Vay nóng Tinvay

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 641

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 641: Kịch chiến thần cấp
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Shopee


Ba người bọn họ không hiểu được, những người khác đương nhiên lại càng không hiểu, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều làm gì.

Cường giả Thần cấp đang làm việc, chả lẽ cường giả Hư Thần cảnh lại dám xen mồm góp phần vào?

Một người là Thần, một người là Hư Thần, nhưng sự khác biệt trong đó không thể lấy đạo lý ra mà nhận xét, so sánh được.

Cường giả Thần cấp kia lạnh lùng dời ánh mắt, trực tiếp chuyển sang nhìn đến thân ảnh Lâm Dịch.

Nhất thời Lâm Dịch cảm giác như toàn bộ thân thể của mình bị một cái nhìn này hoàn toàn xem thấu, một cỗ cảm giác băng lãnh làm cho Lâm Dịch tê cứng toàn bộ cơ thể, hắn cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Có sát ý.

Lâm Dịch dựng đứng tóc gay, mồ hôi lạnh nhất thời chảy đầy sau lưng. Hắn vừa cảm giác được trong ánh mắt băng lãnh của đối phương nhìn mình lại kèm theo một tia sát ý.

- Ngươi chính là Lâm Dịch?

Cường giả Thần cấp đạm mạc mở miệng nói.

Lâm Dịch không dám chậm trễ, mặc dù không rõ vì sao đối phương nảy sinh sát ý đối với mình nhưng hắn vẫn phải âm thầm đề phòng trong lòng. Ý thức của hắn cũng đang âm thầm điều động hai kiện chân thần khí, trạng thái lúc nào cũng có khả năng bạo phát.

Bên ngoài, hắn biểu hiện vẻ cung kính, khom người nói:

- Đúng vậy, đại nhân.

Cường giả Thần cấp nghe vậy đạm mạc gật đầu nói:

- Tốt.

Vừa nghe đối phương nói như vậy, lỗ chân lông Lâm Dịch nhất thời dựng đứng cả lên, một cỗ khí tức lạnh lẽo trong nháy mắt tràn ngập toàn thân hắn.

Hắn căn bản không dám có chút sơ sót nào, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, trân người Lâm Dịch đột nhiên bay vụt ra hai đạo tinh thể quang mang bạch sắc. Trong đó, một đạo lúc xuất hiện xoay tròn hiện lên trước mặt Lâm Dịch, đạo kia hình thành nên một vòng quang tráo trong suốt, sáng ngời bao quanh thân thể Lâm Dịch. Mà tiếng nổ mạnh vừa rồi chính là nổ bên ngoài quang tráo. Lại nghe thấy một tiếng cách giòn tan, quang tráo nhất thời đã bị nghiền nát. Thân thể Lâm Dịch lúc này bị quăng mạnh ra phía sau, trong miệng tiên huyết phun trào, chỉ một chiêu mà hắn đã bị trọng thương.

Đạo tinh thể còn lại lúc này cũng bạo tạc trong nháy mắt, đi đến trước người cường giả Thần cấp kia. Một cỗ băng hàn đến cực điểm đột nhiên xuất hiện bao trùm lên toàn bộ Phiêu Miễu Vân Cung. Nhất thời tất cả các kiến trúc nơi đây đều đọng ra một tầng băng mỏng, có thể thấy được loại băng hàn đó mãnh liệt thế nào. Thực lực cường giả Luyện Cách kỳ hơi yếu một chút căn bản ngay cả mở miệng nói cũng không được, lập tức từ trên không trung rơi xuống, trong quá trình rơi xuống cả cơ thể đã bị đóng thành tượng băng. Chỉ nghe "Ba ba...

, vài tiếng nghiền nát vang lên, những gã cường giả Luyện Cách kỳ gần khu vực hàn khí đều bị ngã xuống.

Tinh thể kia chính là một thanh tiểu kiếm.

Trong mắt cường giả Thần cấp lộ ra một tia kinh ngạc, hắn vung tay lên, lại nghe một tiếng "Dinh" giòn tan vang lên, thanh tiểu kiếm bị hắn đánh bay ngược lại phía sau. Chỉ một kích này đã đánh bay thanh kiếm ra xa vài trăm thước, quay trở lại bên người Lâm Dịch, xoay quanh trên đỉnh đầu hắn.

Tốc độ quá nhanh, lúc biến cố phát sinh chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, thậm chí còn có một vài cường giả Luyện Cách kỳ còn đang sợ hãi trước sự xuất hiện của cường giả Thần cấp, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã ngã xuống lúc Lâm Dịch toàn lực thi triển thanh kiếm nhỏ.

- Đại nhân...

Lưu Phong nhất thời có phản ứng, vội vã kêu lên một tiếng cấp bách, tiến về phía trước một bước.

