Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Duy Ngã Độc Tôn - Chương 577

Duy Ngã Độc Tôn
Trọn bộ 956 chương
Chương 577: Quyển trục thần bí!
0.00
(0 votes)


Chương (1-956)

Siêu sale Lazada


Ngữ Yên, nàng không sao chứ?

Tần Lập đứng bên người Cơ Ngữ Yên, vẻ mặt tự trách nói. Kỳ thật, khi hắn từ đáy biển đi ra, bởi vì trên người có chút thương thế và mệt mỏi nên đã tìm chỗ nghỉ ngơi một lát, chờ cho bão táp lắng xuống chút. Hắn quả thực không ngờ có người ở thời điểm này lại uy hiếp tới bọn người Cơ Ngữ Yên. Nếu hắn từ trong biển đi ra, lập tức đi tìm bọn Cơ Ngữ Yên thì cũng có thể tìm được!

- Muội không sao, huynh bị thương à?

Cơ Ngữ Yên chỉ có hơi chật vật, cũng tiêu hao quá nhiều. Nhưng khi thấy biểu tình khẩn trương của Tần Lập như thế thì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, sau đó phát hiện thấy sắc mặt Tần Lập quá mức tái nhợt, dù đang dịch dung nhưng vẻ tiều tụy trong mắt vẫn khiến Cơ Ngữ Yên nhận ra.

- Chút thương thế nhỏ mà thôi, chỉ là hơi thoát lực, chúng ta trở lại thuyền đi!

Vẻ mặt Tần Lập rất mệt mỏi nói.

- Được!

Cơ Ngữ Yên nắm lấy tay Tần Lập, hai người hạ xuống trên boong thuyền. Trên bầu trời, ánh sáng vẫn bị mây đen bao phủ nhưng mưa đã ngớt.

Sau một màn kia, người trẻ tuổi ở trên thuyền đã bị đồng bọn bỏ lại, đang nửa sống nửa chết!

Sau khi nhìn thấy thần uy của Tần Lập thì bọn người kia căn bản không có dũng khí đổi mặt với hắn, sớm bị dọa cho vỡ mật!

Tần Lập hạ xuống thuyền, thoáng nhìn qua người thanh niên bị Cơ Ngữ Yên đánh cho trọng thương kia, thấy rằng người này đang thoát khí, thấy đồng bọn bỏ chạy cũng chỉ biết trơ mắt ra nhìn mà thôi!

Hắn nằm ở trên boong tàu, hai mắt vô thần, thấy Tần Lập đi tới, yết hầu hắn giật giật, khó khăn lắm mới nói được:

- Cho ta... một cái... Thống khoái...

Tần Lập nhìn hắn hỏi:

- Các ngươi là ai, vì sao phải đánh cướp thuyền của chúng ta? Ham muốn nữ nhân của ta sao?

Có lẽ biết mình đã sắp chết, trong mắt người trẻ tuổi này toát ra một chút hối ý. Dường như đang nhớ tới một chút những điều đẹp đẽ trước đây. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:

- Chúng ta là người của... Lăng Phong Thương đoàn... Đại Chu Quốc, đang tìm kiếm... một bảo tàng... Phát sinh xung đột... Tiểu Công chúa Hạ Văn Đình của Đại Hạ Quốc... Khụ khụ.

Người trẻ tuổi này nói xong, bắt đầu ho khan kịch liệt, máu tươi không ngừng bị hắn ho ra.

Tần Lập lấy ra một viên đan dược, đút cho người thanh niên này rồi nói:

- Ăn đi, nó có thể cho ngươi đỡ thống khổ!

- Cảm ơn...

Trong mắt người trẻ tuổi này hiện lên chút cảm kích, không do dự nuốt viên đan dược này vào. Bởi vì đối phương nếu muốn hại hắn thì căn bản cũng không cần phiền toái như thế, chỉ cẩn ném hắn xuống biển thì chắc chắn cũng phải chết rồi! Đan dược vừa vào miệng lập tức hòa tan, một cỗ hương thơm thấm lòng người lan ra. Người thanh niên này cảm giác được toàn thân mình đã không còn đau đớn nữa.

