← Ch.1387 | Ch.1389 → |
- Phong hệ áo nghĩa – Điệp Ảnh Thập Tam Kiếm!
Trong hư không lập tức xuất hiện kiếm ảnh đầy trời, kiếm ảnh giống như sóng biển một tầng lại một tầng cuồn cuộn tràn đến, nhanh như thiểm điện oanh thẳng về hướng viên cầu xúc tu kia.
- Oanh...
Thanh âm oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, thân hình Hán Mật Nhĩ Đốn bị đẩy ra, mà viên cầu xúc tu xuất hiện thật nhiều vết thương rậm rịt, nhưng không đợi trong lòng hắn kịp mừng rỡ, vô số xúc tu nhúc nhích, quang mang chợt sáng, miệng vết thương chậm rãi khép lại sau đó hoàn toàn khôi phục như trước.
- A...
Sắc mặt Hán Mật Nhĩ Đốn một mảnh tro tàn, hoàn toàn mất đi thần thái.
Một kích vừa rồi đã là một trong những công kích mạnh nhất của hắn, nổi danh là công kích lăng lệ ác liệt, nhưng ngay cả một tầng tận cùng bên trong viên cầu xúc tu cũng không thể phá vỡ, hơn nữa miệng vết thương chỉ trong chớp mắt liền có thể khép lại, làm cho Hán Mật Nhĩ Đốn hoàn toàn tuyệt vọng.
- Kiệt Sâm, thực xin lỗi, liên lụy ngươi rồi!
Hán Mật Nhĩ Đốn nhìn Kiệt Sâm cười khổ, hắn thật không ngờ còn có ba đầu bạch tuộc quái thú tiềm phục dưới sông nên đã đem Kiệt Sâm bị liên lụy đi vào.
- Có chút ý tứ, Hán Mật Nhĩ Đốn, theo sát ta!
Ở bên cạnh vẫn luôn yên lặng quan sát, Kiệt Sâm vẫn chưa ra tay nhưng đột nhiên cười lạnh nói.
- Ân?
Hán Mật Nhĩ Đốn sững sờ, sau một khắc hắn nhìn thấy hắc sắc trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm bỗng nhiên lật ra nhắm ngay tầng màng thịt đang đè ép tới chém qua một kiếm.
- Thế nào...
Hán Mật Nhĩ Đốn không khỏi giật mình thầm nhủ:
- Thần Phong Thánh Kiếm của ta là nguyệt giai linh khí sắc bén tới cực điểm, hơn nữa phong hệ áo nghĩa của ta có tính công kích đặc thù, như vậy còn chưa thể phá vỡ tầng thịt này của quái vật bạch tuộc, Kiệt Sâm lại muốn dùng trọng kiếm thô to kia phá vỡ tầng thịt này hay sao, nói đùa gì vậy?
Trong lòng Hán Mật Nhĩ Đốn không khỏi nghi hoặc, nhưng chỉ sau một khắc ánh mắt của hắn lập tức ngây ngốc.
Hắc sắc trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm chém ra, một đạo hắc sắc kiếm ảnh trực tiếp xuất hiện trong hư không chém lên tầng thịt khủng bố trước mặt, dưới công kích kinh khủng của Kiệt Sâm, phàm là những nơi hắc sắc trọng kiếm lướt qua những xúc tu kia đều lập tức đứt gãy.
- Oanh!
Thanh âm oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, thịt vụn vẩy ra tứ tán đầy trời, thân hình Kiệt Sâm tiến về phía trước, hắc sắc trọng kiếm trong tay hóa thành vô số ảo ảnh đem Kiệt Sâm bao bọc thành một hắc sắc viên cầu, trực tiếp nghiền áp về phía trước.
- Phốc...
Phảng phất như cối xay cắt ngang qua vô số khối thịt, vô số xúc tu vỡ vụn thành thịt nát đầy trời, chỉ nghe thanh âm tiếng rống thảm thiết thê lương vang lên, viên cầu xúc tu kinh khủng trực tiếp bị đánh thủng một thông đạo đường kính vài thước thông ra bên ngoài.
Xúc tu vốn đan xen bao thành viên cầu nhục thịt kín kẽ nghiêm mật không ngừng đè ép về hướng hai người lại bị đánh thủng điên cuồng vung vẩy, lập tức tản ra, lại chia thành bốn đầu bạch tuộc quái thú, hai con ngươi khát máu tràn ngập sợ hãi cùng phẫn nộ nhìn qua Kiệt Sâm.
- Hừ!
Kiệt Sâm hừ lạnh, thân ảnh hóa thành một đạo ngũ sắc thần hồng nhắm ngay một đầu bạch tuộc quái thú hung hăng bổ tới.
- Sưu! Sưu! Sưu!
Trong đôi mắt đầu bạch tuộc quái thú mang theo nỗi kinh sợ đem xúc tu đầy trời chắn ngay trước mặt của mình ý đồ ngăn chặn công kích của Kiệt Sâm nhưng chỉ vô dụng, giống như rơi vào dầu sôi, xúc tu lập tức bị đứt gãy tan chảy, hắc sắc trọng kiếm trực tiếp bổ thẳng vào đầu bạch tuộc quái thú.
- Bành!
Phân nửa đầu bạch tuộc quái thú bị chấn thành bột phấn, máu tươi phun tung tóe, thân thể khổng lồ vô lực rơi xuống mặt sông phát ra tiếng nổ vang cực lớn.
