← Ch.503 | Ch.505 → |
Vì tránh đêm dài lắm mộng, đoàn người đẩy nhanh tốc độ tiến lên. Tới ngày thứ ba, liền đi tới vùng núi bên ngoài chỗ thần bí Thiết Huyết Đường.
Nếu không có Tần Lập dùng phương thức cướp lấy ký ức, biết được phương thức ra vào Thiết Huyết Đường, thật sự sẽ rất khó tìm tới chỗ thẩn bí này. Bói vì trên bản đồ Thái cổ trong tay Tẩn Lập. cũng không có ghi lại nơi thần bí Thiết Huyết Đường này.
Cửa ra vào noi thẩn bí Thiết Huyết Đường, đặt ở phía sau một thác nước thật lớn.
Còn cách xa mười mấy dặm, là có thể nghe được tiếng nước vang rền. Một con sông chảy xiết ngay trước mắt mọi người, nước sông thật trong suốt, thậm chí có thể thấy cá bơi qua lại bên dưới.
Hai bên bờ sông cây cối xanh um tươi tốt, cùng các loại hoa dại cò dại làm bạn với nhau. Không khí tươi mát. linh khí dư thừa, nơi này không có một chút dấu hiệu hơi người. Tìm kiếm ti mi hai bên bờ sông, cũng không tìm ra được dấu tích người đi qua.
Nếu không phải Tần Lập tìm từ trong đầu võ giả Phá Toái Hư Không kia có được tin tức cửa ra vào Thiết Huyết Đường, thật đúng là khó có thê tin nôi, đối phương lại có thê che giấu vết tích tốt đến thế.
Trên thực tế. cho tới nay người đi ra ngoài Thiết Huyết Đường, đều là đi bằng đường thủy.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao hai bên bờ sông gai mọc thành bụi, cò đại trải rộng, không có một chút vết tích con người.
Không thể không nói người Thiết Huyết Đường thật là e dè cẩn thận. Nếu không phải Tần Lập dùng phương pháp này. tin rằng muốn tìm được cửa ra vào Thiết Huyết Đường chân chính, tuyệt đổi sẽ rất khó.
Mỗi lần Thiết Huyết Đường có người đi ra, đều trực tiếp dùng thuyền gỗ xuôi đòng, đến ngoài mấy trăm dặm mới bò thuyền lên bờ. Đợi đến lúc trở về, cũng dùng phương pháp đổng dạng. Tuy răng ngược dòng mà lên, nhưng đối vói võ giả thực lực cực mạnh mà nói. đây căn bản không phải là vấn để gì. Hơi thả ra chút nguyên lực, cũng đủ chống đỡ cho thuyền gỗ ngược dòng cao tốc đi tới.
Còn đoàn người Tẩn Lập, lại không sử dụng thuyền gỗ, mà là lăng không phi hành dọc theo bờ sông.
Mỗi khi có người kiệt sức, sẽ tìm một chỗ đặt chân, nghi ngơi xong lại một lần nữa đạp không phi hành. Cái này, cũng là một loại lịch lãm của Tân Lập đối với mọi người.
Bởi vì cho dù là cảnh giới siêu cấp cường giả như Bạch Trung Sơn, sử dụng loại phương thức "Thảo Thượng Phi" này, sau khi lăng không phi hành một khoảng cách cũng sẽ cảm thấy vô cùng uể oải. Thế cho nên sau khi nghỉ ngơi ba lần. lão vượn già này rốt cuộc không nhịn được bắt đầu oán giận.
- Ta nói công tử à, không bằng chúng ta làm một chiếc bè gỗ nhỏ ngược dòng đi lên. Không để lại dấu vết, còn dùng ít sức hơn. Giống như bây giờ, tới Thiết Huyết Đường rồi cũng yếu ớt vô lực, lấy cái gì chiến đấu với người ta chứ.
Tần Lập quét nhìn Bạch Trung Sơn vẻ mặt oán niệm, nhàn nhạt nói:
- Có lưu lại dấu vết hay không, có liên quan gì tới chúng ta? Hơn nữa lão không cảm thấy, sau mỗi lần nghỉ ngơi, khoáng cách kiên trì đều xa hơn lần trước hay sao?
Bạch Trung Sơn gãi gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Có sao?
Xà Xà bên cạnh hừ một tiếng:
- Giả ngốc!
Bạch Trung Sơn bĩu môi. nói:
- Nhưng điều này có ích lợi gi chứ? Dù là thời gian kiên trì lâu hơn, nhưng ở thời điểm chiến đấu. ngoại trừ bỏ chạy, dường như không có tác dụng gì mà?
Xà Xà không nhịn được châm chọc nói:
- Làm sao mà vô dụng. Lúc đánh không lại, ngươi chạy còn nhanh hơn người khác, cách người ta càng xạ ngươi càng có thể sống sót được. Còn nữa. thời điểm chiến đấu. công pháp khinh thản của ngươi càng mạnh, đồng dạng cũng có thể nhanh chóng khống chế kẻ địch. Đừng nói với ta là ngay cả những điều này ngươi cũng không biết.
