← Ch.163 | Ch.165 → |
Gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Văn trưởng lão cũng đầy tang thương. Trong hai mắt đục ngầu của hắn tràn đầy kinh ngạc, phẫn nộ và sợ hãi, các loại tâm tình hoàn toàn không khống chế được biểu hiện ra ngoài. Nếu nhìn kỹ đôi tay khô gầy như vuốt ưng kia, nó đang run nhè nhẹ.
- Phải tìm được hắn, bằng không chúng ta đi tới nơi nào khẳng định cũng không có kết cục tốt. Phải tìm được hắn, giết hắn, nhất định phải giết hắn!
Văn trưởng lão quay sang phía đám đệ tử kia phân phó:
- Hai người một tổ, lập tức tìm cho ta!
Đám đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung này, có cả nam lẫn nữ, giờ khắc này trong lòng tràn ngập sợ hãi. Người có khả năng bức môn chủ tự bạo, vậy thực lực mạnh đến cỡ nào? Bảo bọn họ đi tìm, rõ ràng chẳng khác nào bảo bọn họ đi chịu chết mà!
Cho nên, mọi người đều mang vẻ mặt kinh hoảng nhìn Văn trưởng lão cùng Hải Thông Thiên trưởng lão rơi vào trạng thái điên cuồng, không ai nhúc nhích.
- Thế nào? Ta không ra lệnh cho các ngươi được sao?
Một thân khí thế Dung Thiên cảnh trên người Văn trưởng lão hoàn toàn tràn ra. Tất cả nhẫn nại, tất cả bình tĩnh, hoàn toàn bị môn chủ Nhạc Vô Nhai tự bạo làm kinh hoàng không còn một mảnh.
- Không đi, vậy chết!
Văn trưởng lão nói, vươn tay ra hút một đệ tử Thiên cấp cách hắn không tới mười thước lại, rắc một tiếng bẻ gãy cổ hắn, ngữ khí cực kỳ lạnh lẽo:
- Còn ai không nghe?
Ầm!
Một đám đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung hoảng sợ tán đi. Tìm thì tìm, còn hơn là bị hai trưởng lão điên cuồng này giết. Dù là không tìm được, loanh quanh ở gần nơi này, thậm chí trốn đi, cũng không muốn ở lại nơi này đối mặt với hai trưởng lão đã điên loạn kia một phút nào nữa.
So với hiện trường thảm thiết bên này, bên chỗ Tiên Nữ Dao vốn dùng giam giữ các thiếu nữ bị bắt tới làm đỉnh lô, lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Từ khi Tần Lập đi rồi, chỗ các nàng giống như đột nhiên trở thành tử địa, không có bất cứ một ai tới đây. Cho nên, hơn trăm thiếu nữ thanh xuân này sau một thời gian sinh hoạt trong sợ hãi, dần dần bình tĩnh trở lại.
Thiếu nữ tính tình cương liệt lúc trước, lại trở thành người đứng đầu đoàn thiếu nữ này.
Ở nơi này có cất giữ rất nhiều lương thực, xem chừng các nàng ăn đến chết già cũng không phải vấn đề lớn. Nhưng mà tình cảm nhớ nhà, vẫn bao phủ trong lòng các thiếu nữ này. Tuổi của các nàng cũng không phải quá lớn, đa số đều có gia đình tốt đẹp, từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua loại chuyện này. Nếu không có thiếu nữ cương liệt có chủ tâm kia khuyên bảo, sợ rằng đã có người không nhịn được tự sát.
- Chúng ta cứ chờ ở nơi này, ân công đã nói ngài nhất định sẽ quay về cứu chúng ta.
Thiếu nữ tính tình cương liệt này tên gọi Lý Cầm, xuất thân từ nhà đại phú thương, gia cảnh vô cùng tốt, thời gian bị bắt đến nơi này cũng có nửa năm. Từ một tiểu thư khuê các không rành thế sự, cho tới hôm nay trở thành lãnh tụ tinh thần của mọi người, biến hóa của nàng là rõ rệt nhất giữa đoàn nữ hài này.
