← Ch.654 | Ch.656 → |
Người này triệt để kinh hoảng, sợ tới sắp khóc ra. run run hoảng hốt nói:
- Ta... Ta không phái nói một câu trong lòng thôi sao. ta sai rồi được chứ? Các vị lão đại. ta sai rồi. buông tha ta đi...
Mọi người đều cùng phát ra tiếng cười lạnh, sắc mặt bất thiện nhìn người này.
Lúc này. không biết hai kinh hô một tiếng, dẫn lực chú ý của mọi người trở về lôi đài. Nguyên lai lúc này cấm chế trên lôi đài đã bắt đầu chậm rãi kéo lên.
Mọi người lập tức tập trung tinh thần, ánh mắt không chớp, nhìn chằm chằm hai người đối diện trên lôi đài.
Người vừa nói bậy lọt vào mọi người vây công, thừa cơ hội này không đám ở lại xem tiếp, vạn nhất đợi lát nữa nữ nhân này thất bại. đoàn người bên cạnh này không xé xác mình mất, đứng lên lặng lẽ trốn đi. Mặc dù có người chú ý tới hắn bỏ trốn, nhưng lúc này cũng không có ai còn để ý tới hắn nữa.
Một màn trên khán đài cũng không ảnh hưởng tới Cơ Ngữ Yên cùng võ già đến từ Thánh Hoàng nhất mạch.
- Tại hạ Lý Trường Vũ. lão tổ Thánh Hoàng nhất mạch!
- Cơ Ngữ Yên!
Hai người báo danh lẫn nhau.
- Ngươi... chính là Chưởng môn nhân Băng Tuyết Môn? Tiểu nha đầu đại náo Thánh Hoàng lĩnh vực ta?
Nghe cái tên Cơ Ngữ Yên. Lý Trường Vũ lão tổ Thánh Hoàng lĩnh vực lập tức cám thấy một trận bực bội. thẩm mắng chính là nữ nhân hồng nhan họa thủy này hủy đi căn cơ Thánh Hoàng nhất mạch ta.
- Không sai. chính là ta.
Sắc mặt Cơ Ngữ Yên vẫn không đôi. nhìn Lý Trường Vũ nhàn nhạt nói:
- Chẳng qua là Thánh Hoàng lĩnh vực ngươi quá mức kiêu ngạo bá đạo. gặp báo ứng là phải.
- Nếu không phái hồng nhan họa thủy như ngươi, Thánh Hoàng lĩnh vực ta sao có thể biến thành như ngày hôm nay?
Lý Trường Vũ quát lạnh một tiếng, lập tức nói:
- Nói nhiều vô dụng, yêu nữ ngươi đưa mạng tới đây.
Lý Trường Vũ vừa nói. trong mắt bỗng lộ ra một tia dâm tà cực điểm, nhưng khuôn mặt lại vẫn cứ giữ vẻ cực cứng ngắc nghiêm túc.
Cơ Ngữ Yên biết tất cả nhân vật hạch tâm Thánh Hoàng nhất mạch đều tu luyện một loại tà công, hiên nhiên Lý Trường Vũ này là lão tổ tông Thánh Hoàng nhất mạch, càng tu luyện tà công này đến mức tận cùng.
Lý Trường Vũ giống như một con hùng ưng vỗ cánh bay cao. hai tay vươn lên. đánh về phía Cơ Ngữ Yên. Đông thời, một mùi hương ngọt phát tán ra từ thân thể Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ cười khặc, tiếng cười tràn ngập đắc ý.
Cơ Ngữ Yên đã mở ra khối Hắc Thiết Lệnh Bài Bảo Khí phòng ngự, đồng thời phong bế lục thức. Nào không nghĩ tới, mùi hương trên người Lý Trường Vũ lại không đâu không vào được.