Nhưng khi nhìn thấy cường giả Thần cấp kia chỉ lạnh lùng nhìn hắn, một bước tiến tới của Lưu Phong nhất thời dừng lại, một lát sau lại thu trở về, ánh mắt cũng chuyển hướng nhìn về phía Lâm Dịch.

Lâm Dịch khóe môi hơi nhếch lên, tiên huyết phun trào. Hắn đang ngồi trên một tòa băng tinh băng liên, trên đỉnh đầu là tinh thể tiểu kiếm xoay quanh liên tục. Tuy rằng vừa bắt đầu giao thủ nhưng Lâm Dịch đã phải đem ra hầu như hết tất cả vốn liếng của mình.

- Vì sao?

Lâm Dịch lạnh lùng nhìn tên cường giả Thần cấp hỏi, khóe miệng lại trào ra tiên huyết. Hắn thực sự không hiểu, có phải người này ăn nhầm thuốc hay không mà tự nhiên sinh ra sát ý đối với mình? Hắn cũng không nhớ là mình đã gây ra tội tình gì mà.

Cường giả Thần cấp vẫn dùng khuôn mặt băng lãnh, không chút biểu tình nhìn Lâm Dịch đang ngồi trên băng liên, thanh tiểu kiếm xoay quanh trên đầu. Hắn lộ ra trên mặt bộ dáng tươi cười, lạnh lùng nói:

- Không tồi, thảo nào lại chiếm được phương tâm của Hân Dao. Đóa băng liên và chuôi tiểu kiếm này đều là chân thần khí có trình độ cực mạnh, mặc dù ta muốn hủy diệt một kiện cũng không phải là chuyện dễ dàng.

- Hân Dao?

Lâm Dịch hơi nhíu mày nghe một cái tên xa lạ.

- Đại nhân có phải đã hiểu lầm chuyện gì rồi phải không? Ta cũng không biết ai tên là Hân Dao như ngươi nói.

Lâm Dịch không phải không xác định có phải đối phương đã nhận định sai người rồi hay không. Dù sao chiến đấu với cường giả Thần cấp cũng không phải là việc hắn mong muốn. Người ta vẫn chưa thèm cử động tay chân gì mà đã làm cho mình chịu trọng thương. Mặc dù vẫn còn Thú văn chi nguyên để trông cậy lúc cuối cùng nhưng Lâm Dịch cũng không muốn hồ đồ, không duyên cớ gì mà lại đánh nhau như vậy. -

- Hân Dao thì ngươi không nhận ra, vậy thì Lâm Phỉ, chẳng lẽ ngươi cũng không nhớ được hay sao?

Sự băng lãnh trong ánh mắt cường giả Thần cấp càng lúc càng tăng lên.

Tuy rằng khi Hân Dao sống lại đã mất đi toàn bộ kí ức nhưng cường giả Thần cấp có thể rõ ràng cảm nhận được nàng có sự quyến luyến đối với Lâm Dịch. Hơn nữa nhìn tràng diện nàng và Lâm Dịch thân thiết với nhau, một chỗ hỏa diễm đố kỵ hiện lên trong mắt càng tăng lên điên cuồng. Cường giả Thần cấp tuy rằng là Thần, nhưng họ cũng là con người tu luyện lên, bọn họ cũng sở hữu các loại tâm tình bình thường của con người. Phẫn nộ, đố kị...

- Lâm Phỉ?

Hai con ngươi của Lâm Dịch nhất thời co rút lại, hiện lên vẻ thống khổ.

- Nàng hiện giờ đang ở đâu?

Trên mặt Lâm Dịch lại hiện lên một tia thần sắc lo lắng.

Tuy rằng không biết vì sao đối phương lại gọi Lâm Phỉ là Hân Dao nhưng không hề nghi ngờ, hiện tại Lâm Phỉ chắc hẳn đang nằm trong tay đối phương.

Nhìn thấy biểu tình trên mặt của Lâm Dịch, cường giả Thần cấp càng trở nên tức giận không ngừng. Năm xưa Hân Dao nổi tiếng lạnh lùng, băng sương. Hắn tuy rằng yêu nàng tới mức chết đi sống lại nhưng cuối cùng vẫn chưa được chạm tới nàng. Tên tiểu tử trước mặt chỉ có thực lực Ngưng Thần kỳ mà lại có vận may như vậy, tự nhiên cứ đơn giản như vậy mà chiếm hữu được nàng? Càng nghĩ tới điều đó tên cường giả Thần cấp càng cảm thấy uất nghẹn trong lòng, sự đố kị ngày càng tằng cao.

- Đối với người đã chết mà nói thì ngươi cũng không cần phải biết nhiều để làm gì.

