← Ch.136 | Ch.138 → |
Sáng sớm, mọi người trong binh đoàn Bạo Phong bắt đầu một ngày mới.
Trời còn chưa sáng, Lạc Khắc và A Luân đã dẫn người đi thực hiện nhiệm vụ rồi. Chu Lệ Á đang luyện tập ma pháp, Tiểu Bạch thì đang uống rượu. Còn Sở Thiên đang nhăn nhó nằm trên giường tính toán làm sao để kiếm được nhiều tiền hơn!
Do sự nỗ lực của Lạc Khắc và A Luân, tuy không có cao thủ, không nhận được nhiệm vụ kiếm được nhiều tiền nhưng binh đoàn vẫn có thể cố duy trì được. Có điều nếu so với tiền lộ phí cho Sở Thiên về nhà thì quá ít. Về cơ bản thì Sở Thiên đã từ bỏ ý định mua khí cầu Tề Bách Lâm, vì một quả khí cầu ba trăm vạn đồng thì Sở Thiên không thể mua nổi. Hơn nữa dù có mua được thì cũng không có nơi nào để mua.
"Hây ya" từ ngoài sân vang lên tiếng của Sa Khắc, còn có cả tiếng ầm ầm, chắc là hắn đang tập luyện với cái rìu rồi.
Tiếng luyện tập Sa Khắc bỗng biến mất, thay vào đó là: "Ôi mẹ ơi! Ngươi không phải con chó lớn có hai đầu đó sao? Cái đầu kia của ngươi đâu rồi?"
"Khốn kiếp! Lão tử không phải con chó lớn!" Sở Thiên nghe kỹ hơn, thì ra là tiếng của Lỗ Tây Nạp, "Nhớ lấy, thiếu gia ta là con sói đẹp trai nhất bờ Tây Hải, thần tượng của Cự Lang tộc, Lỗ Tây Nạp!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên cuống cuồng nhảy xuống giường, mặc quần áo vào để ra đón Lỗ Tây Nạp. Vừa đi vừa nghĩ bụng: Khốn kiếp, Lỗ Tây Nạp, lão tử không kiếm được chút tiền nào từ ngươi thì ta không phải Tế Tự thần thánh nữa!
Giờ gần như việc gì Sở Thiên cũng gắn với tiền bạc.
"An Địch thúc thúc, xin chào thúc!" Nhìn thấy Sở Thiên, Lỗ Tây Nạp cung kính cúi người, "Ta đến thăm thúc đây! Phụ thân đại nhân có chút chuyện nên không thể đến, xin thúc thông cảm!"
"Không sao, không sao!" Sở Thiên xua tay, đỡ Lỗ Tây Nạp đứng dậy: "Ha ha, không ngờ mấy hôm không gặp mà ngươi lại đẹp trai hơn thế này!"
Lỗ Tây Nạo bây giờ quả thật là một con sói U Minh vừa đẹp trai vừa khí chất, bộ lông đen tuyền, đôi mắt đen sâu thẳm, thân hình to lớn, lại thêm khí thế mà chỉ ma thú cấp tám mới có, chẳng trách hắn tự xưng là con sói đẹp trai nhất bờ Tây Hải!
"Ta xin nhận lời khen của thúc!" Lỗ Tây Nạp hất đầu một cái, bộ lông dài mượt lay động trong gió, "Tuy trước đây ta rất hoàn hảo rồi, nhưng vẫn phải cảm ơn An Địch thúc thúc giúp ta hoàn hảo hơn!"
"A ha, thú vị đây!" Mặc Phi Đặc đi ra, dụi đôi mắt còn mơ màng, "Con sói U Minh này rất thú vị!"
"Grừ~~" Lỗ Tây Nạp bỗng gầm gừ, hai mắt trừng trừng nhìn Mặc Phi Đặc, cúi thấp người xuống, sẵn sàng tấn công!
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Không lẽ Lỗ Tây Nạp biết thân phận của Mặc Phi Đặc?!
"Cũng may!" Một lúc sau Lỗ Tây Nạp quệt mồ hôi trán: "Cũng may ngươi chỉ là một tên nhóc, nếu không chắc sẽ uy hiếp ngôi vị đệ nhất đẹp trai của ta!"
