← Ch.817 | Ch.819 → |
Bị Tần Lập buông ra, trong lòng Nam Cung Tử Lăng đột nhiên cảm giác có chút mất mát, tiếp đó liên cả kinh, lập tức mặt đỏ như hoa đào. Cũng may Tần Lập kéo Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm đi phía trước, muốn đào móc Thần Nguyên, cũng không chú ý tới biểu tình của nàng, bằng không thật chẳng biết làm sao gặp người nữa.
- Ta làm sao vậy chứ?
Nam Cung Tử Lăng mặt đỏ hồng hồng, nhịp tim tăng tốc nghĩ, sau đó bước nhanh theo kịp Tần Lập, ở nơi như thế này, cách Tần Lập hơi xa một chút, trong lòng sẽ không có cảm giác an toàn.
Tâm tình Tần Lập coi như vô cùng tốt, gặp nguy không loạn, gặp biến không sợ, nhưng bây giờ vẫn khó có thể ức chế cỏi lòng kích động. Đây đúng là một mảnh chiến trường siêu cổ, hình ảnh từng xuất hiện trong đầu, so sánh với cảnh tượng trước mắt, bắt đầu chồng khít lên nhau.
Tần Lập đứng ở trên vùng đất nhuộm đẫm máu Phượng Hoàng cùng Thanh Long, cảm khái ngàn vạn, bên tai dường như nghe thấy tiếng thần thú hùng mạnh thời đại siêu cổ gầm rú.
Thật là một thời đại làm người ta hướng tới mà!
Trong lòng Tần Lập cảm thán, Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm trong tay lại không hề dừng lại, có trời mới biết anh linh giao long siêu cổ kia có đi một vòng rồi quay trở lại hay không.
Nếu như bị đối phương biết là Tần Lập đánh chủ ý Thần Nguyên nơi này, sợ rằng sẽ không chỉ tới một con anh linh giao long siêu cổ.
Thần Nguyên, ở ngay trên mặt đất!
Máu thần thú, hòa lẫn hỗn độn khí, trải qua thời gian dài hàng tỷ năm, hấp thu vô số thiên địa tinh hoa, đã sớm trở thành vật báu vô giá.
Tần Lập tay nâng kiếm, từng tảng lớn thân núi vàng óng ánh bị Tần Lập trực tiếp thu vào tiểu thế giới. Tần Lập thậm chí không có tinh lực tách riêng Thần Nguyên bên trong ra. Kỳ thật như vậy cũng tốt, miễn cho lộ ra Thần Nguyên cổ khí thiên địa tinh hoa nồng nặc như thế sẽ lại dẫn vật khác tới.
Thân núi siêu cổ vàng óng, bị Tần Lập thu từng mảng từng mảng lớn vào trong nhẫn, Tần Lập còn không phát hiện, nhẫn trữ vật của mình theo những phiến núi đá thời đại siêu cổ tiến vào, liền dần dần sinh ra một tia hỗn độn khí. Mặc dù hỗn độn khí này hết sức yếu ớt, nhưng không ngừng phóng ra, hơn nữa trong phiến núi bao bọc từng khối lớn Thần Nguyên, trong nhẫn vật Tần Lập dần dần sinh ra một chút khí tức sinh mệnh.
Thiên tài địa bảo vốn ở trong nhẫn trữ vật, nháy mắt này giống như được tưới tiên lộ, toát ra sinh cơ vô tận. Trên bản chất, những thiên tài địa bảo này đã sinh ra biến hóa!
Còn Lúc này, Tần Lập lại hoàn toàn đầu nhập vào trong vui sướng cùng hưng phấn khai thác Thần Nguyên. Nếu như nói trước đó Tần Lập còn không dám hoàn toàn xác định mấy thứ này chính là Thần Nguyên, như vậy hiện giờ Tần Lập đã có thể hoàn toàn xác định được. Nếu như mấy thứ này không phải Thần Nguyên trong truyền thuyết, vậy công hiệu của nó nhất định cũng không kém hơn Thần Nguyên!
Mặc kệ nói thế nào, Tần Lập đã quyết định: nhất định phái đào sạch sẽ, không lưu lại một chút nào!
Đây không phải là địa bàn của mình, muốn tới lúc nào thì tới. Từ sau khi gặp phải anh linh giao long siêu cổ, lòng tin chiến Kỳ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn khắc chế những anh linh siêu cổ của Tần Lập đã suy giảm mạnh.
Cho nên, lúc này có thể lấy đi bao nhiêu thì lấy đi bấy nhiêu, Tần Lập cũng không hy vọng trong thời gian ngắn lại tiến vào đây lần nữa.
Hơn nữa cái thế giới thời đại siêu cổ năm đó, đã sớm hủy diệt trong trận đại chiến tuyệt thế, bị đánh tan chia năm xẻ bảy, có trời mới biết mình có vận số tốt như thế hay không, lại tìm được một mảnh địa hình siêu cổ.