Cơ Ngữ Yên cảm giác được rất rõ ràng, mùi hương kia đột phá phòng ngự Hắc Thiết Lệnh Bài, lại dung nhập vào hộ thể cương khí của nàng, theo đó tiến vào da thịt, nháy mắt tiến vào thân thể nàng.
Một cỗ cảm giác khác thường lập tức truyền tới. sắc mặt Cơ Ngữ Yên thoáng chốc trở nên ứng đỏ. hô hấp cũng dân gấp gáp.
- Vô si!
Tuy là Cơ Ngữ Yên chưa trải chuyện đời. nhưng cũng đã sống hơn trăm năm, làm sao có khả nàng không biết mình trúng loại độc gì. Lập tức cắn răng, trấn áp cỗ độc tố này, trong tay đột nhiên hiện ra Thúy Trúc Trượng Bảo Khí, một cỗ quang mang xanh lục chói mắt lập tức bùng nổ. hung hăng ép xuống Lý Trường Vũ.
- A!
Lý Trường Vũ nhìn thấy Bảo Khí này. không nhịn được kêu to hung lệ:
- Bảo Khí này là của ta. đó là Thúy Trúc Trượng của ta mà. Chết tiệt... Trá lại cho ta. trá lại cho ta. Đáng chết!
Cơ Ngữ Yên nghiến chặt răng, căn bản không để ý tới Lý Trường Vũ oán niệm nói lời thừa, bộc phát ra toàn bộ một thân thực lực. hung hăng trấn áp động tác Lý Trường Vũ. Đồng thời, thân niệm Cơ Ngữ Yên đột nhiên ngưng kết lại. ngưng tụ thành một cây kim nhọn, hung hăng bắn về phía tinh thần thức hải Lý Trường Vũ.
Đây kỳ thật cũng không còn cách nào. Cơ Ngữ Yên theo Tần Lập cũng không phải ngày một ngày hai, tự nhiên học được vài phân ứng dụng lực lượng tinh thần. ít nhiều cũng có chút tâm đắc vận dụng tinh Thần lực công kích cùng phòng ngự.
Nếu không phải vừa lên đã bị Lý Trường Vũ dùng tà công tính kế. Cơ Ngữ Yên sẽ không thể nào dễ vận dụng tinh Thần công kích. Nhưng lúc này nếu không thể nhanh chóng tốc chiến tốc thắng, một đời thuần khiết của mình sợ rằng chỉ có thể tự sát mới bảo toàn được.
Nghĩ vậy, Cơ Ngữ Yên càng phát ra hận ý dày đặc đối với Lý Trường Vũ. vừa ra tay là sát chiêu, không lưu lại cho đổi phương một chút đường lui.
Lý Trường Vũ cùng lúc bị Bảo Khí Thúy Trúc Trượng phát ra uy thế trấn áp. ảnh hưởng hành động của lão, một mặt khác là vị lão tổ tông Thánh Hoàng nhất mạch này cho đến giờ vẫn không nghĩ tới. bé con trước mặt này lại đám sử dụng tinh Thần công kích với mình.
Đúng vậy, đây là do Lý Trường Vũ sơ sót. lão hoàn toàn không ngờ tới điểm này.
Nhưng sinh tử đối đầu, hơi chút vô ý sẽ là vạn kiếp bất phục.
Lý Trường Vũ chợt cám giác được chỗ mi tâm của mình, ở giữa tinh thần thức hải, giống như có một thanh kiếm nhọn hung hăng đâm tới.
Loại đau đớn do linh hồn bị hủy diệt, căn bản không phải nhân loại có thể thừa nhận nổi. có thể nói là không có một ai có thể thừa nhận được nổi đau đớn do linh hồn bị xé rách, bị thiêu đốt. bị hủy diệt...
- A!
Lý Trường Vũ bộc phát ra một tiếng rống thảm thiết cực điểm, đầu đột nhiên "bùm" một tiếng nổ tan... Chỉ còn lại một thi thể không đầu. rơi xuống mặt đất.