Sở Thiên không biết nói gì hơn xem ra sau khi làm phẫu thuật, hội chứng tự sướng của Lỗ Tây Nạp đã ăn vào xương tủy mất rồi.
"An Địch thúc thúc, ta còn một việc muốn nhờ thúc giúp đỡ!" sau khi xác định Mặc Phi Đặc không phải mối nguy hiểm, Lỗ Tây Nạp nói với Sở Thiên, "Thúc có thể khiến cháu thêm hoàn hảo, liệu có thể làm cho các con ma thú khác trở nên dễ nhìn hơn không?"
Chẳng lẽ có con ma thú nào muốn lão tử phẫu thuật thẩm mỹ cho? Sở Thiên cười, "Ha ha...đương nhiên là có thể, nhưng mà..." Sở Thiên cố tình làm ra vẻ khó xử: "Nhưng việc này rất khó khăn! Phải tiêu tốn không ít tinh lực!"
"An Địch thúc thúc, thúc yên tâm! Cháu sẽ không để thúc phải làm không công đâu!" Vừa nói, Lỗ Tây Nạp quay đầu lại hét về phía ngoài sân: "Trân Ny, vào đi!"
Sau tiếng gọi của Lỗ Tây Nạp, một con sói cái với bộ lông trắng muốt tiến vào, "Đây là con gái của tộc trưởng Lang tộc bờ Tây Hải..." Lỗ Tây Nạp giới thiệu, "Cô ấy nghe nói chuyện của thúc thúc xong thì đến đây gặp thúc!"
"Xin chào An Địch thúc thúc!" Trân Ny khách khí chào Sở Thiên.
"Xin chào!" Sở Thiên nhìn con sói cái trước mặt rồi cười. Nhìn tổng quát thì Trân Ny rất đẹp, chỉ là trên vai trái lại có một cái bớt màu đen, làm hỏng cả sự hoàn mỹ.
"Ngươi muốn cắt bỏ cái này đi?" Sở Thiên chỉ vào cái bớt hỏi.
"Vâng!" Trân Ny cũng hướng ra ngoài sân hô một tiếng: "Đem đồ vào đây!"
"Mẹ ơi!" Sa Khắc ngạc nhiên kêu lên, vì có đến mười mấy con sói cái trắng muốt, mỗi con lại ngậm một tấm thẻ thủy tinh tạp màu tím đang tiến vào, rồi lần lượt để xuống trước mặt Sở Thiên.
"Ây da, Trân Ny ngươi khách sáo quá, chỉ là cắt một cái bớt thôi mà, cần gì nhiều thứ thế này..." Sở Thiên vờ khách sáo, còn tay thì lén ra hiệu cho Tiểu Bạch thu hết đống thẻ lại.
Sau khi Tiểu Bạch đã nhặt hết số thẻ, Sở Thiên nói: "Dù khó khăn thế nào ta cũng sẽ xóa cái bớt đó đi cho ngươi. Nói đi, bao giờ bắt đầu?"
"An Địch thúc thúc, bây giờ được không?" Trân Ny xúc động đến phát khóc, "Ta cần càng nhanh càng tốt!"
"Không vấn đề gì. Lỗ Tây Nạp, ngươi cùng Trân Ny đi theo ta! Những người còn lại đang làm gì thì làm tiếp đi!"
Sở Thiên tìm đại một căn phòng sạch sẽ làm phòng phẫu thuật."Đúng rồi, Lỗ Tây Nạp, ngươi có Ma pháp quyển trục gây mê không?"
"Khốn kiếp! Đừng nhắc lại nữa, An Địch thúc thúc." Lỗ Tây Nạp bỗng chửi một câu, thể hiện bản sắc của một đại thiếu gia xã hội đen, "Ma pháp quyển trục chỉ có ma pháp đạo sư cấp tám trở lên mới làm được, còn ma pháp đạo sư phụ thân cháu tìm đến toàn một lũ không biết nể mặt! Hừ! Tưởng Lang tộc bờ Tây Hải dễ bắt nạt hả? Đợi đấy có ngày lão tử đem huynh đệ đến diệt sạch chúng!"