Tiếng nói băng lãnh của tên cường giả Thần cấp vừa dứt, Lâm Dịch nhất thời cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mình lại bạo tạc ra trong nháy mắt. Một cỗ uy áp so với lần trước còn cường liệt hơn mạnh mẽ ập tới hắn.

Hầu như không hề cho hắn một chút thời gian chuẩn bị nào.

Nhưng thân thể hắn đã có phản ứng trước một bước, trong nháy mắt chiến văn đã gia trì trên da thịt toàn thân hắn, liền hiện ra một tầng lông màu hắc bạch đan xen.

- Oanh...

- Phụt.

Hiển nhiên lúc này chênh lệnh thực lực của song phương quá lớn, thân thể Lâm Dịch nhất thời bị công kích trực tiếp đánh bay ra ngoài, tiên huyết điên cuồng phun ra thành vòi. Vòng quang tráo mà chân thần khí băng liên phát ra bảo hộ quanh người hắn dưới sự công kích của cường giả Thần cấp chỉ giống như một tầng giấy mỏng, bị xé ra không chút thương tiếc.

Một tiếng nổ vang lên, thân thể Lâm Dịch trực tiếp bị đánh đập lên tầng kết giới xung quanh Phiêu Miễu Vân Cung, va chạm mạnh mẽ làm cho hắn lại tiếp tục phun ra một ngụm tiên huyết, một lúc sau mới bình ổn lại được.

Không nhìn rõ được động tác của cường giả Thần cấp như thế nào nhưng bản thân Lâm Dịch đã bị trọng thương.

- Đây là lực lượng của cường giả Thần cấp sao?

Lúc này mũi miệng Lâm Dịch đều tràn ra tiên huyết, hắn miễn cưỡng huyền phù trên không trung, nhìn lại về hướng tên cường giả Thần cấp. Hắn căn bản không nhìn rõ được phương thức tấn công của đối phương.

Thực lực chênh lệnh quá lớn, tuy rằng có thể nói hắn có thực lực vô địch trong các cường giả Ngưng Thần kỳ nhưng khi đối mặt với cường giả Thần cấp trước mặt, ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.

Tên cường giả Thần cấp lộ ra trên mặt một tia cười nhạt:

- Không tồi, có thể tiếp nhận hai lần công kích của ta mà không chết, xem ra ngươi rất ngoan cường, để ta xem ngươi có thể chịu được thêm bao nhiêu chiêu nữa.

Vừa nói dứt lời, hắn lại muốn tiếp tục công kích một lần nữa.

- Chờ một chút.

Lâm Dịch đột nhiên lớn tiếng hô to, tên cường giả Thần cấp đầu tiên hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng ngừng lại đòn công kích đang chuẩn bị phát ra của mình, lạnh lùng nhìn Lâm Dịch. Hắn định nghe xem Lâm Dịch sẽ nói cái gì vào lúc này.

Bộ lông trên người Lâm Dịch trong nháy mắt rút đi, hắn biến trở lại dáng dấp vốn có, mũi miệng lúc này đều tràn ra tiên huyết. Hắn lấy tay ôm ngực, biểu tình có hơi chút thống khổ, nhìn tên cường giả Thần cấp nói:

- Đại nhân động thủ với ta là bởi vì Phỉ nhi sao?

- Phỉ nhi?

Tên cường giả Thần cấp nghe thấy cách xưng hô vô cùng thân thiết như vậy của Lâm Dịch, lòng đố kị lại càng trở nên mạnh mẽ, trong nháy mắt nuốt lấy hoàn toàn lý trí của hắn.

Ánh mắt của hắn trở nên đỏ ngầu, rít gào nói:

- Ngươi không đủ tư cách.

Nói xong câu đó, lần đầu tiên thấy hắn làm ra động tác. Chỉ thấy một tay hắn vươn lên cao mạnh mẽ, rồi lập tức hơi áp xuống một chút.

Không phải chỉ một mình Lâm Dịch, ngay cả những người đang quan chiến xung quanh, sắc mặt tất cả đều biến đổi trong nháy mắt. Một luồng uy áp mới khổng lồ xuất hiện, luồng uy áp trong quá khứ không thể nào so sánh được với nó. Tên cường giả Thần cấp này không biết đã thành thần bao nhiêu năm, sự cảm ngộ Thiên đạo của hắn đã sớm đạt đến trình độ mà không phải đám người Lưu Phong có thể lý giải được.

Hai mắt Lâm Dịch lập tức co rút lại, hai tròng mắt hắn biến đổi mạnh mẽ, chỉ trong một thời gian ngắn, đôi mắt đen bình thường biến thành một đôi mắt âm dương sắc bén, yêu dị, hai màu lam, đỏ.

- Rống...

