← Ch.541 | Ch.543 → |
Chuyện này, đả kích đối với toàn bộ lĩnh vực Thánh Hoàng là vô cùng trầm trọng, nhất là những dược liệu sinh trưởng mấy ngàn mấy vạn năm đó toàn bộ mất đi càng thêm có tính chất hủy diệt.
Nghe nói lúc ấy Thánh Hoàng đang phẫn nộ lôi đình chuẩn bị phái người đuổi theo Băng Tuyết Môn chạy trốn, thì nghe được chuyện này, lão cả kinh ngồi ở trên ghế cả nửa ngày cũng không nói nên lời.
Chuyện này, người bình thường còn chịu đựng không nổi, huống chi đối với Thánh Hoàng nhất mạch có đả kích lớn biết bao nhiêu.
Nhưng tự trong lòng Thánh Hoàng lại rất rõ ràng. Tuy rằng đan dược đã luyện chế được, cũng đủ để toàn bộ Thánh Hoàng nhất mạch dùng tiếp mấy trăm năm, nhưng vấn đề là sau mấy trăm năm thì sao? Sau mấy trăm năm bọn họ dùng cái gì?
Tu luyện thái bổ, không tiến tức lùi.
Chẳng lẽ sau mấy trăm năm toàn bộ nhất hệ đích truyền của Thánh Hoàng, cứ như vậy phải tiêu vong hay sao?
Công pháp và phối phương đan dược lưu truyền từ thời đại Thái Cổ tới nay, yêu cầu đều cực kỳ nghiêm khắc. Nhất là đan dược, rất nhiều linh dược nếu không đủ niên hạn, căn bản là không sinh ra được tác dụng của dược liệu.
Mà linh dược cần thời hạn sinh trưởng lâu năm nhất là ba ngàn năm trăm năm.
Cho nên, người phụ trách vườn thuốc, gần như hàng năm đều phải gieo trồng, chính là để phòng ngừa xảy ra trường hợp mất giống.
Thánh Hoàng vì để thu hút công lực của Cơ Ngữ Yên võ giả cảnh giới Lôi Kiếp này, đã đặc biệt cho người chuẩn bị một số linh dược lâu năm nhất, chuẩn bị hôm nay luyện chế thành đan dược. Linh dược cực phẩm nhất mới luyện chế ra được loại đan dược mới, dùng để hấp thu cường giả cảnh giới Lôi Kiếp là thích hợp nhất không gì bằng.
Nhưng hiện tại, chẳng kể là cái gì, hết thảy tất cả đều không còn.
Lúc ấy Tần Lập cũng không nghĩ nhiều như vậy, một chưởng đánh xuống, làm vỡ nát tất cả rễ cây linh dược.
Quản ngươi một năm hai năm, một trăm năm hai trăm năm hay là một ngàn năm hai ngàn năm thậm chí mấy vạn năm, toàn bộ tiêu hủy.
Một lần hủy diệt này tương đương làm cho Thánh Hoàng nhất mạch đình trệ hơn ba ngàn năm.
Không chỉ như thế, bên trong cái vườn thuốc lớn hơn đó, thậm chí có linh dược mười mẩy vạn năm, đều là thuộc loại thiên tài địa bảo siêu cực phẩm, cũng bị người ta đào lấy sạch không còn, vậy mà ngay cả dấu vết đào bới đều không thấy.
Chuyện này quả thực rất thần kỳ, rất quỷ dị.
Tổn thất này hỏi có lớn hay không?
Đối với Thánh Hoàng nhất mạch mà nói, quả thực đả kích này chính là lớn bằng trời không thể chịu đựng nổi.
Cho nên, làm sao còn có tâm tư đuổi giết Cơ Ngữ Yên? Thánh Hoàng ngay từ đầu căn bản là không tin chuyện này do nhóm người Cơ Ngữ Yên bọn họ làm ra. Cho dù người Cơ Ngữ Yên mang vào đó cũng là võ giả Lôi Kiếp, cũng không có bản lãnh này.
Tuy nhiên ngay sau đó, mọi người báo lên mấy sự kiện, khiến cho Thánh Hoàng hoàn toàn bạo phát, nhận định chuyện này khẳng định có sự tham gia của Cơ gia, nếu không tuyệt đối không thể có khả năng như vậy.