Không kim nổi phải cười khổ một tiếng, hắn chậm rãi nói tiếp:

- Nếu để ta được lựa chọn lần nữa thì ta... tuyệt đối không chọn kết thù oán với các ngươi! Thật sự là ngu ngốc! Thậm chí ta cũng sẽ không phát sinh xung đột với Tiểu Công chúa của Đại Hạ Quốc. Hiện tại nói gì cũng muộn rồi! Bảo tàng không tới tay, lại rơi vào kết cục thuyền hủy nhân vong! Bằng hữu, ngươi rất mạnh! Nhìn qua cũng không phải người độc ác nhưng phải hết sức cẩn thận! Lăng Phong Thương đoàn nếu biết tung tích của các ngươi thì chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua đâu. Những người chúng ta cũng chỉ là một tiểu đội của Thương đoàn mà thôi... Thế lực Lăng Phong thương đoàn... cực kỳ cường đại!

Tần Lập lặng lẽ gật đầu, trầm mặc một chút rồi nói:

- Ngươi có tâm nguyện gì nữa không?

Trong mắt người trẻ tuổi này đột nhiên phát ra hào quang, hơi há mồm dường như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài rất khẽ, lắc đầu nói:

- Bỏ đi, nguyên vốn là... là chuyện ta tự nguyện. Không chừng ta đã chết thì ngay cả ánh mắt nàng cũng không thèm nhìn ta một chút... Không cần gì nữa. Để ta đi đi... Chỉ cần ném ta xuống biển là được. Ha ha ha... Ta thích biển, hãy cho ta... về với biển đi...

Tần Lập khẽ gật đầu, vừa muốn ra tay thì người trẻ tuổi bỗng nhiên nói:

- Chờ một chút... -

Nói xong, hắn dường như cố hết sức từ trong ngực áo lấy ra một quyển trục nói:

- Thứ này ta có được từ nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa từng lấy ra. Ta cảm thấy nó là thứ rất thần bí của thời Thái cổ. Ta sắp chết, thứ này cũng không có tác dụng gì nữa, tặng cho ngươi!

Tần Lập nhận lấy, vừa mở ra thì sắc mặt lập tức nhăn lên. Chất liệu của thứ này không ngờ giống như đúc với bản đổ Thái cổ trong tay hắn.

Nhưng đây cũng không phải là phần thứ tám của tấm bản đồ Thái cổ. Bởi vì trên mặt nó có một đồ án trận pháp rất phức tạp! Tần Lập đưa tinh thần lực tiến vào, phát hiện trận pháp này rất cao thâm khó hiểu, hơn nữa còn phức tạp tới độ đủ cho người ta phát điên lên!

Tần Lập lập tức nhanh chóng rút tinh thần lực ra. Chỉ nửa khắc ngắn ngủi thế mà tinh thần lực vốn vô cùng mạnh mẽ của hắn không ngờ bị tiêu hóa mất một phần mười!

Sắc mặt Tần Lập có chút trắng bệch, thầm nghĩ thứ này rất tà dị, với tinh thần lực hiện tại của hắn thì nếu muốn biết trên đó là thứ gì đúng là si tâm mộng tưởng.

Tuy nhiên, Tần Lập cũng biết đây chính là thứ tốt!

Tần Lập nhìn người thanh niên này, hơi lắc lắc đầu, vung tay lên. Một cỗ kình lực trực tiếp chặt đứt tâm mạch của người này, để hắn chết đi, không còn thống khổ nữa!

Người thanh niên này vẫn mở to hai mắt nhưng trong đó đã chứa đầy vẻ giải thoát.