Một tiếng hổ gầm rung trời vang lên cuồng bạo. Lại nghe thấy một âm thanh "cách" giòn tan, lực lượng cường đại không ngờ có thể trực tiếp nghiền nát kết giới trên đỉnh đầu, hóa thành một chút tinh quang.

Tên cường giả Thần cấp nhãn thần đột nhiên kịch biến, vô cùng hoảng sợ. Hắn không dám tin tưởng, lớn tiếng hô:

- Hổ thần chiến văn?

Ngay lúc đó, Lâm Dịch mạnh mẽ há to miệng ra, một đạo năng lượng lam hồng giao nhau xuất hiên, từ trong miệng hắn bắn mạnh ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt trước người hắn đã hình thành một quang cầu năng lượng đường kính ba, bốn mét. Quang trụ năng lượng thô tráng cũng mạnh mẽ ầm ầm phóng về phía tên cường giả Thần cấp.

Tên cường giả Thần cấp lần đầu tiên lộ ra vẻ khẩn trương, hắn hơi sải bước, nhất thời thân thể biến mất trong phạm vi công kích của đạo quang trụ năng lượng lam hồng sắc.

- Oanh.

Tất cả mọi người trong Phiêu Miễu Vân Cung còn đang có nét mặt đờ ra nhìn bề mặt kết giới bị phá vỡ thì lại thấy phạm vi khu vực bị quang trụ tấn công, tất cả các kiến trúc đang ầm ầm bạo liệt, hóa thành một mảnh phế tích.

Mọi người đều hoảng sợ, trừng mắt mà nhìn.

Lâm Dịch lúc này căn bản không thể tiếp tục chiếu cố cho Phiêu Miễu Vân Cung, cũng không thể đồng cảm với tính mệnh của mọi người xung quanh. Đối mặt với cường giả Thần cấp, nếu hắn không sử dụng toàn lực thì kết quả của hắn chỉ có một - Chết.

Lâm Dịch không muốn chết, vì vậy hắn còn chưa chờ đạo quang trụ đầu tiên tiêu tán hết, đã mạnh mẽ tập trung ra một đạo quang trụ lam hồng sắc thứ hai, bắn về phía một người vừa trống rỗng xuất hiện trên không trung.

- Oanh...

Điện lưu xoay tròn không ngừng xung quanh quang trụ, nghiền nát toàn bộ không gian nơi nó đi qua, mà mục tiêu đạo năng lượng công kích lại trống rỗng biến mất vào khoảng không, tất cả đồ vật và kiến trúc phía sau trong nháy mắt đều hóa thành một mảnh phế tích.

- Lui lại, tất cả mọi người đều lui lại.

Lưu Phong lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hắn lớn tiếng rít gào thúc giục mọi người xung quanh. Mặc dù kể cả là hắn đối mặt với đạo năng lượng mang tính phá hoại như vậy cũng sẽ không có một chút năng lực phản kháng nào.

Nhất thời tất cả mọi người đều phục hồi lại tinh thần. Kết giới hiện nay đã bị nghiền nát, mặc dù bởi vì còn có Bạch Hổ huyễn ảnh nên nước biển còn chưa đè ép xuống nhưng bọn họ cũng phải tìm mọi cách để rời khỏi nơi đây.

Chỉ trong nháy mắt, vô số bóng người hóa thành từng đạo lưu quang, phóng ra hướng về phía hải dương chạy tới.

Đối với bọn họ lúc này mà nói, thời gian chính là sinh mệnh.

Lâm Dịch lúc này cũng đang nỗ lực công kích không ngừng. Mặc dù hắn không thể nhìn được rõ ràng thân ảnh nhưng lại có thể cảm ứng được phương vị chính xác của tên cường giả Thần cấp. Từng đạo, từng đạo năng lượng lam hồng sắc bắn ra từ trong miệng Lâm Dịch, mỗi một đạo đều hướng chính xác tới phương hướng di động của tên cường giả Thần cấp. Nhìn Lâm Dịch bây giờ quả thật giống như một cỗ pháo cao xạ đang nhả đạn liên tục, vừa bắn ra một đạo năng lượng ở bên này lại xoay ngay sang hướng khác bắn ra một đạo năng lượng tiếp theo. Chỉ có điều phiến không gian mỹ lệ Phiêu Miễu Vân Cung trước đây hiện giờ đã hoàn toàn biến thành một mảnh phế tích, tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp nơi, tiếng hổ gầm của Bạch Hổ huyễn ảnh và tiếng nổ, sụp đổ của kiến trúc hòa vào với nhau tạo thành một khung cảnh hỗn loạn.

Mức độ chiến đấu trở nên kịch liệt vượt xa sự tưởng tượng của Lâm Dịch.

Hắn căn bản không dám dừng lại chút nào. Hắn biết rõ, chỉ cần mình dừng lại trong giây lát thôi thì hậu quả hắn phải đối mặt với phản kích giống như hải triều cuộn trào mãnh liệt của tên cường giả Thần cấp.

