← Ch.137 | Ch.139 → |
Kính thưa các quý ông quý bà ma thú, các vị có muốn trở nên anh tuấn, xinh đẹp hơn không? Hãy đến với chuyên gia chăm sóc sắc đẹp An Địch của Lan Đốn Thành! Nửa tháng nay cả cái bờ Tây Hải đang lưu truyền những câu như thế.
Với bằng chứng sống là Lỗ Tây Nạp và Trân Ny, việc làm ăn của Sở Thiên ngày càng lên như diều gặp gió, tiền kiếm được ngày càng nhiều. Đương nhiên, không phải ma thú nào cũng nhiều tiền như Trân Ny, phí sửa sang của chúng cũng ít hơn, nhưng bằng sự nỗ lực, tiền Sở Thiên kiếm được cũng vượt qua trăm vạn kim tệ rồi.
Chuyên gia chăm sóc sắc đẹp cho ma thú, đại lục lại có thêm một nghề nghiệp mới, nhưng tính đến hiện tại thì chỉ có mỗi Sở Thiên mở.
"An Địch, có người muốn gặp huynh!" Chu Lệ Á giờ đã là trợ thủ của Sở Thiên.
"Lại muốn sửa sang sắc đẹp hả? Bảo hắn mai hãy đến, khách hôm nay đầy hết rồi." Sở Thiên đang bận làm mắt hai mí cho một con sói cái, đằng sau còn có hai con thiên nga đang xếp hàng nữa.
"Nhưng hắn không phải ma thú, mà là một người." Chu Lệ Á vừa lau mồ hôi cho Sở Thiên vừa nói: "Người đó bảo nhất định phải gặp ngươi!"
"Người? Ta không gặp!" Sở Thiên nhếch mép. Sở Thiên là bác sỹ thú y, tuy có thể phẫu thuật cho người nhưng hiệu quả thì không thể bằng động vật. Vì thế, để không làm mất uy tín, từ trước tới nay Sở Thiên không bao giờ sửa sắc đẹp cho con người.
"Này, đừng có động đậy! Cứ thế ta chọc vào mắt thì làm sao?" Con sói muốn có mắt hai mí bỗng nhiên lại run lên lập cập.
"An Địch tiên sinh, ta có thể không làm nữa không?" con sói không quan tâm đến đôi mắt đang làm phẫu thuật ngồi dậy nói với Sở Thiên: "Ngài cứ đi gặp người đó trước đi!"
"Ngày mai chúng tôi lại đến, An Địch tiên sinh, mau đi gặp khách đi!" Hai con thiên nga đang xếp hàng nói rồi bay đi nhanh nhất có thế.
"Sao thế?" Sở Thiên thấy khó hiểu.
"Hừ, cái tên chuyên gia sắc đẹp An Địch mau ra đây cho ta!" từ ngoài phòng phẫu thuật vang lên một giọng nói bất mãn.
"Ta...ta đi trước đây!" con sói bỗng mặt mày trắng bệch, cuống cuống chạy khỏi phòng phẫu thuật.
"Ngươi còn chưa trả tiền!" Sở Thiên muốn gọi con sói kia lại nhưng nó đã biến mất dạng.
"Hừ, ngươi là An Địch?" một bà béo trang điểm lòe loẹt bước vào, hất cằm, lườm Sở Thiên: "Bảo khách hàng của ngươi cút hết cho ta, hôm nay ngươi chỉ có thế làm cho mình ta."
"Ca ngợi Tử thần!" Sở Thiên cười, lần đầu tiên hắn gặp một khách hàng ngạo mạn thế này, "Ngại quá, ta trước nay không sửa sắc đẹp cho con người!"
"Ngươi nói lại lần nữa xem!" người đàn bà ấy trừng mắt nhìn Sở Thiên: "Ngươi muốn chết hả?"
Trong chốc lát, nhiệt độ trong phòng bỗng xuống tới mức đóng băng.
"Vậy ta xin nói lại lần nữa. Ta không làm cho con người!" Sở Thiên cũng tức giận.
"Xin lỗi, An Địch quả thật chỉ làm cho ma thú thôi." Chu Lệ Á ở bên cạnh giải thích giúp Sở Thiên. Gặp một khách hàng ngạo mạn thế này, một cô gái dịu dàng như Chu Lệ Á cũng phải nhăn mặt.
"Ủa?" người đàn bà đó mở to mắt, nhìn Sở Thiên, rồi lại nhìn Chu Lệ Á, "Các ngươi không sợ thế lực của ta sao?"
"Thế lực?" Sở Thiên cười, nghĩ đến phản ứng ban nãy của mấy con sói và thiên nga, đoán ra thân phận của người này, "Chu Lệ Á, nàng ra ngoài trước đi!"
Chu Lệ Á đi ra, Sở Thiên lập tức tươi cười: "Ha ha, xin hỏi đây là vị ma thú cấp chín nào vậy? Cần ta phục vụ gì?"
