← Ch.0112 | Ch.0114 → |
Thần thức của Diệp Phàm vô cùng cường đại, chấm vàng ở mi tâm của hắn đã hóa thành Kim Sắc Tiểu Hồ, trong lúc liếc qua, hắn đã nhận ra, Ngô Thanh Phong trưởng lão là một tu sĩ Thần Kiều cảnh giới.
"Lão nhân gia, ta có một thứ muốn tặng cho ngài."
Nói tới đây, thần sắc hắn tỏ vẻ nghiêm trọng, thấp giọng nói:
"Ngài phải cất giữ cho thật tốt, ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết, nếu không sẽ có hại cho ngài."
Ngô Thanh Phong lão nhân có chút kinh ngạc, không biết vì sao hắn phải nói như vậy, trong lòng có chút nghi hoặc không biết thứ đó là thứ gì.
"Ngài đi tìm một cái bình ngọc thật tốt đi."
Sau đó Diệp Phàm lấy Ngọc Tịnh Bình ra, đổ vào đó một ít Thần Tuyền, một cỗ Sinh Mệnh Tinh Khí nồng đậm tỏa ra, làm cho lão nhân kinh hãi.
"Đây là... sinh mệnh lực thật cường đại!"
"Loại Thần Tuyền này có khả năng cải biến được sinh tử, biến đổi huyết nhục xương cốt, dùng nó để chữa thương và bảo vệ tính mạng thì rất tốt."
Diệp Phàm trịnh trọng nói.
Lão nhân đã từng chiếu cố hắn rất nhiều, hắn cũng hiểu được đạo lý có ơn phải báo, hắn muốn rời khỏi nước Yến, không biết bao giờ mới có thể trở lại, đương nhiên phải báo ân.
"Loại này nước quá trân quý, ta không thể nhận, ngươi mau thu lại đi." Ngô Thanh Phong lão nhân lắc đầu cự tuyệt.
"Ngài không cần nói thêm cái gì nữa, là ta thật tâm mà..."
Cuối cùng, Diệp Phàm đổ đầy Thần Tuyền vào cái bình ngọc, nhét vào tay lão nhân, sau đó lại cẩn thận dặn dò một lần nữa:
"Ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết."
Ngô Thanh Phong lão nhân cẩn thận quan sát thần thủy, cảm thấy khí tức sinh mệnh liên miên bất tuyệt, hắn biết nó có lai lịch rất lớn, nghi hoặc nhìn Diệp Phàm, nói:
"Đây là...?"
"Ngài đừng hỏi nữa."
Lão nhân này không bao giờ nghĩ đến, loại thần thủy này lại chính là Thần Tuyền trên Thánh Sơn ở trong Thái Cổ Cấm Địa, nếu như để lộ ra có khi sinh mệnh lập tức biến mất.
"Chuyện nơi này cũng đã xong, ta muốn rời khỏi nước Yến, Lão nhân gia người hãy bảo trọng."
Diệp Phàm hướng về phía lão nhân thi lễ.
"Hài tử ngươi muốn đi đâu, không phải muốn đi Dao Trì Thánh Địa đó chứ?"
Ngô thanh Phong trưởng lão nhìn về phía hắn, lựa lời khuyên giải, nói:
"Dao Trì Thánh Địa cách nước Yên thiên sơn vạn thủy, đường xá quá xa xôi, ngươi là một phàm nhân, làm sao có thể đi tới đó, chuyện này quá nguy hiểm, ngay cả có tới, thì cũng ..."
" Ngài yên tâm đi, ta có quyết định của chính mình, cho dù không đi được, thì ta cũng muốn đi du lịch thiên hạ, Đông Hoang lớn như vậy, không đi hết được một lần, thì quả thật lãng phí tuổi xuân rồi."
Sau đó, Diệp Phàm hỏi lão nhân những vật phẩm mà mình để lại trước kia, hắn muốn mang đi.
"Ta sẽ phái người đi hỏi, sau khi ngươi và Bàng Bác mất tích, môn phái đem sơn cốc kia cho người khác, phần lớn đồ vật cũng bị thu hồi... không biết còn có giữ lại hay không nữa. "
" Vậy được, ta cũng đi cùng ngài một chuyến luôn."
