← Ch.064 | Ch.066 → |
Nếu không phải vì để giữ phong độ dưỡng thành nhiều năm, Tần Phong thật muốn chửi ầm lên như đám lưu manh đường phố, chửi phun máu chó vào đầu Tần Lập, sau đó xé thành từng mảnh nhỏ. Con bà nó! Lão tử khi nào thi muốn loại quyền lựa chọn này?
Nếu có thể, Tần Phong thật muốn ngay lập tức tung một kiếm kết liễu thằng con hoang chết tiệt này!
Tần Phong mặc dù có chút xúc động đặc thù của người thiếu niên, lòng dạ cũng không rộng rãi lắm, nhưng đầu óc hắn lại một chút cũng không hồ đồ. Vừa thấy liền nhận ra mục đích của Tần Lập, nhưng hắn cũng không có biện pháp gì, chuyện này căn bản là không có cách lựa chọn nào khác!
Nếu thực sự để hắn lựa chọn, Tần Phong nhất định sẽ không lựa chọn Mạc Phỉ Phỉ, đừng thấy nàng là vị hôn thê của hắn, Mạc thành chủ lại là cậu của hắn, đối với Tần Phong mà nói, cuối cùng vẫn còn là người ngoài! Tương lai là hắn muốn chưởng quản toàn bộ Tần gia! Nếu như vì chuyện này, làm cho tâm đám hộ vệ cao cấp này rét lạnh, như vậy về sau còn làm thế nào thu phục chúng?
Nhưng vấn đề là hiện tại nơi này còn có mười mấy hộ vệ của Mạc gia, bọn họ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư nhà mình bị hắn hi sinh hay sao?
Ngay lúc Tần Phong chần chừ do dự, Tiên Thiên Tử Khí của Tần Lập thập phần mẫn tuệ, nhận thấy được tâm tình của Mạc Phỉ Phỉ có chút không đúng, thân thể cũng bắt đầu run bắn lên.
Tần Lập lập tức phản ứng lại: đây không phải sợ tới mức run rẫy, mà đây chính là tức giận!
Mạc Phỉ Phỉ như thế nào cũng không nghĩ tới: ở trong mắt vị hôn phu biểu ca, bản thân mình còn không trọng yếu bằng hộ vệ của Tần gia. Đối với một nữ nhân mà nói, nàng hoàn toàn không nghĩ tới vần đề sau này Tần Phong có thể thu phục chúng hay không, mà nàng chỉ biết là giờ này khắc này, ở thời điểm tánh mạng của nàng treo trên đầu sóng ngọn gió, Tần Phong lại chuẩn bị vứt bỏ nàng!
- Tần Phong! Thế nào, ngươi đã nghĩ kĩ hay chưa? Tục ngữ có câu:
- giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền", hộ vệ của ngươi giết huynh đệ của ta, đền mạng là phải! Mà ta còn có thể trả lại biểu muội của ngươi cho ngươi. Chuyện mua bán này, ngươi quá lời! Còn do dự cái gì?
Tần Lập nói xong, trong mắt hiện lên một vẻ trào phúng:
- Chẳng lẽ trong lòng ngươi, biểu muội của ngươi, vị hôn thê của ngươi... đúng là một chút địa vị cũng không có hay sao?
- Tần Lập! Ngươi là tên súc sinh! Nếu là đàn ông thì thả muội muội ta ra, lão tử một mình đấu với ngươi một trận!
Tần Hổ cùng Tần Phong dù sao cũng là thân huynh đệ, lúc này thấy đệ đệ khó xử, cũng chỉ có hắn ra mặt.
- Một mình đấu? Tần Hổ! Đầu óc ngươi có bệnh không?
Tần Lập trào phúng nói:
- Ta xem ra ngươi bệnh cũng không nhẹ! Ngươi cũng thực không biết xấu hổ, còn có mặt mũi nói hai chữ "một mình" này. Ta nhìn ngươi nha, ngay cả một nửa đệ đệ ngươi cũng không bằng!