Còn lúc này Thúy Trúc Trượng của Cơ Ngữ Yên cũng hung hăng nện lên người Lý Trường Vũ... Thân thể cường giá Lôi Kiếp của Lý Trường Vũ lập tức bị đánh chia năm xẻ bảy.
- Súc sinh... Chết đi!
Theo Cơ Ngữ Yên quát một tiếng lạnh. băng, đường đường cường giả Lôi Kiếp đỉnh lại bị Cơ Ngữ Yên một kích đánh chết.
Thảm nhất, là ngay cả một cái toàn thây cũng không thể lưu lại.
Khắp khán đài, hai mươi mấy vạn người lại rơi vào một trận tĩnh mịch.
Nếu như nói vừa rối hai mươi mấy vạn người còn đang than thở Cơ Ngữ Yên tuyệt sắc. quả thật là kinh diễm. Như vậy hiện giờ. hai mươi mấy vạn người lại đồng thời vì Cơ Ngữ Yên mạnh mẽ mà cảm thấy kinh hãi.
Trên đời này làm sao có võ giả cường đại như vậy? Cảnh giới hai người rõ ràng không kém nhau mấy, làm sao có thể xuất hiện một bên bị bên kia miễu sát được?
ở trong sương phòng Thánh Hoàng nhất mạch, ba lão tổ tông đồng thời đứng dậy trong chớp mắt, lớn tiếng khóc rống.
- Lão tứ!
Ba huynh đệ đồng thời quát lớn. cực kỳ bi ai. mấy lần muốn ngất đi.
Bọn họ bất luận thế nào cũng không ngờ tới. lão tứ huynh đệ nhà mình theo cùng bọn họ sinh sống vô số năm, lại bị người ta tru sát như thế.
Ngay cả một cái toàn thây cũng không thể lưu lại.
- Lão tứ! Đệ chết thật là thảm quá mà.
- Lão tứ! Huynh báo thù cho đệ. Yêu nữ, ngươi đừng chạy, ta nhất định phải giết ngươi.
Ba lão tổ Thánh Hoàng nhất mạch vì huynh đệ mình chết đi. đả kích đến mức rối loạn phân tấc. Nếu không phái bên cạnh có người Thánh Hoàng nhất mạch một mực an ủi khuyên bảo. sợ là ba lão tổ tông này đã xông lên rồi.
Tuy rằng nói đã kỳ khế ước với thành Thông Thiên, nhưng ba lão tổ Thánh Hoàng nhất mạch này căn bản không để phần khế ước này vào mắt.
Trước không nói Thánh Hoàng nhất mạch ở tại phương Bắc. người nơi cực Tây có dám tiến vào Cực Hàn Băng Tuyết kiếm chuyện hay không.
Chỉ riêng ba lão tổ Địa Tiên bọn họ. cũng đã đủ trấn áp bất kỳ một môn phái nào rồi.
Chẳng qua mục tiêu của bọn họ hiện giờ là ở trên người Tần Lập, chỉ có đào móc ra bí mật cùng bảo trên người Tần Lập. bọn họ mới không tính là bị thiệt. Bởi vậy, người Thánh Hoàng nhất mạch, kê cả ba lão tổ tông, thù nhất định sẽ báo. nhưng không nhịn nhỏ sẽ loạn kế lớn. Chờ thu thập Tần Lập xong, chỉ là một cái Cơ Ngữ Yên. vậy đối với những lão tổ tông ngài còn không phái dễ như trở bàn tay hay sao?
Ba lão tổ Thánh Hoàng lĩnh vực lúc này cũng hồi thần lại. trên mặt lão lệ chảy dài. nhưng vẻ điên cuồng trong mắt đã biến mất không thấy, ngược lại đã thay thế bằng thù hận nồng đậm như thực chất.
- Tần Lập... Cơ Ngữ Yên. nếu không thể bắt đôi cầu nam nữ các ngươi lóc thịt trăm năm. từng đao từng đao cắt thịt các ngươi, chế thành bánh bao thịt người, ép các ngươi ăn, lão hủ không phải Thánh Vương trong Thánh Hoàng lĩnh vực nữa... A!