Cuối cùng thì hắn cũng đã lĩnh giáo được thực lực của cường giả Thần cấp. Hắn không biết một kích tối hậu mà tên cường giả Thần cấp kia vừa đánh mình lực lượng cao thấp như thế nào, nhưng một kích đó tuyệt đối vẫn chưa phải là toàn lực của đối phương.

- Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm gì bây giờ?

Đầu óc Lâm Dịch vận động điên cuồng để suy nghĩ. Hắn vô cùng hiểu rõ thân thể chính mình, các đốt ngón tay đã bắt đầu truyền đến cảm giác tê liệt, đau đớn dữ dội. Lúc trước khi sử dụng Thú văn chi nguyên, hắn vẫn chưa hồi phục lại, bây giờ lại tùy tiện sử dụng tiếp. Hắn không biết mình có thể duy trì được thêm bao lâu nữa. Nhưng có thể khẳng đinh là tuyệt đối sẽ không duy trì được lâu lắm.

Lần đầu tiên khi hắn sử dụng loại lực lượng này để đối chiến, hắn còn không có biện pháp khống chế được năng lượng. Luồng năng lượng khổng lồ tràn đầy bên trong cơ thể hắn làm cho hắn ngay cả di động cũng phải cực kỳ cố sức chứ đừng nói đến việc phải làm thêm cái gì khác nữa.

Vừa suy nghĩ như vậy, hắn vừa phải cố sức tiếp tục duy trì công kích, không dám đình chỉ. Lam hồng sắc năng lượng vẫn liên tục bắn ra từ miệng hắn không ngừng. Năng lượng đến từ thú văn chi nguyên dường như cuồn cuộn cung cấp cho hắn không bao giờ hết. Hắn đã công kích nhiều đạo năng lượng mạnh mẽ như vậy rồi mà vẫn chưa cảm giác được nó tiêu hao chút nào, ngược lại cỗ năng lượng đó dường như càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Thân thể hắn dần mất đi cảm giác, gần như đã đến cực hạn.

Con ngươi hắn khẽ động. Chuôi tinh thể tiểu kiếm không thể nhìn được bằng mắt thường nãy giờ vẫn xoay đều trên đầu hắn, đột nhiên ầm ầm phóng ra với tốc độ cao, những nơi nó đi qua không gian chỉ giống như một tờ giấy mỏng, bị xé tan ra thành từng mảnh nhỏ. Điều khiển chân thần khí bằng năng lượng trình độ thần cấp, giúp cho chân thần khí có thể phát ra lực lượng làm cho người khác không thể tưởng tượng.

- Hổ Thần chiến văn. Hổ Thần chiến văn thì đã làm sao? Kể cả sau đó ngươi có trở thành Hổ Thần thì cũng có làm sao?... Hân Dao... Ta sẽ giết ngươi, giết ngươi...

Tên cường giả Thần cấp lẩm bẩm nói, dường như hắn đã trở nên mê man. Nhãn thần của hắn ban đầu đích xác có chút kinh hãi, hoảng sợ, nhưng đến cuối cùng lại hiện lên vẻ điên cuồng. Gương mặt tuấn mỹ của hắn nhanh chóng bị vẻ điên cuồng chiếm hữu. Vẻ điên cuồng hiện lên thiêu đốt hầu như làm cho người ta không thể nhận ra hắn chính là tên nam tử tuấn mỹ, nhất cử nhất động đều tràn ngập khí tức ưu nhã lúc trước.

Sự đố kị trong lòng làm cho hắn quyết định dốc ra toàn bộ lực lượng. Cho dù là Bạch Hổ thần thì đã làm sao? Dám cướp đoạt nữ nhân của mình, mình phải giết chết hắn, giết chết hắn...

- Aaa...

Đột nhiên một tiếng rít gào vang lên, tên cường giả Thần cấp lần này căn bản không tiếp tục né tránh mà lại lựa chọn đối mặt với đạo năng lượng lam hồng sắc đang phóng tới một lần nữa. Hắn điên cuồng bắt đầu tập trung năng lượng, tạo ra một quang cầu màu lam, ngay lập tức đón đỡ lấy đạo năng lượng lam hồng sắc. Hai đạo quang trụ năng lượng điện quang lập lòe xung quanh ầm ầm phóng tới, va chạm vào nhau.

- Oanh...

Đây là lần đầu tiên từ khi đối chiến, hai người chính diện tiếp xúc. Chỉ trong phút chốc, một khoảng không gian lớn hoàn toàn bị nghiền nát. Phiêu Miễu Vân Cung hiện giờ chỉ còn là một mảnh phế tích, ngay lập tức đã biến mất không còn chút gì. Nước biển trong khoảnh khắc điên cuồng cuộn lên, mặc dù cách xa đó vài ngàn km ở ngoài khơi vẫn nổi lên sóng gió động trời.

