← Ch.649 | Ch.651 → |
Chỉ là... năm xưa thanh sam, lam sam, hồng sam đủ màu mà hiện nay cũng chỉ còn có một loại bạch sắc mà thôi.
Cất bước ly khai khỏi truyền tống trận, ánh mắt Lâm Dịch nhìn về phía gian phòng cao nhất trong kiến trúc nơi này... Chính là năm đó đề thăng đẳng cấp, hắn dùng thần thức thăm dò thì phát hiện ra tại nơi cao nhất đó có hai cường giả thực lực lục giai ở bên trong.
Hắn và Lâm Phỉ trao đổi ánh mắt một chút, cũng không nói thêm gì, hai người liền cất bước tiến về hướng đó.
- A... thật sự là đáng tiếc mà.
- Đúng vậy, xinh đẹp vô cùng, thiên tư cũng rất tốt... Chỉ sợ trong toàn bộ Thiên giới cũng không tìm ra được mấy người có thể so sánh được với nàng. Chỉ có điều... Ai...
- Chu thái thượng sư tổ là cường giả Hư Thần cảnh đó... Nếu như không nguyện ý thì nàng cũng làm gì có biện pháp nào nữa.
- Đúng vậy, tại Thiên giới này luôn lấy thực lực để định đoạt mọi việc. Cường giả Hư Thần cảnh muốn chiếm đoạt một nữ tử vừa mới phá hư mà đến, thực sự là quá đơn giản, thật làm cho người ta tiếc hận...
- Chỉ có điều nghe nói Chu thái thượng sư tổ thực ra cực kỳ chú trọng nàng kia, hắn đã thông tri toàn bộ Phù Du hải vực, mời đích danh các cường giả cùng với các thế lực lớn nhỏ tới tổng bộ tham gia hôn sự lần này đấy.
- Thì làm sao? Ngươi không nhìn thấy lúc nàng kia bị mang đi có nhãn thần tuyệt vọng như thế nào à? Chắc chắn là nàng không muốn rồi.
- Thế thì có biện pháp nào?... Chúng ta chỉ là những đệ tử mà thôi, cũng chỉ có thể ở chỗ này mà tán gẫu, đàm luận, còn về phần chuyện anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, muốn làm cũng không thể làm dễ dàng đâu.
- Nàng kia tên gọi là gì nhỉ?
- Hình như ta nghe nói tên là cái gì Sa hay sao đó?... Ai... thực sự là thương cảm...
Cước bộ Lâm Dịch chợt ngưng lại, ánh mắt mạnh mẽ hướng về chỗ mấy người đang nói chuyện phiếm nhìn tới... Sa? Cái người trong lời nói chuyện của mấy người kia có phải là Lang Sa mà mình quen biết hay không? Nàng gặp phải chuyện phiến toái sao?
Chẳng mấy chốc mà đã trôi qua ba trăm năm, khi Lâm Dịch rời đi thì Lang Sa cũng chỉ có thực lực Hạ tinh thượng giai. lấy thiên tư của nàng, trải qua ba trăm năm có lẽ đã đạt được Thiên vị cảnh. Sự tình này cũng không phải là không có khả năng xảy ra.
- Lẽ nào... Thật sự là Lang Sa sao?
Nghĩ như vậy, hai đầu lông mày của Lâm Dịch nhíu chặt lại... Nếu như là Lang Sa mà hắn quen biết, hơn nữa nếu nàng đang bị buộc phải kết hôn thì... Hắn không thể nào bỏ qua mà làm như không thấy được.
Lâm Phỉ thấy Lâm Dịch tự nhiên đứng ngẩn ra suy nghĩ, nghi hoặc nói:
- Dịch ca làm sao vậy?
Lâm Dịch hơi lắc đầu nói:
- Trước tiên đi tìm một tên đệ tử Bách Nguyên Tông có thực lực mạnh một chút.
Lâm Phỉ nghi hoặc nhìn hắn, rồi cũng ngoan ngoãn gật đầu. Hai người hướng về phía khu kiến trúc đi tới...
Một tên nam nhân lộ ra dáng vẻ tươi cười, hắn đang đứng trước cửa sổ thật lớn ở trên tầng thứ bảy, nhìn bao quát toàn bộ đoàn người đang đi lại ở phía dưới.
Trong tổng bộ của Bách Nguyên Tông, hắn tuy rằng cũng thuộc vào hàng ngũ tam đại đệ tử, nhưng lúc trước cũng không được uy phong như bây giờ... Từ hơn sáu mươi năm trước, sau khi tiêu diệt Thanh Nguyên Kiếm Tông, hắn trở thành đường chủ Lộng Kiếm Đường. Rời xa đươc khỏi tổng bộ đi đến Thanh Nguyên Kiếm Tông, ở nơi đây hắn coi như là người có danh vọng cao nhất.
