← Ch.352 | Ch.354 → |
- A!
Thiếu nữ áo xanh phát ra một tiếng kêu bén nhọn cao vút, tựa như một mũi tên sắc bén xuyên tới tầng mây!
Tiếp thep, trong hai mắt thiếu nữ áo xanh này không ngờ phát ra cái nhìn u ám, nhìn thẳng vào Tần Lập, trong giọng nói không còn chút yêu kiều quyến rũ nào, ngược lại lạnh như băng dường như làm cho người ta có cảm giác đang đi vào một ngôi mộ hoang lạnh lẽo.
- Tiểu nghiệt súc! Ngươi muốn chết!
Hây!
Thiếu nữ áo xanh cách Tần Lập vốn không xa lắm, lần này lại xông tới như một tia chớp tung một chưởng đánh về phía đại huyệt trên ngực Tần Lập. Đồng thời, trên thân thể nàng ta cũng tản phát ra mọt hương thơm thoang thoảng như có như không, mùi vị nhàn nhạt nhưng không gay mũi chút nào, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác có dư vị vô tận, càng ngủi vào càng thích thú, quả thực linh hồn đều phải rơi vào trong đó!
Đây chính là một loại biểu hiện rằng đã tu luyện Thiên Ma Câu Hồn Đại Pháp đến cảnh giới cao cấp, từ thân thể phát ra mùi vô hình vô sắc, mê hoặc chúng sinh!
Với khoảng cách gần như vậy, nếu như bị thiếu nữ áo xanh này chụp trúng, cho dù là Tần Lập chỉ sợ thân mình cũng phải bị trọng thương, luồng lực mênh mông kia chấn động đến bầu không khí chung quanh đều hơi co rút lại!
Khóe miệng Tần Lập nổi lên một vẻ trào phúng mờ nhạt. Với một tốc độ khó tin, hắn lách thân mình qua một bên, sau đó giơ chân lên, mạnh mẽ tung một cước!
Một cước này của Tần Lập làm cho người ta có cảm giác đó chỉ là bước chân bình thường mà dường như là thiếu nữ áo xanh tự mình chủ động đưa thân mình chạm vào!
Bất quá ai cũng đều biết rõ điều đó là không có khả năng!
Thiếu nữ áo xanh cũng không phải kẻ ngốc, tuy rằng bị Tần Lập dùng lời nói ác độc mắng đến giận tím mặt. Nhưng thân là một võ giả, như thế nào có thể chủ động tự đưa thân mình đụng vào chân người ta?
Duy nhất chỉ có một kết quả, đó chính là... tốc độ của Tần Lập quá nhanh!
Ầm!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, kèm theo đó là một tràng tiếng xương cốt gãy vụn khiến cho người ta sợ hãi. Lại nhìn thân mình thiếu nữ áo xanh bị một cước của Tần Lập đá bay ra xa mấy chục thước, ở không trung liên tục phun ra máu tươi tung tóe. Sau đó ẦM một tiếng rơi xuống trước mặt đám binh sĩ bên kia.
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức đồng môn muốn cứu nàng ta đều không kịp ra tay!
Mãi cho đến khi thiếu nữ áo xanh miệng phun máu rơi xuống nằm trên mặt đất, mấy đồng môn của nàng ta mới bừng tỉnh chợt chạy tới. Lại chỉ nhìn thấy thiếu nữ có địa vị rất cao trong môn phái này đã trợn trắng hai mắt, hơi thở mong manh, hiển nhiên là không thể sống nổi!
- Đồ con hoang! Ta liều mạng với ngươi!
- Ngươi dám giết sư muội của ta! Ta liều mạng với ngươi!
- Tần Lập! Ta nhất định phải bầm thây ngươi vạn đoạn!
Có ba người bộ dạng điên cuồng lập tức bay lên không trung đánh về hướng Tần Lập!
1 vừa định phản ứng, bên tai nghe thấy tiếng Tần Lập lạnh lùng nói:
- Không cần giúp ta! Ta muốn tự tay giết đám súc sinh này!
