← Ch.1538 | Ch.1540 → |
- Khí tức thật đáng sợ, đây là thực lực trung vị linh thần sao?
Cảm thụ được khí tức phảng phất như ngày tận thế tiến đến, nội tâm năm người Bỉ Tư Pháp Mỗ đều trầm xuống, sau một khắc bọn họ đều muốn vọt lên.
- Kiệt Sâm, chúng ta cùng nhau ra tay ngăn trở hắn!
Bỉ Tư Pháp Mỗ rống to, trong đôi mắt mang theo tia kiên quyết.
Mặc dù trong lời nói của Bố Lạc Khắc Tác Mỗ bọn họ đã biết hiện tại Kiệt Sâm đã tấn cấp trung vị linh thần, nhưng dù sao thời gian chỉ mới mười năm, cho dù tấn cấp thực lực còn chưa sâu dày, bị cường giả Thiên Thần Giới công kích chưa hẳn có thể ngăn cản, bởi vậy mọi người lo lắng an nguy của Kiệt Sâm đều muốn liều lĩnh vọt tới.
- Mọi người thối lui đi, chỉ là một nhóm trung vị linh thần nho nhỏ, cũng muốn giết ta, thật quá buồn cười!
Đúng lúc này Kiệt Sâm đột nhiên mở miệng lên tiếng, hai tay của hắn phất ra hai bên.
Oanh long!
Một cỗ lực lượng cường đại làm năm người Lam Nguyệt Cổ Sâm khó thể chống cự lập tức xuất hiện trên người bọn họ, thân hình của họ tích tắc như bị một bàn tay vô hình nắm lấy bỗng nhiên khựng lại giữa hư không.
Lực lượng cường đại của Kiệt Sâm vừa tán phát ra, năm người lập tức không cách nào nhúc nhích mảy may.
Ngay sau đó Kiệt Sâm cất bước về phía trước, ngũ sắc thần mang từ trong mắt hắn nổ bắn ra ngoài, đâm xuyên qua trời xanh, hắc sắc trọng kiếm sau lưng "choang" một tiếng bay ra, ngũ sắc hào quang tuôn tràn, chỉ chốc lát một đạo ngũ sắc thần hồng sáng chói phóng lên trời, đem cả thiên không nhuộm đỏ chém thành hai nửa, sau một khắc đạo ngũ sắc thần hồng hóa thành một đầu nộ long gầm rú, mạnh mẽ oanh kích lên huyết sắc xích luyện đang trút xuống.
Ngũ sắc thần hồng cùng huyết sắc xích luyện va chạm cùng một chỗ, hai loại lực lượng đáng sợ trùng kích, làm thời gian như dừng lại trong nháy mắt.
- Oanh long!
Một đạo uy áp khủng bố khó thể hình dung lập tức xuất hiện trên không, thanh âm oanh minh cực lớn vang rền, thoáng chốc khắp hư không lập tức nứt vỡ.
- Xú tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi cũng là trung vị linh thần thì có thể ngăn cản ta...
Trong tiếng nổ vang bạo tạc, tiếng hét hung hăng càn quấy của đại hán vang vọng, tràn đầy dữ tợn.
Nhưng không đợi hắn nói hết lời, thần sắc vốn tràn đầy khinh thường cùng khinh miệt của hắn thoáng chốc ngây dại, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, huyết sắc xích luyện phát ra tiếng nổ vang cực lớn, tầng tầng nứt vỡ.
Hắc sắc trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm bạo tuôn ra ngũ sắc thần hồng, thế không thể đỡ, trong thoáng chốc đánh nát huyết sắc xích luyện, sau đó hung hăng đánh thẳng vào trên thân thể đại hán.
- Phốc...
Sau một khắc, đại hán phảng phất như bọt biển bị va chạm, thân thể hung hăng văng ngược ra ngoài, máu tươi phun tung tóe nhìn thấy mà giật mình.
Một chiêu, vẻn vẹn chỉ một chiêu, cùng là trung vị linh thần mà đại hán kia đã bị một kiếm của Kiệt Sâm đánh bay, ngũ tạng lục phủ đều vỡ, xương cốt bị đánh gãy, thần thể bị thương nghiêm trọng, tuy không đến nỗi chết nhưng sức chiến đấu đã giảm nghiêm trọng.
- Thế nào...
Một màn khó tin như thế làm năm người Lam Nguyệt Cổ Sâm đều khiếp sợ nhìn qua Kiệt Sâm.
Đó là một gã trung vị linh thần a, cho dù năm người bọn họ hợp lực cũng không địch lại, cứ như vậy bị Kiệt Sâm một kiếm đánh bay, loại rung động mãnh liệt này làm mọi người thiếu chút nữa không thể hô hấp.
Suốt mười năm nay năm người Bỉ Tư Pháp Mỗ luôn khắc khổ tu luyện, chưa từng lười biếng một khắc nào, thực lực tăng lên nhanh chóng, tuy chưa từng tận lực suy nghĩ nhưng trong lòng bọn họ luôn cho rằng thực lực của mình đã tiếp cận với Kiệt Sâm, cho tới hôm nay mới hiểu được, những năm qua chênh lệch giữa bọn họ chẳng những không rút ngắn lại mà ngược lại càng kéo càng xa, Kiệt Sâm vẫn luôn đứng trước mặt họ làm cho họ không cách nào siêu việt.
