← Ch.313 | Ch.315 → |
Nói thật, Thiên Cơ Môn có thù oán với Thôi gia, hơn nữa mối thù này tuyệt đối không nhỏ, nhưng còn chưa đến mức khiến cho một đại tộc nhân khẩu trăm vạn người phải xuất động toàn lực, lại không chết không thôi. Hậu quả xảy ra ai có thể gánh vác nổi!
Không nói quan hệ của Trầm Nhạc và Tần Lập không tồi, nhưng chưa tới mức huynh đệ sinh tử, chỉ là thưởng thức lẫn nhau. Cho nên, dù Trầm Nhạc tình nghĩa như mây trời, có thể vì Tần Lập mà dâng lên tính mạng, thì Thiên Cơ Môn lại không thể!
Cùng đạo lý, các gia tộc môn phái lực chọn đối nghịch với Thôi gia cũng sẽ có phán đoán và băn khoăn của bản thân họ. Nhưng dù nói thế nào thì cũng sẽ không có người nào dùng toàn bộ gia tộc làm tiền cược! Trừ phi là điên rồi mới làm như vậy!
Sự tình quay về hai ngày trước, khi đó Tần Lập mới vừa biến mất, Thôi gia cũng kiêu ngạo đưa ra tuyên bố, muốn làm gia tộc Chí Tôn của Huyền Đảo.
Vào lúc ban đêm, nhóm đại nhân vật được tiếp đón trong sơn trang của Thiên Cơ Môn trước sau đều thấy một lão già cực kỳ thần bí. Sau đó, ngày hôm sau, Tiền gia là bên đầu tiên đứng ra, tỏ vẻ tuyệt đối không muốn thỏa hiệp cùng Thôi gia, hơn nữa quan hệ đồng minh với Tần gia duy trì vĩnh viễn!
Bởi vì lão già kia sau khi gặp Tiền gia chủ Tiền Đa Đa, lưu lại một rẽ cây đen thui trên bàn, nhìn không có chút bắt mắt, lại không có chút lưu quang nào bên trên, càng không có linh khí tràn ra.
Tuy nhiên, ánh mắt Tiền gia chủ vẫn chăm chú nhìn vào đồ vật kia, lão già đầu bạc đã rời đi, nhưng ánh mắt Tiền gia chủ vẫn không chớp mắt nhìn gốc rễ cây này.
Ngồi đối diện Tiền Đa Đa là một lão già gầy như xương, trông như một cây gỗ khô. Nếu mà nhìn thấy lão già trong mộ địa, chắc chắn ai cũng cho rằng đây là một bộ xương khô.
Hai hốc mắt sâu hoắm nhìn như hai lỗ thủng, làn da toàn thân đều dính sát lên xương cốt, một thân áo choàng màu xám vắt trên người nhìn thực quỷ dị, khiến cho người ta có cảm giác là một bộ xương đang mặc quần áo, không có chút mỹ cảm nào.
- Ha ha, thật sự không thể tưởng được, lúc ta còn sống còn có thể thấy linh khí chi nguyên tinh thuần như thế, nếu không có linh thú mạnh mẽ đến mức tận cùng còn có ai có thể lấy được thứ này từ trong núi?
Tiếng nói của lão già gầy như xương có vẻ già nua, nhưng giọng điệu lại thực sự thoải mái.
Ánh mắt Tiền Đa Đa cuối cùng cũng chuyển dời khỏi gốc rễ cây khô kia, nhìn sang lão già cười nói:
- Lão tổ tông, bằng cảnh giới của người nếu ăn khối linh khí chi nguyên này, có lẽ, đạp lên một tầng mới là không phải không thể! Hơn nữa, dù không thể tăng thực lực thì sống thêm mấy ngàn năm cũng không thành vấn đề!
- Tiểu tử ngươi, từ nhỏ đã thích nói ngọt!
Lão già khô gầy thản nhiên tươi cười, không cẩn thận thì không thể nhìn thấy. Sau đó lão già cẩn trọng nói:
- Đa Đa, ngươi thấy sao?
Bộ dạng nho nhã của Tiền gia chủ lúc này cũng thay bằng bộ mặt khôn khéo, hắn hơi nhíu mày, nhìn lão già hỏi ngược:
- Lão tổ tông, người thấy sao?
- Ngươi tên nhóc con này.
Lão già cười mắng một câu, thân thể tựa vào chiếc ghế bọc da thú, như hoàn toàn lọt thỏm vào trong, sau đó mới thản nhiên nói:
- Rất nhiều lão già năm đó khẳng định là ta sẽ sớm chết đi, ai nghĩ được, ta là kẻ vốn đã đứng trước cái chết, lại cố tình... đột phá!