- Cầm tỷ, vậy tỷ nói xem, ân công chỉ có một người, đàn ác ma Cực Nhạc Thiên Cung này đều có thực lực kinh khủng như vậy, ân công là đối thủ của bọn họ được sao?
Một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Lý Cầm khẽ cắn môi, cố sức gật đầu. Nghĩ đến khuôn mặt thô ráp đầy râu kia, chẳng biết từ nơi nào lại dâng lên lòng tin vững chắc, thần sắc kiên định nói:
- Nhất định có thể!
Làm một tiểu thư khuê các từng được dạy dỗ tốt, người khác phái trong lòng Lý Cầm trước kia đều chỉ có loại hình thư sinh phong độ. Tuy rằng đây là một thế giới cường giả bá chủ, nhưng võ giả cùng với cuộc sống người thường, cũng có khoảng cách không nhỏ.
Trong Thanh Long quốc, vẫn có rất nhiều người đọc sách, nỗ lực vì thi đậu công danh, trở thành quý tộc. Cũng không phải chỉ có một con đường trở thành võ giả Huyền cấp.
Nhưng hiện giờ, trong lòng của nàng lại hơn một hình tượng nam nhân vẻ mặt đầy râu thô lỗ, không chuyển đi được.
- A, Cầm tỷ! Tỷ xem, có người tới, là ân công, là ân công kìa!
Một thiếu nữ chỉ về một bóng người rất xa ở phía đường núi bên dưới, mừng rỡ nói.
Trong lòng Lý Cầm nhảy mạnh, thầm nói rốt cuộc cũng tới. Trên mặt không nhịn được ửng đỏ, vội hỏi:
- Ở nơi nào?
- Ở đằng kia... Ai nha, bộ dáng của ân công, hình như là bị thương!
Tần Lập dựa theo phương hướng trong trí nhớ, khó khăn tìm lại nơi này. Dọc theo đường đi hắn cũng chịu nhiều đau khổ, hơi có chút tinh lực sẽ thi triển khinh công chạy nhanh một đoạn. Nhưng thương thế nghiêm trọng trong cơ thể, căn bản không có cơ hội giảm bớt.
Nhìn thấy đám thiếu nữ vẻ mặt hưng phấn kia, thần trí Tần Lập đã bắt đầu có chút hoảng hốt. Võ giả cảnh giới Hợp Thiên tự bạo, nếu dễ dàng tránh thoát như vậy, ngay cả m chút vết thương cũng không có, vậy hắn đã không phải người nữa, mà là THẦN.
Đến khi Tần Lập mở mắt ra, nhìn thấy là những gương mặt thiếu nữ tràn ngập thân thiết. Tần Lập nhìn những thiếu nữ vốn không có ấn tượng gì, tuy nhiên bọn họ vẫn vui vẻ như một đứa trẻ hoan hô nói:
- Ân công tỉnh rồi, ân công tỉnh lại rồi!
Bên trong hang động lập tức ùn ùn kéo vào hơn mười người, trên mặt mọi người đều mang theo vẻ thân thiết cùng hưng phấn. Tần Lập chỉ có ấn tượng với duy nhất thiếu nữ tính tình cương liệt kia, chậm rãi đi tới sắc mặt ửng đỏ thoáng nhìn qua Tần Lập, sau đó ôn nhu hỏi:
- Ân công! Thương thế của ngươi của ngài có tốt hơn không?
Tần Lập động đậy muốn ngồi dậy, hai thiếu nữ phía sau lập tức nâng hắn lên.
Ôn hương nhuyễn ngọc - Ừ, lúc này Tần Lập đúng là có loại cảm giác này. Chẳng qua không phải ôn hương nhuyễn ngọc sà vào lòng, mà là hắn tựa vào giữa ôn hương nhuyễn ngọc.