Đầu tiên là có người tới báo, nói Hồng Ngọc cô nương đột nhiên mất trí nhớ, chỉ số thông minh không có biến hóa, nhưng trí nhớ của nàng lại quay về thời tuổi mười sáu mười bảy, đối với rất nhiều người, rất nhiều chuyện, hoàn toàn không biết không nhớ.
Sau đó có người phát hiện ở chỗ giam giữ Cơ Ngữ Yên có một thi thể võ giả Lôi Kiếp, cùng với ở cách đó không xa, tìm được một cường giả Lôi Kiếp biến thành kẻ ngu ngốc.
Tổng hợp hai sự kiện này lại cùng một chỗ, rốt cục Thánh Hoàng cảm giác được mối nguy hiểm, cũng hiểu rằng chuyện này hẳn là cùng Cơ Ngữ Yên có liên quan rất lớn. Thế nhưng lúc này hắn gặp phải áp lực làm cho hắn không thể không triển khai kiểm tra triệt để được.
Bởi vì lúc trước cũng có không hề ít các Thái thượng trưởng lão trong lĩnh vực Thánh Hoàng, không đồng ý Thánh Hoàng cưới Cơ Ngữ Yên, bọn họ đều biết mục đích của Thánh Hoàng cưới Cơ Ngữ Yên, nhưng cho rằng như vậy rất quá đáng.
Thánh Hoàng nhất mạch đích thật là một chi siêu quần xuất chúng, ở toàn bộ Băng Tuyết Cực Hàn có được khí thế duy ngã độc tôn. Thế nhưng vấn đề là, năm đó Cơ gia, Khương gia cùng Chu gia, đều đã từng là gia tộc cực thịnh nhất thời đó. Nhất là Cơ gia nội tình vẫn còn bảo lưu dồi dào. Tuy rằng cùng Thánh Hoàng nhất mạch sinh ra một ít thù hận, nhưng nói tóm lại, cũng là Thánh Hoàng làm sai trước.
Hiện tại lại muốn kết hôn với con gái người ta sau đó thái bổ, hút công lực biến người ta thành phế nhân...
Loại sự tình này, tin rằng phàm là gia tộc có chút tâm huyết đều sẽ không ẩn nhẫn. Tuy rằng Thánh Hoàng nhất mạch không sợ gì Cơ gia, nhưng có câu:
- thỏ tử hồ bi", nếu như Khương gia, Chu gia cùng Cơ gia liên hợp lại chung sức chống lại Thánh Hoàng nhất mạch, thì cho dù có thể thắng khẳng định cũng là thắng thảm.
Đáng tiếc, Thánh Hoàng hoàn toàn không nghe lời, trực tiếp tuyên chỉ xuống, để hiện tại lại xảy ra chuyện bất ngờ này. Nguyên vốn các Thái thượng trưởng lão lúc trước không đồng ý Thánh Hoàng làm như vậy, đều ra mặt chỉ trích.
Thánh Hoàng lập tức rơi vào cảnh sứt đầu mẻ trán, vườn thuốc bị hủy, đình trệ phát triển hơn ba ngàn năm, ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ. Thánh Hoàng phạm phải sai lầm này quả thực quá lớn, không ai có gan biện hộ nói giúp cho hắn được.
Cho nên, đến cuối cùng. Thánh Hoàng vừa triển khai kiểm tra, vừa truyền ngôi vị Thánh Hoàng cho một người con cháu của hắn kế thừa tiếp theo đảm nhiệm, còn Thánh Hoàng thì tự mình thoái vị.
Chuyện đến lúc này, mới tính là hoàn toàn chấm dứt một thời Thánh Hoàng.
Tân đảm nhiệm Thánh Hoàng mới vừa lên ngôi, còn phải bồi bổ cho thể lực của mình, xử lý đủ loại chuyện, đợi đến lúc hắn muốn đứng lên tuyên bố lệnh đuổi giết, đuổi giết Cơ Ngữ Yên và đám đệ tử Băng Tuyết Môn thì thời gian đã trôi qua gần một tháng rồi.
