← Ch.663 | Ch.665 → |
So sánh với hơn ba trăm năm trước, La Tư hiện giờ đã trổ mã, phát ra dáng vẻ động nhân, nàng cười tươi tự nhiên, càng để lộ ra một cỗ thần thái ngây thơ của thiếu nữ, làm cho Lâm Dịch cũng không nhịn được mà bật cười. Nha đầu này giống y hệt như mẫu thân của nàng, tuy rằng đã lập gia đình nhưng nhìn qua thì vẫn duy trì vài phần tính tình của tiểu hài tử như năm xưa.
Mà La Hạ còn có biến hóa lớn hơn nữa. Tiểu hài nhi khỏe mạnh, kháu khỉnh khi xưa, hiện nay đã biền thành một thanh niên tuấn mỹ tóc húi cua, có thể so sánh được với Lâm Dịch.
- Ha hả, cũng đã trở thành một đại cô nương rồi.
Lâm Dịch nhìn La Tư cười nói.
Trong mắt La Tư tràn đầy thần sắc vui mừng, đứng nhìn Lâm Dịch. Tuy rằng năm xưa chỉ gặp qua Lâm Dịch một lần nhưng lần gặp mặt duy nhất đó Lâm Dịch lại gây ra ấn tượng với nàng thực sự quá sâu sắc. Thứ thần khí, mãi sau này, cho đến khi nàng trở thành cường giả Thánh cấp mới biết được thứ thần khí này là một loại bảo vật khó cầu như thế nào. Nhưng mà cha nuôi vừa ra tay đã là vật phẩm bất phàm như vậy. Từ đó có thể tưởng tượng ra được sự sủng ái trong lòng nghĩa phụ với mình như thế nào.
Con gái thì lúc nào chả thích được người khác sủng ái phải không? Dù cho tính cách của các nàng có độc lập hơn nữa, có tự mình cố gắng hơn nữa, nhưng mà nếu như có một trưởng bối sủng ái các nàng một cách vô điều kiện thì chắc chắn các nàng có ai là không thích?
Hiển nhiên là Lâm Dịch đã làm được điều đó.
Sau khi nói xong với La Tư, Lâm Dịch nhìn về phía La Hạ. Hắn quan sát La Hạ từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới vui tươi hớn hở cười nói:
- Không tồi, tiểu tử rắm thối năm xưa giờ đây cũng biến thành đại tiểu tử rồi.
La Hạ có hơi chút ngượng ngùng cười cười. Giống như La Tư, tuy rằng hắn mới chỉ gặp mặt Lâm Dịch một lần, lễ vật Lâm Dịch đưa cho hắn cũng không trân quý bằng La Tư, nhưng điều đó không gây trở ngại đến việc hắn vô cùng yêu quý Lâm Dịch.
Thành thật mà nói thì tiểu hài nhi là dễ lấy lòng nhất, chỉ cần đáp ứng được vật mà bọn chúng yêu thích, như vậy thì vô luận trải qua bao nhiêu lâu đi chăng nữa, bọn chúng vẫn rất thân cận đối với ngươi.
- Ai... Có nghĩa phụ thật là tốt.
Thanh âm thở dài của La Á đột nhiên vang lên.
La Tư và La Hạ cùng liếc mắt nhìn La Á. La Tư xinh đẹp thè lưỡi nghịch ngợm, vô cùng đáng yêu. Tuy rằng nàng đã trở thành cường giả Thánh cấp nhưng mà trước mặt những trưởng bối, nàng cũng không cần phải... làm ra vẻ thành thục làm gì.
Nàng cười hì hì chạy đến trước mặt La Á, nắm lấy tay hắn, nũng nịu nói:
- Phụ thân.
La Á lúc này mới vui vẻ bật cười, một lát sau mới nói:
- Được rồi, được rồi, tất cả đi dùng cơm thôi.
La Tư ngồi ở bên cạnh Lâm Dịch, còn La Hạ chạy đến bàn của mấy đệ đệ hắn. Dù sao thì năm xưa Lâm Dịch nhận thức chính là nghĩa nữ La Tư, điều này cũng có thể lý giải.
