ hãi thán phục một hồi, bốn người lại bay thẳng về phía cung điện kia.

Nhìn ra, cung điện này cũng có kết giới của cường giả Thần Cấp thủ hộ. Lúc bốn người tới trước cung điện vài trăm mét. Chỉ nghe một thanh âm vang lên, kim quang kia giống như mở ra một cái gương, lộ ra một lối đi. Bốn người liền bay vào.

- Đại nhân.

Vừa tiến vào trong đó, lập tức nghe được có người cung kính hành lễ. Lâm Dịch quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở đại môn trước đỉnh cao nhất cầu thang kia có hai hộ vệ hai bên, thấy bốn người đi đến, lập tức khom người, cung kính hô lên.

Lưu Phong liếc nhìn bọn hắn, lập tức có chút gật gật đầu. Từ đại môn liền bay vào trong, Lâm Dịch cũng to mò đánh giá những thị vệ này, những thị vệ này cúi đầu, bảo trì vẻ kính cẩn. Lộ vẻ khiêm tốn mà hữu lễ.

- Cung điện thật là đẹp a.

Sau khi tiến vào đại môn, Lâm Dịch mới cảm khái.

Việt Nhược nghe được thanh âm than thở của Lâm Dịch, hơi có ý cười, nói:

- Hắc hắc, không phải ta khoác lác. Trong tam đại thế lực, so về độ lớn, có lẽ Vô Thượng Cung Khuyết của Vô Thượng Thiên thì to lớn hơn một chút. Nhưng nếu so về dáng vẻ, tuyệt đối là Phiêu Miểu Vân Cung chúng ta. Lúc trước, khi ta mới đến Phiêu Miểu Vân Cung cũng bị chấn động thoáng một phát. Ha ha.

Lâm Dịch nghe được cái tên Vô Thượng Cung Khuyết này, liền cảm thấy nao nao. Trên đường đi, trong tam đại thế lực thì hắn chỉ gặp người Phiêu Miểu Thiên và Phần Thiên, chưa từng tiếp xúc người Vô Thượng Thiên nào.

Mà Phiêu Miểu Thiên và Phần Thiên này, một ở dưới đáy biển sâu, một trên không trung. Như vậy thì Vô Thượng Thiên ở nơi nào?

Lâm Dịch hiếu kỳ nghĩ đến, nhưng đồng thời ánh mắt lại không nhàn rỗi.

Xuyên qua đại môn màu vàng kia, tức thì xuất hiện một tòa thành tứ phương to lớn. Bên trong tòa lâu đài này không có chút dấu vết nào. Giống như là hoàn toàn đứng đơn độc trong không gian. Mà chung quanh tứ phương tòa thành này là vô số cường giả Luyện Cách Kỳ đang tu hành.

Người tu hành tại đây cực kỳ nồng hậu, dày đặc.

- Đi.

Lưu Phong nhìn mọi người tu hành trong chốc lát, sau đó mở miệng nói ra.

Bốn người lại bay lên trời lần nữa.

Nguyên lai là sau cung điện này, chính là một khu kiến trúc cự đại. Những kiến trúc này có đủ loại kiểu dáng, hoặc là mái vòm, hoặc là đỉnh nhọn, hoặc là đỉnh bằng. Nhưng đều vàng song lộng lẫy, tuyệt mỹ như nhau.

Bên trong khu kiến trúc này cũng có người ở. Tầm đó, bọn hắn đang đi một chút liền ngừng lại, đàm tiếu một chút với nhau, lộ ra bộ dáng vui vẻ hòa thuận. So với bộ dáng vội vàng của những thành thị khác tại Bạo Loạn Tinh Hải thì có chút khác nhau.

- Nhóm người Lưu Phong đại nhân đã đến.

Có người đột nhiên phát hiện bọn người Lâm Dịch, lập tức kêu lên. Những người đang đi trên đường phố huy hoàng cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn bọn người Lâm Dịch, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc tôn sùng, hành lễ nói:

- Bái kiến đại nhân.

Nhìn bộ dáng hành lễ của bọn hắn, có thể nhìn ra vẻ tôn sùng của bọn hắn xuất phát từ nội tâm. Mặc dù không nhiều người nhìn về Lưu Phong lắm, nhưng lại lộ ra nhân tâm.

Lưu Phong vẫn y nguyên bảo trì biểu lộ lạnh lùng, chỉ hơi gật đầu, xem như đáp lại.