Bạch Trung Sơn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Xà Xà. Chẳng qua trong lòng cũng đồng ý với cách nói của Xà Xà. chỉ là hắn nghĩ hiện giờ mới bắt đầu huấn luyện loại năng lực này. có chút cảm giác bỏ gốc lấy ngọn.
Giống như nhìn thấu tâm tư Bạch Trung Sơn Tần Lập nói:
- Tuy rằng chúng ta đều có thọ mệnh đủ dài có thê chậm rãi tu luyện. Nhưng nếu như mỗi bước đều đi sớm hơn người khác, mỗi bước xa một chút, như vậy trải qua mấy chục mấy trăm năm ngươi sẽ nhìn ra chênh lệch chân chính lớn cỡ nào. Cho nên. tu luyện nên là tùy lúc tùy chỗ. mà không phải tìm một chỗ chuyên môn mỹ danh viết là bế quan. Bế quan là cần thiết, nhưng nếu thời khắc nào cũng phải bế quan vậy thì không tất yếu.
Tần Lập nói vậy, làm Bạch Trung Sơn và tất cả các con cháu tinh anh Tần gia đều lâm vào trầm tư.
Sau khi nghỉ ngơi, đoàn người tiếp tục xuất phát. Lúc này. không còn có người nào trong lòng thầm oán Tần Lập làm điều thừa nữạ không cần dùng bè gỗ ngược dòng đi lên.
Rất nhanh, mọi người liền đi tới trước thác nước lớn kia. Thác nước cao thắp tới mấy trăm thước, thật làm cho người ta có một loại cảm giác Ngân Hà đổ xuống trần gian.
Tiếng nước nổ vang thật lớn. che giấu tất cả âm thanh xung quanh. Một màn đồ sộ như vậy. làm cho con cháu Tần gia đang có chút uế oải không nhịn được tâm thần rung lên.
Thác nước đồ xuống vùng nước bên dưới, vẩy lên bọt nước cao mấy chục thước. Ánh mặt trời đi qua những bọt nước này. hình thành một màn sương bày màu. đẹp không gì tả được.
- Thiết Huyết Đường này thật là biết tìm một chỗ tốt mà.
Tần Tỏa đi tới bên cạnh Tần Lập. cảm khái nói. Phải thừa nhận, thiên nhiên tạo hóa xuất sắc như thần cảnh đẹp trong thiên hạ nhiều không sao kể hết.
Tần Lập gật đầu. bồng nhiên thân hình chợt lóe. biến mất tại chỗ. Sau phút chốc, bên trong thác nước truyền ra tiếng đánh nhau thật nhỏ. Mọi người đều ngẩn rạ không ai ngờ tới phía sau thác nước lại có người.
Tiếp đó. chỉ thấy Tần Lập mang theo một người đi qua thác nước, đi tới gần mọi người liền ném người đó xuống đất.
Đây là một nam tử bề ngoài khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc người gầy còm. diện mạo xấu xí. Té trên đất. bị chế trụ cũng không thành thật, đôi mắt gian không ngừng chạy qua Thượng Quan Thi Vũ Lãnh Dao cùng trên đôi chân của Xà Xà.
Xà Xà cũng mặc kệ nhiều chuyện, đi tới hung hăng đạp lên chân người kia. Chi nghe một tiếng răng rắc. xương đùi người này lặp tức bị đạp gãy. phát ra một tiếng hét thảm thiết thê lương. Tuy nhiên giữa tiếng nước nô vang này. tiếng hét thảm kia thậm chí không làm người ờ ngoài mười thước nghe rõ được.
- Thoải mái không?
Xà Xà lạnh lùng nhìn người này. thầm nói ngươi cho ngươi là công tử? Có thê nhìn tùy tiện?... A! Không phải! Công tử cũng không được nhìn tùy tiện, người ta cũng không phải là người nữ nhân tùy tiện.
Người này lớn tiếng kêu thảm:
- Giết người mà. giết người mà. các ngươi là ai? Dựa vào cái gì bắt ta. dựa vào cái gì đánh gãy chân ta. ta làm sai cái gì chứ?
Người này kêu la. Tần Lập căn bản liếc mắt một cái cũng lười, mà khẽ cau mày. thần thức dò thám xuyên qua cánh cửa vào nơi thẩn bí. cảm nhận tình huống bên kia.
Còn Xà Xà mặc váy ngắn ngồi xồm xuống, hai chân trắng nõn mềm mại. hơn nữa dài thẳng lộ ra ngoài như cười như không nhìn tên đang kêu thẳm này. ôn nhu nói:
- Ngoan nào. ta sẽ không khi dễ ngươi. Nói cho tỷ tỷ. có phải ngươi là người Thiết Huyết Đường không?
- Phải... A! Không phải ta không biết cái gì là Thiết Huyết Đường!
Người này bị Xà Xà vừa toát ra mị thế mẻ đến ngây ngốc mơ hồ. thuận miệng thừa nhận.
chẳng qua ngay sau đó liền cảnh tỉnh lại, liên tục phủ nhận.