Tần Lập gần như có thể khẳng định, nhất định có một số mạch khoáng Thần Nguyên thời đại siêu cổ, đã bị một số đại thế lực phát hiện, đồng thời chiếm hữu.
Chỗ siêu cổ còn chưa bị chiếm như ở đây, đúng là lông phượng sừng lân, cực kỳ hiếm có ở nơi Thần Vực.
Nam Cung Tử Lăng đứng ở một bên, nhìn Tần Lập hóa thân thành thợ mỏ chăm chỉ. điên cuồng đào móc vách núi siêu cổ này, nhìn tới trợn mắt há mồm. Tuy rằng thời gian nàng quen biết Tần Lập không lâu lắm, nhưng cũng không ngắn, chưa từng thấy qua hẳn có một mặt như vậy.
Đây đâu phái là tông chủ uy phong bát diện nơi Giới Hạ, quả thật là một đứa nhỏ phát hiện ra bảo vật mà!
Nghĩ thế, khóe miệng Nam Cung Tử Lăng không nhịn hiện lên một tia mỉm cười.
Hiện giờ ở trong lòng Tần Lập chỉ có một chữ, đó là đào!
Toàn bộ vách núi bị máu rồng nhuộm thành màu vàng kim óng ánh, gần như bị Tần Lập đào sạch hoàn toàn! Thời gian chỉ vén vẹn nửa canh giờ, nơi này đã không còn là một vách núi, mà trở thành một con đốc lộ ra tầng đất thời đại siêu cổ...
Đào sạch vách núi vàng óng này, Tần Lập lại nhìn sang bề mặt đất bảy màu lấp lánh, bên kia, nơi đó còn dễ đào móc hơn vách núi thời đại siêu cổ bên này.
Trong lúc Tần Lập đào móc, tinh thần lực xuyên qua lớp đất, cảm nhận được dao động năng lượng hùng hồn như sao trời vũ trụ. Dọc theo dao động năng lượng này, Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm cắt xuống dưới cực kỳ chuẩn xác.
Từng khối từng khối Thần Nguyên bảy màu thu vào trong nhẫn trữ vật của Tần Lập. Các thiên tài địa bảo trong nhẫn trữ vật Tần Lập lại phát sinh thay đổi lần nữa, chỉ là Tần Lập tạm thời còn không biết những điều này.
Một canh giờ sau, rốt cuộc Tần Lập đào móc sạch sẽ hai khu vực ẩn chứa Thần Nguyên. Hồi thần lại, quan sát cảnh tượng sau khi bị mình đào móc, chính bản thân Tần Lập cũng phải kinh hãi, nhìn sang Nam Cung Tử Lăng nói:
- Lại đào nhiều đến thế sao?
Nam Cung Tử Lăng gật đầu, không che giấu vẻ rung động trên mặt, nhìn sang Tần Lập nói:
- Chúng ta nhanh đi thôi, lỡ như thứ kia trở lại, vậy thì hỏng rồi!
Tần Lập gật đầu, đi tới nắm tay Nam Cung Tử Lăng, trực tiếp lăng không bay lên, nhắm hướng hai người đi tới, thân hình chợt lóe trực tiếp tiến vào trong hư không.
Mãi cho đến một lát sau khi xuất hiện trước mặt mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng,
Nam Cung Tử Lăng mới thở phào một cái. Thấy năm Ngươi còn đang bế quan lĩnh ngộ. trong lòng âm thầm vui mừng, thầm nghĩ
- Các ngươi lại không biết, chỉ trong thời gian một canh giờ ngắn ngủi vừa rồi, sư tỷ đã trải qua chuyện thế nào. Tin rằng nếu các ngươi biết, nhất định sẽ hối hận, thà rằng không tiến vào trạng thái đốn ngộ, cũng phải đi theo Tần Lập.
Đúng lúc này, Nam Cung Tử Lăng cùng Tần Lập đồng loạt nghe được từ hướng núi đá đỏ máu kia, bỗng nhiên truyền ra mấy tiếng gầm rú cực kỳ thê lương.
Tiếng gầm kia tràn ngập ý phẫn nộ, Nam Cung Tử Lăng cùng Tần Lập liếc nhìn nhau. Hai người đều nghe ra được, thứ vừa gầm lên chính là anh linh giao long siêu cổ mà hai người vừa đối mặt.
Bởi vị trí mấy người Tần Lập hiện giờ, vừa lúc ở sát biên giới với vùng núi đá bảo trì địa hình siêu cổ, cho nên cũng không sợ anh linh chiến trường siêu cổ đuổi tới đây. -
Trước đó Tần Lập đã thử nghiệm, anh linh chiến trường siêu cổ này chỉ có thể sinh tồn ở trong vùng bảo trì địa hình thời đại siêu cổ. Một khi ra khỏi khu vực đó, lập tức sẽ hồn phi phách tán mà chết.