Tuy rằng đáp lại không nhiều, nhưng vẫn khiến những cư dân trong thành thị này đều tươi cười cởi mở.

Bọn người cũng không ngừng lại, trực tiếp bay đi.

Trên đường đi lộng lẫy này, Long Khải và ba huynh đệ hắn đang ngao du không có mục đích trên đường phố này. Hắn chau mày, lộ ra bộ dáng có tâm sự.

Ngày hôm qua, bọn hắn vừa mới trở lại Phiêu Miểu Thiên, sau đó liền lập tức được Lưu Phong đại nhân giao nhiệm vụ, cũng thông qua thần thức mà mô phỏng qua hình tượng Lâm Dịch. Sau khi Lưu Phong đại nhân ra lệnh, liền phái bọn hắn đến Phiêu Miểu thành, tiếp nhận mệnh lệnh.

Nào biết được, mệnh lệnh vừa vặn được đưa ra. Đã có người báo cáo, nói tận mắt nhìn thấy người Phần Thiên mang theo một gã Lâm Dịch đại nhân hư hư thực thực ra khỏi Phiêu Miểu Thiên, không rõ đi đâu.

Đây chính là điều khiến Long Khải lo lắng nhất. Lâm Dịch vì bảo hộ Lộng Viêm Thảo mà mới phát sinh phiền toái với người Phần Thiên. Lúc này lại bị người Phần Thiên mang đi, như vậy khẳng định lành ít dữ nhiều a.

Cũng may Lưu Phong đại nhân cũng đã quyết định thật nhanh. Dẫn theo hai gã đại nhân từ hai Diện vị khác tại Phiêu Miểu Thiên, chính là Lạc Kỳ đại nhân và Việt Nhược đại nhân tới Phần Thiên. Hắn vốn cũng có ý định đi theo, nhưng không biết Lưu Phong đại nhân xuất phát vì mục đích gì mà lại cự tuyệt đề nghị của hắn, gọi một gã huynh đệ đã từng nhìn thấy Lâm Dịch đi theo. Hiện giờ cũng đã gần một ngày trôi qua rồi, cũng không biết đến tột cùng có xảy ra chuyện gì hay không. Bọn hắn rõ ràng còn chưa trở về.

Long Khải cau mày, một lát sau mới ngẩng đầu nói:

- Ai, cũng không biết nhóm nươời đại nhân có tìm được Lâm Dịch đại nhân không nữa...

Ba người khác cũng đều nhẹ gật đầu, lộ ra có chút bận tâm.

Không chút khoa trương mà nói, tính mạng bốn người bọn họ là do Lâm Dịch cứu. Đầu tiên là cứu bọn hắn trong tay vài cường giả Phần Thiên Luyện Cách Kỳ. Lần thứ hai, chính là trong tay Hổ Vương Cơ Nghiên. Cho nên cũng có thể lý giải vì sao bọn hắn lo lắng cho Lâm Dịch rồi.

- Ồ?

Sau khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Long Khải đột nhiên hơi ngẩng ra. Lập tức lộ vẻ mừng như điên, nói:

- Lưu Phong đại nhân, đám người Lưu Phong đại nhân trở về rồi.

Chỉ thấy trên không trung, bọn người Lưu Phong đã đi tới.

- Còn có Lạc Kỳ đại nhân, Việt Nhược đại nhân, Lâm Dịch đại nhân. Là Lâm Dịch đại nhân!

Một thanh niên khác cũng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lộ ra thần sắc mừng rỡ, hô lớn lên.

Bọn người Long Khải cũng tự nhiên lập tức phát hiện Lâm Dịch. Nhìn thấy hắn vẫn bình an không có chuyện gì. Bốn người đều mừng rỡ không thôi, khua tay hô hào:

- Lâm Dịch đại nhân, Lâm Dịch đại nhân.

Lâm Dịch dàng tò mò đánh giá bốn phía. Đột nhiên nghe được tựa hồ có người đang gọi Lâm Dịch đại nhân, không khỏi nao nao lên. Hình như mình không quen biết người nào tại Phiêu Miểu Thiên này a.

Trong lúc nghi hoặc, hắn quay đầu nhìn quanh, lập tức giật nảy mình khi thấy bọn người Long Khải.

Con mắt Lâm Dịch cũng sáng ngời, lập tức mỉm mỉm cười phất tay với bọn hắn. Nhìn thấy sắc mặt vui mừng dào dạt và biểu lộ nhẹ nhõm trên mặt bốn người, Lâm Dịch không khỏi cảm thấy có chút ấm áp trong lòng. Như thế này cũng không uổng phí mình cố gắng bảo trụ Lộng Viêm Thảo trong vô vàn nguy hiểm tại Phần Thiên rồi.