Sau khi va chạm với nhau một kích, trong không gian hai người tiêu thất trong nháy mắt, không có ánh sáng, không có không khí, không có nước... Bọn họ phảng phất như chưa từng xuất hiện nơi đây.

Hai người họ dường như bị chuyển tới một không gian khác, ở đây thuần túy chỉ là một màu đen tối tăm.

- Ha ha ha ha, Bạch hổ thần? Lúc này ngươi còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, ta căn bản không cần phải sợ ngươi. Ha ha, không sợ ngươi, không sợ ngươi...

m thanh kêu gào của tên cường giả Thần cấp vang vọng khắp không gian nơi đây, vẻ mặt hắn méo mó một cách điên cuồng, bộ mặt tươi cười dữ tợn. dường như đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Lâm Dịch nghe được hắn nói, nhưng vô cùng khó hiểu. Cái gì mà Bạch Hổ thần? Cái gì mà thức tỉnh?

Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải lúc để suy nghĩ vấn đề này. Thần thể Lâm Dịch đã đạt đến cực hạn, từng đợt đau đớn trên người dâng lên kịch liệt, đau đến tận xương tủy, kích thích toàn bộ tinh thần của hắn.

- Loại thực lực này của ngươi cản bản không có biện pháp có thể thương tổn được ta. Chết đi, chết đi. Ta sẽ ném ngươi vào không gian khác, cho ngươi vĩnh viễn cũng không thể trở vể, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không thể trở về. Ha ha ha...

Khương Như điên cuồng tiếp tục kêu gào, không đợi Lâm Dịch phục hồi lại tinh thần, một cỗ uy áp cường đại khổng lồ, quả thực là phô thiên cái địa xuất hiện từ trên không trung đè ép xuống. Uy áp quá mức cường đại. Hiện tại Lâm Dịch lại đang ở trong trạng thái như vậy, uy áp làm cho hắn cảm thấy một tia áp lực không tốt.

Cắn chặt khớp hàm để quên đi sự đau đớn của thân thể, Lâm Dịch há to miệng, một đạo quang mang lam hồng sắc mạnh mẽ, điên cuồng bắn ra... Giờ khắc này, thân thể Lâm Dịch quả thật di động cũng quá khó khăn, chưa cần phải nói tới làm việc khác.

- Oanh...

Một âm thanh bạo liệt vang lên. Ngay sau đó ầm ầm bạo phát ra xung quanh.

Nhưng công kích của Lâm Dịch căn bản lại không hề đạt được hiệu quả chút nào. Luồng uy áp kia vẫn đang điên cuồng đè ép từ trên đầu hắn xuống.

Lâm Dịch biết lúc này hắn đã hoàn toàn không có biện pháp kháng cự nào.

- Phỉ nhi.

Thời khắc này dường như đang ngừng lại, hiện lên trong đầu hắn là hình ảnh Lâm Phỉ đang tươi cười, hình dáng xinh đẹp. Giờ đây Lâm Dịch mới biết được, chính mình đã thương yêu người con gái đó như thế nào. Ngay từ đầu tình cảm đó không phải chỉ vì nhục dục mà đó chân chính là tình yêu của hắn dành cho nàng.

- Mộng nhi, Linh Lung, tha thứ cho ta.

Lâm Dịch bất đắc dĩ không thể làm gì khác mà nhắm hai mắt lại.

- Khương Như, thu tay lại.

Đúng lúc này, phía sau lưng hắn, một tiếng gầm gừ của ai đó lại đột nhiên vang lên. Ngay lúc đó, đạo uy áp vô cùng cường đại kia từ trên đỉnh đầu Lâm Dịch cũng đè ép tới. Người mới xuất hiện phía sau Lâm Dịch cũng phóng tới một cách điên cuồng.

- Oanh...

Lần này cự ly bạo tạc quá gần, khiến cho thân thể của Lâm Dịch bị dư âm bạo tạc đánh mạnh, quăng ra phía ngoài. Thú văn chi nguyên trên thân thể trong nháy mắt cũng thu hồi vào trong. Hắn lại tiếp tục phun ra một vòi tiên huyết.

- Dịch ca.

Tiếng hô hoán lo lắng nhưng vô cùng quen thuộc vang lên bên tai Lâm Dịch. Chưa đợi hắn lấy lại tinh thần thì một thân hình mềm mại đã ôm ấp hắn vào trong lòng. Đôi mắt Lâm Dịch nhất thời lộ ra một tia vui mừng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, lọt vào trong tầm mắt hắn chính là khuôn mặt xinh đẹp, thiên kiều bá mị của Lâm Phỉ lúc nàng đã thành thần. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lúc này đã rơi đầy nước mắt.