"Không có thì thôi vậy!" Sở Thiên lấy ra dụng cụ phẫu thuật, "Ngươi đánh ngất Trân Ny đi!" Sở Thiên không muốn nghe Lỗ Tây Nạp thao thao bất tuyệt về chuyện của xã hội đen nữa.
"Đánh ngất? À, đúng rồi, lần trước thúc cũng bảo phụ thân đánh cháu!" Lỗ Tây Nạp quất đuôi một cái Trân Ny liền bất tỉnh.
"Trời ạ! An Địch thúc thúc, lần trước không phải thúc cũng làm thế này với ta chứ?" Lỗ Tây Nạp nhìn Sở Thiên cạo nhẵn phần lông trên vai của Trân Ny, rồi nhẹ nhàng tách một lớp da ra.
"Hì hì, lần trước ta trực tiếp chặt luôn cái đầu đó của ngươi!" Sở Thiên cười gian, cố ý dọa Lỗ Tây Nạp, "Hơn nữa còn mở cái đầu này của ngươi ra!"
Lỗ Tây Nạp run lên, ánh mắt nhìn Sở Thiên vừa sợ hãi vừa kính trọng.
"An Địch thúc thúc, thúc đang làm gì vậy?" Sau một lúc Lỗ Tây Nạp mới dám nói chuyện với Sở Thiên "Thúc dùng chỉ đỏ may quần áo à?"
"May quần áo cái đầu ngươi!" Sở Thiên tức giận, Lỗ Tây Nạp thật chả có kiến thức gì. Đã gọi những đường huyết quản là chỉ đỏ thì thôi, lại còn nhìn việc nối huyết quản thành ra may quần áo, cái này thì Sở Thiên không thể tha thứ được! "Loại bớt có hắc sắc tố này là u lành, u lành tính ngươi có hiểu là gì không? Thôi vậy, nhìn ngươi cũng biết là không biết!"
Cắt đi cái bớt, lại bỏ những đường huyết quản bị hỏng, Sở Thiên xoay người của Trân Ny lại.
"An Địch thúc thúc, chỗ này của Trân Ny đâu có bớt?" Lỗ Tây Nạp thấy Sở Thiên không ngừng tách lớp da ở chỗ khuất tầm mắt.
"Cái này gọi là thuật trồng da! Ngươi không hiểu gì thì đừng có nói linh tinh!" Sở Thiên bỗng nhận thấy Lỗ Tây Nạp cũng thật lắm lời, sói ở dị giới đúng là không có văn hóa!
Trồng da xong, khâu lại vết thương, cuộc phẫu thuật của Sở Thiên đã kết thúc rất nhanh chóng.
"Không tồi!" Sở Thiên nhìn kiệt tác của mình một cách hài lòng, không kìm được mà phải tự khen mình một câu. Trên trái đất, làm phẫu thuật trồng da mà không có tia laser thì nhất định sẽ để lại sẹo. Nhưng với kỹ thuật tinh vi nối được cả những đường huyết quản mảnh như lông mao của Sở đại thiếu gia bây giờ, Trân Ny sẽ không hề có một tí sẹo nào hết.
"Được rồi! Sau mấy ngày sẽ hồi phục hoàn toàn thôi!" Sở Thiên thu dọn dụng cụ phẫu thuật, trong lòng lại nhớ đến đống thuốc của mình. Nếu có thuốc thì đâu cần phải để bệnh nhân phải tự hồi phục thế này?!
"Hì hì, An Địch thúc thúc, thúc xem cái này có ích gì không?" Lỗ Tây Nạp lấy ra từ trong bộ lông của mình một cái lọ thủy tinh đưa cho Sở Thiên, "Để tìm cái này cháu đã mất không ít huynh đệ đấy!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên sững sờ. Cái mà Lỗ Tây Nạp đưa chính là Kim sang dược mà hắn đã chế ra, hơn nữa lại còn là cấp chín!
