Vay nóng Homecredit

Truyện:Dược Thần - Chương 1193

Dược Thần
Trọn bộ 1687 chương
Chương 1193: Thiếu gia, Khắc Lôi Nhã thích ngươi rồi! (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1687)

Siêu sale Lazada


Trong ấn tượng của Kiệt Sâm, Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ mặc dù là lão giả râu tóc hoa bạch, nhưng là bởi vì tu vi đáng sợ kia của hắn mà khuôn mặt gầy gò vẫn còn chút sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, trên người làm cho người ta một loại cảm giác sinh cơ phồn vinh mạnh mẽ. Nhưng mà hôm nay lão giả này tóc trắng xoá, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, phảng phất một lão nhân sắp gần đất xa trời, cảm thụ không đến nửa điểm sức sống cùng sinh cơ.

Từ Thất Tinh Hải Cấm mà về tới bên trên đại lục, đám người Kiệt Sâm cũng đã sớm biết Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ tại Đại lục thí luyện chi địa bị bốn người Ngả Kim Sâm tháp chủ vây công, rồi sau đó bị thương đào thoát. Nhưng mà đám người Kiệt Sâm không có nghĩ đến thương thế trên người Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ đã nghiêm trọng đến loại tình trạng này.

Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ thân là cửu giai cao cấp Sinh Mệnh Hệ Thánh Linh sư, thậm chí ngay cả trạng thái tinh khí thần của bản thân đều không thể bảo trì, đây là dạng thương thế nghiêm trọng như thế nào?

- Bỉ Tư Pháp Mỗ?

Trong hư không, mấy người Khang Bá Ba Kỳ Thánh chủ ngay từ đầu cũng đều sững sờ, bất quá sau một khắc thì nhịn không được ha ha phá lên cười:

- Bỉ Tư Pháp Mỗ, thương thế của ngươi thành cái bộ dáng này rồi, lại vẫn dám xuất hiện tại nơi này. Ở thí luyện chi địa bị ngươi chạy thoát, lúc này đây chẳng lẽ ngươi cho rằng tánh mạng bổn nguyên bị tổn thương, ngươi còn có thể trốn được khỏi công kích của chúng ta.

Từng đạo linh lực màu vàng đất quanh quẩn trên thân thể của Khang Bá Ba Kỳ Thánh chủ, chiến phủ trong tay giơ lên cao, trong đôi mắt hắn toát ra sát ý sôi trào:

- Vì mấy tiểu bối, ngươi thậm chí ngay cả mạng cũng không muốn rồi, thật không biết nói ngươi vĩ đại hay là ngu xuẩn.

- Hừ, Khang Bá Ba Kỳ, cho dù ta bị thương cũng không phải một mình ngươi có thể đánh chết.

Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ lạnh lùng lên tiếng, thần sắc nghiêm túc và trang trọng.

- Thật sao? Tốt, ta đây muốn nhìn, thân là Linh Dược Sư Tháp chủ, thực lực bây giờ còn thừa lại mấy phần.

Khang Bá Ba Kỳ Thánh chủ dữ tợn cười ra tiếng.

- Bỉ Tư Pháp Mỗ, ngươi...

Mạch Khắc Cách Lôi Địch cùng Lôi Âu Na ở bên cạnh bởi vì Bỉ Tư Pháp Mỗ xuất hiện mà tạm dừng giao thủ cũng giật mình nhìn sang hắn. Chuyện tình Bỉ Tư Pháp Mỗ tại đại lục thí luyện chi địa bị bốn người Ngả Kim Sâm tháp chủ mai phục, mấy người cũng đều từng nghe nói, nhưng lại thật không ngờ, Bỉ Tư Pháp Mỗ lại tổn thương đến trình độ này.

- Kiệt Sâm, Lam Nguyệt Cổ Sâm, chư vị, các ngươi đi mau, tại đây do ba người chúng ta đến cản phía sau, chỉ cần Bỉ Tư Pháp Mỗ ta ở nơi này thì thì không ai có thể làm bị thương các ngươi.

Sắc mặt Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ đạm mạc, trong đôi mắt mang theo một tia kiên quyết, dù chết cũng không lùi.

Hắn biết rõ tình huống thân thể của mình đã nghiêm trọng đến cái tình trạng gì rồi, nhưng là vì cứu hi vọng tương lai của Linh Dược Sư Tháp, hắn không có chút do dự nào, cho dù là trả một cái giá lớn là cả tánh mạng mình.

- Chuyện này...

Trong hư không, đám người Kiệt Sâm đều do dự một chút.

- Lôi Nặc, Kiệt Sâm, các ngươi đi mau, dùng thực lực của mọi người ở tại chỗ này cũng vướng víu, chẳng những không giúp được gì, ngược lại sẽ để cho mấy người Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ thời điểm chiến đấu phân tâm khiến họ gặp nguy hiểm.

Vưu Lợi Á khóe miệng mang đau lòng nhìn sang Kiệt Sâm và mọi người toàn thân vết thương chồng chất lo lắng lên tiếng.

... Kiệt Sâm, chúng ta đi thôi.

