← Ch.245 | Ch.247 → |
Thượng Quan Thi Vũ lẳng lặng ngồi đó, ở sâu trong đôi mắt tràn đầy đau thương, nhưng không nói được một lời, không khóc rống lên, không rơi lệ, không than thở. Thế nhưng càng là như thế, càng khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
- Ôi! Chờ tới khi ta biết cha con lang tâm cẩu phế này đã chia cắt đan dược lấy cho bản thân mình nuốt hơn phân nửa, sau đó lại lấy chút ít để mua chuộc tộc nhân khác thì chuyện này đã qua hơn nửa năm! Lúc ấy ta thật sự muốn tung một chưởng giết chết bọn chúng, nhưng dù nó bất nghĩa thì cũng là con của ta. Hơn nữa... nói thật, lúc ấy ta nghĩ tội cũng không đáng chết nên không ra tay! Ai có thể nghĩ đến, hôm nay bọn chúng lại phát rồ tới mức này, chẳng những muốn giết hại Tần Lập, mà ngay cả Thi Vũ... bọn chúng cũng không muốn buông tha!
Thượng Quan Thiết nhắm mắt lại, nước mắt đục ngầu ứa ra theo khóe mắt:
- Thật không bằng súc sinh! Không bằng súc sinh mà!
Kì thật trong lòng Tần Lập cũng chỉ là hơi chút có đồng tình với Thượng Quan Thiết. Lão nhân năm đó chỉ là Huyền cấp bậc chín này, cảm giác mình mới là mạnh nhất trong đời! Rồi có lẽ là nhìn thấy cái loại cường giả tuyệt thế như Diệp Thiển Dục, hoặc là tuổi đã lớn nghĩ muốn sống lâu hơn. Dù sao có cảm giác sau khi Thượng Quan Thiết từ nhiệm chức gia chủ, dường như lão rất sảng khoái, cách xử thế, thái độ làm người cũng khác biệt hơn so với trước kia.
Tuy nhiên, hiện tại trong mắt Tần Lập việc này đều đã không hề trọng yếu, hắn hỏi:
- Lão gia! Vậy ngài có biết, vị trí cụ thể lối vào địa phương thần bí chỗ cha mẹ Thi Vũ hay không?
Thượng Quan Thiết lắc đầu, nói:
- Vốn người bên kia tới là muốn nói cho Thi Vũ, nhưng Thi Vũ không có ở đây nên người ta cũng không nói gì, chỉ nói sư môn ở lãnh thổ Đại Tề quốc, dường như ở vùng phía Nam Đại Tề quốc.
Tần Lập thở dài trong lòng, thầm nghĩ:
- Tìm kiếm như vậy căn bản là tìm kim dưới đáy biển, bản thân địa phương thần bí đã cực kì khó tìm, cho dù biết phương vị cụ thể cũng phải tìm kiếm và cảm ứng từng li từng tí mới có thể tìm được vị trí cụ thể. Càng đừng nói hiện tại ngay cả phương vị cụ thể cũng không biết.
Nhìn thoáng qua Thượng Quan Thiết, Tần Lập đứng lên, nói:
- Một khi đã như vậy, tất cả sự tình trải qua chúng ta đều đã biết, ta có khuynh hướng bá phụ bá mẫu còn sống!
- Thật ư?
Thượng Quan Thiết trợn to mắt, lớn tiếng hỏi. Ngay cả đôi mắt xám như tro tàn của Thượng Quan Thi Vũ cũng sáng ngời lên, nhìn chằm chằm Tần Lập.
- Đương nhiên là thật, cái gọi là sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể. Mất tích rất nhiều năm, cũng không có nghĩa nhất định là đã chết.
Tần Lập nhẹ giọng nói:
- Có rất nhiều kì ngộ, ngươi không có trải qua căn bản là không thể tưởng tượng được! Hơn nữa, một khi gặp được kì ngộ bế quan tu luyện mười năm hai mươi năm, vốn cũng không tính là gì!