"Khốn kiếp, sao lại có thể?" Sở Thiên phát hiện một chuyện còn thú vị hơn lọ thuốc. Đó là trên lọ thủy tinh có dán một mảnh giấy viết mấy chữ --- Sự bảo vệ của Tế Tự thần thánh, mười vạn kim tệ một lọ!
"Sao vậy An Địch thúc thúc?" Lỗ Tây Nạp nhìn Sở Thiên kỳ lạ, "Lần trước cha cháu đem quân đi cướp của một Kiếm thánh cấp tám, lọ Sự bảo vệ của Tế Tự thần thánh này lấy được từ trên người hắn đấy!"
"Ngươi nói cái này gọi là Sự bảo vệ của Tế Tự thần thánh?" Đồ của mình bị đổi tên từ hồi nào vậy? Ừm... nhưng mà đổi rất hay!
"Đúng vậy!" Lỗ Tây Nạp gật gật đầu, "Nghe nói cái này tốt lắm, có thể so sánh được với hiệu quả của thuật Tế tự cấp chín. Hơn nữa nó được Tế Tự Thượng cổ Phất Lạp Địch Nặc chính tay chế ra!" Nói rồi, Lỗ Tây Nạp để lộ ra bản tính của thiếu gia xã hội đen, "Chết tiệt, thúc thúc đừng có nhìn trên đấy ghi mười vạn kim tệ một lọ, cha cháu ra giá năm mươi vạn mà còn không mua được! Nếu không chúng cháu cũng chẳng phải hy sinh nhiều huynh đệ như vậy để cướp của Kiếm thánh!"
Sở Thiên đau lòng khôn xiết, một lọ Kim Sang Dược cấp chín giờ năm mươi vạn kim tệ cũng không mua được, thế những thứ thuốc mất đi lúc hắn di chuyển qua không gian thì bao nhiêu tiền đây? Ước đoán có thể dùng để mua hàng trăm quả khí cầu Tề Bách Lâm ấy chứ!
"Cái này có ích!" Sở Thiên ảo não nhận lấy lọ thuốc. Lấy thuốc nghiền nhỏ rồi đắp lên vết thương của Trân Ny. Một bình có mười viên nhưng Sở Thiên chỉ đắp cho Trân Ny hai viên, số còn lại đương nhiên là nhân lúc Lỗ Tây Nạp không chú ý mà giấu đi rồi.
"Hừ, thảo nảo thứ thuốc này năm mươi vạn kim tệ cũng không mua được!" Nhìn vết thương của Trân Ny dần lành lại, thậm chí đến lông cũng mọc lại đủ, Lỗ Tây Nạp cảm thán: "Một trăm vạn cũng đáng! Khi đi đánh nhau phải mang theo một lọ, chẹp chẹp, lão tử có thể xử lý một Kiếm thánh dễ dàng rồi!"
Tiếp đó là thời khắc hạnh phúc của Sở Thiên, vì sau khi tỉnh lại Trân Ny thấy mình trở nên xinh đẹp hơn, lập tức lấy ra mười tấm thẻ thủy tinh tạp tím. Tính tổng cộng thì Sở Thiên làm một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ đã kiếm được hơn hai mươi vạn kim tệ rồi!
"Ha ha ha.. !" Sở Thiên dẫn huynh đệ trong binh đoàn, với thái độ nồng nhiệt nhất đưa tiễn hai vị thần tài Trân Ny và Lỗ Tây Nạp. Sở Thiên còn nhắc nhở Lỗ Tây Nạp "Còn bạn bè nào muốn trở nên xinh đẹp hơn thì giới thiệu cho thúc thúc nhé!"
"Đương nhiên là còn rồi!" Lỗ Tây Nạp nói chắc nịch, "An Địch thúc thúc cứ đợi, cháu sẽ về gọi họ đến đây!"
"Tốt tốt!" Sở Thiên cười đến không ngậm nổi miệng lại nữa. Sửa nhan sắc cho một ma thú kiếm được hai mươi vạn kim tệ, vậy với mười con thì là hai trăm vạn! Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lão tử sắp có tiền về nhà rồi!
← Ch. 136 | Ch. 138 → |