Lão nói xong, bàn tay cầm lên gốc rễ cây nhìn không chớp mắt, tán thưởng:
- Chính là vì một khối linh khí chi nguyên này! Linh khí trong thiên địa nồng đậm đến một trình độ nào đó không tản đi được, xâm nhập vào đất đá hình thành linh thạch. Lấy số lượng linh khí trong đó để phán đoán độ tinh khiết của linh thạch. Mà chỉ có linh khí tiến vào đất, bao vây lấy rễ của một thiên tài địa bảo, trải qua hàng tỉ năm tích lũy mới hình thành linh khí chi nguyên! Nồng đậm, mà không tiết ra ngoài!
- Hắn có thể đưa đến một món đồ quý như vậy, hiển nhiên là có tâm tư đối với Tiền gia chúng ta, bao gồm cả sự tồn tại của ta. Nếu không thì hắn sao có thể trực tiếp đưa thẳng thứ này tới đây, sau đó nói cho chúng ta biết, chỉ cần trợ giúp Tần Lập, chẳng những không có nguy hiểm, mà việc tốt như vậy về sau còn có thể có sao?
Lão già cười khoát tay áo, khẽ lắc đầu:
- Kỳ thực, lợi ích cũng không phải là thứ quan trọng nhất. Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, lão đầu bạc có thực lực khủng bố thế nào sao? Ngươi cho là, chúng ta có thể từ chối việc mà hắn giao phó hay sao?
Tiền Đa Đa ngẩn ra, lập tức nói:
- Sao? Lão tổ tông, người nói... mạnh hơn người?
Tiền Đa Đa nói xong, bản thân cũng đột nhiên hồi phục tinh thần, khóe miệng co giật kịch liệt. Hắn đột nhiên nghĩ tới, thời điểm mà lão già kia vào, dường như... lão tổ tông cũng không cảm nhận được. Mà thực lực lão tổ tông đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không, như vậy... thực lực đối phương còn cao hơn lão tổ tông không ít!
- Lão tổ tông, con biết nên làm thế nào!
Sắc mặt Tiền Đa Đa nghiêm nghị.
Cũng đêm hôm đó, lão tổ tông Băng Thiên Nhai cũng hưng phấn gặp được một thế ngoại cao nhân từng làm phép cho nàng khi nàng còn là một đứa trẻ.
Lão tổ Thiên Cơ Môn Trầm Trọng, lão tổ Lâm gia Lâm Thái Bình, lão tổ Tàng Kiếm Sơn Trang Tạ Tốn, ba lão già đã tiến vào cảnh giới Phá Toái Hư Không cũng trong đêm đó, thời gian khác biệt, gặp được cùng một người! Sau đó những gia tộc này, trước sau không hẹn mà gặp, cùng tuyên bố chống lại Thôi gia, quyết không thỏa hiệp!
Mà Trầm Trọng thời điểm rạng sáng ngày hôm này nhận được truyền âm, khiến lão kinh hãi không biết nói gì cho tốt. Lòng tin đối với Tần Lập, đối với việc chống alị Thôi gia lại càng lớn hơn nữa!
Hai người ngoài đột phá trong trọng địa bế quan của gia tộc mình, đối với việc này tất nhiên là Trầm Trọng đặc biệt chú ý. Nhất là nữ tử áo đen kia lại cho lão một cảm giác mười phần cường đại, sâu không lường được! Có thể khiến Trầm Trọng nhìn không thấu, đưa mắt nhìn khắp Huyền Đảo ngoại trừ những lão bất tử cùng cảnh giới, thật đúng là không có bao nhiêu người! Mà nữ tử áo đen này chính là một trong số đó! Người còn lại là Tần Lập!
Tuy nhiên, đối với việc Tần Lập dùng biện pháp gì để hoàn toàn che giấu khí tức, chuẩn xác tìm được mình khi bế quan không đi ra ngoài, lại còn truyền âm cho lão, thủy chung lão vẫn không hiểu được!
Tần Lập dường như cũng không rõ ràng việc có người đi lo chuyện của hắn, lại càng không rõ những sự việc bên ngoài. Nhưng Tần Lập hỏi Trầm Trọng một câu:
- Trầm lão tổ, ngài có nghe nói qua người có con ngươi màu tím chưa?
Nói thật, đúng là Trầm Trọng chưa từng nghe nói qua! Từ thời thái cổ, thời thượng cổ đều có vô số năm thất lạc, cũng không phải tất cả các gia tôc đều dùng văn tự ghi chép lại đọan lịch sử kia. Cho dù là có thì quá nửa là không nằm trong các địa phương thần bí, lại càng không nằm trên Huyền Đảo!
Trầm Trọng tỏ vẻ bản thân không rõ ràng lắm về chuyện đó. Tần Lập dùng lời nói đơn giản nhất, nói với Trầm Trọng, thời đại thái cổ xuống dốc là vì sao.