La gia hiện nay có thể nói đã gần tương đương với một siêu cấp gia tộc, vừa mới bắt đầu cất bước phát triển. Những người đang ngồi đây đều có quan hệ huyết thống trực hệ với nhau, càng không sinh ra một chút đố kị nào trong lòng. Cả sảnh đường cười nói vui vẻ, rộn ràng, trong lúc nhất thời lộ ra vẻ hài hòa, vui vẻ mà ấm áp.
Đối với La Tư, Lâm Dịch thực sự có chút sủng ái nàng. Dù sao đây chính là "Nữ nhi" của hắn. La Tư lúc này mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn Lâm Dịch, ríu rít nói chuyện không ngừng. Lâm Dịch cũng cười cười, nói chuyện và trả lời cho nàng từng câu một... Tràng diện vô cùng ấm áp.
Bữa tiệc này kéo dài mãi cho đến đêm khuya mới tàn. Lâm Dịch đến đây làm cho La Á rất hài lòng, hắn uống từng chén, từng chén liên tục không ngừng... Tuy rằng đã là cường giả Thánh cấp, nhưng uống rượu dưới bầu không khí như thế này, vì muốn giữ lại cảm giác ấm áp của gia đình nên cũng không ai vận dụng năng lượng để bức rượu ra ngoài... Vì vậy khuôn mặt La Á lúc này đã đỏ bừng, nhìn qua dung quang đã hơi mơ hồ, mặt mày hồng hào.
Ám Tương ngồi ở bên cạnh cũng như vậy... So sánh với La Á thì nàng cũng uống không kém một chút nào, một chén lại nối tiếp một chén. Khuôn mặt vui tươi của nàng hiện lên hai áng mây đỏ hồng, hai hàng lông mi động nhân, đôi thu mâu tựa hồ như làn nước trong xanh, vô cùng xinh đẹp.
Tất cả những điều này đều hiện lên trong mắt Lâm Dịch, từ trong đáy lòng của hắn cũng cảm thấy sự ấm áp... Hắn không khỏi nghĩ đến lời phụ thân năm xưa đã từng nói với mình, khi ngươi đứng ở trên đỉnh phong, hy vọng rằng bên cạnh ngươi vẫn còn có người để mà nói chuyện.
Hiển nhiên, giờ đây Lâm Dịch đã làm được điều này.
Có thể nói rằng thực lực của Lâm Dịch hiện nay, không cần nói đến đại lục Bạch Đế, cho dù kể cả trên Thiên giới đi chăng nữa thì hắn cũng tuyệt đối là một trong những nhân vật đỉnh phong. Điều khó khăn chính là La Á và Ám Tương cũng không bởi vì thực lực của hắn mà nảy sinh ra bất hòa. Loại cảm giác chân tình này của hai người làm cho Lâm Dịch thực sự được thoải mái trong lòng.
- Ha ha ha. Ngày hôm nay thật là cao hứng. Mấy thằng nhóc này cần đi làm gì thì đi làm đi... tiểu tử Lâm Dịch, đi. Chúng ta đi ra bên ngoài ngắm trăng... Tiểu tử ngươi trở về thật đúng lúc, hôm nay trăng tròn, lúc này đúng là lúc trăng đang tròn nhất... ha ha ha...
Trăng treo trên cao, toàn bộ phạm vi nơi chính sảnh này được thắp đèn sáng như bàn ngày, La Á đột nhiên đứng lên, cười ha hả nói, rồi ôm theo một bình rượu, sau đó khoác vai Lâm Dịch.
Lâm Dịch cũng hào phóng cười nói:
- Tốt, ngày hôm nay ai cũng không được sử dụng đến năng lượng bức rượu ra bên ngoài... Xem ra ta không uống cho ngươi nằm sấp xuống thì không được.
Nói xong, hắn cũng ôm lấy một bầu rượu. Hai người khoác vai nhau cùng hướng về phía đại môn bước ra ngoài.
Mấy tên vãn bối ngồi lại, nhất thời cả đám đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta... Cuối cùng đều bất đắc dĩ lắc đầu cười.
- Đã lâu lắm rồi không thấy phụ thân tươi cười hài lòng, vui vẻ như vậy...