Thời gian một tháng đủ để cho Tần Lập bọn họ thoát khỏi vùng Băng Tuyết Cực Hàn.
Tân đảm nhiệm Thánh Hoàng mặc dù có ý định phái binh tấn công Cơ gia, bởi vì hiện tại toàn bộ tất cả cao tầng của lĩnh vực Thánh Hoàng, gần như đều nhận định rằng: chuyện này khẳng định là do một lão tổ tông nào đó của Cơ gia làm ra.
Người khác sao có được thực lực này?
Nhưng chuyện tấn công Cơ gia vẫn là bị các Thái thượng trưởng lào đè ép xuống, bởi vì trải qua nghiên cứu các Thái thượng trưởng lão cho rằng: người có thể thần không biết quỷ không hay làm được chuyện như vậy, cho dù không có đạt tới cảnh giới Địa Tiên thì cũng không kém là bao nhiêu.
Nếu đối phương thật là Địa Tiên, ngươi phái đi bao nhiêu người đều chưa chắc có thể trở về.
Địa Tiên cùng Lôi Kiếp, tuy rằng chỉ kém một cấp, nhưng chênh lệch với nhau lại là phi thường lớn.
Mười võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa mới có thể đánh bại một võ giả cảnh giới Lôi Kiếp, nhưng năm mươi võ giã cảnh giới Lôi Kiếp, cũng khó có thể giữ chân được một cường giả tuyệt thế cảnh giới Địa Tiên.
Địa Tiên, đây là đại biểu tồn tại đỉnh cao ở Thiên Nguyên Đại Lục.
Thực lực này căn bản không phải thường nhân có khả năng đo lường được.
Bởi vậy, chuyện này cứ như vậy chìm xuống. Chính Tần Lập cũng không biết một phen hành động vô tình của mình, lại tạo thành thay đổi quyền lực của một đời Thánh Hoàng nhất mạch, cũng không biết có bao nhiêu người vì thế mà toi mạng.
Tuy nhiên, Tần Lập và Cơ Ngữ Yên cũng bị Thánh Hoàng nhất mạch họa hình công bổ ra ngoài. Bọn họ dù có bỏ qua cho ai, cũng sẽ không bỏ qua Cơ Ngữ Yên cùng Băng Tuyết Môn.
Không thể báo thù triệt để, thì ít nhất làm cho đã giận là không thành vấn đề rồi? Người của Thánh Hoàng nhất mạch đều nghĩ như vậy.
Hai tháng sau, ngoài thành Thanh Long đế đô Thanh Long quốc ba mươi dặm, bên ngoài một trang viên chiếm diện tích cực kì rộng lớn, đột nhiên đến đây một đám người thần bí.
Tòa trang viên này luôn có người để ý tới, nhưng chủ nhân chân chính thì ngay cả quản gia nơi này cũng không có gặp qua, bởi vì gã quản gia này, năm đó cũng không phải chủ nhân trang viên mời đến.
Bọn họ chỉ biết là nếu có người cầm một ngọc bội hình rồng đến đây, thì đó chính là chủ nhân của trang viên.
Nhưng hơn mười năm trôi qua vẫn không có người nào đến. Phía sau trang viên rộng lớn này còn có hơn một vạn mẫu ruộng tốt, thu nhập hàng năm đều là một con số kinh người.
Vốn thời gian trước gã quản gia trang viên, cũng không có sinh ra tâm tư gì khác, bởi vì hắn mơ hồ nghe nói tòa trang viên này, chính là ban thưởng của đương kim Hoàng đế bệ hạ, bởi vì năm đó người mời quản gia này, dường như chính là một vị quan viên trong hoàng thất, tuy nhiên quản gia cũng không dám xác định.
Nhưng người có mối quan hệ với hoàng tộc, có thể là người thường sao? Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy vẫn không ai dám tới nơi này gây phiền toái, càng tăng thêm ấn tượng này cho gã quản gia.
Bởi vậy, vài năm đầu, gã quản gia nhiều lắm là cắt xén một ít vàng bạc trong số thu nhập hàng năm, cất vào hầu bao của mình, kiếm chác chút đỉnh mà thôi.
Nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, thủy chung không ai đến thu hồi tòa trang viên, cũng không ai quan tâm tới nơi này. Đầu tiên là người nhà của gã quản gia, thê tử, con cái của hắn, còn thêm một số người thân thích, bắt đầu không để yên. Bọn họ bắt đầu nghênh ngang vào ở trong phòng chủ nhân, hưởng dụng tất cả những tiện nghi cung đình trong đó.
Sau đó đến mùa vụ thu hoạch hàng năm, họ trực tiếp lấy tất cả thu nhập cất vào hầu bao của mình. Gã quản gia đầu tiên là thấp thỏm lo lắng hai năm liền, nhưng không thấy có vấn đề gì, rốt cục lá gan cũng dần dần lớn lên, bắt đầu xem tòa trang viên rộng lớn này trở thành là tài sản riêng của mình.
Vì thế, gã quản gia họ Hà trở thành đại tài chủ nổi tiếng ở vùng này.
Bởi vì sự thần bí của tòa trang viên này, nên ngay cả rất nhiều quan to hiển quý, đều chủ động tìm tới thiết lập quan hệ với hắn. Rồi thời gian lâu dài Hà quản gia cảm thấy như chính mình là chủ nhân thật sự, vô cùng uy phong.
Thường xuyên chắp hai tay sau lưng, phía sau đi theo một đám tùy tùng, có người xách lồng chim, có người dẫn chó, có người thay quần áo cho hắn, còn có người rót rượu, đút thức ăn cho hắn... Toàn bộ là hình tượng của một đại tài chủ.
Hơn nữa, hắn còn không cho phép người khác gọi hắn là Hà quản gia, mà phải gọi hắn là Hà lão gia.
Hôm nay trời vừa hửng sáng. Hà lão gia còn nằm trên giường ở phòng tiểu thiếp thứ mười bảy của hắn, trong lòng đang cảm khái, tuổi trẻ thật là tốt, có tiền lại càng tốt.
Có tiền, thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp như thế, đều khóc lóc muốn gả cho hắn, muốn ngăn đều ngăn không được =))
Hắn mở to mắt, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, làm cho mắt hắn híp lại, nhìn ánh mặt trời chiếu trên da thịt người tiểu thiếp thứ mười bảy dưới tấm sa mỏng kia, lấp lánh một tầng hào quang, trong lòng Hà lão gia lại nóng lên, hắn đưa tay vào trong chăn, vuốt ve bộ ngực mềm mại của người tiểu thiếp trẻ.
Nàng tiểu thiếp phát ra một hồi tiếng thở hổn hển, lim dim mắt, thanh âm ngọt lịm nói:
- Lão gia! Ngài còn muốn à, người ta sợ ngài muốn chết! Ngài mạnh như con trâu!
Hà lão gia nghe lời này, cười đến ánh mắt híp lại thành một đường rãnh nhỏ, cười hắc hắc nói:
- Tiểu dâm nữ! Miệng cứ ngọt lịm! Tuy nhiên, lão gia thích nàng như vậy!
Nói xong, nghiêng người cười lên, chuẩn bị lên ngựa đề thương, tiếp tục chiến mấy trăm hiệp.
Thế nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng kêu của tên tâm phúc của hắn có chút hốt hoảng thậm chí có vẻ nghèn nghẹn:
- Lão gia! Không xong rồi! Bên ngoài... bên ngoài trang viên... đến đây một đám người... có vài trăm... Tên đi đầu... nói... nói chủ nhân đã trở lại, kêu quản sự nơi này ra ngoài nghênh đón. Lại bị Nhị cẩu canh cửa chặn lại mắng vài câu, nói một đám ăn mày tới xin cơm... Kết quả, xưng là người chủ nhân đó tát một cái... liền đánh chết Nhị cẩu... hắn rồi!
Ngay từ đầu Hà lão gia còn chuẩn bị mắng chửi tên tâm phúc không biết điều, nhưng sau khi nghe rõ, trong lòng hắn lập tức "bộp" một tiếng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, tên tiểu đệ đệ phía dưới lập tức mềm nhũn thành một con tiểu trùng đáng thương...
← Ch. 541 | Ch. 543 → |