← Ch.1537 | Ch.1539 → |
Nhưng một màn khó thể tin liền xảy ra, đối diện mười ba hạ vị linh thần thay nhau oanh tạc, Lam Nguyệt Cổ Sâm đều cắn chặt răng, thân thể run rẩy nhưng vẫn có thể ngăn chặn được xuống dưới.
- Đây là...
Nhìn thấy thần thụ hư ảnh, Bố Lạc Khắc Tác Mỗ vốn đang lãnh đạm tựa hồ không thèm để ý hết thảy đột nhiên trong đôi mắt toát ra hào quang khó thể tin, sau một khắc như nghĩ tới điều gì, một nỗi vui mừng khó tả từ trong mắt hắn bắn ra, vẻ mặt mừng rỡ tràn ngập trên khuôn mặt của hắn.
- Thánh Tộc nhân, không ngờ trên Tư Đặc Ân đại lục lại có một Thánh Tộc nhân, thật khó tin, chẳng lẽ lão thiên gia muốn chiếu cố Bố Lạc Khắc Tác Mỗ ta sao?
Bố Lạc Khắc Tác Mỗ kích động tới mức toàn thân đều run rẩy.
- Các ngươi lui ra!
Bố Lạc Khắc Tác Mỗ quát lạnh, khí tức cường đại từ trên thân thể hắn phóng thích, đem mười ba hạ vị linh thần vây khốn năm người Lam Nguyệt Cổ Sâm chấn khai, đồng thời tay phải duỗi ra hung hăng trảo nhiếp về hương Lam Nguyệt Cổ Sâm.
- Thánh Tộc nhân, ngoan ngoãn cho ta bắt lấy ngươi để ta trùng kích trở thành Tinh Diệu thiên thần đi...
Trong nội tâm Bố Lạc Khắc Tác Mỗ mừng rỡ điên cuồng.
Oanh long!
Bố Lạc Khắc Tác Mỗ ra tay, trong hư không một thủ ấn khổng lồ xuất hiện, hung hăng chộp lên trên thần thụ hư ảnh trên đỉnh đầu Lam Nguyệt Cổ Sâm.
- Oanh!
Toàn bộ thần thụ hư ảnh bị Bố Lạc Khắc Tác Mỗ trảo nhiếp thoáng chốc rung chuyển, hư ảnh dần dần tiêu tan, bạo tạc nổ tung, không gian chung quanh không ngừng tan vỡ xuất ra từng đạo khe hở không gian thật lớn.
- Phốc xuy...
Trong miệng Lam Nguyệt Cổ Sâm phun ra máu tươi, thần thụ hư ảnh trên đỉnh đầu nàng bị Bố Lạc Khắc Tác Mỗ công kích rốt cục tiêu tán, thủ ấn cực lớn phảng phất như ngọn núi cao bao trùm về hướng Lam Nguyệt Cổ Sâm.
- Đã xong...
Bốn người Phi Ly Á nhìn thấy thủ ấn khổng lồ chụp xuống, lực lượng thượng vị linh thần đáng sợ giam cầm bọn họ ngay trong hư không, căn bản không cách nào nhúc nhích, nỗi tuyệt vọng dâng tràn trong lòng bọn họ.
- Oanh!
Ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cỗ trùng kích vô hình phảng phất như viên đạn pháo từ đằng xa bắn tới nhanh như thiểm điện, hung hăng đụng vào thủ ấn khổng lồ do Bố Lạc Khắc Tác Mỗ dùng thần lực biến ảo.
- Bồng!
Trong tiếng nổ vang cực lớn, cỗ trùng kích vô hình cùng thủ ấn khổng lồ đều bạo liệt ra, biến thành hư vô.
- Ai?
Trong miệng Bố Lạc Khắc Tác Mỗ quát lên chói tai, mạnh mẽ quay người, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn về phương hướng công kích bắn tới.
Xa xa, một hắc sắc thân ảnh nhanh như thiểm điện xuất hiện ngay trước mặt năm người Lam Nguyệt Cổ Sâm, đó là một thanh niên tóc dài màu đen, đôi con ngươi thâm thúy lạnh lùng nhìn chăm chú lên đám người Bố Lạc Khắc Tác Mỗ.
Chính là Kiệt Sâm!
- Kiệt Sâm!
Trong mắt năm người Lam Nguyệt Cổ Sâm đều hiện lên nỗi vui mừng lẫn sợ hãi.
- Kiệt Sâm! Ngươi chính là đại lục đệ nhất thiên tài Kiệt Sâm?
Bố Lạc Khắc Tác Mỗ nhìn qua Kiệt Sâm, ánh mắt quét lên thân thể hắn, đồng thời khóe môi lộ ra dáng tươi cười khinh thường:
- Thực lực quả nhiên không tệ, vậy mà đã đạt tới trung vị linh thần cảnh giới, khó trách ngươi có thể đánh chết Tư Nại Phổ Sa Đặc, bất quá rất đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải Bố Lạc Khắc Tác Mỗ ta, nếu như ngươi lén lút tìm chỗ trốn chúng ta cũng không nhất định có thể tìm được ngươi, không nghĩ tới ngươi dám ngây ngốc lao tới, còn mưu toan cứu người trên tay của ta, cũng được, lần này ta giúp Tư Nại Phổ Sa Đặc báo thù, đem ngươi giết chết cùng một lúc.
