Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Duy Ngã Độc Tôn - Chương 061

Duy Ngã Độc Tôn
Trọn bộ 956 chương
Chương 061: Tặng kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-956)

Siêu sale Shopee


Tần Lập thản nhiên cười cười, mẫu thân cùng Tần Tuyết đã rời đi, hắn ở thành Hoàng Sa đã không còn bất cứ vướng bận gì, trời đất bao la, nơi đâu không thể đi được? Thời điểm hắn còn là "Đại Sư Cơ Sở", có thể một cước đá bay Tần Phong, huống chi, hiện tại thực lực của Tần Lập đã gần như là Huyền cấp bậc chín! Đừng nói một tên Tần Phong, cho dù Tần Phong, Tần Hổ cộng thêm cái gì tiểu yêu nữ Mạc Phỉ Phỉ cùng tiến lên, hắn cũng không sợ!

Bên trong cửa hàng, mấy người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn đang vui vẻ đàm luận với nhau gì đó, bỗng nhiên nghe nơi của có động tĩnh, tất cả đều sửng sốt, không nghĩ tới lúc này lại có người tiến váo.

Tuy rằng cửa vào không có bảo vệ, nhưng người bình thường nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa xa hoa đậu trước cửa thì cũng đều tự giác bỏ đi nơi khác. Cho nên, mấy người trong phòng, đều có chút không ngờ.

Tuy nhiên, khi bọn họ thấy rõ người tới thì trong mắt đều lộ ra sát khí.

Tần Lập có cảm giác mới tiến vào cửa, liền có mấy đạo sát khí tập trung vào mình. Tần Lập khẽ bĩu môi, cũng không thèm liếc mắt nhìn mấy người bên kia lần nào, mà quay về phía Phương Hạo Nam nói:

- Phương đại ca nói binh khí tốt là ở chỗ này?

Phương Hạo Nam hướng về phía mấy người đang trợn trừng mắt bên kia khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó mỉm cười nói:

- Phía trước bán, tuy cũng là tinh phẩm, nhưng còn có vài món quý giá thì ở phòng sau. Đi! Ta dẫn ngươi vào phía sau xem đi.

Lại nói đến, Phương thiếu gia cũng coi như là hao tổn tâm cơ. Kì thật bê trong gian hàng này, cũng không phải là không có binh khí tốt. Chỉ có điều hắn không muốn tạo cơ hội để Tần Lập xung đột cùng mấy người kia. Hắn tin rằng Tần Phong cùng Tần Hổ, đều có thể hiểu được nỗi khổ tâm này của mình.

Hơn nữa, Phương thiếu gia nhìn ra được hai huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, chẳng lẽ chỉ cho phép các ngươi khi dễ người ta, mà không cho người ta trả đòn sao? Trên đời này nào có đạo lí như vậy? Cho dù trước đây thân phận Tần Lập thấp kém, thực lực yếu ớt, khi dễ cũng đã khi dễ. Nhưng Tần Lập hôm nay đã sớm có thực lực vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa rõ ràng đã sắp tới thời điểm Niết bàn rồi, thế nhưng không có bất kì chút phản ứng gì. Có thể còn chưa tới ngày, nhưng người ta nếu đã dám ở lại trong thành Hoàng Sa này, thì cũng chứng minh đã nắm chắc trong lòng. Hơn nữa không phải là thâm cừu đại hận gì, đâu cần phải không chết không thôi vậy chứ!

Phương thiếu gia đoán tâm tư Tần Phong, Tần Hổ, nhưng vô tình không tín đến ý tưởng của Mạc Phỉ Phỉ. Tiểu yêu nữ Mạc gia vừa trông thấy Tần Lập, đôi mắt sáng lập tức đỏ bừng, một cơn phẫn hận bốc lên ngút trời. Ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tần Lập dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Nhìn bộ dạng đó dường như muốn lập tức rút đao lao vào người ta.

Tần Phong cùng Tần Hổ một trái một phải, ngấm ngầm khẽ kéo vạt áo Mạc Phỉ Phỉ, Tần Hổ thấp giọng nói:

- Muội muội đừng xúc động! Đừng gây chuyện ở Phương gia này!

Lồng ngực Mạc Phỉ Phỉ phập phồng dữ dội, gương mặt phấn như phủ một lớp sương lạnh, lạnh lùng nói:

- Tần Lập! Đồ con hoang ngươi! Ngươi nhớ kĩ cho bổn tiểu thư, hôm nay tạm tha cái mạng chó của ngươi! Mau cút ra khỏi thành Hoàng Sa, đừng để ta gặp mặt ngươi lần nữa!

Phương Hạo Nam thầm kêu "không xong", tuy rằng không tiếp xúc cùng Tần Lập nhiều lắm, nhưng thằng nhãi này nếu tính tình có thể chịu được bị sỉ nhục, thì đã không gặp phải nhiều phiền toái như vậy.

