Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Duy Ngã Độc Tôn - Chương 322

Duy Ngã Độc Tôn
Trọn bộ 956 chương
Chương 322: Tiện nghi phải chiếm cho đủ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-956)

Siêu sale Lazada


Thôi Bất Bình do dự một chút rồi thần sắc trở nên kiên định, thân mình chợt loé lên, tiến vào địa đạo kia. Bên trong gió lạnh ù ù, không có chút mùi vị thực vật nào. Mà địa phương này ngay cả đám người Ma Võ Xương cũng không hề biết đến!

Chỉ có các đời gia chủ Thôi gia mới biết được bí mật này. Địa phương này là nơi trọng yếu của Thôi gia trong vạn năm qua!

Còn về tòa thành ngầm trong lòng đất kia quả thực chỉ là một tòa thành trống mà thôi, tuy cũng được coi là tuyệt mật của Thôi gia nhưng vẫn không trọng yếu bằng nơi này. Vì đây là nơi cất giấu tất cả bảo vật quý giá trong vạn năm của Thôi gia! Tối trọng yếu chính là tấm Thái cổ địa đồ khiến Thôi gia chân chính phát triển.

Trong địa đạo, ánh sáng cực kì mờ nhạt. Những ngọn đèn trên vách tường cũng cực kỳ hôn ám khiến thân ảnh Thôi Bất Bình chập chờn kéo dài trên mặt đất.

Trong lòng Thôi Bất Bình thủy chung vẫn có cảm giác hoảng sợ bất an, không thể nào bình tĩnh lại được. Hắn luôn cảm thấy được dường như luôn có một đôi mắt đang âm thầm theo dõi hắn!

Tuy Thôi Bất Bình bị đôi chút thương thế nhưng thủy chung vẫn là cảnh giới Chí Tôn! Hắn không tin có người nào có thể lướt qua được sự phòng vệ sâm nghiêm của Thôi gia để tiến vào nơi này.

Phải biết rằng, nội tình của Thôi gia tất hùng hậu, không chỉ do một tên Phá Toái Hư Không và mười mấy tên Chí Tôn chống đỡ mà thôi!

Cho nên đối với thực lực gia tộc mình, Thôi Bất Bình vẫn rất tự tin. Hắn lần nữa quay đầu nhìn lại con đường yên tĩnh dài hẹp này, vẫn không thấy tồn tại vấn đề gì cả. .

Sự quen thuộc của Thôi Bất Bình đối với nơi này thậm chí đã đạt tới độ biết được cái bóng của ngọn đèn trên mặt đất là có bộ dáng thế nào! Hắn cẩn thận nhìn lại một lần, xác định không có ai mới đi tiếp tới điểm cuối cùng của địa đạo thật dài này. Trước mắt hắn là một khối đá cao đến ba thước, rộng tới hai thước.

Từ trong lòng, Thôi Bất Bình lấy ra một chiếc chìa khóa, cắm lên trên một cái lỗ nhỏ trên khối đá, sau khi quay đi quay lại mười mấy vòng, cánh cửa đá phát ra một âm thanh kẽo kẹt trầm muộn, sau đó chậm rãi mở ra. Làm cho người ta kinh ngạc đó là cánh cửa này không ngờ dày hơn mười thước. Từ thanh âm có thể thấy được trọng lượng của nó, muốn cậy mạnh mà mở ra thì sợ là không thể được! Thân ảnh vừa tiến vào, cánh cửa đá chậm rãi khép lại, không còn một tia sơ hở nào!

Qua cánh của đá này vẫn là một thông đạo thật dài, một lúc sau không ngờ còn xuất hiện một lối rẽ. Ba cánh cửa đá phân biệt chắn ba đường khác nhau! Thôi Bất Bình hướng về cánh cửa đá bên tay phải đi tới. Cứ lặp đi lặp lại như thế, không ngờ cũng có tới chín chỗ rẽ như thế. Nếu không biết đường thì nhất định sẽ bị lạc lối trong này.