Sắp rời đi rồi, Diệp Phàm cũng muốn nhìn lại phế tích nguyên thủy một chút.
Khu phế tích này nằm gần Linh Khư Động Thiên, hai khu vốn là nằm trong một khu vực, nhưng giờ đây khi nhìn ra xa xa, thấy cỏ cây điêu linh, chỉ còn lại cảnh tiêu điều, cô quạnh.
Những dãy núi xanh, rừng rậm bây giờ biến thành những vùng đất khô cằn, cây cỏ đã sớm không còn sức sống, thật đúng với từ khô cằn sỏi đá, so với ngày xưa sinh cơ bừng bừng, quả thật khác nhau một trời một vực.
Cổ mộc chọc trời, thực vật tốt tươi, tất cả đã bị phá hủy, không còn sót lại thứ gì, chỉ còn lại một không khí âm u, thê lương mà thôi.
"Bởi vì chuyện mở Âm phần Yêu Đế, đã có vô tận tu sĩ ở Đông Hoang chạy tới chỗ này, thương tật, tử vong kéo dài suốt 3 năm, chỗ này coi như đã bị phá hủy hoàn toàn."
Diệp Phàm có chút cảm khái.
Hắn âm thầm kêu may mắn trước kia mình quyết định rời đi là chính xác, nếu không bây giờ có khi không còn trên đời này nữa rồi.
Ở phía xa xa, có rất nhiều ngọn núi cao đổ sập xuống, ghi chép lại những chuyện kinh khủng đã xẩy ra, cái sức mạnh to lớn tới mức này, khiến người khác chỉ nghĩ không thôi cũng đã run lên rồi.
"Bàng Bác mất tích ở chỗ này, không biết hiện nay hắn ở nơi nào?"
Diệp Phàm đi tới ngũ chỉ sơn ngày xưa, nhưng đáng tiếc không tìm thấy một dấu vết nào, thiếu nữ hoàn mỹ kia cùng với những cường giả yêu tộc đã hoàn toàn biến mất.
Sau đó, hắn đi tới âm phần của Yêu Đế, đầm sâu như mực, tử khí bốc lên tới tận trời cao, cho dù mặt trời có chói chang tới mức nào, cũng không thể chiếu xuống được âm phần.
Những ngọn núi khác ở xung quanh tất cả đều bị vỡ nứt, chỗ này toàn một màu đỏ, đã bị máu của tu sĩ nhiễm hồng, những ngọn núi hài cốt, những thi thể còn đang phân hủy, là một chứng tích cho một trường kinh thiên động địa.
"Bàng Bác... Chờ ta có thực lực, nhất định sẽ đi tìm ngươi, cứu ngươi ra."
Cũng đến lúc Diệp Phàm phải rời đi, hắn quay lại Linh Khư Động Thiên.
Ở phía trước, có một thác nước xinh đẹp mỹ lệ như tiên tử đang chảy xuống, giống như một đạo cầu vồng màu bạc di chuyển trên vách đá.
Có mấy nam nữ trẻ tuổi đang đứng cách đó không xa, trong đó có một cô gái chừng 20 tuổi, cả người mặc quần áo màu vàng nhạt, lưng đeo một cái ngọc đai, eo thon nhỏ nhắn vô cùng tinh tế, thân thể lung linh lộ ra những đường cong động lòng người, xinh đẹp vô cùng, trên mặt lại có một nốt ruồi duyên, càng thêm phần quyến rũ.
Lúc Diệp Phàm đi ngang qua thác nước, thiếu nữ kia tỏ ra nghi hoặc, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó, sắc mặt biến hóa, nhất thời cười lạnh nói:
"Hóa ra là ngươi!"
Diệp Phàm đương nhiên là nhận ra người thiếu nữ trước mắt này, nàng là một Mầm Tiên tên là Lê Lâm của Linh Khư Động Thiên, có quan hệ rất tốt với Hàn Phi Vũ, 3 năm trước đây từng ra mặt giúp cho Hàn Phi Vũ ở trong phế tích nguyên thủy.