Quả nhiên, Tần Lập vốn đang đi về phía cửa sau, liền ngưng lại quay đầuu nhìn về phía Mạc Phỉ Phỉ thản nhiên cười, sau đó nói:

- Ngươi... là con gái Mạc thành chủ, Mạc Phỉ Phỉ phải không?

- Đúng rồi sao?

Tia mắt của Mạc Phỉ Phỉ như hận không thể ăn thịt Tần Lập.

- Khuyên ngươi một câu: con gái thì nên làm chuyện trong nhà! Chuyện đánh giết kia không thích hợp với ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng không cao quý hơn người khác bao nhiêu, ta là mạng chó, vậy ngươi là mạng gì? Ra khỏi gia tộc, ngươi ngay cả mạng chó cũng không bằng! Hiểu chưa! Còn nữa đừng nên có ý đồ chọc giận ta, bởi vì hậu quá, không phải ngươi có thể chịu đựng nổi!

Tần Lập bình tĩnh nói xong, nhìn lướt qua hai huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ, cũng không nói gì thêm, quay đầy cất bước đi vào trong. Phía sau truyền đến tiếng rít điên cuồng của Mạc Phỉ Phỉ:

- Tần Lập! Ta phải giết ngươi!

Tuy nhiên lập tức liền bị hai người Tần Phong và Tần Hổ giữ chặt lại, ánh mắt hai người đều một màu iu tối, lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng Tần Lập cùng Phương Hạo Nam đi vào phòng trong, ánh mắt lấp lóe không biết đang âm mưu quỷ quái gì.

Mãi đến lúc cửa sau đóng lại, hai huynh đệ mới buông Mạc Phỉ Phỉ ra.

Mạc Phỉ Phỉ phẫn nộ kêu lên:

- Hai người các ngươi cản ta làm chi? Vì sao không để ta giết hắn!

- Đủ rồi!

Tần Phong bỗng nhiên giận dữ hét lên một tiếng.

Mạc Phỉ Phỉ lập tức an tĩnh lại! Từ nhỏ đến lớn đối với biểu ca này nàng vừa yêu vừa sợ. Cho nên dù phụ thân nàng nói nhiều về Tần Phong cũng không có chút tác dụng nào với nàng.

- Giết giết cái gì? Không trách người ta nói ngươi suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết. Ngươi cho rằng thành Hoàng Sa này là của Mạc gia ngươi à? Ấu trĩ!

Tần Phong vẻ mặt xanh mét nói xong, trực tiếp đẩy cửa ra bỏ đi. Đã xảy ra loại chuyện này, nếu còn có tâm tình đi dạo phố, vậy mới thật kì quái.

- Này! Tiểu Phong hắn vốn tính như vậy! Biểu muội này! Muội đừng để trong lòng! Tuy nhiên ca ca nói với muội một câu: Tần Lập hiện tại giết không được. Ít nhất ở thành Hoàng Sa này là không làm được!

Tần Hổ nói xong, khẽ thở dài, sau đó cũng đi ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm:

- Quả nhiên là tà môn! Một tên vô dụng chỉ biết tu luyện cơ sở, mà sau khi tu luyện chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, liền trở nên lợi hại như vậy? Nếu không phải phụ thân chết sống không cho, ta thật cũng muốn thử xem sao".

Bên trong cửa hàng vũ khí, chỉ còn lại một mình Mạc Phỉ Phỉ, từng giọt lệ nóng chảy theo hai má rơi xuống phía dưới. Vốn nàng có lòng tốt muốn giúp biểu ca, muốn cho hắn hả giận, nhưng không nghĩ tới còn bị hung hăng mắng cho một trận. Mạc Phỉ Phỉ bụng đầy ủy khuất: ta trêu chọc ai vì ai chứ?

Mạc Phỉ Phỉ oán hận giậm chân "hừ" một tiếng, rồi cũng đẩy cửa bực bội chạy đi.

...

Trong phòng phía sau không lớn, vừa bước vào liền có cảm giác lãnh lẽo. Nhiệt độ trong này cùng bầu khí mùa đồng bên ngoài có cám giác khác biệt rất nhiều, làm cho người ta cảm thấy như đang ở trong hang động, có cảm giác âm u lạnh giá.

Phương Hạo Nam cầm lên một cái hộp kiếm. Hộp kiếm vừa mở ra, một luồng sát khí trực tiếp xuyên qua vỏ kiếm ập vào mặt! Phương Hạo Nam lấy thanh trường kiếm ra. Chuôi kiếm làm bằng gỗ cứng khắc hình rồng màu đỏ thắm, tạo hình phong cách cổ xua trang nhã.

- Kiếm tốt!

Tần Lập không kìm nổi tán thưởng một tiếng, vươn tay nắm lấy thanh kiếm. Kiếm vừa vào tay liền trầm xuống! Thật có chút ngoài ý liệu của Tần Lập, bởi vì bản thân kiếm đúng ra phải là vật nhẹ, chủ yếu lấy linh hoạt làm chính. Trừ phi là loại đại kiếm của kị binh phải dùng hai tay mới có thể đặc biệt trầm trọng. Thế mà thanh kiếm trước mắt này, dài chỉ có ba thước ba phân, rộng chỉ có ba lóng tay, thế mà sức nặng của nó lại cũng không kém mấy so với một thanh đại kiếm dùng hai tay!