- Để ta đến đổi chỗ cho nàng!
Tần Phong sắc mặt âm trầm đến cực kì đáng sợ, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.
- Không được!
Tần Hổ quả quyết quát.
- Thiếu gia! Ngài không thể đi!
Đám hộ vệ Tần gia lập tức ngăn cản Tần Phong ở bên trong.
Tần Lập rõ ràng cảm giác được: tâm tình của Mạc Phỉ Phỉ ngay lập tức ổn định lại rất nhiều, cỗ oán khí nồng đậm trên người nàng cũng biến mất không còn một tia nào. Tần Lập không kìm nổi thầm chửi trong lòng:
- Quả nhiên là nhân tài đại gia tộc bồi dưỡng ra, phản ứng thật đúng lúc! Tuy nhiên... ngươi nghĩ rằng ta chỉ có chút bản lãnh đó thôi sao?
Tần Phong làm ra vẻ kiên quyết đẩy đám hộ vệ bên người hắn ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới phía Tần Lập, thanh âm tràn ngập bi thương:
- Tần Lập! Nếu dùng tính mạng của ta có thể đổi mạng sống vị hôn thê của ta, như vậy... tới giết ta đi! Chỉ xin... các ngươi có thể thả Phỉ Phỉ, nàng chỉ là một đứa nhỏ không biết hậu quả việc mình làm.
Xem bộ dáng như vậy, thật có vài phần như tráng sĩ Kinh Kha một đi không trở lại. Tần Lập cảm giác được thân thể Mạc Phỉ Phỉ run rẫy kịch liệt, nước mắt nàng tuôn chảy ướt cả bàn tay mình.
Trong lòng cười lạnh, Tần Lập hướng về phía Lãnh Dao bên cạnh nói:
- Lãnh tỉ! Hắn là người chử sự chuyện ngày hôm nay, giết hắn đi!
Ngay sau đó, Tần Lập cảm giác được Mạc Phỉ Phỉ bị mình nắm chặt yết hầu kịch liệt giãy dụa. Xem ra, tiểu nha đầu này bị Tần Phong biểu diễn tuồng tráng sĩ Kinh Kha mê hoặc mất rồi. Tần Lập lạnh lùng nói nhỏ bên tai nàng:
- Còn loạn động nữa, người thứ nhất chết là ngươi!
Lãnh Dao đâu cần Tần Lập nói rõ, sao lại không biết hôm nay hạ lệnh vây công bọn họ, đúng là ba tên thiếu niên trước mắt này. Nghe Tần Lập nói muốn giết Tần Phong, hoàn toàn không một chút do dự, giơ cao bảo kiếm trong tay, hung hăng đâm thẳng vào ngực Tần Phong!
Lãnh Dao đồng dạng có được thực lực Huyền cấp, dưới một kích dùng toàn lực, trên thân kiếm lập tức bộc phát ra một vầng hào quang màu xanh nhàn nhạt.
Đồng tử trong mắt Tần Phong chợt co rút lại. Hắn đứng cách Lãnh Dao chỉ hơn có mười thước, chút khoảng cách đó, đối với hai võ giả Huyền cấp mà nói, căn bản là không đáng nhắc tới!
Tần Phong vung bàn tay lên, một luồng lửa màu lam theo mép bàn tay, như là ngọn lửa thiêu đốt bình thường, cắt ngang qua thanh kiếm của Lãnh Dao!
Hiển nhiên, hắn đã có chuẩn bị từ trước!
Keng!
Một tiếng nổ vang lên như kim thiết va chạm nhau. Thân thể Lãnh Dao lảo đảo lui về phía sau mấy bước, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, cấp bậc chênh lệch khiến nàng lập tức bị nội thương không nhẹ!