- Nhưng, vậy thì phải như thế nào mới có thể tìm được bọn họ đây? Đúng rồi, Tần Lập! Ngươi cùng Thi Vũ hiện tại đều đã có thực lực rất mạnh phải không? Vậy các ngươi nhất định phải tìm cha mẹ Thi Vũ trở về nha!
Hai mắt Thượng Quan Thiết bắn ra tia hào quang nóng bỏng. Trên thực tế, năm đó người mà thừa kế vừa ý Thượng Quan Thiết nhất cũng không phải Thượng Quan Bất Hối mà là Thượng Quan Tiêu!
Nếu như vợ chồng Thượng Quan Tiêu thật sự không chết còn có thể trở về, trải qua nhiều năm như vậy nhất định thực lực của bọn họ cũng đã trở nên thập phần cường đại! Thượng Quan gia tộc giao cho bọn họ tin tưởng nhất định sẽ không suy sụp!
Tần Lập còn thật sự gật đầu, nói:
- Phụ mẫu của Thi Vũ, cũng là phụ mẫu của ta. Ngài yên tâm đi, lão gia! Ta sẽ dùng hết khả năng tìm cho được họ! Hơn nữa, vạn nhất... họ thật sự gặp bất hạnh, như vậy cừu gia của họ, ta nhất định sẽ giết sạch cả nhà bọn chúng!
Tần Lập nói lời này như chém đinh chặt sắt toát ra đầy mùi máu tanh!
Đã từng là thủ lĩnh bang hội, như thế nào có thể là một con dê để cho người ta khi dễ? Từ trước đến nay Tần Lập đều làm theo ý mình, chỉ cần đừng chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn!
Tựa như Thượng Quan Hiên Vũ kia đối với mẹ con hắn, đến lúc này còn dám mắng hắn là đồ lộn giống, đồ con hoang, còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Người như thế, cho dù Thượng Quan Thi Vũ cầu xin tha thứ, Tần Lập cũng sẽ không bỏ qua!
Đời trước, ta không có cha, không có mẹ, đều chưa từng có người nào dám dùng phụ mẫu ta để nhục mạ ta, đời này ta có cha có mẹ, ta tự mình có thể không để ý đến người cha tiện nghi kia, nhưng nếu có người nào dám dùng ông ấy để nhục mạ ta, thì người đó phải chết!
Đây chính là Tần Lập!
Quay về Tần phủ, Lãnh Dao, Bộ Vân Yên cùng với Triệu Thiên Thiên ba nàng đều nhìn ra sự tình có chút không đúng, nhưng đều biết điều không có người này gạn hỏi. Vào trong phòng, Thượng Quan Thi Vũ mới đột nhiên ôm chầm Tần Lập, lớn tiếng khóc ròng! Khóc đến thiên hôn địa ám, khóc đến đầu óc choáng váng.
Đến cuối cùng, thấy Thượng Quan Thi Vũ thương tâm quá độ, Tần Lập nhẹ nhàng điểm vào thụy huyệt, rốt cục Thượng Quan Thi Vũ mới ngủ yên.
Tần Lập than nhẹ một tiếng, đắp chăn lên người Thượng Quan Thi Vũ, sau đó xoay người ra ngoài. Quả nhiên đám người Bộ Vân Yên đều đang ở trong sảnh đường chờ hắn.
Tần Lập đơn giản kể lại một lần sự tình trải qua, ba nàng nghe xong cũng đều cảm thấy cực kì phẫn nộ.
Triệu Thiên Thiên lòng đầy căm phẫn nói:
- Thượng Quan gia này, như thế nào lại vô sỉ như vậy? Tần Lập ca! Huynh giết thật là tốt! Người như thế đúng là đáng chết!
Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao chung quy tuổi lớn hơn một chút nên thành thục hơn. Trên mặt Bộ Vân Yên mang theo một chút sầu lo hỏi:
- Tần Lập! Huynh làm như vậy, Thi Vũ nơi đó... có thể...
Tần Lập lắc đầu, thản nhiên cười cười, nói:
- Bọn họ ngay cả Thi Vũ đều muốn hại chết, nếu không nể mặt Thượng Quan lão gia, đám người kia... hừ...
