← Ch.344 | Ch.346 → |
Vốn thiếu nữ váy vàng đối với người thanh niên Tần Lập có thực lực kinh khủng này đã rất sợ hãi, nhất là nàng tận mắt chứng kiến người này có thể đánh với Đại sư tỷ cả một buổi, sau đó mang theo một người thong dong bỏ đi. Có thể không coi Đại sư tỷ vào đâu tránh né nhiều ngày như vậy, làm cho Đại sư tỷ trước sau vẫn không thể tìm được hắn.
Không có chút bản lãnh, tuyệt không có khả năng làm được điều này.
Chẳng qua đến khi nghe Tần Lập nói xong, lập tức không nén giận được lớn tiếng nói:
- Hơn nữa ở đây có nhiều như thế, làm sao ngươi có khả năng mang hết đi chứ?
- Hắc hắc! Ta với Đại sư tỷ của cô đối đầu sống chết, không mang theo được thì ta hủy hết tất cả, cũng sẽ không lưu lại cho các ngươi một bông hoa nào! Không muốn chết, thì thanh cút đi!
Tần Lập cười lạnh nói.
- Không được! Người như người sao lại không nói lý lẽ như thế chứ, Đại sư tỷ ta chọc tới ngươi, ta cũng không trêu chọc vào ngươi mà. Hơn nữa ngươi sao lại xấu như vậy, hoa đẹp như thế, làm sao ngươi nhẫn tâm hủy diệt chúng nó chứ? Ta không cho ngươi làm như vậy!
Bộ dạng thiếu nữ váy vàng tức giận nhìn qua thật hết sức đáng yêu, trừng mắt nhìn Tần Lập, che ở phía trước biển hoa.
Tần Lập nhe răng cười nói:
- Nếu cô không tránh ra, cẩn thận ngay cả cô ta cũng hái luôn!
- Ta cũng không phải hoa, ngươi hái ta làm gì...
Tính tình thiếu nữ váy vàng có chút ngây thơ, nói đến phân nửa mới phản ứng lại được, trên khuôn mặt trắng mịn liền mọc lên hai đóa hoa ửng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lập mắng khẽ:
- Lưu manh!
Tần Lập đảo cặp mắt trắng dã, có chút dở khóc dở cười. Kỳ thật từ đầu đến cuối, hắn đối với thiếu nữ váy vàng này cũng không có ác cảm gì, bởi vì từ đầu đến cuối thiếu nữ váy vàng này cũng không nói bậy một lời này về hắn. Ở giữa các sư huynh sư muội, nàng xem như một ngoại tộc. Ở trong mắt Tần Lập, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương không rành thế sự, đơn thuần thiện lương mà thôi. Tần Lập có ác độc hơn, cũng không cần hạ độc thủ với loại tiểu cô nương này!
Tròng mắt xoay chuyển, Tần Lập hỏi:
- Nếu như cô nói cho ta biết lai lịch của các người, những thứ này ta có thể suy nghĩ chia cho các ngươi một chút!
- Hừ! Kẻ xấu xa! Ta sẽ không nói cho ngươi ta là người Nguyệt Diêu Tiên Cung!
Thiếu nữ váy vàng vẻ mặt cảnh giác nhìn Tần Lập, không chút để ý bản thân mình đã nói hết gốc gác của mình cho người ta rồi.
Con ngươi Tần Lập chợt co rút mạnh, thiếu chút nữa không thể khống chế được tâm tình của mình.
Nguyệt Diêu Tiên Cung!
Lại là Nguyệt Diêu Tiên Cung!
Chính mình lại một lần nữa nghe đến cái tên này!
Tần Lập cố nén chấn động trong lòng, làm bộ giống như không có việc gì, cười lạnh nói:
- Hừ! Đừng cho là ta không biết các nơi đến từ nơi Cực Tây!
- A! Ngươi... ngươi làm sao biết được? Chúng ta mới không phải đi ra từ nơi Cực Tây!
Thiếu nữ váy vàng giống như nhìn thấu âm mưu của Tần Lập, bĩu môi lại, trong mắt thoáng chút đắc ý, hừ một tiếng:
- Muốn gạt ta, không có cửa đâu!
Hai mắt Tần Lập vừa lật, thiếu chút nữa không nhịn được cười to lên, thầm nghĩ nha đầu này cũng quá đơn thuần đi chứ!
- Được rồi! Được rồi! Ta không hỏi nữa, trừ đóa hoa trước người cô, những cái khác ta đều lấy đi!
Tần Lập nói, khẽ liếc về phía trận chiến kịch liệt trên bầu trời ngoài khơi xa, một tay vung lên, trên mặt đất giống như nổi lên một trận cuồng phong.
Tiếng gió thổi thê lương, gào thét rung động!