Đương nhiên, điều này cũng không phải lý do chủ yếu làm cho hắn vui vẻ, trọng yếu hơn có một nguyên nhân khác... Một tháng trước đây, hắn có dâng lên một kiện lễ vật cho một trong bảy đại cường giả Hư Thần cảnh của Bách Nguyên Tông, cũng chính là sư tổ của hắn Chu Trí Lâm... Hành động này có thể giúp cho cuộc sống sau này của hắn, thân phận và địa vị tiếp tục đề thăng lên một đẳng cấp mới.
Thậm chí kể cả trình độ Nhị đại đệ tử cũng không dám đơn giản đắc tội đến hắn.
Tuy rằng Chu Trí Lâm mới trở thành cường giả Hư Thần Cảnh chỉ một vài năm gần đây, nhưng lại có thực lực mạnh mẽ. Trong thất đại cường giả Hư Thần Cảnh của Bách Nguyên Tông, hắn cũng bài danh ở vị trí phía trên. Chỉ có điều hắn là một người cực kỳ hiếu sắc... Tên nam nhân này nắm được đúng sở thích của Chu Trí Lâm, tất nhiên sẽ làm cho đối phương nhìn mình với cặp mắt khác xưa, có khi làm tốt còn được truyền thụ cho một bộ công pháp có thể trực tiếp tu luyện lên đến thực lực Hư Thần Cảnh... Khi đó thì...
Nghĩ tới điều đó, nụ cười trên mặt hắn càng trở nên rạng rỡ hơn, dường như hắn đang thấy được phong thái của mình khi trở thành cường giả Hư Thần Cảnh.
- Chỉ có điều nữ tử Lang Sa kia, thật đúng là một thân tuyệt sắc vẹn toàn, trong thiên hạ khó gặp... Tướng mạo tuyệt mỹ, khí chất xuất chúng, thiên tư kinh diễm... Càng khó hiểu hơn là nàng vẫn còn tấm thân xử nữ... Nếu như không phải vì để lấy lòng sư tổ thì ta cũng không ngại để mình hưởng thụ một phen.
Nghĩ như vậy, tên nam nhân nhếch miệng lên, hơi lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ tiếc hận... Đương nhiên hắn không phải đang tiếc hận cho số phận của Lang Sa mà là đang cảm thấy tiếc hận vì mất đi một người nữ tử hoàn mỹ như vậy.
Lắc lắc đầu, hắn xoay người ngồi lên chiếc ghế dựa mềm mại phía sau, ngửa cổ lên cười, trên mặt vẫn không khỏi dấu được sự vui mừng trong lòng.
- Không nghĩ tới Chu sư tổ lại thực sự yêu thương nữ tử kia, còn muốn cử hành đại hôn lễ... Hắc, trong toàn bộ tam đại đệ tử Bách Nguyên Tông cũng chỉ có một mình ta được tham dự hôn lễ của sư tổ mà thôi... Có thể thấy được hành động này của ta là vô cùng chính xác.
Trên khuôn mặt không tính là tuấn mỹ của tên nam nhân hiện lên vẻ tự đắc - Được tham dự hôn lễ của cường giả Hư Thần Cảnh chính là vinh dự vô thượng!
Vẫn đang dương dương tự đắc, chìm trong suy nghĩ miên man, hắn không thèm để ý tới một người nam nhân cũng ngồi trên ghế dựa cách đó không xa đang nhìn mình, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Mặc dù là cùng làm việc với nhau, nhưng người nam nhân này lại cực kỳ khinh thường hành vi của hắn. Năm xưa sau khi tiêu diệt Thanh Nguyên Kiếm Tông, những nữ tử có chút tư sắc đều khó thoát được khỏi sự hãm hại của đối phương. Hiện nay lại có một nữ tử khó khăn lắm mới thành công Phá Hư mà đến, lại bị người này tiếp tục làm hại, trở thành lễ vật dâng lên cho cường giả Hư Thần Cảnh...
Nghĩ tới đây, người nam nhân này cũng cảm thấy tiếc hận cho người nữ tử đó... một nữ tử hoàn mỹ như vậy, thật đáng tiếc...
Nghĩ vậy không không khỏi hít sâu vào một hơi.
- Minh sư đệ, mấy ngày nữa ta phải đi tới tổng bộ tham gia hôn lễ của Chu sư tổ. Trong khoảng thời gian này ngươi phải lo lắng mọi việc ở đây nhiều hơn rồi.
Câu nói nghe chừng có vẻ khách khí nhưng ngữ khí khi hắn nói lại làm cho người nghe có cảm giác hắn mang theo ý tứ hàm xúc cao cao tại thượng.
