← Ch.561 | Ch.563 → |
Cơ Ngữ Yên không chút do dự, nói ngay:
- Đương nhiên đều là sự thật, từ nhỏ ta đã thích đọc sách. Mà Cơ gia chúng ta là gia tộc lưu truyền từ thời đại Thái Cổ tới nay, cho nên năm tháng trôi qua đã mất đi rất nhiều thứ, nhưng vẫn có một ít lưu truyền lại tới nay.
Đương nhiên, đại bộ phận thư tịch thời đại kia đều bị tổn hại nhưng Cơ gia cách mấy chục năm sẽ có người chuyên môn phụ trách sao chép một lần. Cho nên, từ nhỏ ta đã đọc rất nhiều điển tịch, đều là những thứ từ thời đại Thái Cổ! Hiện tại rất nhiều người, thậm chí bao gồm võ giả nơi cực Tây, thậm chí bọn họ cũng có thể biết thế giới này không chỉ có một khối đại lục như Thiên Nguyên đại lục. Hẳn bọn họ đều biết thời đại Thái Cổ, nơi này là Trung Châu, mà hiện giờ là Thiên Nguyên đại lục.
Trong lòng Tần Lập không nhịn được cười khổ, hóa ra là sự thật, mà không phải truyền thuyết Cơ Ngữ Yên nghe qua. Tuy nhiên, nghi vấn theo đó mà tới.
- Ngữ Yên! Nàng nói là thế giới này khổng lồ như vậy, còn có Đông Hoang, Nam Cương, Tây Vực cùng Bắc Vực. Như vậy những đại lúc này, chưa từng có qua lại lẫn nhau hay sao?
Cơ Ngữ Yên lắc đầu, nói:
- Rất ít rất ít. Ta xem các điển tịch lưu truyền từ thời đại Thái Cổ tới nay, cũng chỉ nhắc tới những địa phương này chỉ bao gồm một ít dân tình phong thổ hoàn toàn bất đồng với Trung Châu, nhưng chưa bao giờ có giải thích cụ thể. Dù sao, một cái Trung Châu cũng đã đủ khổng lồ rồi! Như những người thường, bọn họ cả một đời chỉ có thể sinh hoạt trong thôn làng của mình, xa nhất có lẽ là thành trấn, thế giới có lớn, có mênh mang thì cũng không có quan hệ tới bọn họ. Bọn họ muốn sổng thế nào thì sống thế đó, dù là đi xa xứ, thông thường cũng là ở trong một quốc gia, đa sổ người sẽ không đi sang quốc gia khác. Cho nên, kỳ thật chúng ta cũng như vậy...
Tần Lập im lặng không nói, trong đầu lại bắt đầu tìm kiếm ký ức truyền thừa của Hô Diên Bác. Nếu như nói thật có Đông Hoang, Nam Cương, Tâv Vực cùng Bắc Vực. Hô Diên Bác là đại năng cảnh giới Địa Tiên, tuyệt đổi không thể không biết chuyện này!
Quả nhiên, theo Tần Lập cố ý tìm kiếm, quả thật tìm được tin tức liên quan tới Nam Cương, Đông Hoang, Tây Vực cùng Bắc Vực. Nhưng cũng không nhiều, xem ra dù là đại năng cảnh giới Địa Tiên như Hô Diên Bác, cũng hiểu biết rất ít về nơi này. Cho nên dù là Tần Lập có được những ký ức liên quan trước đó, cũng sẽ quên đi.
Nhưng ít nhất cũng có thể chứng thực, Cơ Ngữ Yên không nói sai!
Thế giới này, quả nhiên là vô cùng khổng lồ!
Đã như vậy, thì Địa Tiên... thật sự là tồn tại đỉnh cao trên thế giới này?
Tần Lập không nhịn được bắt đầu hoài nghi.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như nói thời đại Thái Cổ chỉ có Trung Châu bị Vực Ngoại Thiên Ma tấn công, còn các nơi khác cũng không trải qua văn minh suy sụp, như vậy trong mười vạn năm tháng vô tận này, chỗ bọn họ đã phát triển tới trình độ nào?
Hay là nói người thế giới này, tối cao chỉ có thể tu luyện đến cảnh giới Địa Tiên? Địa Tiên là cực hạn của là nhân loại?
Mấy vấn đề này đều xoay chuyển trong đầu Tần Lập, hơn nữa Tần Lập đột nhiên nghĩ tới một vấn đề làm phức tạp hắn thật lâu: bản đan phương Thái Cổ mình có được, bên trên rất nhiều loại đan dược căn bản không có biện pháp luyện chế.