- Hống...
Thân hình Kiệt Sâm liên tục chớp động, hướng ba đầu bạch tuộc còn lại phát động công kích mãnh liệt.
Ba đầu bạch tuộc quái vật căn bản không dám ngăn cản vội vàng nhảy vào trong sông, trong quá trình lẩn trốn một đầu bạch tuộc lại bị Kiệt Sâm đánh gục, máu tươi phun trào như suối.
Hai đầu quái thú còn lại nhảy vào trong nước lập tức trầm xuống, nhưng Kiệt Sâm còn chưa chịu buông tha, giống như sấm sét bay thẳng xuống dưới, tay phải vung hắc sắc trọng kiếm hung hăng nện xuống mặt sông, toàn bộ mặt sông vọt lên một đạo cột nước trùng thiên, một cỗ ba động vô hình truyền luôn xuống đáy nước.
- Ngũ hành sinh diệt, hủy thiên diệt địa!
Một tiếng gầm rú thê lương từ trong sông truyền ra, máu tươi chậm rãi tràn lên, ngay sau đó thi thể một đầu bạch tuộc khổng lồ nổi lên mặt nước, không còn chút sinh cơ, sau đó lại chìm trở xuống hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng.
- Chạy thoát một con, xem như ngươi may mắn!
Kiệt Sâm hừ lạnh một tiếng nhanh chóng bay ngược lên không, đi tới trước mặt Hán Mật Nhĩ Đốn đang đứng há hốc mồm.
- Kiệt Sâm, ngươi...
Vẻ mặt Hán Mật Nhĩ Đốn tràn ngập vẻ khó thể tin, toàn thân run rẩy trong miệng lắp bắp nhưng không nói ra được một lời.
Bạch tuộc quái thú đáng sợ thế nào Hán Mật Nhĩ Đốn đã tự mình thể nghiệm qua, với thực lực thánh linh sư trung cấp của hắn ngay cả một con cũng không đánh thắng, chỉ có thể vừa đánh vừa chạy, thế nhưng Kiệt Sâm trong chớp mắt đánh chết ba con, làm Hán Mật Nhĩ Đốn thật không dám tin tưởng vào ánh mắt của mình, loại trùng kích mãnh liệt này làm cho hắn hoàn toàn ngây ngốc.
- Hán Mật Nhĩ Đốn, chúng ta đi thôi, nơi này vẫn còn thật nguy hiểm!
Kiệt Sâm liếc mắt nhìn hắn, hướng bờ sông cách đó không xa bay đi.
Lúc trước nhìn bốn đầu bạch tuộc quái thú có vẻ cường đại, kỳ thật chỉ tương đương với đầu quái vật sa ngư, nhiều nhất chỉ có thực lực cửu giai trung cấp đỉnh phong, đối với thánh linh sư trung cấp bình thường như Hán Mật Nhĩ Đốn thật khó có thể đối kháng, nhưng đối với Kiệt Sâm mà nói cũng không đáng là gì.
Phải biết rằng lúc ở Thiên Hải đại lục, Kiệt Sâm có thể đánh chết được Thần Diệt Cốc lão tổ tông Đan Ni Nhĩ Tư là cửu giai cao cấp đại thành cường giả, hôm nay trở lại Linh Dược Sư Tháp suốt nửa năm tu luyện, thực lực so sánh với lúc ấy đã tiến bộ không biết bao nhiêu, chỉ cần không phải linh thú vượt hơn cao cấp cửu giai cũng sẽ không tạo thành bao nhiêu nguy hiểm đối với hắn.
Sau khi đánh chết ba đầu bạch tuộc quái thú, Kiệt Sâm cùng Hán Mật Nhĩ Đốn cũng không tiếp tục gặp phải nguy hiểm gì, hai người rất nhanh đã qua sông đi tới bờ bên kia.
- Đa tạ ân cứu mạng của Kiệt Sâm huynh đệ, tại hạ suốt đời khó quên, vô cùng cảm kích!
Đi lên trên bờ, Hán Mật Nhĩ Đốn hướng Kiệt Sâm cung kính lên tiếng, thần thái vô cùng thành kính, hắn là thánh linh sư trung cấp, qua một khoảng thời gian như vậy đã điều chỉnh lại tốt tâm tình.
Về thực lực của Kiệt Sâm, Hán Mật Nhĩ Đốn chỉ nghe được từ một ít truyền thuyết, chỉ biết rõ hắn là một thiên tài, thực lực phi phàm, từng tự tay đánh chết Linh Sư Tháp Lạp Đạt Mạn Địch Tư trưởng lão, cùng vài tên thủ hộ giả của Thần Phong đế quốc.
Nhưng Lạp Đạt Mạn Địch Tư là cửu giai trung cấp, mà dưới sự trợ giúp của tổ thiên tài sáu người vây khốn nên Kiệt Sâm mới đánh chết được hắn, còn vài tên thủ hộ giả Thần Phong đế quốc nghe nói là Kiệt Sâm dẫn phát thiên kiếp pháp tắc quỷ dị mới có thể đánh chết, bởi vậy trong lòng Hán Mật Nhĩ Đốn vẫn chỉ xem Kiệt Sâm là một thánh linh sư cửu giai trung cấp bình thường mà thôi.
← Ch. 1387 | Ch. 1389 → |