Trong mắt người nam nhân hiện lên một tia tức giận... Mình nhập môn sớm hơn đối phương, hơn nữa thực lực cũng mạnh hơn so với đối phương không ít.
Đáng lẽ đối phương phải gọi mình là sư huynh thì mới đúng. Chỉ vì sự kiện hôn lễ lần này mà đối phương cũng trở nên kiêu ngạo hơn, suốt ngày mồm kêu sư đệ thế nọ, sư đệ thế kia, thực sự làm hắn vô cùng tức giận.
Chỉ có điều hắn cũng không có biện pháp nào, ai bảo đối phương có chỗ dựa vững chắc... Dù sao đi chăng nữa thì hiện nay Chu sư tổ thực sự rất coi trọng đối phương. Người nam nhân tuy rằng tức giận nhưng cũng không suy nghĩ hồ đồ mà đi khiêu khích đến cường giả Hư Thần Cảnh.
Cố nén oán khí trong lòng, người nam nhân cười cười nói:
- Đó là điều tất nhiên, sư huynh yên tâm đi tham dự hôn lễ là được rồi, mọi việc ở đây đã có tiểu đệ lo liệu.
Dương Đích thỏa mãn gật gật đầu, ha hả cười nói:
- Ngươi yên tâm, đợi đến ngày sau sư huynh trở thành Nhị đại đệ tử, sẽ không quên ngươi.
- Ha hả, vậy thì tiểu đệ phải cảm tạ sư huynh trước rồi...
Nghe được câu trả lời của đối phương, Dương Đích càng thích ý bật cười... Nhị đại đệ tử cũng đã là tầng lớp trên trong Thiên giới rồi. Chuyện tình lần này làm xong, Chu sư tổ chắc chắn sẽ cho hắn rất nhiều chỗ tốt.
Ngay khi Dương Đích còn đang đắc ý, người nam nhân bên cạnh thì đang cười bồi cho có lệ thì cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra.
Tiếng cười chợt ngưng laị, hai người quay ra nhìn về phía cửa, lập tức trong mắt đều hiện lên vẻ kinh diễm.
Quần áo bạch sam phiêu phiêu, không gió vẫn bay, mái tóc đen huyền dài tới tới mông, tự nhiên buông xõa phía sau lưng, da thịt trắng nõn, dáng người như ngọc, dung nhan như một bức tranh vô cùng tuyệt mỹ... Người vừa tiến vào là một tuyệt sắc nữ tử vóc người yểu điệu.
Trong mắt Dương Đích nhất thời lộ ra thần sắc kinh diễm không gì sánh được, hơi dại ra mấy giây thời gian, sau đó mới hồi phục lại tinh thần. Khuôn mặt hắn trong nháy mắt sa sầm xuống, quát hỏi:
- Ngươi là đệ tử của ai? Sao lại không có quy củ như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng nếu chưa được thông truyền thì không được phép đi lên đây sao?
Mấy câu hắn nói tính ra cũng mang theo vài phần uy nghiêm. Chỉ có điều trong khi đánh giá tư thái lung linh của đối phương, hiện lên trong mắt hắn lại là vẻ dâm tà. Vì vậy trong lời nói của hắn cũng mất đi một ít lực uy hiếp.
Người nữ tử thản nhiên cười cười, giống như trăm hoa đua nở. Dung nhan tuyệt mỹ của nàng làm cho người ta cảm thấy hầu như choáng váng, lâm vào huyễn cảnh. Một cỗ nhiệt khí dường như từ dưới thân trùng kích thẳng lên đỉnh đầu. Sắc mặt Dương Đích trong nháy mắt trở nên đỏ ửng.
Hắn vội vã quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng nàng... Chỉ có điều khi nghĩ lại, vị nữ tử kia xinh đẹp tới mức làm cho hắn phải sợ hãi. Cũng là trang phục của nữ nhân Bách Nguyên Tông, nhưng khi được nàng mặc vào lại trở nên đẹp hơn vài phần. Nhất là trên người đối phương lại có hai loại khí chất thanh thuần và quyến rũ, mặc dù tương phản nhau nhưng lại cùng tồn tại, những người nữ tử khác tuyệt đối không thể so sánh được với nàng.
- Hắc hắc... Mất đi Lang Sa nhưng người nữ tử tuyệt sắc này chỉ có thể là của ta...
Dương Đích mừng thầm trong lòng, hít sâu một hơi đè xuống vẻ ửng đỏ trên mặt, sau đó tiếp tục quay đầu lên nhìn nàng.
Khi vừa quay đầu lại, đang chuẩn bị quát hỏi thì con ngươi hắn đột nhiên co rút lại... Hắn chỉ thấy trước mắt toàn là một mảng tinh quang, rồi lập tức cảm thấy không thể khống chế được cơ thể chính mình, hắn liền tìm cách phản kháng... Nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra, mình không thể chống lại được cỗ lực lượng kia, thân thể nhất thời cứng ngắc, ngã lên trên chiếc ghế dựa. Vẻ dâm tà trong mắt hắn lúc này đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ hoảng hốt, lo sợ.