Trong hư không, Lam Cổ Nguyệt Sâm cùng Tạp Tắc Nỗ Tư nhao nhao lên tiếng.

- Muốn đi? Các ngươi một kẻ cũng không thể đi.

Khang Bá Ba Kỳ Thánh chủ gào thét, thân hình như là thiểm điện phóng về phía đám người Kiệt Sâm. Cự Phủ trong tay hắn vung vẩy, linh lực thổ nguyên tố đáng sợ tập trung muốn xuất thủ với mọi người.

Oanh!!!

Nhưng mà không đợi Khang Bá Ba Kỳ Thánh chủ tụ tập đủ linh lực thổ nguyên tố, Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ thủy chung lạnh lùng nhìn chăm chú Khang Bá Ba Kỳ sau một khắc dĩ nhiên đã ngăn cản Khang Bá Ba Kỳ.

- Khang Bá Ba Kỳ, đối thủ của ngươi là ta.

- Muốn chết!

Khang Bá Ba Kỳ gào thét, trực tiếp hướng về phía Bỉ Tư Pháp Mỗ một búa bổ tới.

Mà Bỉ Tư Pháp Mỗ thì không chút bối rối, Sinh Mệnh Linh Trượng trong tay vung vẩy kiên quyết nghênh đón công kích của Khang Bá Ba Kỳ.

Ầm ầm!

Trong hư không, linh lực đáng sợ nổ tung. Hai người lúc này chiến với nhau, cùng lúc đó ở bên cạnh, Mạch Khắc Cách Lôi Địch cùng Lôi Âu Na, cũng lại lần nữa cùng Ngả Kim Sâm tháp chủ cùng với Tư Đặc Lý Nhĩ Thánh chủ giao chiến cùng một chỗ. Mấy người một phương chặn đánh giết đám người Kiệt Sâm, một phương khác ngăn cản, một bước cũng không nhường, giết tới khó phân thắng bại.

- Vưu Lợi Á, ngươi cũng mau đi cùng chúng ta... Lên đi.

Trong tiếng nổ vang đáng sợ, Lôi Nặc lôi kéo tay của Vưu Lợi Á, hắn lo lắng lên tiếng.

Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tụ tập tại trên người Vưu Lợi Á, chỉ chờ nàng lên tiếng sau đó sẽ rời đi.

Vưu Lợi Á mang trên mặt do dự, nhưng mà sau khi cảm nhận được ánh mắt thâm tình của Lôi Nặc, trong mắt mắt của nàng toát ra một tia kiên quyết. Hàm răng trắng noãn khẽ cắn, trong lòng hạ quyết tâm.

- Được!

Vưu Lợi Á quả quyết lên tiếng, lôi kéo tay Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm chuẩn bị cùng mọi người rời đi.

Nhưng mà đúng lúc này:

- Vưu Lợi Á, ngươi muốn đi đâu?

Một đạo thanh âm đạm mạc lãnh diễm đột nhiên vang lên trong thiên địa.

Đạo thanh âm này cũng không lớn, hơn nữa cũng không có ẩn chứa tình cảm gì đặc thù, nhưng mà Kiệt Sâm và tất cả mọi người ở đây nghe đạo thanh âm này thì thân thể không tử chủ được mà run rẩy. Phảng phất như trong thanh âm đó có một loại ma lực thần kỳ.

Mà Lôi Nặc ở bên cạnh Vưu Lợi Á nghe thấy âm thanh này thì toàn thân chấn động, nguyên bản khuôn mặt hắn bởi vì bị thương mà tái nhợt thì bây giờ thoáng chốc trắng bệch. Phảng phất thanh âm kia giống như ma quỷ, trong đôi mắt lưu chuyển sự sợ hãi vô cùng, thân thể không tự kìm hãm được mà run rẩy.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều đem ánh mắt nhìn phía phương hướng thanh âm kia truyền đến.

Tầm mắt của mọi người xuất hiện một nữ tử tóc dài màu đỏ, khoác trên người trường bào hỏa hồng sắc đang đạp trên hư không chậm rãi đi tới.

Cước bộ của nàng nhẹ nhàng chậm chạp phảng phất đặt chân trên mặt nước. Mỗi một bước rơi xuống, hư không đều dàng dạng xuất hiện từng đạo rung động rất nhỏ, dung mạo của nàng tuyệt mỹ dáng vẻ ngàn vạn, dáng người thướt tha mềm mại. Toàn thân tản ra một cỗ mị lực đặc biệt, hai cái đồng tử giống như nước hồ trong vắt đạm mạc nhìn Vưu Lợi Á bên trong đám người, thần tình lạnh nhạt.

Trên người của nàng cũng không có khí tức khủng bố tán dật làm cho người ta không có cảm giác cường đại, nhưng mà dung mạo tuyệt mỹ của nàng thì để cho tất cả mọi người đều rung động, đây là một tác phẩm nghệ thuật của thiên nhiên làm cho người cảm giác hít thở không thông, ngũ quan phối hợp đến tuyệt hảo làm cho người ta hãm sâu trong đó, không cách nào tự kềm chế.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1687)