← Ch.057 | Ch.059 → |
- Hừ! Nói linh tinh gì thế. Học ở đâu ra, cái gì vấn đề... có ai nói chuyện với mẹ như ngươi không!
Tần Hàn Nguyệt trợn mắt liếc nhìn nhi tử một cái, bỗng nhiên trầm mặc, không đầu không đuôi cảm khái một câu:
- Nhi tử! Biết vì sao hôm nay mẫu thân nói với ngươi những chuyện này không? Biết vì sao mẫu thân dường như thay đổi thành một người khác không?
Tần Lập ngây ngốc lắc đầu, trong trí nhớ của hắn Tần Hàn Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng như vậy. Làm cho người khác có cảm giác chính là cao quý, thanh cao nhưng lạnh lùng. Nói ít, có chuyện gì cũng chỉ một thân một mình yên lặng chịu đựng.
Tần Hàn Nguyệt khẽ thở dài, như là hoài niệm, rồi giống như nhớ tới cái gì đối mặt với Tần Lập chậm rãi nói:
- Bộ dạng hôm nay của mẫu thân mới là diện mạo vốn có! Nếu cuộc đời này của ngươi đều vẫn như trước, như vậy mẫu thân cũng vĩnh viễn không thay đổi giống như hôm nay, vĩnh viễn đều là một người mẹ hiền. Bởi vì ta không hi vọng con có bất kì không may này, chỉ muốn kiếp này con có cuộc sống hạnh phúc, sinh con cháu bảo bối cho mẫu thân, chính là hạnh phúc lớn nhất của mẫu thân. Tuy nhiên, là con thay đổi trước, chuyện về Tần Thập Tam... con làm không sai!
Lời nói này của Tần Hàn Nguyệt lập tức khiến Tần Lập giật mình cứng đờ người, hắn trợn mắt nhìn trân trối mẫu thân mình, vẻ khó tin nói:
- Người... người làm sao biết?
Tần Hàn Nguyệt mỉm cười, sau đó nói:
- Con xem, hiện tại mẹ con ta nói chuyện như vậy, Tiểu Tuyết lại không nghe thấy. Con đã hiểu chưa?
Tần Lập tức thì ngạc nhiên, vẻ mặt rung động nhìn Tần Hàn Nguyệt như là lần đầu tiên nhận biết mẫu thân của chính mình! Hắn từng nghe lão đạo sĩ nói rằng loại công phu truyền âm nhập mật là có thật! Mà càng cao hơn một tầng, chính là người có nội lực cao đến cảnh giới nhất định có thể tản mát ra nội lực tạo thành một khí tràng. Khí tràng này người bình thường không cảm giác được nhưng có thể ngăn cách mọi thanh âm xung quanh, giống như là... lĩnh vực!
Loại cảnh giới này, những cường giả siêu cấp trên Thiên Nguyên Đại Lục khảng định cũng sẽ có cùng loại. Nhưng ấn tượng về mẫu thân trong trí nhớ vẫn dịu dàng yếu đuối làm sao lại có thể có được thực lực như vậy?
Nhìn cái bộ dạng nhi tử khiếp sợ, Tần Hàn Nguyệt có chút đắc ý cười cười, nháy mắt với Tần Lập mấy cái, cười nói:
- Bảo bối nhi tử! Cho tới bây giờ nương chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày nói chuyện với ngươi thế này, thật sự rất vui vẻ! Hiện tại, ngươi hẳn biết là phụ thân ngươi năm xưa vì sao lại yêu mẫu thân chứ?
Nói đến người yêu, sắc mặt Tần Hàn Nguyệt hơi hơi đỏ, tuy nhiên càng nhiều là loại biểu tình ngọt ngào cùng hạnh phúc.
- Nhưng... nhưng vì sao cho tới giờ mẫu thân chưa từng thể hiện ra? Vì sao trước đâu con không có chiến kĩ để học mẫu thân cũng không dạy con? Vì sao lúc tên Ngô y sư chết tiệt kia đùa giỡn, người lại có thể yên lặng chịu đựng?
Còn có rất nhiều vấn đề Tần Lập không hỏi ra bởi vì hắn hoàn toàn bị những biến hóa xảy ra trên người mẫu thân dọa sợ ngây người.