Tần Lập đưa tay lên vuốt mắt người này khép lại. Sau đó làm theo nguyện vọng của người này, thả xác của hắn xuống biển. Chỉ qua vài con sóng, xác của người này đã biến mất không thấy.

Cơ Ngữ Yên vẫn đứng bên cạnh Tần Lập. Nàng khẽ cắn môi dưới, trầm mặc không nói gì.

Tần Lập quay đầu nhìn sang nàng, bỗng nhiên mỉm cười nói:

- Sao thế, cảm thấy đau lòng vì cho rằng mình đã giết lầm người sao?

Cơ Ngữ Yên khẽ gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Tần Lập nhẹ giọng nói:

- Chuyện trên giang hồ làm sao có thể phân rõ đúng sai? Loại chuyện rối rắm này không bằng nghỉ ngơi cho tốt, ngủ đi một giấc. Ngày mai thức dậy sẽ quên đi! Nàng lúc ấy mà không giết hắn thì hắn phải giết nàng. Đối mặt với sự uy hiếp bằng vũ lực thì biện pháp hữu hiệu nhất chính là sử dụng vũ lực còn mạnh hơn nữa để đánh trả! Trông cậy vào lương tâm người khác sao? Đó quả là một ý tưởng quá thánh thiện! Hơn nữa, nàng cho rằng hắn tặng ta thứ đồ này chính là hảo tâm sao?

- Ah? Có gì sao?

Cơ Ngữ Yên có chút không hiểu nhìn Tần Lập.

Tần Lập cười lạnh nói. Mặt trên thứ này có khắc một trận đồ vô cùng thần bí phức tạp, khiến người ta nhìn vào không kìm nổi phải cẩn thận nghiên cứu. Mà khi tập trung tinh thần nghiên cứu nó thì trận đồ sẽ vô cùng vô tận hấp thu tinh thần lực của đối phương. Lúc nãy ta vừa nhìn thoáng qua mà đã bị hút mất một phần mười! Chẳng lẽ người thanh niên này không biết sao?

Quả thật Tần Lập cũng không thể xác định được người thanh niên này có biết hay không? Nhưng người này có được thực lực Đan Nguyên Anh Hóa, hẳn là không thể có chuyện chưa từng nghiên cứu qua thứ này. Tần Lập nói thế chủ yếu vì thấy Cơ Ngữ Yên hơi thương cảm, sợ rằng tinh thần nàng sẽ vì thế mà sa sút. Đây cũng hoàn toàn không phải là chuyện tốt!

Trên thế giới mà thực lực quyết định hết thảy, ở loại pháp tắc cá lớn nuốt cá bé thì suy luận này hoàn toàn hợp lý. Nếu lúc nãy Tần Lập không kịp thời rút lại thì không biết sẽ tạo ra hậu quả như thế nào?

Kết quả may mắn nhất chính là Cơ Ngữ Yên chạy trốn, đám người Âu Dương Hải bị bắt về Đông Hoang, sau này có về được hay không cũng là một vấn đề lớn.

Kết quả tồi tệ nhất chính là Cơ Ngữ Yên bị bắt giữ. Loại nữ nhân phong hoa tuyệt đại như thế nếu bị bắt đi thì sẽ gặp phải những chuyện gì? Cũng không cần nhiều lời, hẳn ai cũng hiểu được!

Nếu như thế thì đối phương liệu có mở cho Cơ Ngữ Yên một con đường không?

Hiển nhiên, Cơ Ngữ Yên sẽ không theo bọn họ lên thuyền. Cũng từ đó, một hồi chiến tranh ngươi chết ta sống sẽ bắt đầu. Không có khoan dung, không có hòa giải!

Trong mắt những người của Lăng Phong thương đoàn, những người thực lực không bằng bọn họ đều là con kiến. Ngay cả Tiểu Công chúa của Đại Hạ Quốc mà bọn chúng cũng dám trêu chọc thì có ai mà bọn hắn không dám đắc tội?