Khi đi vào một địa đạo thật lớn, cao chứng hai mươi thước, phạm vi chừng trăm mét thì cảm giác bất an trong lòng Thôi Bất Bình mới hoàn toàn biến mất. Nơi này chính là trung tâm cơ mật nhất của toàn bộ Thôi gia trong vạn năm qua!

Mà bên trong hầm ngầm này, các loại bảo vật tỏa ra hào quang và linh khí khiến người ta cũng phải trợn mắt há mồm! Rất nhiều loại bảo vật dù là trên Huyền Đảo cũng có thể khiến người ta điên cuồng tranh đoạt thì nơi này lại tùy tiện ném sang một bên.

Vũ khí, khôi giáp, linh thạch, các loại thiên tài địa bảo, chiến kỹ, công pháp... còn có một số bảo vật từ thời thượng cỗ... cho dù người có tâm tính tu luyện rất cao, dù thấy một màn này chỉ sợ cũng bị kho báu này làm cho điên lên!

Mà Thôi Bất Bình lại như không thấy những thứ này, hắn không dừng lại ở những bảo vật mà hướng về chỗ sâu nhất của mặt mật thất này. Nếu nhìn kĩ thì không ngờ vách tường của căn mật thất này lại được xây dựng hoàn toàn từ hoàng kim.

Kim quang loé ra, chiếu sáng khắp nơi. Loại xa hoa, phong phú này kết hợp thành một hình ảnh khiến người ta cũng phải động tâm, chỉ sợ là người đời cũng chưa từng có ai được nhìn thấy. Đây mới chân chính là tài phù!

Thôi Bất Bình sờ soạng trên vách tường một lúc, sau đó ấn mạnh xuống một chỗ trên đó. Thực lực Chí Tôn lúc này hoàn toàn bộc phát ra, nơi đó mạnh mẽ bị ấn lõm vào.

Một màn này nếu là có người nhìn thấy thì sợ rằng cũng phải kinh ngạc đến sửng sốt! Địa phương được giữ kín như thế không ngờ cần có thực lực cảnh giới Chí Tôn mới có thể mở ra được, rốt cuộc là cất giấu thứ gì?

Theo một loạt tiếng động của cơ quan vang lên, vách tường bằng hoàng kim nơi Thôi Bất Bình vừa ấn xuống chậm rãi tách ra, lộ ra một lỗ nhỏ chừng một thước vuông bên trong.

Lỗ nhỏ này cũng không sâu, bên trong có một cái rương lớn. Thôi Bất Bình tự tay mang nó ra, vách tường lại chậm rãi khôi phục nguyên trạng.

Chiếc rương này nhìn qua đã biết là rất nhiều năm, mặt trên đã nhìn không ra nhan sắc ban đầu nữa. Chiếc rương này không có chìa khóa, Thôi Bất Bình tùy tay mở ra, bên trong cũng không có gì, chỉ có một tấm bản đồ có phong cách rất cổ xưa! Sắc mặt của Thôi Bất Bình có chút ửng hồng, hai mắt như bắn ra hào quang. Hai tay hắn run rẫy đem tấm bản đồ này giăng lên, ép lên ngực mình, thì thào lẩm bẩm:

- Có nó, Thôi gia ta dù chỉ còn lại một nam đinh thì cũng sẽ có ngày quật khởi! Tần Lập, còn có những gia tộc trên Huyền Đảo này nữa, các ngươi chờ đó! Ta sẽ đem hận thù này truyền xuống... đến một ngày nào đó, Thôi gia sẽ một lần nữa tái hiện trên Huyền Đảo này, lúc đó, các ngươi sẽ biết thế nào là... mưa máu gió tanh!

Thôi Bất Bình quay người nhìn lại vô số bảo vật vô giá xung quanh, trầm trọng chậm rãi nói:

- Mà những thứ này, là tài phú cự đại mà Thôi gia ta lưu lại cho hậu nhân, làm vốn để Thôi gia ta Đông Sơn tái khởi! Ai cũng đừng hòng tìm được nơi này! Trừ bỏ Thôi gia Gia chủ, không ai có thể vào được nơi này! Ha ha ha!