Hai mắt Tần Phong bắn ra tia oán độc cực kì, trên gương mặt cũng tức giận đến trắng bệch. Hành động này của hắn khiến những lời vừa mới nói ra đó, đều thành thứ vứt đi. Tuy nhiên hắn vẫn là lớn tiếng rít gào nói:
- Các ngươi đều trông thấy, Tần Lập hoàn toàn không muốn buông tha chúng ta! Hắn muốn giết chết chúng ta ở chỗ này, các ngươi còn chờ cái gì? Xông lên đi! Bắt bọn chúng bầm thây vạn đoạn!
Cá đám hộ vệ Tần gia đã sớm không kiềm chế được nữa, một đám tròng mắt đều đỏ bừng. Đối với những người này mà nói, bọn họ thấy thiếu gia vì bọn họ, không quan tâm tới tính mạng của vị hôn thê cùng nguy hiểm tới sinh mạng của chính mình, cũng muốn bảo vệ bọn họ! Người trọng tình trọng nghĩa như thế, không bán mạng cho hắn, đều thực có lỗi với lương tâm của mình!
- Xoạt! Xoạt! Xoạt!...
Một hồi tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ, đám hộ vệ Tần gia lập tức tiến lên chiếm giữ chỗ xung yếu.
- Dừng lại!
Trong đám hộ vệ Mạc gia, có người phát ra một tiếng gầm lớn:
- Các ngươi muốn hại chết tiểu thư nhà ta sao?
Nói xong, cả đám hộ vệ Mạc gia nhảy ra ngăn chặn hộ vệ Tần gia tại đó. Song phương râu tóc đều dựng đứng, bầu không khí lập tức trở nên vi hiệu hẳn lên.
Tần Lập nhìn một màn giương cung bạt kiếm này, khóe miệng hắn nổi lên một cái cười chế giễu: vợ chồng vốn là cùng ổ cùng cây, tai vạ đến nới đều tự bay đi. Trông cậy vào người như Tần Phong xả thân vì mình, đó là chuyện ảo tưởng!
Điểm ấy, căn bản là không cẩn phải đánh cuộc, bởi vì Tần Phong, Tần Hổ bọn họ căn bản là hạng người vô tình vô nghĩa!
- Các ngươi muốn làm gì?
Tần Phong quay đầu lại, lớn tiếng quát:
- Các ngươi cho rằng như vậy thì có thể cứu thoát tiểu thư nhà ngươi sao? Ngu xuẩn! Phía sau nội chiến, ai có lợi? Các nguou7i đều lớn mà đầu óc không phát triển?
Tần Hổ cũng phẫn nộ nhìn đám hộ vệ Mạc gia, căm phẫn nỏi:
- Còn không mau tránh ra! Các ngươi nghĩ như vậy, bọn chúng sẽ thả Phỉ Phỉ sao? Nàng là muội muội của chúng ta, chẳng lẽ không thân thiết bằng các ngươi sao?
Gã hộ vệ Mạc gia vừa lên tiếng lúc nãy hừ một tiếng:
- Thân không thân, ta không biết! Ta chỉ biết là nếu như các ngươi tiến lên, chết trước hết chỉ là tiểu thư nhà ta! Hành động của các ngươi dứt khoát không phải là cách giải quyết vấn đề, mà là muốn hãm hại tiểu thư nhà ta! Tần Phong thiếu gia! Mệnh lệnh ngày hôm nay do đích thân ngài hạ lệnh, vây công mấy thợ săn này cũng đều là người của Tần gia. Điều đó ta nghĩ ngài không có gì phải phủ nhận. Vậy dựa vào cái gì muốn cho tiểu thư nhà ta rơi vào cảnh nguy hiểm tới tính mạng?
Ánh mắt Tần Phong chợt lóe sáng, bỗng nhiên hướng về phía Tần Lập nói:
- Tần Lập, ngươi dùng thủ đoạn thật hay! Đi! Coi như bản lãnh ngươi giỏi!