Trầm Trọng nghe xong lại càng thêm vài phần kính trọng với Tần Lập. Lão là lão già bất tử đã sống không biết bao nhiêu năm cũng không biết chuyện này, mà dường như cả Huyền Đảo cũng không người biết được. Vì sao mà Tần Lập này còn chưa đến hai mươi đã có thể biết?
Hắn sao mà biết được? Lại nghĩ đến lão già đầu bạc, cùng với chiến kỹ của Tần Lập. Hắn tuổi trẻ mà đã có cảnh giới cao như vậy, lại còn có bổn sự xuất thần nhập hóa như vậy! Bằng vào thực lực Hợp Thiên cảnh mà có thể một kiếm chém chết Chí Tôn! Muốn nói sau lưng hắn không có một sư môn cường hãn, Trầm Trọng... không tin!
Nhất là sau khi Tần Lập nói ra chuyện người có con ngươi tím, lão cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, vì đã không còn là vấn đề của riêng Huyền Đảo nữa. Nếu thật sự để Thôi gia phát hiện được, sợ rằng là tất cả những địa phương thần bí của Thiên Nguyên Đại Lục đều sẽ phải chịu tai ương! Mà loại hành vi này của Thôi gia có bị diệt tộc cũng xứng đáng!
Cho nên, Trầm Trọng cực kỳ trịnh trọng cấp cho Tần Lập một lời hứa hẹn, Thiên Cơ môn sẽ ủng hộ hắn! Một cơ hội tạo nhân tình tốt như vậy, lão bất tử như lão sao có thể bỏ qua?
Phải biết rằng, thực ra sau khi lão nhân thần bí tìm lão đàm luận xong, lão quyết định kiên quyết chống đối Thôi gia, lại càng không nói đến lời mà Tần Lập nói cho Trầm Trọng, nữ tử áo đen đang bế quan cùng hắn, đã đánh thông cảnh giới Phá Toái Hư Không! Có nhiều cường giả Phá Toái Hư Không như vậy, toàn lực gạt bỏ một Thôi gia còn sợ sao?
Giờ phút này trong lòng Ma Võ Xương đã hận ý ngập trời. Lão không nghĩ tới, càng không ngờ có người dám đắc tội với người của Cực Tây. Tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên lớn tiếng hét lên:
- Tốt, tốt, không nghĩ tới, gia tộc Huyền Đảo các ngươi đều là khúc xương cứng đấy. Chẳng lẽ các ngươi không sợ Cực Tây triển khai trả thù điên cuồng với các ngươi sao?
Lão tổ cảnh giới Phá Toái Hư Không của Lâm gia Lâm Thái Bình cười lạnh:
- Cực Tây? Lão già kia, ngươi đừng có đứng đó dọa chúng ta! Khoảng cách đến đó cách cả một đại lục, ngươi nghĩ chúng ta không chút kiến thức sao? Chỉ cần chúng ta giết hết nhóm các ngươi ở đây hôm nay, bọn họ có thể biết đến chuyện này không, để nói sau đi!
Lão tổ Tàng Kiếm Sơn Trang Tạ Tốn tóc vàng, thân mình khôi ngô như một con hùng sư, ha ha cười lớn nói:
- Đúng vậy, lão phu cũng muốn xem một chút, đám tiện nhân Thôi gia này chết thế náo!
- Tốt, tốt! Không nghĩ tới, các ngươi đều ăn gan hùm mật gấu cả rồi, lão phu... sẽ cho các biết sự lợi hại của Phá Toái Hư Không!
Ma Võ Xương nói xong, điên cuồng bay tới Trầm Trọng, nhưng không gian trước mắt lão đột nhiên bị xé ra, sau đó Ma Võ Xương lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chui vào, chỉ lưu lại tiếng cười to điên cuồng:
- Muốn lưu lại một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, các ngươi... quá ngây thơ rồi! Ha ha ha, chờ xem sự trả thù của Lãnh Thu Cung đi...
Ma Võ Xương còn chưa nói xong, chợt nghe ầm vang một tiếng, không gian ngay tại chỗ Ma Võ Xương xé ra bùng nổ. Lại nhìn thân thể Ma Võ Xương đã bị tàn phá máu thịt mơ hồ!
Một nữ tử áo đen hiện ra trên nóc đại sảnh yến hội, đôi mắt lạnh như băng chăm chú nhìn Ma Võ Xương, thản nhiên nói một câu:
- Ngu ngốc!
Đám lão tổ tông của ba thế lực liếc nhau, đồng thời xuất chiêu, ầm ầm đánh về phía thân thể đầy máu của Ma Võ Xương!
← Ch. 313 | Ch. 315 → |