Có thể dọa cho sói cấp bảy sợ chạy mất vía cũng chỉ có thể là ma thú cấp chín, cấp mười. Nhưng khi ma thú cấp mười biến thành người thì có thể khống chế dung mạo của mình, căn bản là không cần phải chỉnh sửa. Vì thế vị khách ngạo mạn đây nhất định là ma thú cấp chín.
"Nói cho ta biết trước đã, ngươi và nha đầu kia tại sao không sợ ta?"
Chu Lệ Á là hậu huệ của Đức Khố Lạp, tuy vẫn chưa thức tỉnh nhưng cũng không đến nỗi bị một ma thú cấp chín dọa sợ, còn Sở Thiên thì lại có máu của Long hoàng. Có điều, Sở Thiên không định nói thật, "Hì hì, có lẽ bọn ta gặp nhiều ma thú cấp cao nên quen rồi."
Tìm đại một lý do, Sở Thiên nói tiếp: "Nhìn thì có vẻ phu nhân không còn trẻ nữa, có phải muốn trở nên trẻ hơn không? Hắc hắc, phu nhân yên tâm, không vấn đề gì. Có điều... giá tiền có thể hơi đắt một chút!"
"Ta tên Ba Ba Lạp. Ừm, ngươi có thể làm ta trẻ ra bao nhiêu tuổi?" Ba Ba Lạp nhìn Sở Thiên nghi hoặc, "Năm nay ta 820 tuổi rồi, ngươi có thể làm ta có hình dáng của một con người 20 tuổi không?"
Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh! Muốn trẻ bớt 800 tuổi? Sở Thiên bất giác nghĩ, nếu thành công thì thật là tuyệt vời!
Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ba Ba Lạp, Sở Thiên lại móc nối quan hệ thân thiết: "Sao cơ? Đại tỷ Ba Ba Lạp đã 820 tuổi rồi sao? Hắc hắc, tiểu đệ quả thật nhìn không ra đấy. Tỷ thấy đấy, tuổi tác của phụ nữ thật phiền phức. Lớn tuổi thì đi ra ngoài không được đẹp nữa, mà lão công lại dễ thay lòng..."
"Ai dà, lão đệ nói quá đúng!" Ba Ba Lạp như gặp được tri âm, bản năng than thở của các bà cô được cơ hội phát huy, kéo Sở Thiên ngồi xuống rồi nói: "Lão đệ thật hiểu các bà già chúng ta. Nhớ năm xưa, ta cũng là một mỹ nữ trong gia tộc, người theo đuổi ta nhiều không đếm xuể! Ài~"
Vừa nói Ba Ba Lạp vừa thở dài, "Tướng công hiện nay của ta, ban đầu muốn lấy ta về, một mình xuống đáy biển sâu vạn dặm cướp viên dạ minh châu lớn nhất từ tay của tộc trưởng Cự Bạng (con Trai) tộc. Thế thì ta mới đồng ý lấy hắn, nhưng không ngờ, giờ ta già rồi, hắn lại...lại..." Ba Ba Lạp nói không nên lời nữa, khóc nấc lên nhìn rất đau lòng.
Ba Ba Lạp đang khóc lóc thảm thiết nhưng Sở Thiên thì lại đang mở cở trong bụng. Dạ minh châu của Cự Bạng tộc là bảo vật vô giá, hoàng cung Khải Tát cũng không có khả năng dùng. Ba Ba Lạp này nhất định là một bà già đại gia. Hơn nữa, một đại gia vừa già vừa bị chồng ruồng bỏ thế này nhất định sẽ ném tiền vào việc chỉnh nhan sắc này.
"Đại tỷ Ba Ba Lạp cứ an tâm!" Sở Thiên đảm bảo, "Sau khi đệ chỉnh sửa cho đại tỷ, đảm bảo lão công của đại tỷ sẽ suy nghĩ lại, à không, đệ sẽ khiến hắn phải quỳ xuống cầu xin tỷ!"
"Thật hả?" Ba Ba Lạp nắm chặt lấy tay Sở Thiên, "Lão đệ, nếu đệ khiến ta trẻ lại được, bao nhiêu tiền đệ cứ nói!"
Nói xong, dường như nhớ ra điều gì, Ba Ba Lạp lắc lắc cái nhẫn không gian trên tay trái, từ bên trong rơi ra cả đống lọ thủy tinh, "Lão đệ, nghe nói khi đệ dùng thuốc của Tế Tự thần thánh hiệu quả tốt hơn. Đệ xem chỗ này đã đủ chưa?"
Nhìn đống thuốc của mình, Sở Thiên thật sự kinh ngạc. Kim sang dược bị biến thành Sự bảo vệ của Tế Tự thần thánh hắn đã thấy. còn thuốc giải độc sao lại thành Sự che chở của Tế Tự thần thánh? Còn cả thuốc tăng cường sức khỏe sao lại thành Sự chúc phúc của Tế Tự thần thánh thế này?
"Lão đệ, sao thế, chỗ này không đủ à?" Ba Ba Lạp thấy Sở Thiên không nói gì, tưởng thuốc không đủ cắn môi nói: "Cho ta mấy ngày ta sẽ kiếm thêm!"