La Thu và La Thanh ngồi cùng bàn với La Hạ, đột nhiên vừa cười vừa nói.
Ngồi bên cạnh Ám Tương là La Tư, nàng nhìn bóng lưng của hai người rồi cũng khẽ gật đầu cười cười:
- Lần này nghĩa phụ tới đây, phụ thân thực sự là rất vui vẻ.
Ám Tương cũng đang nhìn bóng lưng của hai người, nguyên bản nét mặt đang tươi cười bỗng nhiên hơi thu liễm lại, đôi mắt trong veo của nàng hiện lên một tia do dự.
La Tư phát hiện ra biểu tình của Ám Tương, nàng hơi trầm ngâm một chút... Đột nhiên ôn nhu nói:
- Mẫu thân... lấy bản lĩnh của nghĩa phụ thì tên Đại tinh vị hạ giai kia hẳn là không được tính là cái gì, không bằng...
Nói tới đây, nàng cũng dừng lại, không tiếp tục nói hết.
Đôi mi thanh tú của Ám Tương hơi nhíu lại một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Xem xét lại xem thế nào đã. Nếu như vẫn có khả năng giải quyết được thì tận lực không nên phiền phức đến nghĩa phụ con.
La Tư hơi gật đầu, sau đó cũng không nói gì nữa.
- Được rồi, tất cả đều tản đi. Tư nhi, ngày hôm nay con lưu lại ở đây đi... Từ ngày con xuất giá, hai mẹ con ta cũng chưa nói chuyện, tâm sự tốt với nhau lần nào. Xem ra ngày hôm nay phụ thân con cũng sẽ không về ngủ đâu.
Ám Tương thở dài một hơi, rồi bật cười, quay đầu sang nhìn La Tư.
La Tư cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, nhu thuận gật đầu... Hai mẹ con nhìn qua lại giống như một đôi tỷ muội.
Bọn hậu bối ở chính đường hành lễ với Ám Tương, sau đó cũng xoay người ly khai.
Trăng treo trên bầu trời... Trăng tròn trên Bạch Đế đại lục cao cao treo trên bầu trời giống như một chiếc bàn ngọc thật lớn, sáng sủa động lòng người. Ánh trăng ngân sắc trút xuống mặt đất, giống như nhẹ nhàng bao bọc lấy vạn vật vào trong lòng.
Trên nóc nhà, La Á và Lâm Dịch sóng vai nhau cùng ngồi. Cả hai đều ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên không trung, mấy vò rượu vứt lăn lóc bên cạnh người.
- Thời gian trôi qua thật nhanh... Nháy mắt mà đã mấy trăm năm rồi.
Nét mặt La Á đột nhiên lộ ra vẻ cảm khái, tươi cười nói... Ánh trăng ngân sắc chiếu rọi lên mặt hắn, làm cho dung nhan tuấn mỹ của hắn được bao bọc thêm một lớp ngân quang mông lung.
Lâm Dịch ngồi bên cạnh hắn, cũng nhìn vầng trăng sáng như bàn ngọc treo trên đầu, hưởng thụ ánh trăng, híp mắt suy tư.
- Đúng vậy... Quả thật là rất nhanh.
Đã lâu không được ngắm trăng trên cố hương, trong lòng Lâm Dịch tràn đầy cảm khái... Thời gian hơn ba trăm năm, đối với người bình thường mà nói, đó là thời gian nửa đời người rồi. Nhưng mà đối với những cường giả Thánh cấp như bọn họ mà nói thì đó chẳng qua chỉ giống như một cái chớp mắt mà thôi.
- Nhớ tới những kỷ niệm xưa, tất cả dường như vừa mới xảy ra ngày hôm qua... Cũng không biết tiểu tử ngươi là loại quái thai gì. Niên kỷ nhỏ như vậy mà đã có thực lực Khai môn, mà hiện nay thì... Càng mạnh hơn so với ta không biết bao nhiêu lần nữa. Ta một mực nỗ lực muốn đuổi kịp ngươi, nhưng mà hiện tại xem ra không thể nào có khả năng đuổi kịp nữa.