Ách. Tuy rằng nguyên nhân một phần là do muốn mượn Không gian Truyền Tống Trận của Phiêu Miểu Thiên.

Bọn bốn người Lưu Phong cũng không dừng lại, từ không trung bay đi. Trong mắt bọn người Long Khải ẩn chứa kinh hỉ, nhìn bốn người hoàn toàn biến mất, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

- Cuối cùng không có chuyện gì.

Bốn người nhìn nhau, đều thả lỏng tinh thần ra.

- Ồ? Đợt một chút. Tiểu ngũ đâu rồi?

Long Khải ngơ ngác một chút, đột nhiên nghi ngờ hỏi.

Ba người khác cũng đều hơi ngẩn ra, lập tức phục hồi lại tinh thần. Vừa rồi nhìn thấy Lâm Dịch không có chuyện gì nên bọn hắn đều không nhớ đến. Hiện giờ nghe Long Khải nhắc lại, bọn hắn liền nhớ ra Tiểu ngũ. Hẳn là ở cùng một chỗ với bọn họ. Chẳng lẽ...

Bốn người Long Khải liếc nhìn nhau. Sắc mặt bọn họ lập tức biến thành ảm đạm. Bình thường cái gì cũng xuất hiện cùng nhau, nhiệm vụ lần này, năm người cũng coi như cùng chung hoạn noạn rồi. Hiện giờ đối phương đi với Lưu Phong đại nhân nhưng chưa thấy trở về. Có lẽ đã lành ít dữ nhiều rồi.

Nhưng tại Thiên Giới, nhất là tại Bạo Loạn Tinh Hải này. Trước khi có được lực lượng tuyệt đối, sớm sống chiều chết đều là chuyện rất bình thường. Mọi ngươi ảm đạm một hồi. Sau đó cũng chỉ đành khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói gì thêm.

- Ai, vị đại nhân đi theo sau lưng nhóm Lưu Phong đại nhân là ai? Các ngươi biết sao?

Lúc này, có người bên cạnh hiếu kỳ hỏi lên.

Long Khải thu thập tâm tình thoáng một phát, liếc nhìn người nọ, gật đầu cười nói:

- n, chúng ta biết chứ. Đó là đại nhân Ngưng Thần Kỳ vừa mới tới Bạo Loạn Tinh Hải. Tên là Lâm Dịch, nếu như không được đại nhân đó cứu, chúng ta đã không thể trở về nơi này rồi.

Những người khác chung quanh vừa nghe vậy, lập tức hiếu kỳ vây lại hỏi:

- Ngươi nói rõ ràng một chút a.

Long Khải nhẹ gật đầu, lúc này cười cười, nói qua một lần về nhiệm vụ mình trải qua.

Tài ăn nói của Long Khải không tệ. Lúc nói về nhiệm vụ đang trải qua êm đẹp thì gặp nguy hiểm, những người khác đều không khỏi trợn mắt, cả người đầy mồ hôi lạnh. Lúc nói đến thời gian an toàn, khiến tất cả mọi người không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng.

- Tình thế lúc ấy cực kỳ nguy hiểm. Đối phương có hơn hai mươi người, mà chúng ta vừa trải qua một phen đại chiến, cũng chỉ còn lại năm người còn sống. Hơn nữa từng người đều bị thương, sau khi truy đuổi, rốt cục vẫn bị bọn hắn đuổi theo.

Long Khải than nhẹ, nói.

Lúc nhận nhiệm vụ, bọn hắn có khoảng chừng ba mươi người. Nhưng cuối cùng chỉ còn năm người, có thể nghĩ chiến sự lúc đó kịch liệt như thế nào.

- Về sau thì sao?

Có người khẩn trương hỏi.

Ánh mắt hắn nhìn về hướng bọn người Lâm Dịch vừa bay qua, chậm rãi nói:

- Lâm Dịch đại nhân xuất hiện.

Kế tiếp, Long Khải thêm mắm dặm muối thuật lại một lần chuyện ngày đó. Lúc nói đến Lâm Dịch chỉ phất tay một cái, liền khiến một gã cường giả Luyện Cách kỳ bên đối phương chết ngay tại chỗ. Nguyên một đám cường giả Luyện Cách kỳ đều lộ ra thần sắc hâm mộ. Cường giả Ngưng Thần kỳ, đây chính là mục tiêu của bọn hắn a.