"Đại tỷ, đệ nói thật với tỷ!" Sở Thiên nói với vẻ thành thật nhất, "Đúng là chỗ thuốc này hiệu quả không tồi nhưng mà..." Sở Thiên chỉ vào thân hình mập mạp của Ba Ba Lạp, rồi lắc lắc một lọ thuốc "Nhưng mà một lọ chỉ có từng này, còn tỷ thì mập quá, e là thực sự không đủ..."
Sở Thiên đang bịa chuyện. Thuốc chỉ có tác dụng thúc đẩy quá trình lành vết thương, còn tác dụng thật sự thì phải là y thuật của Sở Thiên. Nhưng để lừa được nhiều thuốc và tiền hơn, Sở đại thiếu gia đành phải lừa gạt phu nhân Ba Ba Lạp thiếu kiến thức này thôi...
Nhìn thân hình mập phì, lại nhìn chỗ thuốc chưa nhiều bằng cái bụng mỡ của mình, Ba Ba Lạp gục gặc, vỗ đùi đánh đét: "Ngày mai! Ngày mai ta sẽ tìm đủ cho đệ số thuốc!"
Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh! Sở Thiên lén nhìn vẻ sát khí đằng đằng của Ba Ba Lạp, thầm nghĩ, có lẽ tên nào cất giấu thuốc của lão tử đây sẽ gặp xui xẻo rồi!
Ngày thứ hai, Sở Thiên hủy hết hẹn với khách hàng, chuyên tâm chờ Ba Ba Lạp, nhưng Ba Ba Lạp lại không xuất hiện.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư...đúng vào lúc Sở Thiên nghĩ mình đã bị Ba Ba Lạp lừa gạt thì Ba Ba Lạp xuất hiện với đầy thương tích.
"Lão đệ, đệ xem chỗ này đủ chưa?" Một cái túi to chứa đầy thuốc để trước mặt Sở Thiên, "Đủ rồi, đủ rồi!" Sở Thiên cười tít cả mắt lại. Trong số thuốc Ba Ba Lạp đem tói, không những có đủ loại mọi đẳng cấp mà còn có cả vài loại Kim sang dược cấp chín --- giờ thì phải gọi là Sự bảo vệ của Tế Tự thần thánh rồi!
"Giờ bắt đầu được chưa?" Ba Ba Lạp nôn nóng hỏi.
"Đại tỷ, vết thương của tỷ?" Sở Thiên chỉ vào vết thương trên người Ba Ba Lạp, có vết do lửa đốt, do băng làm đông, do móng vuốt cào rách, do cắn, thậm chí có mấy chỗ bị gãy xương.
"Không cần quan tâm vết thương đó, mau làm cho ta trẻ lại đi!" Ba Ba Lạp đẩy đống thuốc đến trước mặt Sở Thiên, "Nhanh bắt đầu thôi!"
"Được, đệ làm ngay đây!" Sở Thiên lấy dao phẫu thuật ra, nhưng lập tức lại dừng lại."Cái này, đại tỷ Ba Ba Lạp, có chuyện này đệ cần nói trước với tỷ. Sở Thiên cố tình làm vẻ khó xử, "Việc làm tỷ trẻ lại rất phức tạp, có thể sẽ mất nhiều ngày mới hoàn thành."
"Cần bao nhiêu ngày thì làm bấy nhiêu ngày!" Ba Ba Lạp không hiểu sao Sở Thiên lại đưa ra vấn đề này.
"Nhưng đệ còn phải chỉnh nhan sắc cho các ma thú khác! Hàng ngày đệ đều có rất nhiều khách hàng, đệ làm cho tỷ thì các ma thú khác phải làm sao?"
"Đệ yên tâm, ai dám tranh với đại tỷ thì ta sẽ phế hắn!" Ba Ba Lạp giơ tay lên dữ dằn, rồi bỗng hiểu ra ý của Sở Thiên, "Ồ, đúng rồi, một ngày đệ kiếm được bao nhiêu?" Yên tâm, đại tỷ sẽ không bạc đãi đệ đâu!" Nói rồi một tấm thủy tinh tạp trong suốt được chuồi vào tay Sở Thiên.
Pha lê vô sắc? Sở Thiên cười, Ba Ba Lạp nhất định không phải một ma thú bình thường, vì pha lê vô sắc không những có thể giữ ít nhất mười vạn kim tệ mà nó còn tượng trưng cho thân phận chủ nhân của nó! Khi Sở Thiên còn ở Khải Tát, trong nhà có rất nhiều loại này, còn ở bờ Tây Hải thì dù là Khải Văn, tộc trưởng Lang tộc cũng chỉ dùng đến thủy tinh tạp tím là cùng!
"Hà hà, làm phiền đại tỷ Ba Ba Lạp rồi!" Sở Thiên cười toe toét nhận ý tốt của Ba Ba Lạp, rồi đưa con dao phẫu thuật lên, "Đại tỷ hãy trở lại nguyên hình đi!"
← Ch. 137 | Ch. 139 → |