La Á nghiêng đầu nhìn Lâm Dịch, vẻ mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Lâm Dịch cũng không có biến hóa nhiều lắm, nhìn qua ngoại trừ vẻ non nớt năm xưa đã biến mất vô tung vô ảnh, còn lại so với lúc thiếu niên đứng trên lôi đài phá khai Hưu môn làm cho mọi người thất kinh cũng không có gì khác nhau nhiều... Thời gian hơn ba trăm năm trước, rõ ràng thực lực của hai người cùng một đẳng cấp, nhưng hiện giờ chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn... Cũng may là Lâm Dịch cũng không bởi vì thực lực của mình cao mà quên đi bạn bè, điều này khiến cho La Á cảm thấy hài lòng rất nhiều, cũng thầm cảm động trong lòng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Lâm Dịch nghe vậy, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ, nói:
- Đúng vậy... Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Ước Ba Long, cảm thấy chấn động như thế nào...
Năm đó gặp phải Ước Ba Long, trong mắt đám người Lâm Dịch và La Á thì đó là một quái vật lớn thực sự. Nhưng mà tới ngày hôm nay thì... Vóc người song phương thì vẫn như trước, nhưng thực lực chân chính thì đã chênh lệch nhau không biết bao nhiêu lần rồi.
Nói tới đây, Lâm Dịch đột nhiên cười hắc hắc, quay đầu về phía La Á nói:
- Ta cũng không nghĩ đến ngươi và Ám Tương lại thành phu thê. Phải biết rằng năm xưa thì ngươi và Lý Văn là những người mà Ám Tương nhìn không vừa mắt nhất đó.
Nhắc tới chuyện này, trên mặt La Á lộ ra biểu tình ôn nhu mà bình thường tuyệt đối sẽ không gặp được, khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta cũng không ngờ tới được... Kỳ thực thì Tương Tương ngoại trừ tính tình bạo liệt, cá tính hơi mạnh mẽ một chút, thì nàng cũng là một nữ tử tốt. Ta có thể lấy nàng làm thể tử, đó là hạnh phúc lớn nhất của ta rồi.
Nói đến đây, vẻ mặt hắn tỏa ra đầy ánh sáng hạnh phúc.
Lâm Dịch lộ ra dáng vẻ tươi cười, cũng cảm thấy hài lòng thay cho La Á và Ám Tương, chỉ có điều hắn vẫn còn hiếu kỳ, nói tiếp:
- Chỉ có điều ta lại nói tiếp... Ta quả thật không biết ngươi và Ám Tương tới tột cùng thì đến với nhau như thế nào? Cho tới bây giờ ta nghĩ mãi vẫn không thể đoán được.
Nghe được Lâm Dịch hỏi vấn đề này, La Á cười cười lắc đầu, lập tức nói:
- Ngươi có nhớ phía sau núi học viện Tông Phạm không?
Lâm Dịch hơi nhíu mày, làm sao có khả năng hắn quên được... Có thể nói, phía sau núi học viện Tông Phạm là nơi chuyển ngoặt cuộc đời của hắn. Nếu như không phải lần tiến hành tu luyện phía sau núi đó, hắn vô ý bị truyền tống đi thì hắn cũng không có khả năng đề thăng thực lực trong thời gian ngắn như vậy, cũng không thể vào học viện Ngũ Hành, không có khả năng gặp được Thủy Linh Lung, không thể tham gia hành trình Ma Nguyên Động Quật, cũng không có khả năng gặp lại Thư Mộng...
Chuyện tình nhân sinh, có đôi khi thậm chí Lâm Dịch suy nghĩ xem nếu như không có một lần truyền tống kia, hiện nay mình sẽ là người như thế nào?
Đương nhiên là nhân sinh thì không có chuyện "Nếu như.
- Đương nhiên nhớ.
Lâm Dịch cười cười trả lời.
La Á nói tiếp:
- Sau khi ngươi đi đến năm thứ ba, ta cùng với Ám Tương đều đạt tới trình độ tứ giai chiến sĩ. Lúc đó nhàn rỗi không có việc gì, chúng ta hẹn gặp mấy người đồng học cùng nhau tiến nhập phía sau núi tu luyện...