Ví dụ như phối phương đan dược cần dùng một số tài liệu, đều là chưa từng nghe chưa từng thấy. Vốn Tần Lập nghĩ rằng mấy thứ kia đều đã tuyệt tích, dù sao từ Thái Cổ đến nay, đã qua trải qua lâu lắm, rất nhiều giống loài tuyệt tích cũng là một chuyện rất bình thường.
Nhưng hiện tại nghĩ lại, chưa chắc là thế.
Tài liệu các đan dược này, có thể sinh trưởng ở những nơi khác hay không?
Từ loại đan dược Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan này có thể thấy được, đan phương Thái Cổ cho dù ở thời đại Thái Cổ, chỉ sợ cũng không phải là một thứ hàng bình thường. Rất có thể là tồn tại đỉnh cao ở thời đại huy hoàng năm đó!
Nghĩ đến khả năng đó, Tần Lập cõi lòng mất mát rốt cuộc khôi phục bình thường. Cũng bởi những lời Cơ Ngữ Yên nói gây cho hắn chấn động thật quá mạnh!
- Như vậy, Ngữ Yên...
Tần Lập tiếp tục hỏi:
- Nàng biết võ giả nơi đó, thực lực như thế nào hay không? Có phải là cảnh giới Địa Tiên chính là đỉnh cao nhất mà người trên thế giới này có thể đạt tới?
Cơ Ngữ Yên khẽ lắc đầu, nói:
- Ta không biết những nơi này, cũng không biết cường giả của bọn họ là dạng gì. Nhưng có điểm xác định được. Địa Tiên chính là đỉnh cao mà thế giới này có thể đạt tới! Căn cứ những gì ta nắm giữ mà xem, còn chưa có bất kỳ một danh nhân thời đại Thái Cổ có thể siêu việt tồn tại Địa Tiên! Dù ngay cả truyền thuyết này, ta cũng không nghe nói qua. Nhưng mà, ta có nghe qua truyền thuyết về Thần Tiên.
Cơ Ngữ Yên nói tới đó, có chút hưng phấn:
- Trong truyền thuyết trời có ba mươi sáu tầng, mỗi một tầng đều có thần tiên! Mỗi một người bọn họ đều có pháp lực vô cùng cường đại căn bản không phải chúng ta có khả năng tưởng tượng được!
Nói rồi, Cơ Ngữ Yên lại cười nói:
- Chẳng qua đây cũng là truyền thuyết mà thôi, về những nơi Đông Hoang cùng Nam Cương, ta nghĩ chàng cũng biết, cho nên trước giờ không nói đến.
Tần Lập cười khổ, nói:
- Ta sinh ra trong một quốc gia thế tục, từ khi đi vào nơi thần bí tới giờ, chẳng qua mới mấy chục năm mà thôi làm sao biết những chuyện này.
Tần Lập nói vậy, trong lòng lại đang nghĩ: Xem ra Ô Quận Vương năm đó cũng không rõ ràng giá trị chân chính của bản đan phương, hoặc là lừa gạt hậu nhân, căn bản không muốn để người nhận được đan phương biết quá nhiều thứ!
Đích xác, bản đan phương này thật sự quá nghịch thiên!
Tần Lập gần như có thể dự kiến được, nếu không xuất hiện nguy cơ đặc biệt lớn. Tần gia sẽ ở trong vòng hai trăm năm sinh ra biến hóa thật lớn. Loại nghịch thiên như thế này, một khi bị người ngoài biết được, như vậy có khả năng cả thế giới, tất cả đại lục đều sẽ điên cuồng cướp đoạt bản đan phương này.
Trong lòng Tần Lập nghĩ: Xem ra lần này trở về, cần phải để gia tộc bảo thủ bí mật đan phương. Rất nhiều tài liệu trên đan phương chưa thấy qua, chưa chắc là không có, rất có thể chúng nó tồn tại ở những nơi như Đông Hoang Nam Cương Tây Vực Bắc Vực!
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Nhìn Tần Lập nghĩ đến xuất thần, Cơ Ngữ Yên ôn nhu hỏi.
- Ha ha! Không có gì, chỉ là bất chợt đột nhiên thấy thế giới này thật quá lớn, có chút khó có thể tưởng tượng!
Tần Lập mỉm cười nói.
Cơ Ngữ Yên gật đầu, than khẽ một tiếng:
- Đúng vậy! Nếu có cơ hội thật muốn đi đại lục khác ngắm nhìn, xem phong thổ dân tình nơi đó, nhìn xem văn minh huy hoàng thời đại Thái Cổ có phải vẫn còn lưu truyền ở những nơi khác. Ma pháp... Đấu khí... các loại dị tượng cường đại có phải thật sự tồn tại. -
Tần Lập vươn tay vuốt những sợi tóc bị gió thổi loạn ra sau vành tai Cơ Ngữ Yên, mỉm cười nói:
- Ta nghĩ, hẳn sẽ có cơ hội này!