Tần Lập nói không hết lời nhưng sát khí trong mắt kia nói rõ tâm tình hắn lúc đó.
- Ôi! Chuyện này, mặc kệ thế nào, người huynh giết cũng là thân nhân của Thi Vũ. Chờ tâm tình nàng ổn định huynh phải giải thích với nàng cho tốt, đừng để trong lòng nàng lưu lại bóng ma mới được.
Bộ Vân Yên thật lòng khuyên.
Tần Lập khẽ gật gật đầu, trong lòng hắn lại hiểu rõ hơn ai hết: trong lòng Thượng Quan Thi Vũ từ trước tới giờ vốn chưa từng xem những người đó là thân nhân của nàng. Nguyên nhân rất đơn giản, chính là những người đó trước đây đã vứt bỏ nàng.
Mấy ngày say, A Hổ từ phần đất bên ngoài trở về, thấy Tần Lập trở về, lòng đầy vui mừng. Tuy nhiên, khi Tần Lập tỏ ý muốn dẫn bọn họ đi Huyền Đảo, quả nhiên A Hổ khước từ ý tốt của Tần Lập.
- Công tử! Ta đây là người thô lỗ, trước đã nói rồi, cuộc đời này ta chỉ cầu có của căn có của để. Với tư chất của ta, đời này có thể đạt tới thực lực Thiên cấp, toàn bộ đều dựa vào phúc của công tử. Cho nên, A Hổ ta nghĩ ở lại chỗ này, làm một phú hào có thực lực của giới thế tục, để cha mẹ của ta có thể kiêu hãnh vì ta cũng đã thấy vừa lòng thỏa ý rồi!
Tần Lập mỉm cười gật gật đầu, nói:
- A Hổ đại ca! Huynh chờ ta viết một phong thư cho Hoàng Thượng, về sau thành Hoàng Sa này sẽ là của huynh!
A Hổ lập tức vẻ mặt đầy sợ hãi đứng lên, nói:
- Công tử! Thật không dám như thế! A Hổ có tài đức gì dám chịu đại ân như thế? A Hổ tuyệt đối không thể đáp ứng!
- A Hổ đại ca! Huynh không nên nghĩ nhiều, với thực lực của huynh hiện tại, đón nhận hết thảy chuyện này tuy rằng có chút miễn cưỡng nhưng cũng được đi! Hơn nữa, điều tối trọng yếu, không phải còn có ta ở sau lưng ủng hộ huynh sao! Đừng nói một cái đất phong như vậy, cho dù huynh muốn làm Hoàng đế ở thế tục, ta cũng có thể cho huynh làm được. Tuy nhiên, huynh không thích hợp lắm, mau mau bồi dưỡng con của huynh cho tốt đi, ta cũng không phải nói giỡn với huynh đâu!
Tần Lập cười tủm tỉm nhìn A Hổ đang trợn mắt há hốc mồm:
- Ta đã khi nào lừa gạt huynh chưa? Cho nên, chức quan này huynh phải đảm đương! Hết thảy coi như vì để bồi dưỡng con của huynh, cứ coi như một chút lễ vật ta tặng cho huynh vì tình nghĩa huynh đệ chúng ta đi!
Lúc này A Hổ hoàn toàn hết chỗ nói, thầm nghĩ:
- Chỉ sợ trên đời này, cũng chỉ có ngươi mới có thể nói ra câu nói này, một phần sản nghiệp lớn đến kinh người thế này là chút lễ vật sao? Vậy trên thiên hạ cái gì mới có thể xem như đại lễ vật?
- Ngươi đã nói như thế, ta cũng không từ chối nữa. Tuy nhiên, A Hổ ta lấy danh nghĩa cha mẹ phát thề, hết thảy thứ này đều là công tử cấp, khi nào công tử muốn, thì chỉ cần cho người cầm ấn tín đến, tất nhiên A Hổ giao ra toàn bộ!