Quả nhiên một lát sau, anh linh giao long siêu cổ kia khí thế hùng hổ tìm đến đây. Khoảng cách chỉ có mấy trăm dặm, đối với giao long anh linh siêu cổ này quả thật rất dễ tìm ra được.
Giao long anh linh siêu cổ phẫn nộ gầm rú làm mấy người đang ở trong trạng thái ngộ đạo giật mình tỉnh lại. Mở mắt ra, nhìn thấy một con giao long khủng bố dài mấy trăm thước, do khí thế mờ ảo tạo thành, đang há to miệng với bọn họ, bộ dạng cực kỳ dữ tợn, lập tức bị dọa nhảy dựng.
- Đây... đây là cái gì?
Hô Diên Kiêu Dưởng cảm nhận được long uy khổng lồ trên người anh linh giao long siêu cổ, liền la to lên.
Trong mắt Ngọc Châu hiện lên một tia biểu tình kinh dị. Nàng còn nhớ rõ, lúc trước Ô Quận Vương nói với nàng, muốn nàng theo sát Tần Lập, dù là người khác phản bội Tần Lập, cũng quyết không cho phép nàng phản bội, Ô Quận Vương nói cho nàng: Nếu như nói có một người có thể dẫn nàng đi lên con đường Thần Vương, như vậy người kia nhất định là Tần Lập, mà không phải Ô Quận Vương hắn!
Nhìn bộ dạng con giao long khủng bố giống như do khí thế ngưng tụ thành, rõ ràng là vừa rồi Tần Lập lại làm ra chuyện người người oán trách gì. Còn đối với loại linh hồn không có thực thể này mà nói, thứ có thể được chúng nó coi trọng, hiển nhiên phải là chí bảo!
Thứ tầm thường, làm sao được những linh hồn này coi trọng chứ?
Hơn nữa, kiến thức Ngọc Châu vượt xa người bình thường rất nhiều. Từ đầu, nàng chỉ cho rằng giao long siêu cổ dường như do khí thế tạo thành này chỉ là linh hồn thể bình thường. Tiếp đó liền phát hiện không đúng, linh hồn thể bình thường, làm sao dám uy hiếp Tần Lập?
Tần Lập chỉ trừng mắt là có thể diệt sát thứ này rồi!
Hơn nữa, linh hồn thể bình thường nào có bản lĩnh hóa hình? Càng không có lá gan xuất hiện giữa ban ngày ban mặt! Hơn nữa long uy nồng đậm trên thân anh linh giao long siêu cổ này, toàn bộ đều nói rõ một vấn đề. đó là: bản thể lúc nó còn sống, tuyệt không đơn giản!
Mạc Bắc gãi gãi đầu, khóe miệng co quắp mấy lần:
- Đây là cái thứ gì thế?
Kiền Kính trầm tĩnh nói:
- Đây là một con giao long khổng lồ, có lẽ là linh hồn một con thần thú Hoang cổ!
Hạ Văn Vũ chậm rãi lắc đầu, nói:
- Nơi này còn muốn xa xưa hơn thời đại Hoang cổ vô số lần. Cho nên, thứ này rất có thể là giao long nguyên thủy nhất trên thế giới này, sau khi chết hóa thành anh linh!
Hoàng thất Đại Hạ Quốc truyền thừa xa xưa, nội tình thâm hậu, làm hoàng tử xuất sắc nhất hoàng thất, kiến thức cũng bất phàm, một lời trúng ngay yếu hại, gần như nói ra được lai lịch con giao long anh linh siêu cổ này.
Tần Lập cười gật đầu, nói:
- Nơi này là chiến trường thời đại siêu cổ. Đại chiến thời đại siêu cổ, máu nhuộm đỏ mặt đất núi cao. Các thần thú vô cùng mạnh mẽ thời đại siêu cổ, sau khi chết cũng không hồn phi phách tán, bắt đầu tu luyện thần hồn của mình. Dựa vào vùng đất siêu cổ này bảo hộ, chúng nó tồn tại hàng tỷ năm, hơn nữa ngày mạnh mẽ, dù là Thần Vương tiến vào nơi này, cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ!
Tần Lập nói rồi, nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người, giải thích:
- Ta tự nhiên không phải Thần Vương, chẳng qua ta lại tự có chút thủ đoạn. Những anh linh siêu cổ này, đa số đều có chút sợ ta. Nhưng mà cái tên này...
Tần Lập chỉ về phía anh linh giao long siêu cổ ánh mắt bi phẫn, tiếng rống thê lương, khóe miệng co rút:
- Hiển nhiên là nó không sợ ta rồi...
Mọi người đều hết biết nói gì.
Lúc này, Ngọc Châu hỏi ra một vấn đề mà mọi người đều muốn hỏi. Ánh mắt Ngọc Châu nhàn nhạt nhìn Tần Lập, giọng nói lành lạnh hỏi:
- Công tử, chuyện thời đại siêu cổ xa xưa như vậy, đã trải qua hàng tỷ năm, làm sao huynh biết được chứ?
← Ch. 817 | Ch. 819 → |