Con ngươi hắn đảo qua gian phòng, phát hiện ra "Minh sư đệ" cũng đang ngã trên ghế dựa, vẻ mặt kinh hãi.
- Không cần khẩn trương, ta chỉ hỏi mấy vấn đề thôi. Nếu như các ngươi phối hợp trả lời, ta sẽ không thương tổn đến các ngươi.
Thanh âm tiếu ý của một người nam nhân vang lên. Nếu chỉ nghe thanh âm thì nhẹ nhàng giống như lão bằng hữu đang nói chuyện phiếm với nhau. Nhưng mà sắc mặt Dương Đích và tên nam nử kia trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt... Rất hiển nhiên, đối phương không phải là đệ tử của Bách Nguyên Tông. Có thể vô thanh vô sắc, đơn giản khống chế hai người như vậy, chỉ sợ đối phương chí ít là cao giai, thậm chí có lẽ nào là cường giả Hư Thần Cảnh hay sao?
Từ trong tầm mắt của hai người, phía sau người nữ tử xuất hiện một người nam nhân đang chậm rãi đi vào.
Người này cũng mặc một bộ trang phục của đệ tử Bách Nguyên Tông, bạch sam phiêu phiêu, khuôn mặt tuấn lãng. Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười yêu dị... Tuy rằng đang ở trong tình huống như vậy nhưng Dương Đích vẫn để ý thấy, khi người nam nử này bước vào thì vị tuyệt sắc nữ tử kia mỉm cười ngọt ngào, bất động thanh sắc lùi lại phía sau mấy bước. Điều này làm cho ánh mắt Dương Đích dâng lên một tia đố kỵ... Hành vi gần như vô ý thức đó của nữ tử, hầu như đã nói rõ lên địa vị của người nam nhân này trong lòng nàng...
- Các hạ muốn hỏi điều gì?
Dương Đích cưỡng chế sự sợ hãi trong lòng, khuôn mặt âm trầm hỏi lại... Tuy rằng bản thân hắn không quen với cách đối xử như thế này, nhưng dù sao thì ở vị trí của hắn làm gì cũng không có bất luận chỗ tốt nào. Chí ít loại bản lĩnh tự điều chỉnh tâm tình của mình như thế này, không phải người bình thường có thể làm được.
Hai người vừa tới đương nhiên là Lâm Dịch và Lâm Phỉ. Nghe được vấn đề của Dương Đích, trên mặt Lâm Dịch lộ ra vẻ cười, nói:
- Các ngươi yên tâm, ta cũng không muốn làm chuyện gì đối với Bách Nguyên Tông của các ngươi, yêu cầu mấy vấn đề cũng chỉ là hỏi cho biết mà thôi.
Trong lòng Dương Đích hơi buông ra một chút, chỉ có điều cũng không hiểu rõ được ý đồ của đối phương, hiện tại toàn thân hai người lại cứng ngắc... Hắn nỗ lực muốn điều động lực lượng của mình nhưng hoàn toàn vô hiệu.
- Không cần từ chối, bằng vào thực lực của các ngươi, cố gắng cũng vô ích mà thôi.
Lâm Phỉ hé miệng cười khẽ, hời hợt mà nói... Đừng có đùa - Nói như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng là cường giả Thần cấp. Nàng đã hạ cấm chế mà để cho hai tên lục giai chiến sĩ thoát ra được thì nàng cũng không cần phải xuất hiện trong Thiên giới nữa rồi.
Lâm Dịch cũng nhẹ nhàng cười cười, một lúc sau mới nói:
- Vấn đề thứ nhất... Vị trí khu khai thác ở đâu? Tọa độ truyền tống trận là bao nhiêu?
Khu vực khai thác mỏ? Tọa độ?... Trong lòng Dương Đích hơi dừng lại, cũng không thể suy đoán ra mục đích của đối phương là gì. Khu khai thác... đó là nơi lưu vong của dư nghiệt Thanh Nguyên Kiếm Tông... cường giả Hư Thần Cảnh phải hỏi thăm nó làm cái gì?
Tất nhiên là Dương Đích không có khả năng để suy đoán ra được. Một tên ngũ giai đệ tử năm xưa, chỉ sau sáu mươi năm lại đạt tới trình độ Hư Thần Cảnh. Loại tốc độ tiến triển này nghe thôi cũng thấy rợn người.