Tần Lập nói xong, thân mình cũng bay lên không trung.
Thân mình hắn như một tia chớp bắn thẳng tới một lão già khô gầy râu tóc bạc trắng mặt đầy nếp nhăn. Động tác bàn tay của hắn cũng không có phô trương thanh thế gì, chỉ giống như một ưng trảo bình thường, hung hăng chụp vào yếu hầu của lão già!
Chiêu này chính là chiêu thức vận dụng quyền cước trong chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn!
Tần Lập luôn luôn thích sử dụng kiếm, nhưng hôm nay bởi vì hổ thẹn với tình trạng của A Hổ, dã tính luôn chôn sâu trong lòng hắn rốt cuộc cũng đã bộc phát ra!
Cánh tay còn lại của hắn thì lại hóa thành vô số tàn ảnh, đánh úp về phía một tên trẻ tuổi nhìn thoáng qua chừng hơn hai mươi tuổi rất có phong độ.
Nhanh! Nhanh đến khó tin!
Từ lúc ba người đối phương bay lên không trung đánh tới đến lúc Tần Lập ra tay đánh trả, ở trong mắt hầu hết mọi người căn bản đều chưa kịp nhìn rõ thì hết thảy... cũng đã chấm dứt!
Lão già khô gầy râu tóc bạc trắng kia, đôi mắt lồi ra ngoài, chỗ yết hầu là một cái lỗ thủng đỏ tươi, máu tươi từ nơi đó bắn ra tung tóe, một mùi máu tanh tràn ngập trong không trung.
Tên trẻ tuổi diện mạo anh tuấn rất phong độ kia, trên gương mặt vốn ngạo mạn của hắn lúc hày hoàn toàn không nhìn ra hình dạng gì, bị đánh đến nỗi máu thịt bầy nhầy!
Bị Tần Lập chụp một cái nát tan, tựa như rơi từ trên bầu trời xuống, đập mạnh xuống mặt đất vậy!
Cái này cũng chưa tính là ngoan độc, nhìn xem người thứ ba!
Người thứ ba là một thiếu phụ yêu mị nhìn qua chừng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt bi thương, trong hai mắt bắn ra vẻ oán hận nồng đậm. Nàng ta cầm trong tay một thanh trường kiếm màu bạc lưỡi hẹp, nhanh như ánh sao băng đâm thẳng ngay tim Tần Lập!
Vốn ba người đồng môn này, xưa nay đã nhiều lần phối hợp với nhau nên vô cùng ăn ý. Thời điểm ba người công kích về phía Tần Lập đã hoàn toàn chặn đứng tất cả đường lui của Tần Lập, trong đó cũng có chiếu cố lẫn nhau, làm cho Tần Lập căn bản trốn không thể trốn, tránh cũng không thể tránh!
Ở trong mắt bọn họ, xem ra Tần Lập chỉ còn con đường chết!
Thế nhưng thực lực của Tần Lập đã hoàn toàn ra ngoài dự liệu của họ, quả thực nhanh đến không một nhân loại nào có thể làm được!
Tần Lập nhanh như một tia chớp liền phá vỡ một kích tất sát của ba người!
Đợi đến khi Tần Lập giết chết hai người, mũi kiếm của nữ nhân còn cách trái tim Tần Lập cũng chỉ còn một phân. Trên gương mặt xinh đẹp của thiếu phụ xuất hiện vẻ điên cuồng, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, thời khắc này thậm chí đã quên mọi bi thương, chỉ còn cừu hận.
- Đi chết đi!
Tiếng quát của thiếu phụ lạnh như băng!
Khóe miệng Tần Lập lại nổi lên một nụ cười khinh thường nồng đậm. Vẻ tươi cười lạnh lùng kia khiến trong lòng thiếu phụ nhảy dựng lên. Nàng ta thật không biết: chết đến nơi rồi mà người trẻ tuổi này không ngờ còn cười được?
- Rắc! Rắc! Rắc!