Váy thiếu nữ váy vàng chợt bị nhấc lên, liền kinh hô một tiếng, mặt đỏ ửng vươn tay chặn váy mình lại. Không đợi nàng muốn mắng Tần Lập là lưu manh, hai mắt liền mở to, trợn mắt há mồm đứng ở nơi đó. Ngoại trừ một gốc cây Lãnh Ngọc Hoa trước người nàng còn tốt nguyên vẹn ra, chỗ vừa nãy còn là một biển hoa, lúc này đã không còn một thứ gì!
Dù là mặt đất, cũng bị mạnh mẽ đào lên một tầng chừng hai tấc!
Hắn... hắn làm như thế nào vậy chứ?
Thiếu nữ váy vàng ngơ ngác quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tần Lập, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cùng không dám tin.
Sau đó, trong lòng nàng dâng lên lửa giận vô tận, nàng cho rằng bản thân mình thật sự nổi giận. Người này, hắn... hắn thật quá đáng! Hắn sao có thể làm như vậy chứ! Quá ích kỷ rồi!
Quá vô sỉ nữa!
Trong mắt thiếu nữ váy vàng tràn nước mắt, phẫn nộ nhìn Tần Lập, lớn tiếng nói:
- Ngươi thật quá đáng! Sao ngươi có thể làm như vậy chứ?
Tần Lập có chút sững sờ nhìn thiếu nữ khả ái lòng đầy căm phẫn trước mắt, hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Tần Lập nhìn người vô số, tự nhiên nhìn ra được bộ dạng thiếu nữ lúc này không phải là giả vờ. Trong lòng không khỏi cảm thán: Loại thiếu nữ đơn thuần đến rối tinh rối mù này, cuối cùng làm sao mới sinh tồn được ở Nguyệt Diêu Tiên Cung chứ?
Nhìn đám người su huynh đệ tỷ muội của nàng, dù là không phải người thành tinh, cũng là hạng người tâm ngoan thủ lạt, xử sự lão luyện. Làm sao lại có một ngoại tộc như vậy chứ?
Tần Lập cười âm trầm, lộ ra hàm răng trắng nõn, giọng nói lạnh băng không mang theo một chút tình cảm, hù dọa:
- Tiểu cô nương! Có biết hay không, ta chỉ cần phất tay là có thể khiến ngươi tan thành tro bụi. Chúng ta là địch nhân, không phải là bằng hữu! Ta dựa vào cái gì lưu giữ lại cho các ngươi? Cô còn dám hét lớn với ta, chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi sao?
Thiếu nữ váy vàng thấy bộ dạng Tần Lập, không nhịn được lùi về phía sau, chẳng qua vẫn cố ưỡn bộ ngực nhỏ mới ra hình dáng, khí khái hùng hồn nói:
- Ta với ngươi không thù không oán, ngươi dựa vào cái gì giết ta chứ?
Đồng thời, thiếu nữ áo trắng trên không trung liền phát ra một tiếng hét to:
- Tặc tử! Ngươi dám động đến sư muội ta, dù chân trời góc biển ta cũng thề sẽ truy sát ngươi, sau đó chà đạp ngươi đến chết!
Tần Lập quay sang thiếu nữ váy vàng kia nhếch miệng cười:
- Tiểu cô nương! Sau này chúng ta còn gặp lại!
Vừa nói, thân thể hóa thanh một đạo quang mang vàng nhạt, cực nhanh biến mất trong không khí.
Con cự thú có huyết mạch Thư kia đang rít gào, nhìn trúng thiếu nữ áo trắng, đuổi theo sát không bỏ!
Thiếu nữ váy vàng ngơ ngác đứng đó, nhìn một gốc Lãnh Ngọc Hoa còn sót lại trước mặt, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi, căm giận khóc to:
- Xấu xa vô sỉ! Coi chừng Đại sư tỷ đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!
Tần Lập cùng thiếu nữ áo trắng và con cự thú, một chạy một đuổi trong khoảnh khắc liền bay ra ngoài hai ba mươi dặm ở ngoài khơi xa!
Sư đệ sư muội của thiếu nữ áo trắng này căn bản không thể theo kịp, chỉ có thể dừng lại ở trên đão, nhìn hai người một thú đã sớm mất bóng dáng mà than thở. Đồng thời trong lòng đều chờ đợi lần này Đại sư tỷ có thể bắt cái tên đáng chết kia đem về, bọn họ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Lập!
- Ngươi trốn không thoát đâu! Ngày hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Thân hình thiếu nữ áo trắng như lưu thủy hành vân, giống như giòi gặm tận xương cốt, đuổi theo sau Tần Lập như âm hồn bất tán. Trong giọng nói lạnh băng, tràn ngập oán niệm cùng phẫn nộ vô tận:
- Ta sẽ bắt sống ngươi trở về, áp giải về sơn môn của ta, cắt đứt gân tay gân chân của ngươi. Sau đó nối chúng lại, hủy đi đan điền của ngươi, phế bỏ toàn bộ tu vi, chọc mù hai mắt của ngươi, sau đó cho ngươi làm người hầu nữ đệ tử đổ bồn cầu thấp hèn nhất! Ta sẽ cho ngươi... sống không bằng chết!