Nói xong, thật sâu nhìn thoáng qua Mạc Phỉ Phỉ rơi lệ đầy mặt, trong mắt Tần Phong hiện lên một chút áy náy, nói:
- Phỉ Phỉ! Ta biết, hiện tại ta có nói gì với muội, muội cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng ta hi vọng muội hãy nhớ kĩ: nếu như hôm nay muội chết về tay Tần Lập, ta thề nhất định sẽ đuổi giết Tần Lập tận chân trời góc biển! Còn nếu muội không chết, như vậy ngày ta đột phá Thiên cấp, đó sẽ là ngày chúng ta thành thân!
Nói xong Tần Phong quay người lại, hướng về đám thuộc hạ đang giằng co với hộ vệ Mạc gia nói:
- Chúng ta đi!
Tần Lập không kìm nổi cũng thầm bội phục trong lòng:
- Tần Phong này đích thật là người thích hợp làm đại sự, thủ đoạn độc ác, làm việc tuyệt không ướt át dây dưa. Hôm nay hắn xử lí thế này, kì thật đã là biện pháp tốt nhất rồi!"
Nghĩ vậy, Tần Lập hạ kiếm khỏi yết hầu Mạc Phỉ Phỉ, tay trái buông ra. Quả nhiên, Mạc Phỉ Phỉ run run giọng kêu lên:
- Tần Phong ca... huynh... huynh thật sự phải đi sao?
Thân mình Tần Phong đột ngột dừng lại, hắn quay người, hai mắt nhìn về phía Tần Lập tràn ngập oán độc cùng đủ loại thần sắc phức tạp, hắn thở dài một tiếng, nói:
- Phỉ Phỉ! Muội nếu là cô gái hiểu lí lẽ, muội phải biết, ta làm như vậy là cách xử lí tốt nhất!
Đột nhiên, một gã hộ vệ Tần gia vừa mới tham dự vây đánh A Hổ bọn họ, rốt cuộc chịu không nổi áp lực của bầu không khí này, phẫn nộ xùi bọt mép vọt ra, rít gào, trên người hắn bộc phát một tầng hào quang màu xanh, giơ thanh khai sơn đao thật lớn trong tay, mãnh liệt phóng tới chém Tần Lập.
- Chết đi!
Một đao này, từ trên chém xuống, chém xéo xuống! Nếu để hắn bổ trúng, Tần Lập cùng Mạc Phỉ Phỉ hai người cũng không người nào có thể may mắn thoát chết!
Mọi người chỉ nhìn thấy một luồng hào quang lóe lên, lại nhìn nửa thân trên của gã hộ vệ Tần gia kia ngừng lại tại chỗ... mà nửa thân dưới, lại chạy mấy bước về hướng Tần Lập bên này, rồi mới "ầm" một tiếng ngã nhào trên mặt đất.
Tiếp theo, truyền đến một tiếng thét thảm thiết kinh hoàng đến cực điểm của gã hộ vệ Tần gia đó. Bất cứ ai trơ mắt nhìn chính mình biến thành hai nửa, chỉ sợ cũng đều phản ứng như thế!
Tất cả mọi người đứng sững ở nơi đó như hóa đá. Tần Phong, Tần Hổ hai người đồng tử đều co rút lại, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Chiến kĩ Thần cấp, không ngờ lại hùng mạnh như vậy?
Hai người chỉ cách mười thước, chỉ nhìn thấy hiện lên một đạo kiếm khí tím thẫm, cố lắm mới thấy cổ tay Tần Lập khẽ run lên, tức thì gã hộ vệ nhà mình có được thực lực Huyền cấp bậc bốn, đã bị một kiếm chém làm hai đoạn!
Tần Lập bình thản đứng ở nơi đó, nhìn đám hộ vệ Tần gia, cười lạnh nói:
- Còn muốn đi ra tìm cái chết sao? Các ngươi dù có tự giác chết hết, công tử nhà các ngươi cũng không hề bị lương tâm cắn rứt đâu!
← Ch. 064 | Ch. 066 → |