Nói đến lúc này, La Á hơi buồn bã một chút, sau đó nói:
- Đáng tiếc là vận khí không tốt, rõ ràng chúng ta không tiến nhập vào sâu lắm, nhưng lại gặp một đàn ngũ giai ma thú...
- Tuy rằng là ngũ giai ma thú nhưng tứ giai chiến sĩ như chúng ta vẫn có thể chống đỡ lại được. Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, cả nhóm chúng ta có hơn mười một người, chỉ còn lại có ta và Ám Tương sống sót...
Nói tới đây, biểu tình của La Á lại càng buồn bã hơn... Trong lớp học, Lâm Dịch và La Á khác nhau. Bởi vì bản thân Lâm Dịch không thích tiếp xúc với người khác, hơn nữa lại không am hiểu giao tiếp, vì vậy bằng hữu chân chính của Lâm Dịch cũng chỉ có ba người là La Á, Ám Tương và Lý Văn mà thôi.
Mà La Á thì lại khác. Thực lực La Á rất mạnh, thái độ làm người hào sảng, hơn nữa bề ngoài của hắn cũng cực kỳ xuất sắc. Vì vậy bằng hữu của hắn cũng có rất nhiều... Lần đó cùng với hắn tiến nhập vào phía sau núi tu luyện đều là bằng hữu của hắn. Hiện nay nói đến lúc những người đó bị chết, hắn tự nhiên cũng có chút buồn bã.
- Ngũ giai ma thú tuy rằng bị chúng ta liên thủ giết chết, nhưng ta cũng bị thương rất nặng... Lúc ta bị thương rất nặng đó, hầu như chỉ còn có ý thức là tương đối thanh tỉnh một chút, còn lại không còn năng lực hành động chút nào.
La Á lâm vào hồi ức.
- Việc không xong chính là... Chúng ta tuy rằng không thường tiến nhập vào, nhưng cũng tiến vào nơi xung quanh đều là tam giai, tứ giai ma thú. Lấy tình huống của ta lúc đó, đừng nói là ma thú... Sợ rằng tùy tiện chọn một đầu dã thú thôi cũng đủ lấy đi mạng nhỏ của ta rồi.
La Á có chút khổ sáp nói.
- Mùi máu tươi nồng nặc hấp dẫn ma thú xung quanh đều tập trung đến chỗ bọn ta, mà ta lúc đó căn bản không có cách nào di động... Ám Tương thì còn đỡ hơn ta một chút, nhưng mà cũng chỉ là đỡ hơn mà thôi... Nếu như để nàng một mình ly khai thì nàng vẫn có thể bình yên rời đi, nhưng nếu như mang ta theo thì nhất định sẽ liên lụy đến nàng... Lúc đó nàng cũng như ngọn đèn gần cạn dầu, rất có thể sẽ mất mạng cùng với ta.
Lâm Dịch hơi hiểu ra, nói:
- Nàng không muốn một mình ly khai, mà nhất định phải mang theo ngươi?
La Á mang theo bộ dáng tươi cười, kèm theo một tia khổ sáp, ôn nhu nói:
- Đúng vậy... Quả thật là một nha đầu quật cường, rõ ràng bản thân mình ốc không mang nổi mình ốc, còn cứ cố gắng cứu kẻ sắp chết như ta...
Lâm Dịch lúc này đã hiểu ra hoàn toàn... Cảm tình giữa La Á và Ám Tương là từ trong hoạn nạn mà sinh ra, cũng khó trách sau đó vì sao trong cuộc sống, Ám Tương nói gì La Á nghe theo cái đấy... Nói như vậy tức là trong lòng hắn lúc nào cũng mang theo giây phút cảm động năm xưa sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch nhẹ nhàng thở ra một hơi... Cảm tình chân chính đều là từ trong hoạn nạn sinh ra. Thảo nào mà lại có câu "Hoạn nạn thấy chân tình.
quả thật là không sai chút nào.
Có người nói "Phu thê như chim liền cành, khó khăn đến đều tự mình bay đi.
