← Ch.845 | Ch.847 → |
- Được rồi.
Lâm Bình Nghĩa ngăn cản người bên cạnh, nói:
- Chuyện này không trách hắn được, là chúng ta sơ ý! Ai có thể ngờ tới, một công chúa Thú tộc hoàn toàn không quen biết gì nơi này, lại có thể biến mất trong hư không chứ? Xử lý một tên thị vệ thì có ích gì.
- Vâng, chủ thượng!
Người vừa muốn giết thị vệ lau mồ hôi trên trán, e dè nói. Bởi vì người này, chính là thống lĩnh phụ trách toàn bộ thị vệ Vương tộc Tam Địa.
- Tra! Tra khắp mỗi ngõ ngách! Đi mất một công chúa Thú tộc, không có gì sợ. Nhưng ta muốn biết, ả ta làm sao chạy ra được!
Lâm Bình Nghĩa sắc mặt âm trầm, phân phó.
- Tuân lệnh!
Đám quản sự ầm ầm nghe lệnh, sau đó lui ra phân công nhiệm vụ bên dưới.
Lâm Bình Nghĩa suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:
- Gọi Đại phu nhân của Lâm Đào tới đây.
Đại phu nhân của Lâm Đào, là công chúa Vương tộc Nhị Địa, diện mạo xinh đẹp. nhưng thủ đoạn độc ác, trước khi xuất giá đã nổi danh tàn nhẫn.
Chỉ là sau khi gả cho Lâm Đào liền khiêm tốn đi nhiều, vẫn thành thành thật thật ở trong Vương tộc Tam Địa, rất ít gây chuyện. Hôm nay, chính là nàng ta đưa ra chủ ý muốn độc chết công chúa Linh Nhi. Bởi vì nàng ta biết Lâm Đào bị ám sát, tự nhiên hận Linh Nhi thấu xương, nghe nói cha chồng muốn giết Linh Nhi, nàng liền đưa ra chủ ý này, giết bằng độc được là bớt chuyện nhất.
Lúc đó Lâm Bình Nghĩa cảm thấy chủ ý này không tệ, bởi vì nếu mà dùng võ lực, thực lực Linh Nhi không kém, chưa chắc có thể dễ dàng chém giết như thế. Một khi chuyện này náo động, sẽ gây ra động tĩnh rất lớn. Tuy rằng nơi này là Vương tộc Tam Địa, nhưng ông ta là người đứng đầu Tam Địa, làm chuyện gì cũng phải cần nhắc ảnh hưởng.
Độc chết Linh Nhi, liền có thể trực tiếp đẩy đưa nói là Linh Nhi dùng tình quá sâu với Lâm Đào Điện hạ, biết được Điện hạ bị ám sát, vì vậy uống thuốc độc tự sát vì tình.
Cách nói này, khẳng định là không có ai tin, nhưng cuối cùng cũng là một lá cờ che đậy.
Hiện giờ Lâm Bình Nghĩa không khỏi có chút hối hận nghe theo kiến nghị của con dâu mình, đi độc chết Linh Nhi. Còn không bằng phái hai cường giả Thần Vương đi tới, trực tiếp giết chết ngay, như vậy cũng sẽ không có phiền phúc như bây giờ.
Ôi!
Lâm Bình Nghĩa thở dài nặng nề, thần sắc có chút suy sụp, đã bao nhiêu năm rồi không có gặp phải đả kích nghiêm trọng như thế.
Làm bàng chi bộ tộc Lâm thị, những năm gần đây, một chi bọn họ quá phong quang! Căn bản không có ai dám khiêu khích ngay trước mặt bọn họ, cho nên tất cả thành viên Vương tộc Tam Địa đều trở nên hống hách.
Vốn Lâm Bình Nghĩa cũng không cảm thấy như vậy có chuyện gì.
Chỉ là hiện giờ nghe nói Đại Đế muốn phá Giới phi thăng, một khi Đại Đế đi rồi, bộ tộc Lâm thị còn có thể kéo dài huy hoàng được hay không còn chưa nói, nhưng sợ là Vương tộc Tam Địa sẽ biến thành đối tượng người người vây công!
Tuy nhiên may là trong Vương tộc Tam Địa có cường giả khủng bố tọa trấn, Lâm Bình Nghĩa nghĩ tới đó, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh. Đến lúc đó, nếu thật có người làm khó Vương tộc Tam Địa, nhất định bọn họ sẽ thất kinh!
Lúc này phu nhân chính thất của Lâm Đào vội vàng đi tới, vừa gặp mặt liền duyên dáng quỳ xuống, ánh mắt đã khóc đỏ bừng, nói:
- Thưa cha, đều là con dâu không tốt. Con không ngờ tới thiếp thân thị nữ bên con lại là một tên gian tế. Nếu không phải nó, công chúa Thú tộc làm sao có thể bỏ trốn được?
Lâm Bình Nghĩa nhìn con đâu vẻ mặt bi thương, trầm giọng nói:
- Không trách con được, nói cho ta nghe, ngươi biết được tình huống gì.
- Vâng.