- Thể hiện thực lực có lợi ích gì? Con có biết bản Yếu Quyết Cơ Sở con tu luyện kia căn bản không phải đồ ở thế tục! Hừ! Bọn họ không có kiến thức, cho rằng đó là rác rưởi. Nhưng sau khi con tu luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn kia, còn cho rằng như vậy sao?
Khóe miệng Tần Hàn Nguyệt nổi lên nụ cười ngạo nghễ, lập tức có chút bất đắc dĩ nói:
- Ngô y sư? Hắn đúng thật là cặn bã. Nhưng mà con ngốc à, nương không biết y thuật. Người đó tuy là bạy hoại nhưng y thuật cũng không tồi, nếu nương đắc tội với hắn vậy ai chữa bệnh cho ngươi?
- Lấy thực lực của người tùy tiện bắt mấy con linh thu cũng đủ để không lo cơm áo cả đời, hoàn toàn có thể rời khỏi Tần gia, dạng y sư thế nào còn không tìm được?
Vẻ mặt Tần Lập khó hiểu, hỏi.
- Nhi tử bảo bối! Vần đề này của con, rất tốt... rất tốt!
Tần Hàn Nguyệt than nhẹ một tiếng, sau đó nói:
- Nương không phải không thể mà là không dám! Ngươi cho là nương hiện tại có thực lực thế nào?
Tần Lập nhìn Tần Hàn Nguyệt, đoán:
- Ít ra cũng là cảnh giới Thiên cấp? Tuy cho tới giờ con chưa từng thấy mẫu thân tu luyện...
- Thiên cấp? Đại khái như vậy!
Tần Hàn Nguyệt thản nhiên cười, sâu kín nói:
- Nương tu luyện cũng không phải cái gọi là công pháp cao cấp của Tần gia. Tất cả bản lĩnh của nương đều là phụ thân ngươi dạy. Vào lúc sinh ra ngươi, nương cũng chỉ mới mười tám tuổi, vẫn là thiếu nữ khờ dại. Ngươi cho rằng những người của Tần gia cùng ngoại công ngươi chưa từng hoài nghi nương sao? Bọn họ chẳng những hoài nghi, hơn nữa vẫn chưa từng buông lỏng giám thị. Bởi vì ra là một tiểu thư giàu có, coi trọng... thậm chí... thậm chí đối tượng chung thân làm sao là người bình thường? Mà ngay cả bản Yếu Quyết Cơ Sở con tu luyện kia, mọi người Tần gia đều từng cầm đi nghiên cứu, cho đến sau này cho rằng đó là một quyển công pháp rác rưởi mới trả lại cho nương. Trong tình huống như vậy, ta nếu chỉ lộ ra bất kì dấu vết nào vậy con sẽ lập tức bị bọn họ khống chế, uy hiếp nương giao ra những công pháp học được. Đừng tưởng rằng bọn họ không làm được chuyện này, thân tình... chỉ là loại xa xỉ trong đại gia tộc chân chính!
Tần Hàn Nguyệt nói tới đây, đôi mắt ửng đỏ, bình ổn tâm tình của mình mới nói tiếp:
- Phụ thân ngươi từng noi, công pháp này một khi truyền ra ngoài sẽ mang cho hắn nguy hại rất lớn. Bởi vì gia tộc của hắn không cho phép võ học gia tộc truyền ra ngoài, đều là bí mật không thể lộ! Mà phụ thân ngươi đều dạy cho nương, con à, con nói nương có thể khiến phụ thân ngươi bị lâm vào cảnh nguy hiểm sao? Cho nên, cho dù cuộc đời này hắn không tới đón chúng ta, ta cũng không làm chuyện hại đến hắn! Nếu con vẫn chỉ là một người thường, vậy nương cũng bình thường cả đời, tuyệt không cho phép bất kì người nào làm chuyện gì xúc phạm tới con. Con biết không, ngày đó nếu con thật sự không tỉnh, nương, sẽ chính tay giết chết Tần Hổ! Cho dù nó là cháu ruột của ta, ta cũng không bỏ qua!
