← Ch.247 | Ch.249 → |
Lấy thực lực hai người Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ, đi theo phía sau đám người kia thì căn bản bọn họ không thể phát hiện ra được. Hai người đi theo rất xa phía sau, thấy nhóm người kia đi một mạch ra thẳng phía ngoài thành, hẳn là muốn rời khỏi nơi này.
Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ liếc nhìn nhau một cái, Thượng Quan Thi Vũ nhẹ giọng nói:
- Những người này không giống với những võ giả thế tục. Nguyên lực dao động trên người bọn họ tuy không mạnh nhưng cũng không cố ý thu liễm.
Tần Lập gật gật đầu, Tiên Thiên Tử Khí của hắn tuy lợi hại, có thể cảm nhận dao động của người khác lợi hại hơn nhiều nhưng điều này cũng không phải là tuyệt đối. Có một số võ giả có thực lực cường đại, trong tình huống không chiến đấu thì đều nhìn không ra thâm sâu, dù sao không phải ai cũng đem thực lực của mình viết ra tờ giấy dán trước mặt. Tần Lập có được Tiên Thiên Tử Khí cũng không dám nói có thể hoàn toàn phán đoán ra được thực lực của đối phương, càng không phải nói những người khác.
Tần Lập hơi gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Trên Thiên Nguyên Đại Lục, số lượng những nơi thần bí tuy rằng không ít nhưng không có khả năng nơi nào cũng có. Đuổi theo đám người này là biết bọn họ có từ một địa phương thần bí nào đi ra hay không!
Thượng Quan Thi Vũ nhẹ nhàng gật đầu, tâm tình vốn mất mát mờ mịt cũng theo đó mà bình ổn không ít.
Đám người kia đi cũng không nhanh, hơn nữa trên đường còn quan sát xem có ai đi theo mình hay không. Tuy nhiên, với thực lực bọn họ cũng không có khả năng phát hiện ra Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ ít nhất đã đạt tới cảnh giới Hợp Thiên.
Cứ như thế, trong những ngày năm mới, hai người đi theo sáu người kia, đi chừng được ba canh giờ thì đi vào một dãy núi rất lớn.
Đại Tề quốc có rất nhiều núi, loại dãy núi dài mấy trăm dặm này so với những dãy dài hơn ngàn dặm thì căn bản không tính là gì. Nhưng đối với nhân loại mà nói, đối mặt với loại dãy núi này cũng đã thấy cực kì bé nhỏ, giống như vài ngọn sóng trên đại dương mênh mông. Thân thể tiến nhập vào bên trong đã nhanh chóng biến mất ở giữa rừng gậm.
Lại qua vài canh giờ nữa, lúc này đã là đêm khuya, đám người đối phương rốt cục dừng lại, đốt lên một đống lửa trại, ngồi xuống xung quanh. Ánh lửa chập chờn khiến khuôn mặt của đám người kia lúc sáng lúc tối.
Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ cũng dừng lại phía sau một thân cai đại thụ, cách những người kia cũng chỉ có mười mấy thước mà thôi, nhưng những người kia cũng không chút nào phát giác ra có điều gì dị thường.
- Đại sư huynh, huynh nói chúng ta lần này cứ như vậy trở về sư môn thì có bị trách phạt hay không?
Thanh niên từng muốn đến gần Thượng Quan Thi Vũ nhìn về phía nam tử chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi kia buồn bã nói.
Kẻ được xưng là Đại sư huynh hơi do dự một chút, khẽ thở dài một tiếng rồi hơi lắc đầu nói:
- Điều này cũng không biết chắc! Lần này chúng ta đi ra là muốn thu thập vài loại linh dược, đối với môn phái mà nói là thập phần trọng yếu nhưng chúng ta đã thất bại! Hơn nữa, ta cũng có chút tự đại, thật sự là ếch ngồi đáy giếng, không có kiến thức! AiThi VũThi Vũ, nguyên bản ta đã quá xem thường cái mà thế tục gọi là cấm địa.
- Đại sư huynh, huynh cũng đừng tự trách mình. Nếu nói thì Thất trưởng lão cũng thật là... không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Bao nhiêu năm đã qua rồi? Thật sự là nực cười, rõ ràng là địch nhân còn cố tình muốn cứu nàng. Huynh nói xem, bên trong môn phái của chúng ta, nữ tử xuất sắc đến độ nào mà không có? Vì sao lại coi trọng một kẻ thuộc môn phái đối địch như thế?
Nữ tử trẻ tuổi kia thốt lên, vẻ mặt bất mãn:
- Ỷ vào là đệ tử thân truyền của Chưởng môn, căn bản coi thường tính mạng của đám người chúng ta!