Nghĩ mãi không ra được ý đồ của đối phương, việc này cũng không phải vấn đề cần phải bảo mật, Dương Đích suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Khu khai thác chỉ dùng để quản lý dư nghiệt của Thanh Nguyên Kiếm Tông, tuy rằng mang tiếng là khai thác quặng nhưng cũng không có sản lượng bao nhiêu, đại thể thì chủ yếu tiến hành liệp sát ma thú và yêu thú mà thôi. Tọa độ là 324.
Lâm Dịch hơi nhíu mày, gật gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Tổng cộng có bao nhiêu khu khai thác? Mỗi một khu độ lớn bao nhiêu? Bây giờ còn bao nhiêu người của Thanh Nguyên Kiếm Tông? Có người nào ly khai khu khai thác không?
- Tổng cộng có bốn khu khai thác, mỗi một khu đều có phạm vi rất lớn, khu ít nhất cũng mấy nghìn dặm, khu lớn nhất thì hơn một vạn dặm. Năm đó dư nghiệt Thanh Nguyên Kiếm Tông còn lại hơn bảy vạn người, đại bộ phận đều tới khu khai thác, chỉ còn có một số ít đạt được tiêu chuẩn thì mới có thể chính thức gia nhập Bách Nguyên Tông... Lộng Kiếm đường chính là một trong số đó, tọa độ là 344, những người khác gia nhập vào các kiếm đường khác ngoài Lộng Kiếm đường. Văn Kiếm Đường và Thanh Nguyên Kiếm đường là những nơi họ gia nhập vào.
- Những tọa độ vừa nãy cũng chỉ có những đệ tử đã ngoài tứ giai mới có thể biết.
Lúc này Dương Đích cũng hiểu rõ, đối mặt với hai người có thể là... cường giả Thần cấp. Hắn không có một chút cơ hội phản kháng nào, phải nhẫn nhịn mới là người hiểu biết, vì vậy hắn cũng thẳng thắn mà trả lời.
Hai đầu lông mày của Lâm Dịch hơi nhíu lại... Không nghĩ tới sự việc lại phức tạp như vậy. Hắn hỏi kỹ càng tọa độ của các kiếm đường, thật ra những tọa độ này hắn cũng biết nhưng vẫn hỏi lại cho chính xác.
Hỏi xong vấn đề này, Lâm Dịch mới tiếp tục nhìn hai người rồi mở miệng hỏi:
- Vấn đề thứ hai... Người tên Lang Sa kia, có phải là từ vi diện thứ ba mươi tư Phá Hư đến?
Sắc mặt Dương Đích nhất thời biến đổi, thần sắc kinh dị hơi lóe lên một chút nhưng ngay lập tức đã biến mất... Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, không hiểu sao hắn lại hỏi về một nữ tử vừa phi thăng làm gì? Đến đẳng cấp có thể là cường giả Ngưng Thần kỳ như hắn vẫn hỏi đến làm gì? Lẽ nào đối phương cũng nghe nói về sự xinh đẹp của nàng cho nên muốn đi cướp giật?
Dương Đích suy tính trong lòng một chút, rồi gật đầu trả lời:
- Vâng.
Quả nhiên... Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng. Quả nhiên là Lang Sa mà hắn nhận thức được.
- Hiện nay nàng ở địa phương nào?
Lâm Dịch nhàn nhạt hỏi tiếp.
Dương Đích hơi cắn răng, tùy ý nói:
- Tổng bộ Bách Nguyên Tông.
- Lúc nào tổ chức hôn lễ?
- Một tháng sau.
- Những ai được mời tới?
Dương Đích hơi sợ run lên một chút, tức khắc khẽ lắc đầu nói:
- Chuyện này thì ta không rõ lắm, nghe nói toàn bộ Hải vực và phạm vi Lâm Phong hải vực, tất cả các nhân vật có danh vọng cao đều được mời tới. Vì vậy hôn lễ mới phải lùi lại một tháng sau. Nhưng cụ thể những ai được mời thì ta lại không biết được.
Lâm Dịch hơi gật đầu, ánh mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới làm cho trên trán Dương Đích hơi toát ra mồ hôi... Bị một người có đủ khả năng chỉ cần phất tay nhẹ một cái là mình hồn phi phách tán, lại dùng nhãn thần không có hảo ý chút nào nhìn mình từ trên xuống dưới... lúc đó chỉ sợ ai ai cũng cảm thấy thực sự quá mức kinh khủng.
- Ngươi tên là gì?
Lâm Dịch quan sát đối phương từ trên xuống dưới vài lần, sau đó đột nhiên nhoẻn miệng cười hỏi.
Tuy rằng nhìn hắn cười cười nhưng Dương Đích lại có cảm giác hồn phi phách tán, hai con ngươi co rút lại, kinh hãi nói:
- Ngươi đã nói nếu ta trả lời tốt sẽ không làm tổn thương đến ta mà.