Tần Lập thản nhiên lắc đầu, cười nói:
- Huynh không nên như thế! Tặng cho huynh chính là tặng cho huynh, tuyệt đối sẽ không có người nào chạy tới lấy lại sản nghiệp này của huynh. Nhớ kĩ, về sau huynh chính là đại nhân vật! Phải có khí độ của đại nhân vật! Ta hi vọng sau vài năm ta trở về gặp lại thì huynh đã biến thành một đại nhân vật chân chính!
Trong cặp mắt A Hổ có hơi mờ hơi nước, nói:
- Công tử mới chân chính là đại nhân vật bay trên cao, ta đây chỉ có thể ở sau lưng yên lặng chúc phúc cho công tử thôi.
Những ngày cuối năm, Tiểu Hồ Ly Lệnh Hồ Phi Nguyệt không ngờ đã trở lại trước tiên, xem bộ dáng cao hứng phấn chấn của nàng, hiển nhiên chuyến đi này thập phần thuận lợi.
Quả nhiên, nàng vừa trở lại hồ tộc liền dẫn đến chấn động lớn. Linh thú trước khi hóa hình, linh trí cũng không có nhận được truyền thừa của chủng tộc, cho nên dù tu luyện cả ngàn năm cũng là linh thú!
Nhưng sau khi hóa hình, trên mọi phương diện cũng không khác gì nhân loại. Thời điểm Tiểu Hồ Ly hóa hình thực lực là cảnh giới Phá Thiên! Lúc này còn không đến mười năm, không ngờ đã đạt tới cảnh giới Dung Thiên!
Chuyện này trên lịch sử hồ tộc chính là chưa từng có từ trước tới nay. Cho nên, hiện tại Lệnh Hồ Phi Nguyệt ở hồ tộc địa vị tương đối cao, nhận truyền thừa cũng phi thườn thuận lợi.
Các nàng tụ tập cùng một chỗ, mơ hồ coi Thi Vũ cầm đầu. Mặc kệ là ai thái độ đối với Thi Vũ đều rất tôn kính. Mà địa vị của Tiểu Hồ Ly lại rất khác biệt, dù sao nàng cũng là cường giả cảnh giới Dung Thiên.
Nhưng ngoại trừ Thi Vũ, những người khác đều không biết Lệnh Hồ Phi Nguyệt là linh thú. Tiểu Hồ Ly đương nhiên vẫn chưa nói cho Tần Lập biết nàng chính là con Bạch Hồ bị thương năm đó, nhưng trong lòng Tần Lập cũng đã biết lại giảo hoạt không nói ra, bằng không thời điểm lúc trước chiến đấu với con cự hùng kia, nàng như thế nào có thể nhắc nhở mình, sau đó lại đi theo cùng một đường với mình?
Có một số việc, không cần phải nói ta, mọi người tự hiểu trong lòng là được.
Trong khoảng thời gian này Thượng Quan Thi Vũ vẫn trầm lặng ít nói, chỉ khi ở một mình với Tần Lập mới có thể ngẫu nhiên nói mấy câu, Tần Lập nhìn thấy trong mắt, đau ở trong lòng.
Cho nên lúc Tiểu Hồ Ly quay về, Tần Lập gọi các nàng vào một bên, sau đó nói thẳng:
- Thời gian cửa Huyền Đảo khai mở còn có hơn nữa năm, mà cách giải thi đấu Chí Tôn còn tới một năm, ta muốn trước cùng Thi Vũ đi tới phía Nam Đại Tề quốc có thể hay không tìm được địa phương thần bí kia, tìm tung tích cha mẹ của Thi Vũ. Phi Nguyệt, ngươi có thể mang Bộ tỉ cùng Lãnh Dao đi trước vào Huyền Đảo chứ?
Tiểu Hồ Ly thoáng do dự, sau đó liền gật đầu đáp ứng, thập phần thống khoái nói:
- Có thể! Tuy nhiên, Tân Tần đế quốc không có triệt binh, ngươi định làm thế nào?
- Diệt!
Tần Lập thuận miệng nói dường như là hoàn toàn không có để ở trong lòng. Đối với chuyện có thể làm mất thể diện Thôi gia, cũng như làm cho bọn chúng đau lòng xót dạ, Tần Lập đều sẽ tận sức mà làm.
← Ch. 245 | Ch. 247 → |