Thần sắc Thôi Bất Bình có chút điên cuồng. Tiếng cười của hắn quanh quẩn trong bảo thất này! Sau đó hắn đi về phía bảo vật chồng cao như núi kia, tùy tay nắm lấy một khối cực phẩm linh thạch to như nắm tay. Năng lượng mênh mông dao động trên đó khiến trong lòng Thôi Bất Bình có một trận say mê, không kìm nổi lẩm bẩm:

- Muốn Thôi gia ta sao? Ngàn vạn năm qua, hùng bá một phương Huyền Đảo, các loại bảo vật cực phẩm nhiều vô số, tích lũy tới tài phú đạt tới mức kinh người như thế này! Muốn Thôi gia ta diệt vong ư? Muốn lấy đi sản nghiệp của Thôi gia ta ư? Muốn ăn miếng bánh đầy mỹ vị của Thôi gia ta ư? Hừ, ta thật muốn nhìn các ngươi có có được hàm rằng sắc như thế hay không?

Thôi Bất Bình nói xong, không kìm nổi chảy ra hai dòng lệ, nức nở nói:

- Liệt tổ liệt tông trên trời cao, vãn bối bất hiếu, mang Thôi gia tiến vào mạt lộ, vãn bối chết không oán thán được gì cả!

Nói xong, Thôi Bất Bình đứng dậy, nhìn đủ loại bảo vật phát ra ánh sáng đủ màu, dù ngàn năm vẫn không bị hư hỏng, thở dài một tiếng, nháy mắt đã trở nên già đi rất nhiều!

- Ha ha, từ trước tới nay, không nói tới gia tộc, dù là những hào môn đại tộc cực thịnh bậc nhất từ thời thái cổ, vô số thế lực siêu cấp đều không thể tránh được kết cục suy bại! Một cái gia tộc trên Huyền Đảo như các ngươi thì nói gì đến thiên thu cường thịnh, nói gì đến huy hoàng muôn đời! Nói mà không biết ngượng!

Một thanh âm tràn đầy vẻ trào phúng chợt vang lên trong căn mật thất!

Thôi Bất Bình giống như một con mèo bị cắt mất đuôi, nháy mắt cả người đều dựng đứng lông tóc! Hắn lập tức quát lớn:

- Ai? Kẻ nào? Ra đây, lăn ra đây!

Thôi Bất Bình thuận tay nắm lên một thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa từ trên mặt đất, rút rẹt một tiếng rời vỏ. Một cỗ hàn khí lạnh lẽo lập tức tràn ra. Thân mình Thôi Bất Bình lăng không nhảy lên, sau đó chém ngang. Một cỗ kiếm khí phát ra âm thanh xé gió chém ra phía sau. Đạo kiếm khí này xuyên qua không trung, chém về phía vách tường khiến vách tường bị bong ra một mảnh hoàng kim lớn.

- Ha ha! Đêm đẹp như vậy, Thôi gia vì sao mà nóng nảy như thế? Như vậy không tốt! Không tốt!

Thanh âm trêu chọc kia lại vang lên từ phía sau Thôi Bất Bình. Thôi Bất Bình lần nữa chém một kiếm về phía sau. Một kiếm này không ngờ lại mang theo một tia kiếm ý. Hiển nhiên là Thôi Bất Bình đã trở nên rất nóng nảy!

Một thanh âm vang lên, một mãnh vũ khí quý báu từ thời thượng cổ bị một kiếm của Thôi Bất Bình đánh tan tác. Sau âm thanh nổ vang là một trận âm thanh vỡ vụn.

- Dừng tay!

Tần Lập cũng không thể không nhìn tới, hét lớn một tiếng!

- Thôi Bất Bình, còn dám phá hư bảo vật của lão tử, lão tử làm thịt ngươi đó! (Typer: type đến đoạn này ta hận không thể giơ ngón tay giữa với Tần Lập, quá vô sỉ a... )

Thanh âm Tần Lập chứa đầy vẻ đau lòng, những thứ này đều là bảo vật của Tần Lập a!