Lâm Dịch vẫn mang dáng vẻ tươi cười nhưng trong mắt lại hiện lên hàn ý âm trầm:
- Ban đầu cũng không định sẽ làm thương tổn đến ngươi... Đáng tiếc, vì sao ngươi lại đem Lang Sa làm lễ vật dâng lên cái tên Chu sư tổ làm gì chứ? Ai...
- Ngươi... ngươi...
Trong mắt Dương Đích dâng lên sự sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng ngay lập tức cảm thấy thân thể của mình cứng ngắc lại, sau đó tiếng "răng rắc" không ngừng vang lên, chỉ trong nháy mắt thân thể hắn đã biến thành vô số mảnh lam tinh trong suốt.
Lâm Dịch phất tay nhẹ một cái, chỉ nghe một tiếng "Tích" nhỏ vang lên, băng tinh văng ra tứ tán, bay ra khắp bầu trời ngoài cửa sổ, những mảnh quang điểm phản chiếu ánh sáng mặt trởi trở nên lung linh, mỹ lệ đến cực điểm.
Tuy vậy nhưng khi gã nam nhân bên cạnh thấy tràng cảnh như vậy, hắn lại không thấy đẹp một chút nào, trong mắt hắn hiện ra vẻ sợ hãi không thể tả được, ánh mắt nhìn Lâm Dịch giống như nhìn u linh địa quỷ đến đòi mạng.
Một người thực lực lục giai chiến sĩ, chỉ cần phất tay một cái đã hoàn toàn bị tiêu tán trong thiên địa... Tuy rằng nhìn tên Dương Đích rất không thuận mắt nhưng trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác "hồ bi. :
Chỉ trong nháy mắt, đôi môi hắn huyết sắc tái nhợt, ánh mắt thấp thỏm bất an nhìn Lâm Dịch, khóe miệng mấp máy nói:
- Buông tha cho ta... buông tha cho ta...
Thấy dáng dấp của đối phương như vậy, Lâm Dịch khẽ mỉm cười nói:
- Yên tâm, ta cũng không thương tổn đến ngươi. Ta giết hắn vì nguyên nhân gì, chắc hẳn là ngươi cũng đã biết?
Vì sao có thể không biết? Lời nói vừa mới nói xong. Hắn cũng nghe không bỏ sót một chữ nào... Tuy rằng không hiểu lý do vì sao một nữ tử vừa mới phi thăng lên Thiên giới lại có chỗ dựa là một cường giả Hư Thần Cảnh. Nhưng hiển nhiên cường giả Hư Thần Cảnh này rất coi trọng nàng. Bởi vì Dương Đích để nàng lâm vào khốn cảnh cho nên mới bị giết.
Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, tên nam tử cũng không dám nói thêm lời nào.
- Người vừa bị ta giết tên là gì?
Lâm Dịch cười hỏi.
- Dương Đích.
- Dương Đích?
Lâm Dịch hơi nhíu hai đầu lông mày, lập tức gật đầu nói:
- Ngươi có biết tọa độ của tổng bộ các ngươi như thế nào không?
Tên nam tử kia gật đầu, không dám chậm trễ trả lời:
- Tọa độ 0001, trực tiếp lên đến nghênh khách phong của tổng bộ.
Lâm Dịch lúc này mới gật đầu, sau đó cười dài quan sát tên nam tử trước mặt một lúc.
Tên nam tử kia lại nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt tái nhợt, tim đập liên hồi như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực... Hắn vẫn còn nhớ, lúc người nam nhân tuấn mỹ này quan sát tên Dương Đích kia trên dưới một hồi cũng với hình dáng như vậy, sau đó phất tay một cái đã biến đối phương thành tượng băng...
- Đại... đại nhân...
Tên nam tử khúm núm nói lắp... Đối mặt với Lâm Dịch, căn bản hắn không có một chút phản kháng nào. Lâm Dịch nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng:
- Nói cho ta biết, ta có thể tin tưởng ngươi sao?
Tên nam tử vội vàng gật đầu như điên nói:
- Ngày hôm nay tiểu nhân cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được...
- Thế nhưng... Nếu như ngươi báo cáo lên thượng cấp thì lúc ta đi cứu người có khả năng sẽ bị ngăn cản đây, Ai...
Bộ dạng Lâm Dịch tựa hồ phi thưởng khổ não.
Sắc mặt tên nam tử lúc này hầu như cắt không còn giọt máu, liên tục nói:
- Sẽ không đâu... sẽ không đâu... Kỳ thực tiểu nhân cực kỳ không đồng ý với cách làm của Dương Đích, chỉ có điều...
Nói tới đây, trên mặt tên nam tử hiện lên một tia khổ sáp:
- Chỉ có điều Dương Đích dâng Lang Sa cô nương lên cho Chu sư tổ. Hắn có Chu sư tổ làm chỗ dựa. Ta cũng không cam lòng nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.