Cơ Ngữ Yên cũng là người thông minh nhạy bén. Chỉ bởi vì biểu hiện trước khi chết của tên thanh niên kia mà trong lòng nàng có chút thương cảm, cảm thấy việc chém giết trong giang hồ thật sự không có ý tứ gì?

Nhưng được Tần Lập khai đạo như thế Cơ Ngữ Yên cũng nhanh chóng thông suốt. Đừng nói những người này, Hạt Tử Bang kia đã giằng co với Băng Tuyết Môn tới mấy chục năm qua, nếu thật sự vây hãm Băng Tuyết Môn thì bọn họ sẽ hạ thủ lưu tình sao? Bỏ qua cho mình sao? Đáp án hiển nhiên là không!

Cho nên, lúc ấy Tần Lập trọng thương, trong lồng ngực Cơ Ngữ Yên nghẹn một cỗ tức giận, vọt tới Hạt Tử Bang, giết sạch cả đám trộm cướp kia không còn một mống.

Sau khi Cơ Ngữ Yên suy nghĩ cẩn thận lại hướng về Tần Lập cười cười nói:

- Bên ngoài gió lớn, chúng ta về nghỉ ngơi chút đi!

Tần Lập khẽ gật đầu. Trải qua nhiều chuyện như thế, hắn cũng thấy rất mệt mỏi. Hắn phân phó Âu Dương Hải trở về rồi trực tiếp vào lại trong phòng, bế quan tĩnh dưỡng.

Ba loại dược liệu quan trọng nhất là Huyết San Hô, Thiên Huyền thảo, Thụ Liên hoa đã tìm được. Còn một số dược liệu phụ trợ thì có thể dễ dàng thu thập được. Do đó, khi trở về hẳn là có thể nhanh chóng luyện chế ra Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan, vấn đề của Tây Qua cuối cùng đã có thể giải quyết triệt để.

Cơ Ngữ Yên cũng thở phào một hơi, cảm giác áp lực lên người mình chợt giảm nhẹ rất nhiều.

Mấy tháng sau, đoàn người bọn rốt cuộc hữu kinh vô hiểm trở về hải cảng. Tần Lập cũng không keo kiệt, cấp cho mỗi người mười viên các loại đan dược. Đối với bọn họ mà nói, những đan dược này đều là thần đan, bởi vì mỗi viên đan dược có thể giúp họ kéo dài tuổi thọ ra ít nhất mười năm. Đây chính là những thứ vạn kim khó cầu!

Sau đó, Tần Lập lại cho Âu Dương Hải thêm một lọ chứa cả trăm viên đan dược giúp gia tăng nguyên lực. Loại đan dược này, hiện tại Tần gia đã có thể sản xuất. Con cháu Tần gia đều sử dụng nó để gia tăng nguyên lực của bản thân.

Tần Lập còn lấy ra mấy bản công pháp và chiến kỹ đưa cho Âu Dương Hải. Những chiến kỹ, công pháp này đều là thứ lấy được của Thôi gia năm đó, cho dù trong mắt những người ở Thần bí chi địa cũng đều thuộc hàng tinh phẩm, càng không nói tại thế tục này. Việc Âu Dương gia quật khởi đã không thể ngăn cản được.

Mặc kệ thế nào, Âu Dương Hải cũng có thể coi như là đệ tử ký danh của Tần Lập. Hắn cũng không thể quá mức keo kiệt. Hắn lại cho Âu Dương Hải một tín vật, để hắn nếu gặp phải kiếp nạn thì có thể tới một số Hoàng thất quốc gia để xin trợ giúp. Bởi vì những quốc gia kia đều là do Tần gia khống chế.

Âu Dương Hải tự nhiên ngàn vạn tạ ơn Tần Lập, sau đó lưu luyến nhìn thân ảnh của Tần Lập và Cơ Ngữ Yên biến mất trước mắt.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-956)