Nam tử trẻ tuổi vừa mở miệng cũng lên tiếng tiếp, trong giọng nói mang thêm vài phần oán khí:
- Chẳng lẽ không đúng sao? Nghe nói trận chiến năm đó, nếu không có Thất trưởng lão che chở thì nữ tử kia khảng định đã bị giết! Có xinh đẹp đến mấy thì thế nào? Hiện tại không phải là đã không nhìn được, miệng cũng không nói được, có khác gì thực vật đâu?
Đại sư huynh cười khổ nói:
- Vì chuyện này, Thi Vũ đã có bất hòa với Đại trưởng lão. Nghe nói trận chiến đấu năm đó là vì tranh đoạt một gốc linh thảo, Đại trưởng lão lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chém chết nam đệ tử của Tùng Phong Môn, lại bắt lấy nữ nhân kia, thấy xung quanh vắng vẻ định lăng nhục nữ nhân kia thì lại bị Thất trưởng lão ngăn cản. Mãi cho tới hôm nay, hai người gặp mặt cũng không nói lời nào!
Nử tử hai bảy hai tám tuổi kia lúc này lên tiếng:
- Quên đi, chuyện tình của môn phái chúng ta đừng nên bàn luận. Lần này trở về trước hãy nghĩ cách mà đối mặt với Thất trưởng lão rồi hãy nói. Hơn nữa nữ nhân kia cũng quá đáng thương, hôn mê nhiều năm như thế, nếu không phải là Thất trưởng lão dùng linh dược để giữ lại tính mạng thì e là đã sớm chết đi rồi!
- Còn nữa, Đại trưởng lão cũng thật sự là quá đáng. Không biết các ngươi đã từng nghe nói, năm trước, có lần hắn thừa lúc Thất trưởng lão không chú ý còn muốn đưa nữ nhân kia vào phòng, dục hành bất quỹ (abc... xyTần Lập). May mà đúng lúc Thất trưởng lão kịp thời trở về. Vì chuyện này mà hai người còn đánh nhau một hồi, đối với bên ngoài nói là luận bàn nhưng kì thật ai mà không biết chuyện gì đã xảy ra?
Nữ tử trẻ tuổi dường như biết rất nhiều, chép miệng, vẻ mặt rất khinh thường!
- Được rồi, ở bên ngoài đừng bình luận những chuyện thị phi như thế! Những sự việc trong môn phái, chúng ta căn bản không thể định đoạt!
Nử tử hai bảy hai tám tuổi kia nhẹ giọng nói.
Nghe những điều mà những người kia nói chuyện, Thượng Quan Thi Vũ đang tựa vào lồng ngực Tần Lập, đôi tay cũng nắm chặt lấy quần áo hắn, thân hình có chút run lên nhè nhẹ! Tuy rằng bọn họ không chỉ rõ tên tuổi nhưng nghe như thế thì như là đang nói tới phụ mẫu nàng! "Sẽ không, bọn họ nhất định còn sống, nhất định còn sống!
- Các ngươi nói xem, chuyện này nếu để bọn Tùng Phong Môn biết thì bọn họ có đến đòi người không?
Nam tử trẻ tuổi kia lại lên tiếng hỏi.
Tên Đại sư huynh kia lắc đầu nói:
- Làm sao bọn họ biết được! Bọn họ khảng định đã cho rằng tên đệ tử này đã sớm bỏ mạng. Dù sao loại địa phương như Hắc sơn cũng không kém hơn cấm địa trong giới thế tục là mấy, trong đó linh thú cường đại có vô số. Chuyện này dù sao cũng không cần lan truyền ra. Không còn gì nữa thì chúng ta đi thôi!
Tần Lập ôm lấy Thượng Quan Thi Vũ, sợ nàng làm ra chuyện tình gì quá kích động. Bởi vì ngay cả Tần Lập cũng từ giọng nói của đám người này phán đoán ra vị nữ tử hôn mê nhiều năm trong câu chuyện của bọn họ chắc chắn là mẫu thân của Thi Vũ Lâm Vân Lan!
Mà phụ thân của Thi Vũ hẳn là năm đó cũng đã gặp tai nạn. Về phần vì sao mà không bị người của môn phái mình phát hiện ra tự nhiên là do đối phương đã xử lí sạch sẽ dấu vết!
Đương nhiên, trong lời bọn họ cũng chưa quá chắc chắn chính là cha mẹ của Thi Vũ nhưng căn cứ hiểu biết của Tần Lập đối với những thần bí chi địa thì không gian của bọn họ cũng không đến độ lớn không tính được. Tựa như nơi thần bí chỗ Cực Nhạc Thiên Cung cũng chỉ có một môn phái là Cực Nhạc Thiên Cung mà thôi!
