← Ch.041 | Ch.043 → |
Lúc này Hà lão tam mới vừa trói chặt Lục Nhung Miêu trưởng thành lại, bên kia dường như cũng phát hiện có người ở đây, lập tức bước đến nhanh hơn. A Hổ nháy mắt về phía mọi người, tiện tay nhét con Lục Nhung Miêu nhỏ vào trong ngực mình. Bên kia, Hà lão tam cũng dùng tốc độ cực nhanh ném con miêu lớn vào trong bao hành lý.
Lúc này, đã có thể nhìn thấy lờ mờ người bên kia tới. A Hổ cau mày, trái tim hơi trầm xuống. Người của đối phương rất nhiều, khoảng mười mấy người. Từ động tác của bọn họ có thể thấy thân thủ hẳn không yếu. Mà quan trọng nhất là thoạt nhìn đám người này đều rất lạ mặt. Như vậy nói rõ bọn họ là những người mạo hiểm đến từ vùng đất bên ngoài, không phải người địa phương thành Hoàng Sa.
- Đi!
Tuy rằng bị đối phương nhìn thấy, nhưng trong rừng rậm giữa những người mạo hiểm cũng có một số quy củ. Đó chính là - vương không gặp vương! Mục đích tự nhiên là vì tránh một số mâu thuẫn không cần thiết.
Bởi vì hầu hết kẻ mạo hiểm đều là người có tính tình táo bạo, bướng bỉnh không quy tắc. Một lời không hợp liền rút đao chém nhau cũng là chuyện quá mức bình thường. Cho nên thường thường đều cố ý tránh đối phương.
Tuy nhiên, đám người kia hôm nay hiển nhiên cũng nhắm vào Lục Nhung Miêu mà tới. Bởi vì bọn A Hổ đã nghe thấy lời nói ở bên kia.
- Nhanh lên, bọn họ muốn chạy. Mẹ kiếp! Chúng ta chỉ chậm một bước đã bị bọn họ cướp vào tay!
- Chiếm được cũng phải giành lại cho ta, công... Thứ mà tiểu thư muốn ai dám không cho!
- Này, bằng hữu phía trước. Các ngươi chờ một chút!
- Gọi các ngươi đấy! Không nghe thấy sao? Đứng lại cho lão tử!
- Nếu không đứng lại, ta sẽ lệnh người khác bắn cung!
Một âm thanh ái ái vang lên, thanh âm không lớn lại khiến cho A Hổ do dự một chút. Hắn quay đầu lại, thầm mắng một tiếng chết tiệt. Mười mấy người kia, vừa rồi cách khá xa bị cây cối chắn vẫn không nhìn cẩn thận. Hiện tại bọn họ ở phía sau chỉ hai, ba mươi mét, không ngờ mặc quần áo kiểu dáng thống nhất, hơn nữa trên vai mỗi người đều đeo một cây cường cung.
Con mắt A Hổ nhíu lại, ánh mắt lóe lên, nhẹ giọng nói:
- Dừng lại! Những người này không dễ chọc, lát nữa làm việc tùy theo hoàn cảnh!
A Hổ tuy rằng còn chưa từng gia nhập quân đội nhưng hắn cũng từng gặp quân nhân. Theo trang bị hoàn mỹ và quần áo thống nhất của đối phương, cùng với những khí tức bưu hãn trên người những hán tử này cảm giác được một hương vị thiết huyết. Thậm chí là cái loại từ trên chiến trường tới!
Loại cảm giác này rất tinh tế, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời. Tuy nhiên khí thế của mười mấy người kia, ngay cả Bộ Vân Yên vừa tỉnh táo lại đều cảm giác được không bình thường.
Lúc này, Lãnh Dao thấp giọng nói một câu:
- Nếu không được thì đưa con non cho bọn họ, những người này nguồn gốc rất lớn!
Nói xong, nàng liền ngậm miệng lại.
Đối phương thấy mấy người bên này đứng lại, từ giữa một người trung niên mặt mày xấu xí, nuôi một bộ râu cá trê, hơn nữa ánh mắt hắn làm cho người ta có một cảm giác tối tăm. Vừa mới nói khai cung bắn tên, chính là người này.