.. Câu này không thể nói là hoàn toàn sai lầm nhưng nếu như thực sự là như vậy hoàn toàn thì cũng không còn là ái tình nữa rồi... Nó thực sự là "Giao tình" và "Tương liên" kết hợp cùng một chỗ phải không?
- Ngươi thực sự rất hạnh phúc.
Lâm Dịch cười nói.
La Á lộ ra vẻ thỏa mãn cười cười, hơi gật đầu, sau đó hắn lại quay đầu nhìn ánh trăng, không nói thêm gì nữa.
Hai người lúc này đều không nói gì, tĩnh mịch cảm thụ ánh trăng... Xưa nay La Á luôn tùy tiện, vậy mà tại giờ khắc này lại lộ ra sự an tĩnh vô cùng.
Kỳ thực thì loại cảm giác an tĩnh này không nhất thiết phải cùng với thê tử thì mới xuất hiện, cùng với những hảo huynh đệ tốt nhất cũng có thể làm nảy sinh ra cảm giác này.
- Ngươi cũng chuẩn bị rời đi sao?
La Á đột nhiên không đầu không đuôi mở miệng hỏi.
Lâm Dịch hơi run lên một chút, lập tức hơi gật đầu nói:
- Đúng vậy... Ngày mai ta rời đi.
La Á trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau hắn mới nhẹ nhàng nói:
- Tuy rằng không muốn nói, nhưng mà quả thực là ngươi và ta đã là người của hai thế giới khác nhau. Ngươi cũng có những chuyện tình cần phải làm cho riêng mình... Chỉ có điều mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, La Á ta vẫn vĩnh viễn coi ngươi là người huynh đệ tốt nhất của ta.
La Á quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch run lên nhè nhẹ trong lòng, lập tức lại lộ ra bộ dáng tươi cười:
- Cái gì mà không cùng một thế giới? Lâm Dịch ta có bằng hữu không nhiều lắm, huynh đệ lại càng thiếu... Ngươi chính là huynh đệ của ta.
La Á lộ ra bộ dáng tươi cười, lập tức hét lớn một tiếng:
- Uống.
Vừa nói xong hắn lại nhấc lên một vò rượu.
Lâm Dịch cũng cười cười, cầm lên một vò rượu.
Từng tiếng cười ha hả vang lên, hai người uống hết vò rượu này đến vò rượu khác, rồi lại cùng nhau tán gẫu, phá lên cười.
Dưới ánh trăng, hai tên nam nhân ôm lấy quá khứ mà suy tư, rồi lại không để ý gì mà cười lớn...
Một đêm dài không ngủ, sáng sớm hôm sau Lâm Dịch mới chợt đứng lên.
Ngân mang trong tay hắn lóe lên, trên bàn tay đã xuất hiện thêm một thanh trường kiếm.
Sắc mặt La Á nhất thời trờ nên khiếp sợ.
- Cái này... Đây là...
Lấy năng lực của hắn, đương nhiên là không khó để nhận ra năng lực cường đại của thanh trường kiếm này... Cỗ uy năng kia, căn bản hắn không thể trực tiếp đón đỡ.
- Cao như núi, rộng như biển.
Lâm Dịch trở tay hướng thanh trường kiếm về phía La Á.
La Á ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, có chút không thích ứng kịp.
- Đây là ngươi...
Lâm Dịch nhe răng cười, đột nhiên nói:
- Ngày hôm qua khi Ám Tương nói chuyện với ta, trong mắt vẫn còn một tia do dự, dường như có chuyện cần nói với ta rồi lại thôi. Mà những lời Ám Tương và Tư nhi nói chuyện với nhau lúc chúng ta rời đi ta vẫn nghe được.
- Ngươi cũng đã suy nghĩ giống ta... Ta ở tại đại lục Bạch Đế không thể quá lâu. Thành thực mà nói thì ta rất muốn nhanh chóng trở về Cổ Văn gặp lại Mộng nhi và Linh Lung. Vì vậy ta cũng không có thời gian đi giúp các ngươi giải quyết sự tình gì... Dù sao, ta nghe thấy Ám Tương nói thì ngươi lúc này đối mặt với nan đề, vẫn còn đường lui.