Tần Lập chậm rãi gật đầu, nói:
- Ta cần bế quan tịnh dưỡng vài ngày. Mấy ngày này nếu có người tới, các người cứ nói...
- Chúng ta nhất định sẽ không nói ra chỗ của ân công!
Lý Cầm vẻ mặt kiên định nói, mọi người cũng mang thần sắc kiên định gật đầu.
- Ân công! Ngài là hy vọng duy nhất để chúng ta rời khỏi ma quật này, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngài thật tốt!
Một thiếu nữ ánh mắt rưng rưng nói.
Tần Lập hơi lắc đầu, nói:
- Không! Nếu có người tới, chỉ cần là còn trẻ tuổi các người cứ dẫn bọn họ tới chỗ ta. Tin tưởng ta, ta sẽ giết bọn chúng! Nếu như là trưởng lão Cực Nhạc Thiên Cung tới đây, các người có thể giấu được cứ giấu, thật sự không gạt được cũng không phải sợ. Nhớ kỹ, phải bảo vệ mình cho tốt!
Tần Lập nói những lời này, khiến trên mặt các thiếu nữ đều hiện ra thần sắc cảm kích. Quả nhiên ân công là người tốt, tuy rằng tướng mạo hung ác một chút, nhưng người thật là lương thiện! Nếu lập gia đình, nhất định phải gả cho người như ân công!
Không biết nếu như Tần Lập biết cách nghĩ của những thiếu nữ này, có thể sinh ra cảm giác tội ác làm vặn vẹo thẩm mỹ quan của thiếu nữ hay không.
Lý Cầm thấy vẻ mặt Tần Lập uể oải, biết hiện giờ hắn cần nhất là nghỉ ngơi, đuổi các thiếu nữ ra, ngoài sau đó nhẹ giọng nói:
- Ân công! Cố gắng dưỡng thương ở nơi này là được. Những chuyện khác cứ giao cho ta!
Lúc này Lý Cầm có một loại xúc động muốn khóc, bởi vì nàng đã quyết định: một khi có người tìm tới nơi này, thà rằng nàng hy sinh chính mình cũng tuyệt sẽ không bán đứng ân công!
Tần Lập tràn đầy mệt mỏi, cũng không phát hiện dị trạng của thiếu nữ này, nhẹ giọng nói:
- Vậy phiền cô!
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Tần Lập lại một lần nữa lấy từ trong nhẫn ra hai viên Chu quả màu đỏ, hung ác nuốt toàn bộ xuống.
Ầm!
Một cổ lực lượng khổng lồ bùng nổ trong cơ thể Tần Lập, ngang bằng với tình hình lúc ở bên trong hang động dưới thác nước. Loại đau đớn khủng khiếp này, nháy mắt điên cuồng đánh phá kinh mạch, thiêu đốt đan điền của Tần Lập. Đau đớn quá lớn khiến cho linh hồn Tần Lập thiếu chút nữa thoát ra ngoài.
Tần Lập thậm chí có một loại cảm giác linh hồn xuất khiếu. Mọi người trong lúc đau đớn khó nhịn thường nói: đau chết mất. Mà cảm giác của Tần Lập hiện giờ: thật là bị đau chết!
Hắn cảm giác thân thể của mình thoáng cái giống như nhẹ đi rất nhiều, loại đau đớn này nháy mắt cũng tan thành mây khói. Cúi đầu, Tần Lập thấy trên giường ngồi một nam nhân mặt đầy râu, tướng mạo hung ác, trong lòng cả kinh: kia không phải là mình sao?
Vừa kinh ngạc, Tần Lập cảm giác linh hồn của chính mình của mình thoáng chốc bị kéo lại, sau đó loại đau đớn không thể chịu đựng nổi lại kéo tới lần nữa!