- Phỉ nhi.

Lâm Dịch lộ ra một nụ cười khó nhọc, nhưng lập tức bị chấn động, lâm vào trong hôn mê.

- Khương Như, đây là ngươi muốn làm gì?

Một thanh âm phẫn nộ vang lên.

Lúc này trước người Lâm Phỉ không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm ba đạo thân ảnh. Ngoài tên hồng y nhân và tên đã trợ giúp Lâm Phỉ khôi phục lại ký ức, còn có thêm một nữ nhân nữa xuất hiện.

Người nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, mặc dù dung nhan của Lâm Phỉ lúc thành thần cũng không thể so sánh được với nàng. Một cỗ khí tức thánh khiết, xen lẫn trong đó là sự băng lãnh phát ra từ thân thể nàng tràn ngập khắp không gian.

Lúc này mỹ nữ băng lãnh đó đang nhìn chằm chằm Khương Như, dường như vô cùng tức giận.

Người lên tiếng chính là người thanh niên đã giúp Lâm Phỉ khôi phục lại ký ức, trong mắt hắn tràn ngập lửa giận, nhưng hình như nhìn Khương Như lại lộ ra một chút lo lắng mơ hồ.

Khương Như vừa nhìn thấy vài người xuất hiện, lúc nãy còn biểu hiện một cách điên cuồng nhưng lúc này đã dần dần thu liễm lại. Khi hắn thấy được Lâm Dịch đang nằm trong lòng Lâm Phỉ, một lần nữa vẻ điên cuồng trong mắt lại xuất hiện. Hắn hầu như không cần biết tình hình hiên tại như thế nào, vẻ mặt lạnh lùng cười nói:

- Làm gì? Ta không làm gì cả. Ta muốn giết hắn, giết hắn...

Càng nói hắn càng thể hiện ra một loại sát ý một cách điên cuồng.

- Lẽ nào ngươi đã quên năm xưa chúng ta đã nhận đại ân của đại nhân sao? Ngươi làm như vậy thì sau này sẽ phải ăn nói với đại nhân như thế nào?

Người thanh niên hiện lên trong mắt sự lo lắng, lời nói kèm theo vẻ đau lòng vang lên. Khương Như là bằng hữu đã giao tình với hắn nhiều năm. Thấy lão bằng hữu như vậy, trong lòng hắn không khỏi dâng lên sự thống khổ.

- Ta chưa từng quên, đương nhiên không thể quên được. Ta nhớ là dưới sự trợ giúp của đại nhân, từ khi linh trí còn chưa mở, từng bước đi lên cho đến lúc được như bây giờ. Thế nhưng như vậy thì đã sao? Hân Dao là của ta, là của ta. Không ai có thể cướp đoạt nàng khỏi ta. Không ai... kể cả đại nhân cũng như vậy.

Nhãn thần Khương Như càng phát ra vẻ điên cuồng, khi ánh mắt nhìn về phía Lâm Phỉ lại có thêm một loại dục vọng cố chấp không hề che giấu.

Lâm Phỉ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt điên cuồng của Khương Như, trong mắt nàng cũng hiện lên một tia cảm tình phức tạp. Một lúc lâu sau nàng lại hơi cúi đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Lâm Dịch lúc này đang hôn mê. Nàng nhẹ nhàng vuột ve khuôn mặt Lâm Dịch, khe khẽ nói:

- Cảm tạ ngươi. Ta biết là ngươi có tình cảm với ta. Ta cũng rất cảm tạ vì ngươi đã có tình cảm với ta, nhưng ngay từ đầu ta cũng chỉ coi ngươi như một người ca ca mà thôi. Tình cảm không thể miễn cưỡng, ta không thương ngươi, vì vậy ta không thể cùng ngươi ở một chỗ, nếu không sau này đối với ngươi sẽ không công bằng.

Khương Như nghe được lời Lâm Phỉ nói như vậy, trong lúc nhất thời càng trở nên điên cuồng, hắn rít gào nói:

- Ta không cần biết. Ta không cần biết nàng có yêu ta hay không. Ta yêu nàng. Ta sẽ cho nàng tất cả những gì ta có. Vì nàng, ta thậm chí có thể hi sinh tính mạng của mình... Nàng có biết từ khi nàng ly khai, trong khoảng thời gian đó ta đã thế nào không? Sống một ngày mà dài như một năm... Một ngày dài như một năm đó. Sáu vạn năm liền như vậy, nàng có biết đối với ta khoảng thời gian đó đau khổ như thế nào không? Nàng có biết không?

