← Ch.074 | Ch.076 → |
Một chữ mà Lâm Dịch nói ra, mỗi chứ giống như tiếng sấm nổ mạng vang vọng ra bốn phía, cùng lúc đó, sát khí khổng lồ từ trong cơ thể của Lâm Dịch bộc phát ra, bao trùm toàn bộ thành thị này!
Sóng âm khổng lồ lan tràn ra toàn bộ cái thành thị vốn không lớn này, mà sát khí, giống như cuồng phong, trong ánh mắt của tất cả mọi người hiện ra thần sắc sợ hãi, mặt trời giữa trưa hiện giờ, đột nhiên không còn ánh sáng chói mắt nữa.
Lâm Dịch cũng không biết, nhưng kỳ thật, một gã chiến sĩ Lục cấp, trên đại lục tuy không tính là đỉnh cấp, nhưng tuyệt đối là cường giả nhất lưu, thử nghĩ, một gã cường giả Thất cấp đi tới trước mặt của một tên quan viên chấp hành cao nhất của một tỉnh, tên quan viên đó cũng phải dùng lễ đối đãi, tuy cường giả Lục cấp yếu hơn cường giả Thất cấp nhiều, nhưng cường giả Lục cấp cũng tuyệt đối không thẹn với danh tiếng cường giả.
Ban đầu ở trong học viện thì có lẽ không có loại cảm giác này... Nhưng kỳ thật Ngụy Kiếm, Sơn Lực, Diệp Kai, Diệp Linh, tùy tiện đi ra một người, cũng là tồn tại đỉnh cấp trên đại lục, mà Lâm Dịch tu hành trong rừng rậm hai năm, thực lực của hắn kỳ thật cũng sớm đủ để phá vỡ Kinh Môn chỉ thiếu khuyết ấn ký đột phá Kinh Môn mà thôi, hắn tuyệt đối không thẹn là chiến sĩ Lục cấp mạnh nhất a.
Mà lúc này, trong cái thành thị nhỏ này, sắp sửa gặp phải lửa giận của một chiến sĩ Lục cấp cường đại.
Trong một nơi hẻo lánh của thành thị, một đoàn người vốn đang tràn ngập trong cảm xúc hưng phấn, sau khi nghe lời nói của Lâm Dịch lan tràn ra khắp thành thị, bỗng nhiên sắc mặt đại biến.
- Đại... Đại ca, đây là...
Ánh mắt một gã thanh niên lộ ra biểu hiện kinh hãi.
Đây là một căn phòng rách nát, trong phòng lộ ra khí tức âm u, mà ánh sáng từ các vách tường lọt vào trong phòng, mơ hồ có thể thấy rõ bên trong yên tĩnh.
Trong phòng ước chừng có bảy tám chục người, xem các ăn mặc của bọn họ, cùng Liệp Ma Giả bình thường không có gì khác nhau, nhưng nếu mượn ánh mặt trời thì có thể nhìn thấy trên quần áo có dính máu, hiển nhiên là vừa giết ma thú, hoặc là giết người.
Mà một cái ghế ở tận cùng trong phòng này, một gã trung niên với gương mặt tái nhợt ngồi ở trên ghế.
m thanh của Lâm Dịch đương nhiên hắn có nghe thấy, nương theo âm thanh là sát khí khủng bố, lập tức một cổ hàn ý bao trùm toàn bộ tâm tình của hắn... Thực lực quá kinh người!
Nhưng mà hắn vẫn không nói gì, nhìn đám người bên cạnh đang hoảng sợ khiếp đảm vì nghe âm thanh này truyền ra.
- Đại ca... Lần này chúng ta, hình như chọc phải người không nên chọc rồi.
Người nọ nghe vậy, lập tức giận tím mặt, một cái tát đánh mạnh qua, lập tức đánh ngã cái tên vừa nói.
- Sợ cái gì? Hắn làm sao biết chúng ta làm?
Tên đại ca kia hung hăng nói ra, trong đầu vẫn không khỏi nhớ tới thân ảnh gầy gò lúc ở trong Liệp Ma công hội... Mà những khỏa ma hạch lục cấp kia chính là chứng minh sự cường đại của đối phương.