Con bà nó, nữ nhân này quả nhiên ác độc mà! Thân hình Tần Lập dán xuống mặt biển, vừa chạy trong lòng vừa mắng, chẳng qua hắn thật sự không sợ nữ nhân này có thể đuổi kịp!
Một mặt, Tần Lập có tự tin rất lớn với khinh công độc bộ thiên hạ của mình, về mặt khác, cho đến giờ nữ nhân này vẫn không nhìn rõ thực lực chân chính của Tần Lập, cho rằng hắn cũng chỉ là dựa vào chiến kỹ mạnh mẽ mới có khả năng lợi hại như vậy.
Nhưng căn bản nàng không nghĩ đến, lực lượng trong cơ thể Tần Lập căn bản không phải là nguyên lực mà là Tiên Thiên Tử Khí!
Không dám nói lực lượng Tần Lập hiện tại hùng hậu hơn so với Hàn Mai, nhưng ít ra lấy loại tốc độ này bay cả một ngày, thiếu nữ áo trắng kia đừng mơ đuổi kịp Tần Lập!
Tần Lập dám chạy rất xa, thiếu nữ áo trắng này lại chưa chắc dám đuổi theo xa như vậy!
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng căn bản không dám rời đám sư đệ sư muội quá xa, vạn nhất xảy ra nguy hiểm gì, nàng căn bản không gánh vác nổi!
Trọng yếu hơn, là con cự thú kinh khủng kia giống như nhận định thiếu nữ áo trắng này là đại địch sinh tử, chạy nửa ngày như thế lại vẫn đuổi theo tiếp!
Kỳ thật nếu như con cự thú này không đuổi theo Hàn Mai mà quay đầu trở lại, sợ rằng Hàn Mai cũng không dám truy sát Tần Lập như vậy, bởi vì đám sư đệ sư muội của nàng căn bản không phải là đối thủ của cự thú này!
Tần Lập tròng mắt xoay chuyển, la lớn:
- Cự thú huynh phía sau, có thể nghe hiểu lời ta nói không? Chúng ta liên thủ, đánh cho nữ nhân này tro bụi đầy đầu, ném xuống biển cho cá ăn, thế nào?
Thiếu nữ áo trắng Hàn Mai sắc mặt tái mét, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc, nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, con cự thú kia ngẩng đầu phát ra một tiếng rít tràn ngập phẫn nộ. Tiếng rống to này làm cho trời đất cũng phải biến sắc, lập tức gió thổi mây bay, mây đen cuồn cuộn như sinh ra từ hư không!
Tần Lập đã từ tiếng rống giận này nghe được thứ mình dự đoán được. Thân hình giữa không trung đột nhiên nhanh chóng quay ngược lại, vẽ thành một vòng cung thật lớn, lại bay về phía con cự thú kia!
- Cự thú huynh! Chúng ta cùng nhau đối phó nữ nhân kiêu ngạo này!
Tần Lập vừa nói, Ẩm Huyết Kiếm rời vỏ, một đạo kiếm khí hóa thành một cầu vồng màu tím chém về phía thiếu nữ áo trắng Hàn Mai!
- Muốn chết!
Thiếu nữ áo trắng muốn nghiến nát răng, cũng phát ra một đạo kiếm khí đánh về phía kiếm khí của Tần Lập!
Ầm ầm!
Một tiếng như sấm nổ chợt vang lên, lực kiếm khí va chạm phát ra đánh cho bầu trời đen vặn vẹo, nơi tiếp xúc phát ra ánh sáng chói mắt chiếu rọi giữa bầu trời đen này! Lúc này, cự thú kia há miệng, phun ra một đoàn lửa đỏ tươi, ngọn lửa kia lập tức hóa thành một hình rồng dài giương nanh múa vuốt đánh về phía thiếu nữ áo trắng!
Trong trời đất, giữa không trung giấy lên lửa đỏ tận trời, không gian vặn vẹo, bầu trời cuồn cuộn mây đen, nhìn qua thật giống như ngày tận thế!
Thiếu nữ áo trắng kia cũng không dám đỡ một đòn này, thân thể chợt lóe, tránh sang bên cạnh. Lúc này, đạo kiếm khí màu tím thứ hai, thứ ba của Tần Lập ẩn chứa kiếm ý có sát khí sắc bén theo đó mà đến!
Cái tên chết tiệt này, rốt cuộc tu luyện chiến kỹ gì, lại có thể dễ dàng phát ra kiếm ý như vậy! Trong lòng cô gái áo trắng nghĩ, đôi mắt nhìn Tần Lập lại trở nên cực kì lạnh lẽo, thầm nghĩ: Xem ra không thể bắt giữ nười này, giữ hắn lạu quả thật là hậu hoạn vô cùng! Khi không sẽ tăng thêm cho mình một đại địch!
Cho nên, dù liều mạng bị thương cũng phải giết người này!
Đúng lúc này, con cự thú kia đột nhiên xuất hiện biến dị không thể tưởng tượng!
← Ch. 344 | Ch. 346 → |