Những nơi thần bí vô cùng khổng lồ như Huyền Đảo, phạm vi từ nam ra bắc ước chừng mấy ngàn dặm, thậm chỉ vạn dặm khảng định sẽ không có nhiều. Đa phần đều như nơi thần bí Cực Nhạc Thiên Cung, phạm vi không quá ba ngàn dặm.
Kì thật phạm vi hai ba ngàn dặm cũng không tính là nhỏ. Nhưng đối với Thiên Nguyên Đại Lục khổng lồ mà nói thì cũng chỉ như muối bỏ bể thôi.
Nhưng nơi thần bí bình thường như thế, khảng định môn phái và gia tộc sẽ không nhiều lắm. Chỉ là trong lòng Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ đều có một mong muốn, sư môn thần bí của mấy người này cũng không phải là nơi hạ lạc của vợ chồng Thượng Quan Tiêu. Mặc kệ thế nào, chỉ cần theo chân đám người này thì nhất định có thể tra ra thật hư!
Mãi cho tới ngày hôm sau, khi trời đã tờ mờ sáng thì mấy tên trẻ tuổi này mới đứng dậy, tắt đi đống lửa, cẩn thận xóa đi dấu vết rồi lại tiếp tực đi sâu vào bên trong rừng rậm.
Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ vẫn theo sau bọn họ, đi tới một vách núi cao chừng trăm mét. Vách núi trước mặt giống như bị người ta dùng một đao chặt đi, cũng có cảm giác thân cây ương ngạnh mọc ở trên vách đá. Từ xa nhìn lại gây cho người ta một cảm giác áp bách đập thẳng vào mặt.
Đám người kia đi tới một chỗ bên dưới vách núi đá màu đen này, tra xét xung quanh một chút, lại đợi lúc lâu, cho đến khi mấy tia nắng mặt trời chiếu xuống thì tên Đại sư huynh mới đột nhiên bộc phát ra khí thế của bản thân.
Ánh mắt Tần Lập hơi nhíu lại, không ngờ hắn là một võ giả cảnh giới Phá Thiên! Tùy tay đánh ra một lũ thần thức, chỉ cần khoảng cách không quá mười dặm, Tần Lập lập tức có thể tìm ra.
Theo ánh sáng mặt trời chiếu xuống, cùng với khí thế bộc phát từ người Đại sư huynh kia, một chỗ trên vách đá núi màu đen kia đột nhiên xuất hiện một trận vặn vẹo, sau đó đột nhiên hiện ra một cái cửa năng lượng rộng chừng mười thước, cao chừng ba mươi thước.
Cự li của cái cửa này cách mặt đất chừng hơn bảy mươi thước.
Sau đó, đám người trẻ tuổi này sử dụng tay chân linh hoạt đi lên, thân mình dần dần tiến vào trong cái cửa năng lượng kia.
Cuối cùng mới là tên Đại sư huynh, mũi chân chĩa xuống đất, cả người bay lên hơn hai mươi thước, sau ba lần đặt chân lên mấy mỏm đá nhô ra mới nhanh chóng bay vào trong cánh cửa năng lượng kia. Đợi đến khi tất cả mọi người biến mất ở trong đó, cánh cửa mới chậm rãi biến mất!
Sau đó, vách đá trước mặt lại khôi phục lại bộ dáng như bình thường. Từ trong núi, âm thanh của chim chóc và hương hoa không ngừng truyền tới. Nếu không tận mắt chứng kiến thì tuyệt đối không ai tin bên trên vách núi màu đen kia không ngờ lại che giấu một nơi thần bí!
- Đi!
Tần Lập nắm lấy tay của Thượng Quan Thi Vũ bay đi tới bên dưới vách đá. Hắn buông thần thức cường đại của mình ra, quả nhiên cảm giác được nơi cánh cửa năng lượng vừa rồi còn lưu lại một chút dấu vết năng lượng.
Tần Lập chậm rãi khống chế khí thế trên người mình, bộc phát ra. Đột nhiên hắn cảm giác được Tiên Thiên Tử Khí của mình và ánh nắng mặt trời kia như hòa hợp thành một thể, hướng về địa phương kia vọt tới.
Lúc này Tần Lập mới hiểu được vì sao đám người kia phải chờ tới khi mặt trời lên. Nguyên lai muốn mở cửa đại môn của nơi thần bí này phải dùng lực lượng của ánh sáng mặt trời!
Nếu năm đó, thực sự cha mẹ của Thi Vũ tiến vào địa phương này, bọn họ tại sao lại bừa bãi tiến vào được, chẳng lẽ thời điểm chiến đấu đã ở ngay chỗ này và không cẩn thận?
Mang theo nghi vấn này, Tần Lập ôm lấy eo thon của Thượng Quan Thi Vũ, cả người bật lên, không chút do dự tiến vào cái cửa năng lượng kia.
← Ch. 247 | Ch. 249 → |