Nghe xong tên nam tử nói, Lâm Dịch lại nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Tiểu nhân tên là Minh Ngọc.
Tên nam tử vội vã đáp.
Lâm Dịch nhìn hắn một lúc, hơi gật đầu nói:
- Cũng được, ta sẽ tin ngươi một lần... Ta cũng không phải là kẻ hiếu sát, nhưng nếu để ta phát hiện ra được ngươi dám thông tri cho tên Chu Trí Lâm kia hoặc là ai khác thì... cho dù ngươi chạy tới chân trời góc biển, ta cũng có thể tìm thấy giết chết ngươi. Ngươi có thể tự giải quyết tốt được không?
Nói xong, Lâm Dịch nhìn Lâm Phỉ cười cười, nét mặt Lâm Phỉ cũng giãn ra một chút. Hai người xoay mình, liền lập tức biến mất khỏi gian phòng. Sau khi hai người ly khai một lúc lâu sau, thân thể Minh Ngọc mới cử động lại được. Hắn vội vã đứng lên, ánh mắt nhìn băng tinh vẫn chưa bị tan ra một chút nào, nuốt một ngum nước bọt. Hắn suy nghĩ một chút rồi vung tay lên, cửa sổ trên tầng bảy liền bị mở ra, băng tinh trên mặt đất đều bị hắn ném bay ra ngoài cửa sổ... Đến lúc này thì toàn bộ vết tích tồn tại của Dương Đích trên đời này đã hoàn toàn tiêu thất trong thiên địa.
Minh Ngọc điều chỉnh lại hô hấp một chút, sau đó ngồi xuống, dường như nãy giờ chưa hề phát sinh ra sự việc gì.
Hắn tự nhiên không đi làm cái việc thông báo ngốc nghếch kia... Còn chưa kể nếu hắn đi thông báo thì đối với hắn cũng không có chỗ tốt nào... Mặc dù kể cả có chỗ lợi nhưng hình ảnh Lâm Dịch cười cười giết chết Dương Đích đã thâm nhập vào tận tâm can Minh Ngọc. Bị một cường giả Hư Thần Cảnh truy sát, thực sự là hắn có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát được.
Chuyện này tốt nhất cứ để nó trong lòng mà thôi... Tên Lâm Dịch kia sẽ giả trang Dương Đích tiến nhập vào tổng bộ, lấy thực lực Hư Thần Cảnh để giả trang một người, sợ rằng không ai có thể phát hiện ra được. Như vậy thì cũng không có ai sẽ hoài nghi hắn biết rõ được nội tình.
Kiếm được tiểu mệnh của mình trở về, cảm giác vô cùng quý trọng... Minh Ngọc thở dài một hơi nhẹ nhõm. Đứng bên dưới tòa kiến trúc, Lâm Dịch và Lâm Phỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ trên tầng bảy đang rơi xuống băng tinh trong suốt, hai người nhìn nhau, lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- Dịch ca, thực sự sẽ buông tha cho hắn?
Lâm Phỉ cười hỏi.
Lâm Dịch hơi gật đầu, than thở:
- Ta chung quy cũng không phải là kẻ hiếu sát. Ngoại trừ tên Dương Đích này dùng Lang Sa làm lễ vật để đề cao địa vị của bản thân mình, làm cho Lang Sa rơi vào khốn cảnh. Nếu không ta cũng không giết hắn.
Lâm Phỉ lúc này mới nghi hoặc hỏi:
- Nãy giờ huynh nói về Lang Sa... Người tên Lang Sa này đến tột cùng là ai vậy?
Lâm Dịch hơi sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Một người con gái... là bằng hữu của ta tại Bạch Lục Địa.
- A... Huynh cũng có ý tứ với người ta?
Lâm Phỉ như cười như không nói.
Lâm Dịch lại ngẩn ra, lập tức hắc hắc cười gượng.
Thành thật mà nói, đối với một người nữ tử như Lang Sa, người bình thường thì ai cũng không thể nhịn được mà sản sinh ra ý tứ gì đó. Lâm Dịch cũng là một nam nhân bình thường, có ý tứ với nàng cũng là chuyện bình thường mà thôi. Chỉ có điều...
- Nàng không hề có hứng thú với bất kỳ nam nhân nào, cũng chưa hề động tâm với ai.
Nhớ tới Lang Sa trong trắng nhưng tính tình lạnh lùng đến cực điểm, hắn lắc đầu cười.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chúng ta đi tới khu khai thác xem đã. Ta phỏng chừng đám người gia gia chắc hẳn đều ở khu khai thác của Lộng Kiếm Đường... Nếu như có thể gặp được bọn họ tất nhiên là hay nhất, nếu như không gặp được thì chúng ta cũng đành phải đi tổng bộ trước... Dù sao đi nữa cũng chỉ còn lại một tháng. Ta nghĩ bằng sự thông mình của Lang Sa cũng không đến mức trong một tháng thời gian này lại bị làm sao.