- Đáng giận, ngươi vậy mà đả thương ta...Tội thật đáng chết vạn lần, ta phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Xa xa, thần thể của đại hán rất nhanh chữa trị, đồng thời vô cùng giận dữ xông lên phía trước, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bạo ngược cùng phẫn nộ.
- Lui ra!
Nhưng ngay khi đại hán vừa mới vọt tới, lại bị Bố Lạc Khắc Tác Mỗ hung hăng tát vào trên mặt, lúc này đại hán bị đánh bay, miệng phun máu tươi cùng vài cái răng vỡ.
Bị một cái tát của Bố Lạc Khắc Tác Mỗ đánh bay, đại hán ngay cả động cũng không dám động, sợ hãi nhìn qua hắn.
- Đồ vô dụng, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không giải quyết được!
Bố Lạc Khắc Tác Mỗ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chăm chú lên người Kiệt Sâm.
- Không tệ, thật sự có tài, không hổ là đệ nhất thiên tài của Tư Đặc Ân đại lục này, đáng tiếc Bố Lạc Khắc Tác Mỗ ta thích đánh chết nhất là thiên tài!
Trong lời nói lạnh như băng, một cây trường thương phong cách cổ xưa đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, ngạo nghễ thiên không.
Một cỗ khí tức khủng bố từ trên cơ thể hắn phóng lên trời, khí tức cường đại quanh quẩn hóa thành một cỗ ma vân, chôn vùi hết thảy.
Sát khí lạnh băng lan tràn khắp nơi.
- Hưu...
Sau một khắc, Bố Lạc Khắc Tác Mỗ thoáng chốc hóa thành một đạo hắc sắc lưu quang nhanh như thiểm điện phóng về hướng Kiệt Sâm, trường thương phong cách cổ xưa mang theo cỗ lực lượng hủy diệt trực tiếp đâm thẳng vào trong mi tâm Kiệt Sâm.
- Oanh long!
Đồng thời một cỗ uy áp vô cùng đáng sợ như nước thủy triều lập tức bao phủ khắp nơi.
Trong tích tắc năm người Bỉ Tư Pháp Mỗ đều cảm thấy toàn thân trầm xuống, một uy áp khủng bố khó nói nên lời trói buộc thân thể bọn họ, mà thần lực trong cơ thể biến thành nặng nề, ngay cả muốn điều động cũng vô cùng khó khăn.
- Đây là...
Trên mặt năm người Bỉ Tư Pháp Mỗ đều lộ ra thần sắc kinh hãi.
Nếu như nói đại hán kia là trung vị linh thần đã khiến cho bọn họ không cách nào ngăn cản, như vậy hiện tại Bố Lạc Khắc Tác Mỗ tạo cho họ cảm giác chính là tuyệt vọng, hoàn toàn không còn nửa điểm hi vọng sống sót, phảng phất như âm ảnh bao phủ, trong lòng không còn một tia sức lực ý nghĩ phản kháng.
Bọn họ tin tưởng nếu giờ phút này mục tiêu công kích của Bố Lạc Khắc Tác Mỗ chính là bọn họ, chỉ sợ đừng nói là có thể chiến đấu, dù dũng khí để hoàn thủ cũng không có.
Lực áp chế của thượng vị linh thần đối với hạ vị linh thần phảng phất như trời sinh, có phân chia đẳng cấp nghiêm khắc, làm tận sâu trong nội tâm, thậm chí cả linh hồn đều cảm thấy áp lực.
- Hừ, chết đi!
Ánh mắt Bố Lạc Khắc Tác Mỗ lăng lệ ác liệt, nhìn mọi người không chút lưu tình, trường thương trong tay trực tiếp đâm vào mi tâm Kiệt Sâm.
- Phốc xuy...
Phảng phất như đao nhọn đâm vào huyết nhục, trường thương không chút trở ngại xuyên thấu qua mi tâm Kiệt Sâm.
- Kiệt Sâm...
Năm người Bỉ Tư Pháp Mỗ nhìn thấy một màn này không khỏi kinh hoảng kêu lên.
- Đại nhân uy vũ!
Mà bên phía đối phương, những hạ vị linh thần không khỏi hưng phấn kêu to.
- A...
Bố Lạc Khắc Tác Mỗ hô nhẹ một tiếng, trường thương đâm xuyên mi tâm Kiệt Sâm, khóe môi hắn nổi lên tia cười lạnh.
- Ân?
Nhưng sau một khắc, trong lòng Bố Lạc Khắc Tác Mỗ cảm nhận được một tia nguy hiểm mãnh liệt, phảng phất như trong bóng tối có một đầu hung thú khủng bố đang trừng con ngươi thị huyết theo dõi hắn chằm chằm.
← Ch. 1538 | Ch. 1540 → |