Trên người Tần Hàn Nguyệt bỗng nhiên phát ra một cỗ sát khí mạnh mẽ, rồi lập tức phản ứng lại, lại thu trở về. Có chút thân thiết nhìn thoáng qua Tần Lập, vẻ mặt nàng xin lổi nói:
- Thật có lổi, nương không kiềm chế được.
- Không, nương, người là mẫu thân tốt nhất trên thế giới này!
Tần Lập nói, lập tức nhớ lại trong đầu, nhớ tới những cử chỉ trong mấy năm qua của Tần Hàn Nguyệt, đích thật là không lộ ra một chút võ công. Nhưng mặc dù đối mặt với bất kì nguy cơ gì, cũng chưa bao giờ biểu lộ ra một chút sợ hãi! Đây kì thật đã là sơ hở lớn nhất, một người con gái yếu đuối, đối mặt với việc binh đao làm sao có thể bình tĩnh như thế? Cho dù bảo hộ con mình cũng không có khả năng một chút cũng không sợ hãi chứ?
- Con à! Con cũng biết, ở trong Tần gia có hai lão tổ tông, hơn một trăm năm trước đã đạt tới Thiên cấp! Nhiều năm qua đi như vậy, tuy rằng chưa đột phá Thiên cấp nhưng bọn họ đều vẫn còn sống. Nương ở Tần gia như là miếng băng mỏng, may mắn ông trời có mặt khiến cho con trai Tần Hàn Nguyệt ta rốt cục có tương lai!
Tần Hàn Nguyệt nói tới đây, nước mắt rơi đầy mặt.
Trong lòng Tần Lập cũng trào dâng cuồn cuộn. Hắn biết đây chính là cảm xúc trong đầu của đứa con chân chính của Tần Hàn Nguyệt tác quái. Tuy nhiên hắn đột nhiên nghe chuyện bí ẩn nhiều năm như vậy, tâm tình cũng không thể bình tĩnh, không thể tưởng tượng được trên người Tần Hàn Nguyệt cũng có một mặt truyền kì như thế.
Tần Hàn Nguyệt bình tĩnh lại, sau đó mới nói:
- Con à, con có oán hận nương không?
- Không! Con làm sao dám oán hận nương. Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ rất đáng thương, chỉ có đứa con không hề hiếu thuận, chứ không có cha mẹ không thương yêu con!
Tần Lập nói lời từ đáy lòng, đồng thời khúc mắc làm phức tạp hắn nhiều năm cũng được cởi bỏ vào giờ phút này. Có lẽ năm xưa mình cũng không bị cha mẹ vứt bỏ, có lẽ bịn họ cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ... tóm lại, tới lúc này Tần Lập rốt cục hoàn toàn tin tưởng, trên đời này không có cha mẹ nào không thương con!
- Tấm lòng cha mẹ đáng thương. Lời này thật hay. Nhi tử bảo bối của ta quả nhiên là người đàn ông ưu tú nhất trên đời!
Tần Hàn Nguyệt vẻ mặt kiêu ngạo nói, lại tiếp:
- Chuyện con làm ngày hôm qua, kì thật không sai, chỉ là có chút nóng vội. Tuy rằng thực lực của con không kém, nhưng trong mắt Thượng Quan gia cùng Tần gia cũng không chịu nổi một kích! Thậm chí ngay cả Vương gia có Tam công tử kia bị ngươi đánh gãy một tay cũng cho rằng tiêu diệt ngươi thực dễ dàng... tuy nhiên, từ khi nương nhìn thấy khoảnh khắc ngươi giết chết Tần Thập Tam kia, cũng rõ ràng ngươi đã thật sự trưởng thành, hơn nữa có đủ năng lực tự bảo vệ mình! Tần gia... bọn họ sớm muộn cũng có một ngày phải hối hận!
Vướng mắc lớn nhất của Tần Lập vốn là mẫu thân Tần Hàn Nguyệt, sợ những người đó đối phó với mình không được liền chuyển hướng sang Tần Hàn Nguyệt. Hiện tại xem ra mình hoàn toàn không cần lo lắng, trước mắt dường như là một con đường rộng mở phía trước, không còn bất kì lo âu buồn phiền gì!