- A... Huynh như vậy nhưng dường như rất hiểu rõ Lang Sa phải không?
Lâm Phỉ hắc hắc cười nói.
Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu... Nhớ tới năm xưa tại Ma Nguyên Tông Quật, tiếp xúc với nhau thời gian một năm. Tuy rằng hắn và Lang Sa không nói chuyện với nhau nhiều, thế nhưng tựa hồ như trong đoàn người chỉ có trí mưu của Trương Diệc Vũ là có thể so sánh được với Lang Sa một ít... Lâm Dịch cũng không tin một tên quỷ háo sắc như Chu Trí Lâm lúc gặp mỹ nhân như Lang Sa còn có thể nghĩ đến chuyện thành thân các loại. Khẳng định đây là mưu kế kéo dài của nàng mà thôi.
Lắc đầu cười cười, Lâm Dịch nói:
- Đi thôi.
Lâm Phỉ mỉm cười gật đầu. Hai người liền bước đi về phía truyền tống trận.
- 344.
Đứng trên truyền tống trận, thần thức suy nghĩ tọa độ, một trận quang mang lóe lên, hai người liền biến mất phía trên truyền tống trận...
Tọa độ xuất hiện là một tòa phù phong lẻ loi, trơ trọi. Diện tích của tòa phù phong này rất nhỏ, chỉ riêng truyền tống trận đã chiếm hai phần diện tích của nó. Đưa mắt nhìn lại là một mảnh núi non liên miên, trùng điệp cách một trăm thước dưới tòa phù phong. Trong dãy núi non này thỉnh thoảng lại có năng lượng ba động lóe lên, nhìn qua có thể thấy nhân số rất nhiều.
Trông coi tòa phù phong này là một gã đệ tử tứ giai. Nhìn thấy quang mang trên truyền tống trận chớp động, nguyên bản đang ngồi buồn chán, hắn nhất thời lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía truyền tống trận.
Trên truyền tống trận xuất hiện hai người, chính là Lâm Dịch và Lâm Phỉ. Tên đệ tử nhất thời lộ ra biểu tình nghi hoặc. Lúc nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Lâm Phỉ, hắn cảm thấy vô cùng kinh diễm.
- Xin lỗi, xin hỏi vị sư huynh và sư tỷ này, hai người đến khu khai thác quặng có chuyện gì quan trọng?
Bởi vì Lâm Dịch và Lâm Phỉ đều đang mặc trang phục của đệ tử Bách Nguyên Tông nên tên đệ tử kia tự nhiên tưởng lầm hai người đều là đệ tử Bách Nguyên Tông. Mà những người sử dụng truyền tống trận tới đây đều là những đệ tử đã ngoài tứ giai. Tên đệ tử kia cũng không nhìn thấu được thực lực của hai người, vì vậy hắn vô cùng khách khí. Chỉ có điều đôi khi hắn không nhịn được mà lại ngắm nhìn trộm Lâm Phỉ một chút.
Khi nhìn thấy trên mặt Lâm Phỉ lộ vẻ tươi cười, sắc mặt tên đệ tử này bỗng dưng đỏ lựng lên, vội vàng cúi đầu xuống, không dám tiếp tục nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Lâm Phỉ nữa. Có thể nói càng về sau này khí chất của Lâm Phỉ lại càng có sự chuyển biến thật lớn.
Nụ cười của nàng giống như trăm hoa đua nở, mang theo vẻ quyến rũ động nhân không nói nên lời.
Ngay cả những tên hay tầm hoa vấn liễu khi đối mặt với Lâm Phỉ cũng cảm thấy dại ra, chứ đừng nói đến những tên đệ tử chỉ biết tu hành suốt ngày. Trong lúc nhất thời cảm giác được vẻ mặt ửng hồng là không tốt, cho nên mới không dám tiếp tục đối diện với Lâm Phỉ.
Tuy rằng như vậy nhưng Lâm Dịch cũng không có lộ ra vẻ bất mãn chút nào. Hắn biết rõ tình cảm của Lâm Phỉ dành cho mình. Nếu bởi vì người khác nhìn thấy Lâm Phỉ cười mà sắc mặt đối phương trở nên đỏ hồng, mình cũng tức giận, như vậy cũng không khỏi quá mức nhỏ mọn.
- Vị sư huynh này, xin hỏi toàn bộ khu khai thác quặng chỉ có một mình ngươi công tác ở đây sao?
← Ch. 649 | Ch. 651 → |