Cực kì đột ngột, liên tiếp vang lên tiếng sắt thép bị bẻ gãy giòn tan.
Lại nhìn tới thanh trường kiếm lưỡi hẹp phi thường bất phàm trong tay thiếu phụ, không ngờ đâm vào thân thể nhìn như mong manh của Tần Lập kia, lại bị chấn cho gãy vụn, vỡ tan thành mười mấy khúc rơi trên mặt đất!
Sau đó, trong lúc ánh mắt thiếu phụ kia đang kinh hãi, Tần Lập vươn tay nắm lại thành quyền, hung hăng tung một quyền đánh ngay trên phía ngực thiếu phụ!
Ầm!
Một tiếng vang dội, thân thể thiếu phụ giống như một bao cát bị Tần Lập tung một quyền đánh bay ra ngoài!
Mà một quyền này lại bao gồm vô tận phẫn nộ trong lòng Tần Lập!
Tiên Thiên Tử Khí có thể cứu người nhưng cũng có thể biến thành lợi giết người. Cho nên khi quyền của Tần Lập đánh vào thân thể thiếu phụ thì gần như trong khoảnh khắc Tiên Thiên Tử Khí đã phá hủy kinh mạch toàn thân của thiếu phụ. Sau đó xông vào đan điền, ầm ầm phá hủy đan điền không biết đã tu luyện bao nhiêu năm của thiếu phụ!
Nắm tay đánh vào thân thể thiếu phụ, nhìn qua bên ngoài cũng không có phá vỡ mảy may da thịt mềm mại của nàng, thế nhưng tất cả xương cốt toàn thân nàng ta đã bị chấn vỡ trong nháy mắt!
- Đây là kết cục cho việc giết người nhà huynh đệ của ta!
Cơn phẫn nộ trong lòng Tần Lập không mảy may giảm xuống chút nào, căn bản Tần Lập không tin trên đời này còn có người nào dễ dàng giết chết mình như thế, điều này cũng không thể nói những người này có tầm nhìn thiển cận. Trên thực tế, trong đám người bọn chúng bị Tần Lập giết chết, thậm chí có cả mấy tên đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn!
Với thực lực Chí Tôn đi vào giới thế tục này thì có cái gì có thể được bọn họ đặt vào trong mắt?
Thế nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc nói cho bọn họ biết rằng: ngay ở giới thế tục cũng không phải là địa phương an toàn, cũng không phải có thể để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm!
Bên kia còn lại mười sáu mười bảy người, lúc này đưa mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ hoảng hốt cùng sợ hãi:
- Đối địch với người trẻ tuổi yêu nghiệt như thế, quả thực chính là đầu óc có bệnh mà!
Tuy nhiên, lúc này nói gì cũng đều đã muộn!
- Kết trận!
Có người hét to một tiếng, kinh tỉnh đám người đang sững người ra đó. Trong nháy mắt lúc Tần Lập phóng tới, mười sáu người lập tức kết thành một vòng trận pháp, bao vây Tần Lập ở bên trong.
- Kết cái rắm!
Tần Lập cười lạnh một tiếng nói đầy vẻ khinh thường khiến cho đám người này phẫn nộ cố sức phát động trận pháo dùng thiên đao vạn quả bắt người.
Tuy nhiên, kế tiếp sự phẫn nộ của bọn họ đã biến thành nỗi sợ hãi khủng bố!
Trong tay của Tần Lập không biết từ khi nào xuất hiện một thanh bảo kiếm bắn hàn khí ra bốn phía, thân mình hắn giống như một con quay, chỉ quay một vòng liền điểm ra một kiếm!
Rồi thanh bảo kiếm lập tức chui vào vỏ kiếm, biến mất ở trong tay Tần Lập!
Thậm chí, rất nhiều người căn bản là không nhìn thấy Tần Lập xuất kiếm!
Quá nhanh như vậy!
Lại nhìn tới vòng người đang vây quanh Tần Lập, trong lúc đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều như bị trúng phép định thân của Tề Thiên Đại Thánh, đứng như trời trồng ở đó, không thể động đậy.