- Ah? Thật không? Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta, chỉ sợ ngươi chẳng những không giết được ta, ngược lại tự bản thân còn bị ta giết chết.
Nhìn thân thể tràn đầy vết thương của năm người Lam Nguyệt Cổ Sâm, một cỗ lửa giận vô danh bay lên từ trong đáy lòng Kiệt Sâm, lạnh lùng nhìn qua Bố Lạc Khắc Tác Mỗ.
- Ha ha, giết ta?
Khóe môi Bố Lạc Khắc Tác Mỗ hiện lên tia cười lạnh, chợt không nhịn được cười lên ha hả, tựa hồ như vừa nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười.
- Đây là chuyện cười khôi hài nhất mà ta đã nghe được trong đời này, đã ngươi muốn chết như vậy ta sẽ thành toàn ngươi.
Sau một khắc, ánh mắt Bố Lạc Khắc Tác Mỗ thoáng chốc trở nên vô cùng lăng lệ ác liệt, một đạo linh lực như sóng biển cuộn trào từ trong thân thể hắn phóng lên trời, khí tức đáng sợ lan ra muốn xuất thủ.
- Bố Lạc Khắc Tác Mỗ đại nhân, đối phó với một trung vị linh thần nho nhỏ như vậy căn bản không cần đại nhân ngài động thủ, để thuộc hạ thay ngài giết chết tên Kiệt Sâm này.
Sau lưng Bố Lạc Khắc Tác Mỗ, một gã trung vị linh thần mặc trường bào màu đen đi ra.
Đó là một đại hán có làn da đỏ thẫm, ánh mắt vô cùng dữ tợn, vừa nói chuyện trong tay lập tức xuất hiện một thanh huyết sắc chiến đao, chiến đao dài gần một trượng, toàn thân huyết hồng, phảng phất như là dòng máu chảy xuôi, vô cùng khủng bố.
Đôi mắt to như chuông đồng của đại hán nhìn trừng Kiệt Sâm, phảng phất như nhìn một chú cừu non.
- Kiệt Sâm, Bố La Đặc đại nhân đâu?
Nhìn thấy tình huống nguy cơ, năm người Bỉ Tư Pháp Mỗ khẩn trương nhìn qua Kiệt Sâm.
- Các ngươi lui ra phía sau!
Nhìn đại hán đối diện, Kiệt Sâm không trả lời, vẻ mặt lãnh đạm phất tay cho năm người Bỉ Tư Pháp Mỗ lui ra phía sau.
- Thế nào...
Hành động của Kiệt Sâm lập tức làm cho năm người Lam Nguyệt Cổ Sâm sững sờ, sau một khắc một ý niệm làm bọn họ cảm thấy run rẩy chợt hiện lên trong đáy lòng.
- Chẳng lẽ...một mình Kiệt Sâm trở về thôi sao, Bố La Đặc đại nhân không đến?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng mọi người vốn đang kích động cùng mừng rỡ lại biến thành kinh hãi.
Ngay khi Bố Lạc Khắc Tác Mỗ bọn họ vừa công kích bí cảnh Linh Dược Sư Tháp, Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ đã cho người dùng linh lực truyền tấn báo cho Kiệt Sâm, mục đích muốn Kiệt Sâm thông báo cho Bố La Đặc đại nhân để hắn ra tay giúp đỡ.
Khi nãy bọn họ nhìn thấy Kiệt Sâm đã đến nên lập tức cho rằng Bố La Đặc đại nhân cũng đến, nhưng hiện tại sự thật làm nội tâm bọn họ trầm xuống thật sâu.
- Chết đi!
Đại hán đối diện cũng không màng suy nghĩ của bọn họ, trên mặt lộ ra tia dữ tợn, huyết sắc chiến đao trong tay đột nhiên vung vẩy lên, sau đó mạnh mẽ chém xuống.
Oanh!
Toàn bộ thiên địa phảng phất đều run rẩy lên dưới một kích kia, một đạo huyết sắc quang hồng từ trong huyết sắc chiến đao bỗng dưng phóng lên trời, hóa thành một đạo huyết sắc xích luyện đáng sợ hung hăng đánh thẳng về hướng Kiệt Sâm.
- Huyết Luyện Đao – Đao Trảm Luân Hồi!
Trong miệng đại hán gào thét, từng đợt huyết sắc ba động nhộn nhạo bên ngoài thân của hắn, không ngừng tràn vào bên trong huyết sắc xích luyện.
- Ba ba ba...
Huyết sắc xích luyện được lực lượng gia trì biến thành ngưng thực, phảng phất như một con sông màu đỏ từ trên không trút xuống, khí tức linh lực ngập trời phảng phất như nước lũ bất ngờ bộc phát, tầng tầng tràn xuống dưới, khí tức cường hãn lan tỏa khắp cửu thiên thập địa, chỉ tích tắc toàn bộ thiên địa biến thành một mảnh huyết sắc, mọi người thoáng chốc giống như vừa đi tới cửu u địa ngục, khí tức khủng bố làm tất cả cơ hồ hít thở không thông.
← Ch. 1537 | Ch. 1539 → |