- Răng rắc!
Xà Xà vươn ngón tay thon nhỏ như ngọc ra, bẻ gãy một cánh tay của người này. Tên này một lần nữa phát ra tiếng hét thảm thê lương.
Lãnh Dao cùng Thượng Quan Thi Vũ nhìn thoáng qua Xà Xà, đều tránh sang bên cạnh, không muốn đứng chung một chỗ với bạo lực cuồng này, miễn cho sinh ra bóng ma tâm lý.
Bạch Trung Sơn bĩu môi, biểu thị khinh thường với hành vi của Xà Xà, nhưng thực tế trong lòng lại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Tất cả linh thú gần như đều giống nhau, cam chịu nguyện tắc có ân báo ân. có thù báo thù.
Giống như Tiểu Hồ Ly, năm đó được Tần Lập cứu. sau nàng liều lĩnh trợ giúp Tần Lập. Nếu có thù, như vậy tuyệt đối không tồn tại lòng từ bi gì. Từ bi đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân. Chuyện lấy ơn báo oán. linh thú sẽ không làm, chi có lấy oán báo oán mới là nguyên tắc của linh thú.
Bạch Trung Hỏa lại nhàn nhã đứng đó. hâm mộ nhìn Tần Lập. Hắn biết rõ công tử đang làm cái gì. thâm nghĩ rõ ràng là cùng một tâng cũng cảnh giới, nhưng ngay cả đại ca cũng phải thừa nhận công tử mạnh hơn hắn nhiều lắm. Nếu như chiến đấu cùng công tử. có thể qua được ba mươi chiêu, vậy là thắng rồi.
Công tử rốt cuộc làm sao mới đạt đến độ cao hôm nay vậy? ở trong lòng Bạch Trung Hóa suy đoán, cũng âm thầm thể rằng minh nhất định phải theo sát phía sau công tử. tranh thủ đạt tới độ cao mà trước kia mình không dám tưởng tưởng.
- Bà cô à, ngài muốn hòi cái gi. Ngài không hỏi ra, ta... ta đều nói hết. ta đều nói hết còn không được sao?
Tên thanh niên gầy còm kia khóc tang đau khô cầu xin. Nguyên nhân rất đơn giản, chi mới một lúc như vậy, một chân, còn có ba ngón tay của hắn đã bị Xà Xà phế bỏ rồi.
Hơn nữa cái nữ nhân ghê tởm này chẳng những không mở miệng hòi hắn một vấn đề nào. ngược lại ánh mắt còn hứng thú bừng bừng nhìn tới ngón tay thứ tư của hắn...
- Hi hì! Ta hỏi ngươi, ngươi lại gạt ta thì sao đây? Ta cũng không biết lời ngươi nói có phải thật hay không mà!
Xà Xà cười đùa giỡn, chà đạp người ta thật là rất thú vị.
- Ta... ta gạt cô, cô cứ mang ta bẩm thây vạn đoạn. Không... cô tùy tiện dằn vặt ta, ta khăng định không dám gạt ngài nữa!
Nhìn ánh mắt Xà Xà không có hảo ý. thanh niên này ngay cả ý nghĩ tự sát cũng có. Hắn chẳng qua là một thám báo Thiết Huyết Đường phái ra thôi, thực lực lẽ ra cũng coi như không tệ, vừa đột phá đến cảnh giới Phá Toái Hư Không, vốn là lòng tin bành trướng, cảm giác thiên hạ không hơn thế này, nhưng ngay ngày đầu tiên ra ngoài tuần tra, liền gặp loại tình huống này.
Trong lòng quả thật hối hận muốn chết, cái này xúi quầy cỡ nào, mới giống như mình, vận số kém đến thế?
- Vậy ta hỏi ngươi, đây là tổng bộ Thiết Huyết Đường phải không?
Xà Xà nhìn như tùy ý. nhưng đôi mắt lại ngắm tới ngắm lui hai tay người này, liếc đến nồi người kia sống lung lạnh toát.
- Phải, đây là tổng bộ!
- Như vậy hiện tại bên trong có bao nhiêu võ giả? Đan Nguyên Anh Hóa có bao nhiêu người? Phá Toái Hư Không có bao nhiêu người? Chí Tôn có bao nhiêu người?
Xà Xà không nhanh không chậm hỏi.
Lúc này, Tần Lập cũng đã thu hồi thần thức, rất hứng thú nhìn Xà Xà tra tấn bức cung, cảm thấy cô nàng này không làm công tác tình báo quả thật quá đáng tiếc. Linh thú trời sinh giỏi ngụy trang mà!
- Ta...
Thanh niên vừa định nói ta không biết, ngón tay thứ tư truyền đến một trận đau đớn xé nát cõi lòng, "A" thảm một tiếng, vốn đã bị chà đạp yếu ớt tàn hơi. hiện giờ càng dứt khoát ngất đi.
← Ch. 503 | Ch. 505 → |