Nói xong, Lâm Dịch cầm thanh trường kiếm trong tay, đưa ra một chút rồi nói tiếp:
- Thanh kiếm này là Hư Thần Khí trên Thiên giới, mặc dù ở trên Thiên giới thì không tính là cái gì nhưng so với loại gọi là Thần khí trên đại lục Bạch Đế thì cao cấp hơn rất nhiều, bằng vào năng lực của ngươi thì cũng không phát huy được hết sức mạnh của nó, cũng chỉ có thể phát huy được hai ba phần năng lượng của nó mà thôi. Nhưng như vậy cũng là đủ để trợ lực cho ngươi vượt qua cửa ải khó khăn này rồi.
La Á ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, trừng lớn hai mắt. Tuy vậy nhưng một lát sau hắn vẫn nhíu mày, không có đưa tay tiếp nhận thanh kiếm, vẫn duy trì trầm mặc.
Lâm Dịch cũng trầm mặc nhìn La Á, cũng không nói gì, vẫn giữ nguyên động tác của mình.
Một lúc lâu sau, La Á mới phát ra một tia khổ sở, tươi cười nói:
- Cảm tạ ngươi.
Nói xong, hắn tiếp nhận lấy thanh trường kiếm trong tay Lâm Dịch.
Một cỗ linh lực mãnh liệt dâng trào từ thân kiếm dũng mãnh tiến vào trong cơ thể La Á... Con mắt La Á nhất thời mở trừng trừng... Chỉ là nắm trong tay thôi La Á cũng có thể cảm nhận được uy năng của thanh kiếm này lớn đến mức nào... Nếu khi hoàn toàn bộc phát ra thì hắn cũng thực sự không dám tưởng tượng năng lượng sẽ khổng lồ đến mức nào.
Hư thần khí tuyệt đối sẽ không bình thường trên Thiên giới như lời Lâm Dịch vừa nói... Tuy rằng không phải là binh khí đỉnh phong trên Thiên giới nhưng cũng cực kỳ hiếm có. Phải biết rằng cường giả Ngưng Thần kỳ đa phần cũng chỉ sử dụng Hư thần khí mà thôi, điều đó có thể tưởng tượng được.
Tuy vậy nhưng Hư thần khí trên người Lâm Dịch thực ra cũng có không ít... Trong Loạn Tinh Hải, hắn đã giết không ít cường đạo, cướp được từ trên người bọn họ không ít Hư thần khí, thanh trường kiếm này chất lượng cũng chỉ là trung đẳng mà thôi.
Không cần phải nói đến những loại Hư thần khí tốt hơn làm gì, như thanh trường kiếm Hư thần khí này đã là cực hạn tối đa để La Á có thể sử dung. Nếu như dùng Hư thần khí chất lượng cao hơn thì ngược lại La Á lại không có năng lực sử dụng.
Lâm Dịch lộ ra dáng vẻ tươi cười, cũng không truy vấn xem La Á đến tột cùng là gặp phải nan đề là gì, nói:
- Thanh Hư thần khí này hiện nay còn chưa nhận chủ. Vì vậy năng lượng bên trong sẽ làm ngươi có điểm khó chịu, lấy máu nhận chủ thì sẽ điều khiển dễ dàng hơn một chút.
Nói xong, ngân mang trong tay Lâm Dịch lóe lên, xuất hiện thêm một khỏa nội đan yêu thú màu xanh, đưa cho La Á rồi nói:
- Đây là nội đan của tam giai yêu thú trên Thiên giới. Bằng vào nó, ngươi chỉ cần bế quan một đoạn thời gian hẳn có thể đạt tới trình độ Đại tinh vị.
Nói xong hắn lại đưa viên nội đan cho La Á.
La Á lại tiếp tục mở to hai mắt ra nhìn... Cũng không biết phải nói gì bây giờ, một lúc lâu sau, La Á mới thở ra một hơi thật dài, nhãn thần hắn nhìn Lâm Dịch có chút cổ quái. Một lát sau hắn mới bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Xem ra, muốn đuổi kịp ngươi thực sự là nửa phần khả năng cũng không có.
← Ch. 663 | Ch. 665 → |