Ngũ tạng lục phủ trọng thương, bị lực lượng thần kỳ của hai viên Chu quả sinh ra, chữa trị lại bằng một tốc độ hết sức nhanh chóng. Chân chính gây ra loại đau đớn khủng khiếp này, chính là do kinh mạch tiếp tục mở rộng mang đến.
Nhưng Tần Lập lại vẫn cứ không dám có bất cứ thả lỏng nào!
Hắn cần phải dùng Tiên Thiên Tử Khí Quyết dẫn đường cho Tiên Thiên Tử Khí nhanh chóng chiếm lĩnh kinh mạch đã mở rộng! Bằng không, chắc chắn thất bại trong gang tấc!
Chu quả giống như viên bảo thạch đỏ này quý giá cỡ nào, không cần nghĩ cũng biết được. Tổng cộng chỉ có tám viên, đợi đến lần kết quả sau thật là không biết là chuyện đời con cháu nào nữa. Cho nên, dứt khoát không thể lãng phí.
Trong lòng Tần Lập ác độc nói: chỉ cần không đau chết lão tử, là lão tử có thể chịu được!
Loại đau đớn này, thấm sâu tận xương tủy, khắc cốt minh tâm mà!
Không biết bao lâu, Tần Lập cảm giác thương thế trong cơ thể mình đã trong khôi phục. Mà trải qua nội thị, Tần Lập phát hiện không biết nói gì: hiện giờ kinh mạch mở rộng hơn gấp đôi trước kia, linh khí xung quanh bị hắn hấp thu điên cuồng, thậm chí lại có chút cảm giác cung không đủ cầu! Đây là lần đầu tiên xuất hiện!
Trong lòng Tần Lập khẽ động, một khối linh thạch thượng phẩm xuất hiện trong tay hắn. Tiên Thiên Tử Khí Quyết vừa vận hành, năng lượng khổng lồ bên trong linh thạch liền chảy vào trong kinh mạch Tần Lập.
Còn kinh mạch Tần Lập lại giống như một con suối khô cạn, được cổ năng lượng khổng lồ dũng mãnh tràn vào, trong khoảnh khắc tràn ngập sức sống bừng bừng!
Mà lúc này, thời gian đã trôi qua ba ngày!
Từ lúc bị Nhạc Vô Nhai trọng thương đến bây giờ, cũng đã qua sáu ngày!
Tiên Nữ Dao này, giống như một nơi bị người ta quên lãng, suốt sáu ngày lại không có một ai đi tới đây.
Thẳng cho tới hôm này, mới có có đệ tử nhớ tới trong Cực Nhạc Thiên Cung còn có một chỗ như vậy. Cái này cũng không thể trách bọn họ, tuy rằng bọn họ cũng đều biết Tiên Nữ Dao tồn tại, nhưng nơi này đối với đệ tử bình thường, không phải cấm địa, nhưng còn hơn cả cấm địa!
Bởi vì thiếu nữ nơi này, đều là đỉnh lô chuẩn bị cho môn chủ cùng trưởng lão, không có liên quan gì đến bọn họ!
Nếu như có ai dám sinh ra lòng nhìn trộm, như vậy hắn cách cái chết không xa. Cho nên bình thường tối đa chỉ đứng ở bên ngoài bồi hồi, nhìn vài lần cho đỡ thèm mà thôi.
Chẳng qua đến lúc bây giờ, ai cũng rõ ràng hai trưởng lão còn sống kia đã hoàn toàn không còn tinh lực bận tâm đến nơi này nữa.
Lập tức liền có hơn ba mươi đệ tử nam Cực Nhạc Thiên Cung ôm lòng gây rối, tập kết cùng một chỗ giương cờ hiệu tìm kiếm kẻ thù, chạy sang bên này.
Thiếu nữ có thể đưa đến đây, đều là đỉnh lô tốt nhất mà! Ngày thường có thể được một cái, đã coi như vận khí tuyệt hảo, mà lúc này...
← Ch. 163 | Ch. 165 → |