Về sau, khi nói đến khoảnh khắc bị Hổ Vương Cơ Nghiên chặn lại, thanh âm hít khí lạnh lập tức vang lên dày đặc.

Thư Hổ Vương Cơ Nghiên là cường giả thành danh đã lâu. Mặc dù là cường giả Ngưng Thần Kỳ, nhưng cũng không có mấy người có thể chống đỡ được nàng. Nhìn bên ngoài, tựa hồ cả Phiêu Miểu Thiên này, cũng chỉ có Lưu Phong đại nhân là có thể nắm chắc kháng cự lại nàng. Còn những đại nhân khác đều hoàn toàn không nắm chắc.

Vừa nghe nói Lâm Dịch rõ ràng có thể thoát khỏi tay Thư Hổ Vương Cơ Nghiên mà không tổn hao một sợi lông tóc nào. Cảm giác của nguyên một đám đối với Lâm Dịch liền không giống với lúc trước nữa.

Nếu như trước kia nói phất tay liền giết được cường giả Luyện Cách kỳ, khiến những người này cực kỳ hâm mộ. Như vậy hiện giờ chính là chân chính sùng kính rồi. Có thể chống lại Cơ Nghiên, chỉ có thể là cường giả chân chính a.

- Lâm Dịch đại nhân lợi hại như vậy sao? Xem ra, Phiêu Miểu Thiên chúng ta lại có thêm một gã đại nhân rồi. Hổ Vương Cơ Nghiên a. Nghe nói nàng không những có thực lực cường hoành mà còn là một trang tuyệt sắc giai nhân, có phải như vậy không?

- Đó cũng không phải là lời đồn đãi. Lúc nhìn thấy nàng, ta quả thực không dám tin đó là Thư Hổ Vương như người ta đồn đãi, đích thực là một trang tuyệt sắc giai nhân.

Một gã huynh đệ bên người Long Khải nói ra.

- Chậc chậc... Vị Lâm đại nhân này...

Trong lúc nhất thời, phong phanh về vị Lâm Dịch đại nhân này lại truyền bá ra khắp tứ phương trong thành.

Đương nhiên, Lâm Dịch vẫn không biết bọn hắn truyền bá về mình như thế nào. Hắn vẫn y nguyên theo sau lưng ba người Lưu Phong, hướng về phía trước bay đi.

Ước chừng mấy canh giờ sau, một tòa cung điện có chút to lớn hiện ra trước mặt bọn hắn.

Đương nhiên, so với tòa cung điện ở lối vào kia thì tòa cung điện này không bằng. Bất quá cũng tán ra kim mang, nhìn bên ngoài có chút bất phàm.

- Đây là nơi chúng ta nghị sự.

Lạc Kỳ cười giới thiệu cho Lâm Dịch.

Lâm Dịch hiếu kỳ đánh giá, tức thì âm trầm. Trong này có một tầng kết giới Thần Cấp vô cùng cường hoành, không hề nghi ngờ gì, nơi này hẳn đồng dạng với đại sảnh của Phần Thiên kia a.

- Chúng ta đi vào thôi.

Cung điện này cũng có chút trống trải, có mười hai cây trụ trọn vẹn ba bốn người mới ôm hết, chống đỡ trần nhà bên ngoài không trung trăm mét. Trong đại điện cực kỳ khổng lồ, mà trên điện có một bảo tọa, lộ ra kim quang chói mắt. Phía dưới bảo tọa, bài trí đồng dạng như đại sảnh Phần Thiên, chính là sáu cái ghế dựa.

- Ha ha. Trước khi sáu ghế này luôn thừa ra một cái. Hiện giờ vừa vặn đủ rồi.

Việt Nhược cười ha ha, nói ra.

Lâm Dịch nao nao, liền minh bạch ý nghĩ đối phương, nhưng lại không nói gì.

Mà Lưu Phong đã ngồi lên vị trí đệ nhất bên tay phải bảo tọa ở chính vị kia. sau đó lấy Lộng Viêm Thảo từ trong không gian giới chỉ của mình ra.

Một cỗ khí tức thuộc tính Hỏa nồng đạm lập tức tràn ngập ra ngoài.

Lạc Kỳ và Việt Nhược lập tức vây lại, nhìn Lộng Viêm Thảo kia, tấm tắc kêu kỳ lạ.