Một trong ba lão tổ nghiến răng nghiến lợi rít gào nói.
Thần niệm Tần Lập khẽ động, trong lòng cũng nổi giận:
- Đám lão già Thánh Hoàng lĩnh vực kia. nếu không thể lưu lại các ngươi ở nơi này, lão tử sẽ không phái sống hai đời nam nhân nữa.
Quan lôi đài hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ. thẳng đến khi giọng nói lạnh băng của Cơ Ngữ Yên truyền đến:
- Đối thủ đã chết, còn không mở cấm chế ra.
Quan lôi đài vội vàng mở cấm chế ra, thân hình Cơ Ngữ Yên hóa thành một tia chớp lao thẳng vào sương phòng phía Tần Lập. khoảng cách còn trăm thước, liền truyền âm cho Tần Lập:
- Nhanh dẫn muội đi, muội trúng kỳ độc. tìm một nơi hoàn toàn không có người, giải độc cho muội...
Lúc này Cơ Ngữ Yên mặt như nhỏ máu, hồng đến tận cỗ. đồng thời cỗ xao động sâu trong nội tâm đã ngày càng mãnh liệt, không nhịn được ngâm khẽ một tiếng.
Tần Lập trước tiên nao nao. lập tức hiểu được vì sao Cơ Ngữ Yên không tiếc bại lộ thực lực của mình thực lực của mình cũng phái nháy mắt chém giết đối thủ hóa ra là trúng độc.
Nghĩ vậy. Tần Lập nhìn thật sâu các nàng Thượng Quan Thi Vũ. trầm giọng nói:
- Ngữ Yên trúng độc rồi. các người đừng rối loạn trận hình. Ta thay nàng đi bức độc. thật không được thì hôm nay nghỉ chiến, không đánh nữa, ngày mai tiếp tục.
Tần Lập nói xong, trực tiếp lao ra khỏi phòng, vươn tay ôm ngang eo Cơ Ngữ Yên xông tới đã lung lay sắp ngã. Tay trái vung lên. một vết rách không gian lập tức hình thành, thân ảnh hai người nháy mắt biến mất trong khe rách.
Mọi người trên khán đài đều choáng váng, bọn họ không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Vì sao Tần Lập rõ ràng đánh thắng trận lại đột nhiên chạy mất. hắn muốn làm gì?
Còn không chờ người Thánh Hoàng nhất mạch phát ra tiếng kháng nghị. Thượng Quan Thi Vũ đứng ra nói:
- Người Thánh Hoàng lĩnh vực để tiện vô sỉ. sử dụng kịch độc. Phu quân ta đi chữa thương cho người chúng ta. hôm nay ngừng lại. ngày mai tái chiến.
Người trên khán đài lúc này mới phát hiện mặt trời đã ngã về tây. hóa ra bất tri bất giác thời gian đã trôi qua một ngày.
Người Thánh Hoàng nhất mạch không thể lập tức ngăn càn Tần Lập. lúc này cũng không còn cách nào. chỉ có thể chấp nhận yêu cầu ngày mai tái chiến
Còn mấy người Thượng Quan Thi Vũ lại lo lắng vì Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên. Tần Lập chỉ nói Cơ Ngữ Yên trúng kịch độc. nhưng không nói là độc gì. cho nên cũng không biết Cơ Ngữ Yên có thể trở về bình an hay không.
Lại nói Tần Lập mang theo Cơ Ngữ Yên. vì phòng ngừa phía sau có người theo dấu, Tần Lập một đường xé mờ ba mươi mấy chỗ không gian, trong thời gian cực ngắn đã rời khỏi thành Thông Thiên xa hơn ngàn dặm. tiến vào giữa một sơn mạch lớn.
← Ch. 654 | Ch. 656 → |