Tần Lập chậm rãi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, một tia sáng lạnh lẽo lấp lánh như ánh mặt trời chiếu xuống hồ nước dội lên, đồng tử Tần Lập không kìm được hơi nheo lại.

- Quả thực là kiếm tốt!

Tần Lập không khoi một lần nữa phát ra câu tán thưởng từ đáy lòng. Thanh kiếm này qua công nghệ rèn đúc quả thực đăng phong tạo cực, không kém chút nào so với ngành đúc kiếm đỉnh cao đại biểu cho Trung Quốc ở kiếp trước Tần Lập trông thấy ở nhà bảo tàng!

Sau khi xem xong, Tần Lập lưu luyến không nỡ rời đặt thanh kiếm xuống, sau đó hướng về phía Phương Hạo Nam cười nói:

- Phỏng chừng lúc này mấy người kia đã đi rồi! Chúng ta ra phía trước tùy tiện chọn một thanh kiếm là được.

Phương thiếu gia đầu tiên là sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên một chút dị sắc, sau đó cười nói:

- Tần huynh đệ tưởng ta dẫn ngươi vào hậu trường này xem kiếm là để tiêu khiển sao? Thế nào? Thanh kiếm này tốt chứ? Hà hà! Nhìn ra ngươi rất ưa thích, cứ cầm đi được rồi!

Tần Lập lắc lắc đầu như lắc trống bỏi, miệng liên tục từ chối:

- Không được! Tuyệt đối không được! Lòng tốt của Phương đại ca, tiểu đệ nhận trong lòng! Nhưng thanh kiếm này quá mức quý giá, đệ tuyệt đối không thể nhận lấy!

- Bỏ đi! Ngươi nhìn xem ngươi kìa! Con bà nó! Một chữ là dung tục! Hai chữ là quá tầm thường! Ba chữ là sao ngươi cố chấp như thế chứ!

Phương thiếu gia làm bộ dáng lắc đầu thở dài. :

- Phương đại ca, cuối cùng chín chữ đó là...

- Ta biết! Ngươi này, biết cái gì kêu là bảo kiếm tặng anh hùng không? Theo ý ta, Tần Lập ngươi chính là một anh hùng. Cho dù hiện tại không phải, về sau cũng khảng định là vậy! Hà hà! Phương thiếu gia ta không học vấn không nghề nghiệp, nhất định không thể trở thành người nối nghiệp gia tộc, cho nên mở cái võ quán, trơi bời lêu lổng. Nhưng ca ca lại là hạng người có bản lãnh, ngay cả Lão gia nhà ta cũng phải bội phục, biết là cái gì không?

Phương Hạo Nam không đợi Tần Lập trả lời, liền tự mình nói tiếp:

- Biết nhìn người! Bản lãnh nhìn người của ta chính là nhất tuyệt! Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nhìn nhầm! Lão đệ ngươi cũng không phải vật trong ao! Chỉ là một thanh kiếm, ta còn sợ ngươi chế nhạo đấy! Nếu không phải như vậy, có phải ngươi thật sự là sợ thiếu chúng ta mối ân tình hay sao? Nếu vậy thế này đi, ngươi cũng biết, Phương gia ta là thế gia chuyên nghề đan dược. Ngươi đấy, nếu ngày nào đó tìm được cái gì thiên địa linh bảo, đan phương thượng cổ linh tinh gì đó, nếu phát tài, đừng quên huynh đệ ta là được rồi!

Phương Hạo Nam nói xong, ánh mắt trong suốt như nước, vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn Tần Lập, nhìn không ra một tia giả dối nào.

Tần Lập trầm mặc một hồi, gật đầu nói:

- Được! Phương đại ca hào phóng như thế, nếu Tần Lập còn từ chối, há không phải là kẻ không biết điều sao! Đệ nhận! Về sau có chuyện gì cần đến đệ, huynh cứ lên tiếng, có thể giúp được, đệ tuyệt đối không khước từ!

Phương thiếu gia nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nói:

- Vậy mới phải!

Lúc này, có người hầu của Phương gia từ bên ngoài tiến vào, nói nhỏ vào tai Phương Hạo Nam mấy câu, Phương Hạo Nam đầu tiên là sửng sốt, lập tức mặt biến sắc trông thật ngưng trọng hẳn lên, nhìn hai gã người hầu hỏi:

- Thật vậy ư?

Gã người hầu khảng định nói:

- Đúng trăm phần trăm! Chuyện này, các gia tộc khác cũng nhất định đã biết!

Phương Hạo Nam gật gật đầu, sau đó hướng về phía Tần Lập cười một cách cổ quái, mở miệng nói:

- Cái loại chuyện náo loạn này, nhất định Tần huynh đệ sẽ rất hứng thú!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-956)