- Ngươi... !

Thôi Bất Bình cảm thấy một trận khí huyết dâng lên, có loại cảm giác như muốn hộc máu! Mẹ nó, đây là kho báu của Thôi gia, từ khi nào đã trở thành của tên tiểu súc sinh Tần Lập nhà ngươi!

Tuy nhiên, Thôi Bất Bình cũng lập tức trở nên tỉnh táo lại. Đôi mắt của hắn bắn ra hai đạo quang mang kiên quyết, đan điền bắt đầu tích lực, trong miệng thản nhiên nói:

- Ta rất ngạc nhiên! Tần Lập, ngươi vào đây bằng cách nào?

Không gian trước người Thôi Bất Bình lập tức xuất hiện một trận vặn vẹo, trống rỗng xuất hiện một nắm tay thanh tú đánh thẳng về ogia1 sau đan điền của Thôi Bất Bình. Thôi Bất Bình hét thảm một tiếng, thân mình bay mạnh về phía sau, bắn vào phía vách tường hoàng kim kia rồi rơi xuống mặt đất, cả người đau đớn.

- Không cần nghĩ tự bạo! Nếu ngươi có thể thành thật trả lời ta mấy vấn đề thì ta có thể cho ngươi một cái chết có thể diện! Thôi Bất Bình, tuy ngươi hận ta, nhưng ngươi cũng phải thừa nhận rằng thủy chung đều là do Thôi gia các ngươi chủ động trêu chọc ta! Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng chủ động trêu chọc Thôi gia các ngươi!

Thôi Bất Bình ngẩng đầu, trong hai mắt tràn đầy vẻ oán độc, nhìn về phía thân hình Tần Lập đang dần xuất hiện từ trong hư không. Hắn rốt cuộc hiểu được từ đâu mà mình có cảm giác bất an. Nữ tử bên người Tần Lập kia quả thật là một cảnh giới Phá Toái Hư Không!

Ngoài điều đó ra, không thể có người khác có thể đi vào nơi này, càng không thể đi theo phía sau hắn mà hắn không thể cảm nhận được!

- Các ngươi muốn giết thì cứ giết! Tuy nhiên, Tần Lập, không phải là trước khi chết ta nói nhảm nhưng ngươi thực nghĩ rằng có thể đem tài phú của Thôi gia ta đi ra sao? Những gia tộc trên Huyền Đảo sẽ buông tha cho các ngươi sao?

Khóe miệng Thôi Bất Bình lộ ra một nụ cười lạnh, Tần Lập còn thật thà gật đầu, nói:

- Tại sao lại không chứ?

Khóe miệng Thôi Bất Bình lại lộ ra một nụ cười khinh thường:

- Tên tiểu súc sinh chết tiệt Tần Lập ngươi thực nghĩ rằng ta không chuẩn bị chút hậu thủ nào hay sao? Ha ha, lão tử trước khi chết, một chiêu phòng bị cuối cùng rốt cục có tác dụng rồi! Có thể có các ngươi chôn cùng cũng coi như có chút giá trị! Không có ta tự mình thao tác thì căn mật thất này vào mà không ra được! Hơn nữa, chỉ cần ta chết, từ Thôi gia lập tức sẽ toát ra tin tức nói rằng toàn bộ tài phú của Thôi gia ta đều bị các ngươi đoạt đi! Ha ha! Thế nào Tần Lập? Ngươi có thích loại an bài này của gia gia ngươi không?

Tần Lập cũng cười rộ lên, khuôn mặt anh tuấn cũng cười rất vui vẻ:

- Thôi Bất Bình, ngươi đúng là hạng người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ngươi cho rằng chúng ta tiến vào được mà không ra được sao?

Tuy nhiên, ngươi yên tâm, nếu chưa chiếm đủ tiện nghi thì chúng ta sẽ không rời khỏi Thôi gia đâu!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-956)