- Mong là thế!
Cơ Ngữ Yên mỉm cười nhu hòa nhìn Tần Lập:
- Tuy nhiên trước tiên vẫn hy vọng chuyến đi của chúng ta có thể thuận lợi, có thể tìm được Huyết San Hô. Ta thật không muốn có một ngày, nhìn thấy Như Nguyệt thương tâm muốn chết.
Tần Lập nói:
- Tuyệt đối không có một ngày như vậy!
Lúc này, ở phía chân trời cực xa, đột nhiên xuất hiện một điểm đen nhỏ. Tần Lập khẽ càu mày, nhỏ giọng nói:
- Trên biển làm sao xuất hiện một con ác điểu khổng lồ như vậy?
- Ở nơi nào?
Cơ Ngữ Yên theo ánh mắt Tần Lập nhìn lại, đôi mi thanh tú cũng nhíu lại, nói:
- Kia hình như... là một con chim ưng thật lớn? Hơn nữa, giống như đang bay về phía chúng ta!
Tần Lập gật đầu, nói:
- Có thể là một con chim biển sinh hoạt trên biển rộng hay không?
- Chẳng qua cũng có chút quá lớn đi chứ?
Bởi vì thứ kia ở xa bảy tám chục dặm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một điểm đen thật lớn. Cái này nói rõ con chim khổng lồ kia, hai cánh mở rộng ít nhất cũng phải tới sáu bảy mươi thước!
Hình thể lớn như vậy, cho dù là bọn người Kim Điêu Linh Ưng Mặc Ưng cũng phải cam bái hạ phong!
Con chim khổng lồ kia tốc độ phi hành cực nhanh, không tới mười phút đã bay đến cách chiếc thuyền ba bốn dặm. Rất nhiều người trên thuyền đều nhìn thấy con chim khổng lồ này, lập tức kinh hô thật to. Con chim này không nói che trời phủ đất, nhưng cũng không kém bao nhiêu, hai cánh mở ra cũng khoảng chừng trăm thước! Thân dài gần ba mươi thước, cái đầu thật lớn, mỏ như chim ưng, sắc bén như một thanh loan đao, dưới mặt trời lóe ô quang!
Con chim to này toàn thân lông đen kịt, không có chút tạp sắc, bay trên bầu trời như một mảnh mây đen, nhìn qua thật là thần tuấn.
- Con chim thật là lớn quá!
Trên thuyền có người kinh hô.
- Câm miệng!
Âu Dương Hải sắc mặt tái mét, quát thuyền viên phát ra tiếng kinh hô, sau đó trầm giọng nói:
- Mọi người đều lập tức trở lại hầm tàu, đề phòng cấp một!
Tàu thuyền đi trên biển rộng, đề phòng chia làm ba cấp, cấp ba thấp nhất, ví dụ như ngoài khơi xuất hiện sóng gió, nhất là lúc mưa như trút nước, đều là đề phòng cấp ba.
Nhắc nhở mọi người xốc tinh thần lại, ứng đổi các loại vấn đề có khả năng xuất hiện.
Đề phòng cấp hai là lúc gặp phải sóng lớn cùng thời tiết bão lốc. Lúc này đã tương đối nguy hiểm, cần mọi người đoàn kết, đổi mặt với nguy cơ trọng đại.
Còn đề phòng cấp một, là loại sắp sửa phát sinh chuyện cực kỳ trọng đại. Ví dụ như gặp phải hải tặc hung mãnh, hoặc là quái thú khổng lồ trong biển sâu. Thuộc về loại tình huống tùy lúc có khả năng sẽ chết, đó là đề phòng cấp một.
Mà con chim to trước mắt có lai lịch gì, lại để lão thuyền trưởng trải qua sóng to gió lớn cũng khẩn trương như vậy? Trong lòng mọi người, đều nghi hoặc khó hiểu.
- Sư phụ! Ngài cũng tránh đi, đây là Thần Ưng trên biển!
Âu Dương Hải nhìn phía Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên lớn tiếng hô to.
Tần Lập híp mắt, nhìn con chim ưng thật lớn này, tuy rằng không cảm nhận được uy áp cường đại kinh khủng cỡ nào trên người nó, nhưng trực giác Tần Lập nói cho bản thân: Thứ này, không dễ chọc!
Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, kéo tay Cơ Ngữ Yên, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Cơ Ngữ Yên cũng hiểu thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đặc biệt là ở trên biển rộng mênh mông này, một khi xảy ra vấn đề sẽ rất khó giải quyết.
Nào không nghĩ tới, con chim ưng khổng lồ màu đen thần tuấn này, lại phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, phóng về phía hai người bên dưới!
Tốc độ kia, giống như sấm vang chớp giật!
← Ch. 561 | Ch. 563 → |