Lúc ánh mắt đảo qua Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao, người này nao nao. Đại khái không nghĩ tới trong giới thợ săn cũng có mỹ nữ xuất sắc như vậy. Tuy nhiên hắn cũng không tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói:
- Bằng hữu, gặp mặt tức là có duyên. Chúng ta dùng giá cao mua con Lục Nhung Miêu non các ngươi vừa bắt được. Các ngươi nói giá đi!
A Hổ gần như không chút do dự, mở miệng nói:
- Một vạn lượng!
Người trung niên sửng sốt một chút, khóe miệng lập tức nở nụ cười trào phúng, nói:
- Chúng ta sống đến bây giờ, lần đầu tiên còn có người mở miệng đòi chúng ta một vạn lượng! Chúng tiểu nhân, các ngươi thấy thế nào?
Không biết vì sao, Tần Lập cảm thấy được bộ dạng nói chuyện của người trung niên này dường như có chút làm ra vẻ. Nghe cẩn thận còn có hơi lanh lãnh, tuy vậy trong lòng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Lúc này mười mấy người đối phương cười ha hả vang rền.
- Một vạn lượng? Tên này điên rồi!
- Ha ha! Thấy tiền sáng mắt, cũng phải có mạng để tiêu mới được!
- Đúng vậy! Mở miệng đòi chúng ta một vạn lượng! Mẹ nó, lão tử còn không biết tìm đâu ra một vạn lượng đây!
- Hắc! Tiểu tử, biết điều một chút. Cho ngươi một trăm lượng bạc, sau đó tha cho các ngươi thoát thân!
Một người đàn ông tuổi khoảng hơn hai mươi, lạnh mặt cười:
- Đừng tưởng rằng đám các ngươi có một võ giả Huyền cấp là có thể tùy ý ra giá. Cho các ngươi ra giá đó là cho các ngươi cơ hội, nhưng cũng đừng có lên mặt!
Sắc mặt A Hổ sa sầm xuống. Đối phương vừa nhìn có thể thấy thực lực của hắn tự nhiên mạnh hơn chứ không kém. Ít nhất, thực lực cũng ngang bằng hắn. Nhưng bên mình chỉ có một, đối phương... hơn mười người thoạt nhìn ngang với mình. Mà tên trung niên toàn thân âm u kia lại làm cho người ta nhìn không thấu.
Tuy nhiên, đồ vật bọn họ gian khổ đoạt được, thậm chí dùng tính mạng săn bắt cứ như vậy không công chắp tay đưa cho người, trong lòng tự nhiên rất không cam lòng!
A Hổ hướng về phía những người này chắp tay, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Các vị bằng hữu! Thợ săn có quy củ của thợ săn. Trước không nói các vị làm như vậy có thể là đã phá hỏng quy củ hay không. Cứ nói Lục Nhung Miêu này, trong hội đấu giá năm vạn lượng bạc cũng là có tiền mà không có hàng. Ta chỉ đòi một vạn lượng, giá cả này không tính cao chứ? Các vị cũng từng trải qua sống chết, chúng ta cũng vết đao liếm máu mà kiếm lời ít tiền, cũng không dễ dàng. Hy vọng các vị bằng hữu có thể hiểu được!
- Phù!
Một hán tử hơn ba mươi tuổi bên đối phương, hung hăng nhổ một ngụm nước miếng, sau đó mắng to:
- Con mẹ ngươi mù hay là choáng váng rồi! Mở mắt chó của ngươi nhìn xem lão tử chỗ nào giống thợ săn, mạo hiểm? Thân phận của lão tử, đám hỗn tạp các ngươi không xứng biết! Nhưng thật ra hai cô bé kia... rất không tồi!
- Được rồi!
Người đàn ông trung niên xấu xí nhíu mày, sau đó nhìn A Hổ nói:
- Đừng nói lời thừa! Thời gian của chúng ta rất quý báu, đây...
Nói xong, hắn lấy từ trong lòng ra một khối vàng nặng khoảng mười mấy lượng, tùy tay ném hướng A Hổ:
- Chỉ có bằng này. Đừng có không biết điều!