Nguyên lai, tên đại ca này đúng vào lúc Lâm Dịch tiến vào Liệp Ma công hội bán ma hạch, hắn cũng là một trong mấy người ở trong đám người ở đó, thời điểm nghe Lâm Dịch yêu cầu sáu cái Kim Hành tạp không ký danh, đại não của hắn chuyển động, bởi vì mục đích của không ký danh tạp, chính là tặng người.
Tuy hắn cũng không phải là không nghĩ tới người Lâm Dịch tặng chính là một cường giả, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia may mắn, sau khi Lâm Dịch rời khỏi, hắn cũng theo sau.
Lâm Dịch không có chút kinh nghiệm giang hồ nào, đương nhiên không có khả năng phát giác ra được khả năng tiềm hành theo dõi chuyên nghiệp của hắn.
Lâm Dịch không chút phòng bị đi ra ngoài cửa thành, càng không chút cố kỵ mà giao Kim Hành tạp cho Lôi Cách. Mà bởi vì sợ phiền toái, Lâm Dịch cũng không có lưu lại ở cửa thành, đây chính là điều mà hắn hưng phấn nhất.
Bí mật liên lạc với tất cả thủ hạ của mình, phái hai tên cơ linh đi theo sau lưng Lâm Dịch, mà hắn thì âm thầm giám thị bọn người Lôi Cách ở cửa thành.
So sánh với Lâm Dịch không có chút kinh nghiệm giang hồ nào, Lôi Cách đương nhiên là người từng trải. Thời điểm hắn nhận được Kim Hành tạp của Lôi Dịch, hắn cũng đã biết rõ phiền toái, nhưng hắn không muốn nói cho Lâm Dịch, nguyên nhân, chính là vì Lâm Dịch không muốn phiền toái.
Thấy Lâm Dịch rời đi, Lôi Cách cân nhắc một lúc sau, cũng an bài tất cả mọi người leo lên Ước Ba Long, liền bay ra ngoài thành, kỳ thật đây chỉ là mưu kế mà thôi. Lôi Cách phi thường tinh tường, nhóm người mình đạt được nhiều tiền như vậy, khẳng định là sẽ bị người khác ngấp nghé. Nếu như lúc này tiến vào trong thành đổi tiền, bọn họ có khả năng sẽ bị người ta giết chết trong thành thị! Bởi vậy kinh nghiệm, lão đại Lôi Cách quyết định dụ dỗ đám người kia trước, thời gian ngắn như vậy, Lôi Cách không tin có là người chuẩn bị giết hắn. Cho nên thừa lúc Ước Ba Long ra khỏi thành, ý định tìm một nơi an toàn ở dã ngoại, chờ trời tối đen. Sau đó nhờ một đám thợ mỏ tin cậy đi suốt đêm vào trong thành, đem tiền phân thành bốn trăm phần và rời đi. Dù sao, bọn họ cũng không có khả năng vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Về phần nói trực tiếp rời đi... Thực vật và nước trên Ước Ba Long đã tiêu hao cũng đã gần hết rồi, rời khỏi tiểu thành này, cũng không biết có thể đi bao xa, có thể không chống đỡ được bao lâu, hắn không dám tùy tiện mạo hiểm.
Nhưng mà Lôi Cách đã đánh giá thấp quyết tâm của tên lão đại, nhìn thấy bọn người Lôi Cách cưỡi Ước Ba Long rời đi, tên lão đại này phi thường thất vọng... Nhưng hắn vẫn không cam lòng phái người theo sau... thời điểm bọn họ đi vòng vèo, lại phát hiện bọn người Lôi Cách hạ xuống.
Chuyện sau đó không cần nhiều lời, tám mươi mốt tên chiến sĩ nhất cấp nhị cấp, đối phó bốn trăm người yếu đuối không tấc sắt trong tay... Đó chính là đồ sát, chỉ trong nửa canh giờ, tất cả mọi người bị bọn chúng đồ sát không còn một ai, sau khi xác định không lưu lại người sống, lục tìm được Kim Hành tạp, bọn chúng từ rời đi, lục tục ngo ngoe trở lại nội thành... Tất cả như trong tưởng tượng của bọn chúng, không có chút sai sót nào.
← Ch. 074 | Ch. 076 → |