Vị công chúa Nhị Địa ngày trước, bởi vì phu quân đã chết, sắc mặt tiều tụy, trong ánh mắt tràn ngập oán độc nhìn xung quanh, sau đó nói:
- Thị nữ của con, là ngẫu nhiên gặp phải trong một lần dạo vương thành. Khi đó ả làm thị nữ trong một quán rượu, con thấy nó thông minh lanh lợi, rất biết làm việc, liền mua nó về. Những năm gần đây, nó hầu hạ rất tốt, dần dần trở thành tâm phúc. Chuyện hôm nay, vốn con muốn một người tâm phúc đi làm, là ả ta xung phong nhận việc này, nói là ả làm rất tốt, bởi vì ả biết ăn nói, nhất định có thể dỗ công chúa Thú tộc dùng cơm.
Đại phu nhân Lâm Đào nói tới đó, không nhịn được trở nên phẩn nộ:
- Lúc đó con cảm thấy ả ta nói có lý, bởi vì quả thật ả rất biết ăn nói, để cho ả đi. Lại không ngờ rằng, ả lại nói ra chân tướng chuyện này, hiện giờ con hoài nghi...
- Hoài nghi chuyện gì?
Lâm Bình Nghĩa nhìn con dâu hỏi.
- Con hoài nghi, ả ta là một Thú tộc!
Công chúa Nhị Địa ngày trước không nhịn được rớt nước mắt:
- Cái thứ đáng chết này, bởi vì từng có nhiều người nói với con, nói rằng hành động của ả giống như một con mèo. Lúc đó còn cũng không để ý tới chuyện này, còn cảm thấy nữ nhân giống mèo thì càng tốt. Ai có ngờ tới, ả ta lại làm ra loại chuyện này. Nếu như ả không phải thú tộc, làm sao có thể bán đứng con được?
Lâm Bình Nghĩa trầm ngâm, trong lòng buồn bực, nhưng cũng biết chuyện này có thể đúng như con dâu đã nói, thị nữ kia là một Thú tộc. Nếu không, ả không có lý do gì lại mạo hiểm nguy hiểm sinh mạng mình, đi cứu công chúa Thú tộc Linh Nhi kia.
Lúc này, có thị vệ vội vàng chạy tới, quỳ xuống:
- Báo! ở một tòa đại điện bỏ hoang ở phía sau, phát hiện có một cửa ngầm. Sau khi chúng ta mở ra, phát hiện bên trong có một địa đạo!
Lâm Bình Nghĩa hai mắt bồng trợn tròn, ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới được, ở trong trung tâm Vương tộc Tam Địa, lại thật sự tồn tại một cái địa đạo!
Năm đó bọn họ đánh hạ nơi này, diệt đi đa số tộc nhân Vương tộc Tam Địa khi đó, cũng từng lục soát tỉ mỉ xem nơi này có các loại hầm ngầm hay không, nhưng lại không điều tra ra được.
Lúc đó, tổ tiên Lâm Bình Nghĩa cũng không cảm thấy gì. Một cái Vương tộc Thánh địa, thông thường đều là tồn tại hùng mạnh nhất Thánh địa đó. Xây đựng địa đạo, đó là chuyện mà người không tự tin vào mình mới làm. Đường đường một Vương tộc, làm sao lại đi làm loại chuyện đó?
Huống chi, lúc thật sự bị người đánh, cho dù có địa đạo, cũng không có bao nhiêu cơ hội bỏ chạy. Bởi vì công kích đến cảnh giới này, đều giống như thế sấm vang chớp giật!
Khí thế hung mãnh như thế, nào có cơ hội cho ngươi chạy trốn?
- Dẫn ta đi xem!
Lâm Bình Nghĩa lớn tiếng nói, đi theo phía sau thị vệ kia, thẳng tới cung điện hoang phế phía sau hậu viện.
Vào cung điện kia, ngửi thấy mùi mục nát bên trong. Lâm Bình Nghĩa nhíu mày, sau đó ra lệnh:
- Phái người đi vào, đuổi theo cho ta!
Ngay Lập tức, thật nhiều thị vệ Vương tộc Tam Địa tiến vào địa đạo này, men theo địa đạo truy đuổi.
Rốt cuộc Lâm Bình Nghĩa cũng tìm ra nguyên nhân Linh Nhi bỏ trốn được, cho nên cũng không cần nóng nảy nữa. Cho người đưa phu nhân chính thất Lâm Đào trở về, lại an ủi một phen. Mặc kệ nói thế nào, con dâu này cũng là công chúa Vương tộc Nhị Địa, không thể thờ ơ được.
Về phần Linh Nhi chạy thoát... Vừa lúc mượn cơ hội này, làm khó bộ tộc Thú Vương Nhất Địa. Khóe miệng Lâm Bình Nghĩa nổi lên một tia cười lạnh, quay người lại, rời khỏi nơi này. .
Làm cho Lâm Bình Nghĩa không ngờ tới, là chuyện làm ông ta phiền não còn xa mới ngừng lại.