A Hổ tiếp nhận khối vàng này, trong lòng phẫn nộ. Hơn mười lượng vàng có thể đổi được hơn ngàn lượng bạc, tuy rằng cũng là một số tiền lớn nhưng so với giá trị Lục Nhung Miêu con... Đó quả thực là một trời một vực.
Tuy nhiên A Hổ càng rõ ràng, nếu thật sự xảy ra xung đột, chịu thiệt khẳng định là phía mình. Đối phương thậm chí chỉ đưa ra ba người là đủ để tiêu diệt đám người bọn mình.
A Hổ lấy từ trong lòng ra con Lục Nhung Miêu non, ném qua bên kia. Ngươi trung niên kia đón vào trong tay, thật cẩn thận sờ soạng mấy cái, có chút không vừa lòng nói:
- Thật sự là thô bỉ. Vật quý giá như vậy, ném hỏng thì làm sao, ngươi đền được không?
Đám người Tần Lập chửi ầm trong lòng: Mẹ nó, ngươi cũng biết nó quý giá?
- Đi!
Người đàn ông trung niên cũng không có ý dừng lại lâu, xoay người định rời đi. Lúc này, thật sự không may, bên trong bao đồ của Hà lão tam phát ra một tiếng mèo kêu rầu rĩ!
Đám người kia đã xoay người sang chỗ khác, lúc này đồng loạt quay đầu. Ánh mắt bọn họ đều gắt gao nhìn vào bao của Hà lão tam.
Người trung niên kia cười âm hiểm:
- Đi? Các ngươi có bản lĩnh! Ta nói làm sao lại sảng khoái như vậy, nguyên lai còn giấu một con!
Phía sau người trung niên có người cười lạnh nói:
- Loại điêu dân này cũng chỉ có Lý gia ngài là có lòng nhân hậu. Đổi lại chúng ta, trực tiếp chém giết là xong!
Người trung niên bĩu môi, không lên tiếng. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm A Hổ, bộ dáng dường như chờ A Hổ chủ động đưa ra.
- Cho hắn!
Thanh âm A Hổ tràn ngập bi phẫn, nói với Hà lão tam.
- Hổ ca!
Hai mắt Hà lão tam đỏ bừng, nắm chặt tay, vẻ mặt khó chịu.
- Nghe lời!
A Hổ hít sâu một hơi. Hắn biết, lúc này mà xung động kết quả nhận được không phải bọn họ có thể chịu đựng.
Hà lão tam phẫn nộ ném bao hành lý xuống đất, Tần Lập bỗng nhiên đi tới, khẽ cười nói:
- Để ta!
Hà lão tam đang không muốn làm chuyện này, giận dữ đứng lên buồn phiền đi sang một bên, làm đám người bên kia cười vang lên.
- Còn không biết điều bằng một đứa nhỏ!
- Đúng vậy! Hôm nay các ông nhà ngươi tâm tình tốt, lười chấp nhặt với đám rác rưởi các ngươi!
...
Tần Lập giả điếc tai ngơ không để ý tới những lời bọn họ cười nhạo. Với hắn mà nói, những lời này kém xa so với hắn từng nghe trước đây. Đám binh lính càn quấy này không có chút sáng tạo!
Tần Lập thò tay bắt lấy con Lục Nhung Miêu trưởng thành, lòng bàn tay không biết từ đâu có thêm một lưỡi dao rất mỏng.
Hắn đứng dậy, rất đột ngột dùng sức ném sang bên kia. Hai bên chỉ cách nhau hơn mười mét, khoảng cách như vậy thêm vào động tác Tần Lập rất nhanh, căn bản không ai kịp phản ứng!
Mà con Lục Nhung Miêu trưởng thành này, lúc ở không trung đã cởi được dây thừng trói trên người. Nó thấy con của mình bị đối phương cầm trong tay lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương.
Hào quang chợt lóe, nó hung hăng cào vào mắt người trung niên kia. Những người này căn bản không nghĩ tới đám mạo hiểm chết tiệt này, bắt được không phải hai con non mà là một lớn một nhỏ!
- Tìm chết!
Trong lúc hoảng loạn, người đàn ông trung niên xấu xí hét lên một tiếng chói tai.
← Ch. 041 | Ch. 043 → |