Triệu Tinh Hải sớm đã bị bầu không khí này làm cho sợ tới mức cả người lạnh run cầm cập, thiếu chút nữa ngất đi. Hắn cố gắng lắm mới duy trì được tôn nghiêm của bậc đế vương, cố sức không lùi lại nửa bước, để mặt cho hai tên hộ vệ kèm hai bên người. Hắn trợn mắt há hốc mồn nhìn một màn trước mắt này.
Hắn chỉ nghe được đám cung phụng hoàng gia kia nói một câu:
- Kết trận! ", sau đó lại nghe thấy Tần Lập khinh thường nói một tiếng:
- Kết cái rắm" tiếp sau đó... một đám mười sáu người này đều đứng ở nơi đó... thật sự... kết cái rắm chó...
Cái này... cái này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Cho dù ở sâu trong nội tâm Triệu Tinh Hải vẫn là nghiêng về phía Tần Lập nhưng giờ phút này hắn cũng không kìm nổi có loại kích động muốn chửi "con mẹ nó".
Con bà nó, hắn nói kết cái rắm, các ngươi liền thành thành thật thật đứng ở đó?
Lại nhìn tới gã đại hán vừa mới hô kết trận kia, ánh mắt nhin về phía Tần Lập, cứ giống như là gặp quỷ, khóe miệng co giật kịch liệt, mồm há hốc, không khí thổi vào trong miệng, chỉ thấy bên ngoài yết hầu của hắn đột nhiên vỡ ra một sợi màu đỏ, một dòng máu tươi chậm rãi... chậm rãi chảy ra.
- Hay! Hay! Kiếm nhanh!
Vừa dứt lời, một luồng máu đỏ tươi từ cổ hắn bắn ra, máu tươi tung tóe đầy trời!
- Cực Lạc... Thần Cung... sẽ... trả thù... ngươi!
Một nữ nhân hai mắt gắt gao trừng trừng nhìn Tần Lập, dường như muốn ghi nhớ bộ dáng người này đợi đến kiếp sau, vẻ cừu hận trong mắt nồng đậm như thực chất đến không hóa giải được. Vừa nói xong, trên cái cổ trắng nõn của nàng ta cũng hiện ra một dây màu đỏ, theo lời nói sợi dây đỏ dần dần rõ nét, cuối cùng vỡ ra, máu tươi phun tống ra!
Còn lại mười bốn người kia đều bị dạo cho hồn vía lên mây. Ai nấy đều đã nhìn ra, nếu không nói lời nào còn có thể kéo dài một chút hơi tán. Chỉ cần lên tiếng nói thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
Loại cảm giác này quả thực làm cho người ta kinh hoảng, trước sau lại có bốn người không kìm nổi muốn dùng tay che yết hầu của mình, hoặc là muốn thử sờ xem yết hầu của mình rốt cuộc có bị tách ra hay không!
Nhưng máu tươi lại lập tức tuôn ra, nhiễm đỏ bàn tay, bốn người đều kêu to một tiếng ngã trên mặt đất. Lại có năm người thò tay vào túi run rẩy lấy ra đan dược, định thông qua đan dược giữ mạng. Thế nhưng vừa nuốt đan dược vào, sức nuốt đó lại kích động tới vết kiếm trên yết hầu, kích phát càng thêm dễ dàng nứt toát ra!
Cuối cùng chỉ còn lại có năm người... trên mặt hoàn toàn mất đi huyết sắc, ánh mắt chớp chớp đầy vẻ sợ hãi, đứng ở nơi đó cũng không dám có một cử động nào!
Mà gã nam nhân trung niên đầu tiên đối chưởng cùng Tần Lập, hai mắt nhìn như muốn nứt ra, mấy lần miệng mở ra lại khép lại, hai chân lặng lẽ thối lui về phía sau.
Đối mặt với sát thần như thế, trong lòng hắn sớm đã tràn ngập kinh hoàng!
← Ch. 352 | Ch. 354 → |