Sáng sớm hôm sau, có người báo lại, nói địa đạo kia hết sức phức tạp, có vô số nhánh rẽ. Trong đó đa số đều là ngõ cụt, hơn nữa bên trong còn có vô số cơ quan ác độc, vì thế còn tổn thất không ít thị vệ cảnh giới Địa Tiên, đầu mục cảnh giới Thánh Chủ cũng bị thương mười mấy người. Cuối cùng, bên trong tất cả địa đạo đều tràn ngập nước lạnh đến thấu xương, địa đạo cũng sụp xuống, chôn vùi mấy chục thị vệ cảnh giới Địa Tiên, cuối cũng không tìm ra được con đường chính xác ở đâu.
Lâm Bình Nghĩa giận tím mặt, chính lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng động đánh nhau. Một tiếng nổ lớn ầm ầm truyền ra, có người vội vàng tới báo, nói có một người thanh niên áo đen xông vào, đang đại khai sát giới!
Lúc này, Lâm Bình Nghĩa quả thật giận không nén được nữa. Theo ông ta thấy, một cái địa đạo mà thôi, có nguy hiểm gì chứ, lại không ngờ tới tổn thất nhiều người như vậy. Bên này còn chưa yên chuyện bên kia lại có người dám xông vào hạch tâm Vương tộc Tam Địa đại khai sát giới.
Lập tức hạ lệnh, nhất định phải bắt sống kẻ kia!
Lại không biết rằng, chính mệnh lệnh này của ông ta, trực tiếp chôn vùi mười mấy cường giả cấp bậc Thánh Chủ!
Người tới chính là yêu nghiệt Tần Lập đó!
Cường giả có thể đánh một trận với Đế vương sơ cấp, còn hạ lệnh muốn bắt sống, quả thật là một trò cười. Chiến Kỳ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, Tần Lập đã tu luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, một kiếm tiện tay sẽ có một Thánh Chủ mất mạng!
Tần Lập hiện giờ, quả thật như sát thần, thân hình nhanh đến mức ngay cả Thần Vương cũng không nắm bắt được, ra tay tàn nhẫn làm người ta run sợ, Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm ở bầu trời hóa thành một con rồng lớn, xé nát toàn bộ kẻ địch ngăn cản trước mặt nó!
Máu tươi hoa mỹ thê lương, vung đầy trời cao!
Đợi đến khi Lâm Bình Nghĩa biết được tin tức này, bầu trời Vương tộc Tam Địa đã hoàn toàn nát bét!
- Giết! Mười cái Thần Vương bậc cao, chém tên kia cho ta!
Lâm Bình Nghĩa tức giận đến bốc khói, rốt cuộc hạ lệnh đánh chết Tần Lập.
Còn sau khi Tần Lập xông vào bên trong hạch tâm Vương tộc Tam Địa, bắt lấy một người, mạnh mẽ xâm nhập tinh thần thức hải đối phương, liền biết được Linh Nhi theo mật đạo chạy thoát. Nhưng lúc này, hắn cũng đã bị phát hiện, dứt khoát không che giấu bản thân, sạch sẽ lưu loát bắt đầu đại khai sát giới ở bên trong hạch tâm Vương tộc Tam Địa.
Ban đầu bởi mệnh lệnh của Lâm Bình Nghĩa, đi ra ngoài chỉ là một số Thánh Chủ đỉnh cấp cùng Thần Vương cấp thấp. Không ai ngờ tới, người thanh niên này lại mạnh mẽ như thế. liên tục chém nhiêu người như vậy.
Đợi đến khi các Thần Vương bậc cao lao ra. Tần Lập đã vận hành Hành Tự Quyết, vỗ mông bỏ trốn ngàn dặm rồi...
- Ranh con, khinh người quá đáng!
Lâm Bình Nghĩa nghe được tin tức này, tức giận mắng một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Mỗi một vị Thần Vương bậc cao đều cảm thấy mất mặt, lại bị người ta xông vào phủ đệ hạch tâm, trắng trợn giết chóc một phen, thong thả rời đi.
Nếu như chuyện này lan truyền ra, danh tiếng Vương tộc Tam Địa cũng bị hủy hoại triệt để rồi.
Lập tức liền có rất nhiều người tự nguyện đi đuổi giết Tần Lập, Lâm Bình Nghĩa tự nhiên đáp ứng, đến bây giờ ông ta còn không biết người áo đen kia là ai, nhưng có thể khẳng định được là đối phương nhất định có quan hệ với công chúa Thú tộc!
Tần Lập!
Cái tên này, lại trồi lên trên mặt, xuất hiện trên bàn cao tầng Vương tộc Tam Địa.
Tuy rằng không có chứng cự, nhưng hiện giờ gần như mọi người đều nhận định: chuyện này ngoại trừ Tần Lập, không thể là người khác được!
Linh Nhi một đường không ngừng, điên cuồng chạy về phía truyền tống trận kia. Vào ngày thứ ba, Linh Nhi đã đi tới một tòa thành nhỏ cách truyền tống trận không xa
Tòa thành nhỏ này bề ngoài không lớn, tường thành cũng không cao. Linh Nhi hạ xuống từ trên cao, lấy đan dược trong người cho vào miệng, nhìn tòa thành nhỏ này có chút do dự...
← Ch. 845 | Ch. 847 → |