Tần Hàn Nguyệt bỗng nhiên lộ vẻ không muốn nhìn Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Con à. Nếu... nương nói là nếu... nếu nương rời đi, con có đồng ý không?
Tần Lập đầu tiên sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp:
- Nương! Người đi đi, con ủng hộ người! Tìm được ông ấy, hỏi xem mấy năm nay không đến gặp người là do nguyên nhân gì?
Sắc mặt Tần Hàn Nguyệt bỗng nhiên ửng đỏ, có vài phần thiếu tự nhiên. Không nghĩ tới đứa con thông minh như vậy, lại hiểu ý người khác. Nàng bặm môi, cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, gật gật đầu.
- Nương mang theo Tần Tuyết cùng đi, con cũng không phải ở lại thành Hoàng Sa. Nơi này không có bất kì giá trị gì cho con lưu luyến. Con là con Tần Hàn Nguyệt này, cũng là người đàn ông ưu tú nhất trên đời! Thiên Nguyên Đại Lục lớn đến mức con không thể tưởng tượng được, nơi có thể cho con thi triển, có thể cho con vung cánh bay cao còn rất nhiều!
Tần Lập gật đầu:
- Nương, con biết rõ người không cần phải lo lắng. Chờ con tới Thiên cấp, con sẽ đi Huyền Đảo tìm người!
Tần Lập nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ, lập tức nói:
- Ông bố kia của ta, có thể sẽ...
Tần Hàn Nguyệt bật cười, lập tức nói:
- Đó là không có khả năng, điều này con cứ yên tâm! Nương lại thật hi vọng con tìm mấy người vợ, sinh nhiều thâm vài đứa cháu. Hừ, để đám người bảo thủ bên trong Huyền Đảo kia mở to mắt ra nhìn xem đứa con mà nữ tế thế tục như ta sinh ra, mạnh hơn rất nhiều so với những người được gọi là tuấn kiệt trẻ tuổi trên đảo bọn họ!
Tần Hàn Nguyệt nói xong, lại nghĩ đến một chuyện:
- Nghe nói tiểu Thi Vũ của con đã bị mang tới Huyền Đảo? Hừ! Ta thật muốn nhìn là ai mang nàng đi. Nếu có người dám khi dễ nàng, ta sẽ kêu phụ thân ngươi đi thu thập hắn!
Tần Lập đầu đầy hắc tuyến, cũng không nói gì. Trong lòng hắn cảm thấy được lão nương tự tin có chút mù quáng nhưng không đành lòng đả kích nàng, chỉ có thể chúc phúc cho lão nương của mình.
Kì thật có chuyện Tần Hàn Nguyệt không nói cùng con. Năm xưa phụ thân Tần Lập chính là đào hôn mà chạy ra. Gia tộc của hắn có một quy củ cổ quái đến cực điểm. Đó chính là: con cháu gia tộc nếu không đồng ý việc hôn nhân gia tộc định sẵn có thể vào lúc này nói ra, sau đó vượt ải đào hôn. Nếu có thể vượt ải thành công, trong hai mươi năm sẽ được tự do! Nếu không vượt qua vậy thì sẽ ngoan ngoãn nhận mệnh. Quy củ này thoạt nhìn buồn cười và kì quái nhưng trên thực tế làm sao không phải là một loại rèn luyện!
Hơn nữa hai mươi năm trong nháy mắt người thường hết sức lâu còn ở trong mắt người ở đó củng chỉ là loáng một cái mà thôi.
Tần Hàn Nguyệt tuy rằng không muốn rời đi vào lúc này, bởi vì con trai qua năm mới được mười bốn tuổi. Ở trong mắt mẫu thân, đừng nói mười bốn tuổi, cho dù là bốn mươi tuổi cũng chỉ là một đứa nhỏ!
Nhưng Tần Hàn Nguyệt càng hiểu được, con mình giống như là ưng non, không trải qua mưa gió rèn luyện vĩnh viễn không nghĩ tới có ngày tự do bay lượn trên chín tầng trời! Cho nên tuy luyến tiếc, tuy sẽ đau lòng nhưng buông tay... cũng chỉ là lựa chọn lí trí nhất của nàng.
Bởi vì hiện tại, con trai của nàng không hề bình thường!
← Ch. 057 | Ch. 059 → |