- Cái này là Lộng Viêm Thảo có thể khiến người có được Chân hỏa thể chất trong truyền thuyết sao? Bề ngoài không có gì đặc biệt nhưng lại có vô số người thèm muốn a.

Việt Nhược là tu hành giả thuộc tính Hỏa, tự nhiên cực kỳ thèm thuồng Lộng Viêm Thảo này. Sau khi nhìn một hồi, hai mắt hắn liền tỏa sáng, tấm tắc khen.

Lạc Kỳ buồn cười nhìn hắn, cười nói:

- Ngươi muốn à? Vậy đợi vài ngày nữa, sau khi đại nhân thụ đạo hoàn tất liền khiến đại nhân phân phối. Hiện giờ có thèm cũng vô dụng.

Lạc Kỳ là tu hành giả thuộc tính Thổ, hơn nữa trên người tự nhiên không có vật gì có thể uy hiếp tính mạng thuộc tính Hỏa. Cho nên thái độ đối với Lộng Viêm Thảo này tự nhiên là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Việt Nhược thoáng nháy miệng một phát. Cuối cùng ngượng ngùng cười cười. Hắn cũng biết đối phương nói rất đúng tình hình thực tế.

- Lâm Dịch các hạ, cái này phải thật sự cảm tạ ngươi rồi.

Lạc Kỳ trở lại vị trí của mình, chính là ghế dựa thứ ba bên tay trái, cười nói với Lâm Dịch.

Lâm Dịch cười cười, nhưng cũng không nói gì.

Lạc Kỳ gật đầu, cười nói:

- Ngươi có đại ân với Phiêu Miểu Thiên chúng ta. Phiêu Miểu Thiên chúng ta tự nhiên cũng không thể bạc đãi ngươi. Nơi này có Tinh Linh và một kiện vòng tay Hư Thần Khí, xem như là một chút thành tâm, kính xin Lâm Dịch các hạ nhận lấy.

Nói xong, một đạo ngân mang lóe lên trên tay hắn. Hai mươi khỏa Tinh linh và một vòng tay mang phong cách cổ xưa xuất hiện. Hắn cười nói:

- Vòng tay này tên là Thần Thủ Hộ. Lúc ngăn địch có thể chống cự được năng lượng bên ngoài ở một trình độ nhất định. Chỗ lợi hại lớn nhất là có thể ngăn được một phần công kích tinh thần lực. Lúc tu hành cũng có thể hỗ trợ nắm chặt tinh thần lực, hạn chế tối đa tâm ma sinh ra.

Lâm Dịch có chút nhíu mày, vòng tay này chế tác từ một loại gỗ kỳ quái, dùng viên bi hình trụ lục giác xâu chuỗi lại mà thành. Trên thượng diện ẩn ẩn có một vầng sáng mượt mà, tán ra từng đợt mùi thơm ngát mê người.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch nhìn thấy Hư Thần Khí loại này. Sau khi cẩn thận nhìn một chút, mới phát hiện trên viên bi kia đều khắc phù chú phức tạp, ẩn ẩn có một hồi lực lượng từ trường.

Sau khi nhìn một hồi, Lâm Dịch lại hơi khoát tay nói:

- Lễ vật như vậy, tại hạ cũng không dám nhận. Bất quá Lâm Dịch đích thật muốn nhờ một chuyện, kính xin các vị đại nhân đáp ứng. Nếu như có thể, liền coi như là tạ lễ a.

Bọn người Lạc Kỳ đều khẽ giật mình, sau khi nhìn nhau, Lạc Kỳ gật đầu nói:

- Lâm Dịch các hạ đừng ngại, cứ nói ra.

Lâm Dịch cũng không khách sáo, nói thẳng:

- Thực không dám dấu diếm, ta đến Bạo Loạn Tinh Hải này, mục đích duy nhất là vì muốn đến Tây Bắc Thiên.

Bọn người Lạc Kỳ đều nao nao, Lạc Kỳ không xác định mà nói:

- Ý các hạ là muốn dùng Truyền Tống Trận?

Lâm Dịch khẽ gật đầu, chắp tay nói:

- Kính xin các vị đại nhân đáp ứng.

Lạc Kỳ và Việt Nhược liếc nhìn nhau, lộ vẻ bất đắc dĩ, nói:

- Nếu ngươi đến sớm hơn hai tháng, cái kia tự nhiên có thể rồi, trực tiếp sử dụng là được. Nhưng hiện giờ lại...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-712)