Nói đến đây, hắn lại liếc mắt nhìn Lâm Dịch lúc này đang nằm trong lòng Lâm Phỉ. Nhãn thần điên cuồng dường như bùng phát cực điểm:

- Thế nhưng, tại sao lại là hắn? Ta đã cho nàng nhiều như vậy, ta thậm chí không tiếc tính mạng của chính mình vì nàng. Hắn lại chỉ là một tên Ngưng Thần kỳ mà thôi, một người mà ngay cả sinh mạng của mình cũng không có biện pháp tự nắm trong tay. Hắn dựa vào cái gì mà lại có thể đơn giản chiếm hữu được nàng? Dựa vào cái gì... dựa vào cái gì?

Khương Như điên cuồng kêu gào, mang theo vài phần tê tâm phế liệt, không thể cam lòng. Hắn không thể chấp nhận được việc mình như vậy mà lại thua kém một tên Ngưng Thần kỳ, ngay cả sinh mạng của mình cũng không thể tự nắm giữ.

- Trước đây có thể hắn chỉ là cường giả Ngưng Thần kỳ, nhưng hiện tại hắn là Đại nhân.

Hồng y nhân mở miệng lạnh như băng nói. Từ trong mắt hắn không nhìn ra một chút cảm tình nào, nhưng nắm tay hắn lại đang nắm chặt lại, có chút run run, có thể thấy được hắn đang vì biến hóa của lão bằng hữu mà cảm thấy đau lòng không thôi.

- Đại nhân...

Khương Như lầm bầm nói:

- Đại nhân... Hừ hừ, lại là đại nhân... Coi như là đại nhân thì thế nào? Chẳng qua cũng do hắn có vận khí tốt, tồn tại trước chúng ta nhiều năm mà thôi! Hắn có tư cách gì mà có thể sở hữu Hân Dao? Hắn có tư cách gì?

Khương Như dường như đã bị tư tưởng cực đoan chiếm hữu hoàn toàn, thần trí hắn lúc này không rõ ràng được chuyện gì. Sáu vạn năm chờ đợi, kết quả nhận được lại là người hắn vẫn thương yêu trở thành thê tử của người khác. Điều này làm sao hắn có thể chấp nhận? Một cỗ tâm tình không cam lòng, sự đố kỵ đã hoàn toàn biến hắn thành một người khác... Khương Như hiên tại đứng đây đã không còn là Khương Như như lúc trước nữa.

- Khương Như... ! Đừng nói những lời ngu ngốc nữa, quay đầu lại đi. Đại nhân nhất định sẽ tha thứ lỗi lầm của ngươi!

Người thanh niên vừa xuất thủ cắt đứt lời nói của Khương Như, nhãn thần của hắn đầy vẻ lo lắng, chỉ hy vọng Khương Như có thể quay đầu lại.

Chính xác trên mặt lý luận thì cường giả Thần cấp sẽ không thể chết. Thần cách không phải là vật có thể hủy hoại một cách đơn giản, ngay cả Ngũ Thần cũng như vậy... Nhưng nếu như trong lúc chiến đấu cùng một cường giả Thần cấp, có thể đưa thần cách của hắn tống vào trong không gian loạn lưu hoặc tự mình cướp đoạt được thần cách, phong ấn lại không để cho người đó có cơ hội tìm được một thân thể khác thì cường giả Thần cấp cũng không có khả năng sống lại, dù sao thần cách cũng không phải là bất diệt.

Người thanh niên kia cũng thực sự không muốn thấy lão bằng hữu nhiều năm như vậy lại bước vào con đường không thể quay đầu trở lại.

Cường giả Thần cấp, nhất là những cường giả Thần cấp cùng chung trong một trận doanh thường có những mối quan hệ vô cùng tốt đẹp. Đừng thấy bọn họ chia thành ba thể lực lớn đánh qua đánh lại, quyết liệt không ngừng, nhưng đó chẳng qua chỉ là do bọn họ quá mức buồn chán, nó cũng chỉ là một trò chơi mà thôi. Đúng vậy, chỉ là trò chơi! Đối với cường giả Thần cấp, trên lý thuyết thì họ có cuộc sống bất diệt, vì vậy nói cách khác thì sinh mệnh của mọi người đối với bọn họ chính là trò chơi.

Sở dĩ Khương Như lại có thể biến thành phẫn nộ như vậy căn bản là vì quan niệm đó đã gắn liền với hắn không biết bao nhiêu vạn năm rồi. Kể cả tính mệnh của đám người Lưu Phong cũng không đáng làm cho hắn quan tâm. Khi Lâm Dịch công kích hắn làm cho hắn vô cùng bất ngờ, cũng không phải do hắn không nghĩ tới mà cơ bản là hắn có muốn nghĩ cũng không thể ngờ được sẽ có chuyện đó xảy ra... Ngoại trừ những người ngang hàng cấp bậc với hắn, những người khác có thể nói là không đang để nhắc tới!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-712)