Mấy người đứng bên thác nước nghe thấy vậy thì xoay người, trong đó có 2 nam tử tầm khoảng trên 20 tuổi, khi thấy Diệp Phàm, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sát cơ nổi lên, điềm nhiên nói:
"Hóa ra là ngươi, năm đó may mắn chạy thoát, giờ lại dám đến Linh Khư Động Thiên của ta ư."
Tên nam tử này cũng không xa lạ gì, hắn là Lý Vân, có thiên phú dị bẩm, cho dù không phải là Mầm Tiên nhưng luôn cùng tiến thoái với Lê Lâm.
Diệp Phàm cười cười, làm bộ như không nhận ra, nói:
"Các ngươi là ai, tại sao ngăn cản đường đi của ta?"
"Giả ngây giả dại, ngươi cho rằng có thể lừa được chúng ta sao?"
Lê Lâm nở nụ cười lạnh như băng, trong đôi mắt lạnh hung quang lóe lên, nói:
"Ba năm nay, không lúc nào ta không muốn gặp lại ngươi, vậy mà ngươi lại dám trở lại."
"Ta có lực hấp dẫn như vậy ư, lại phải phiền ngươi nhớ nhung. Đương nhiên, chắc chắn là ta mạnh hơn nhiều so với 2 tên nam tử bên cạnh ngươi."
Lý Vân thần sắc âm trầm, lạnh lùng nhìn hắn, nói:
"Ngươi chỉ là một phế vật không thể tu luyện, chết đến nơi rồi mà còn múa mép khua môi, trừ việc đó ra, ngươi còn có thể làm gì nữa đây? "
" Ta nói cho 2 người biết, chúng ta có cừu hận lớn tới như vậy không?"
Diệp Phàm rất ung dung cười hỏi.
"Không nói tới ân oán của ngươi và Hàn sư đệ, nhưng chỉ bằng chuyện ngươi dẫn dụ Ngọc Giác Xà đuổi theo chúng ta, chuyện ám sát bọn ta như vậy, chúng ta sao có thể bỏ qua, ta từng thề rằng, nếu như gặp lại tên phế vật như ngươi, thì nhất định phải giết ngươi!"
Lý Vân nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt giống như một khối băng, hàn khí bốc lên ngùn ngụt.
Trong đầu Lê Lâm, những chuyện cũ không ngừng hiện lên, làm cho nàng có cảm giác như phát điên, nếu như không có Hàn trưởng lão xuất hiện trong phế tích, chém Ngọc Giác Xà, thì có lẽ mình và Lý Vân đã bị Ngọc Giác Xà nuốt chửng rồi.
Lúc ấy nàng từng thề, muốn đem xương của Diệp Phàm nghiền thành tro, bây giờ gặp lại ngoài ý muốn, thân thể nàng kích động tới mức run rẩy, điềm nhiên nói:
"Không nghĩ tới chúng ta có ngày gặp lại nhau, ngươi không thể tu luyện như chúng ta, nhưng ngày đó suýt chút nữa giết chết 2 chúng ta, một phế vật mà lại làm được như vậy, hôm nay ta cũng phải giết ngươi!"
Lý Vân sắc mặt dữ tợn, nói:
"Không cần phải nói nhảm với hắn làm gì nữa, ta phải đích thân hành hạ hắn đến chết mới thôi."
Dứt lời, hắn đi về phía trước. Mấy nam tử bên cạnh đứng nhìn xem cuộc vui.
"Ta cũng có ấn tượng về hắn, năm đó hắn ở cùng với Mầm Tiên Bàng Bác, sau đó thì cả 2 cùng biến mất."
"Đúng vậy, ta cũng nhớ ra rồi, bọn họ từng đánh gần chết Hàn Phi Vũ, rồi đem hắn ném xuống vũng bùn."
Lê Lâm và Lý Vân đồng thời đi về phía trước, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, hai người chỉ biết một Diệp Phàm ở mấy năm về trước, chứ đâu có biết Diệp Phàm bây giờ đã là tu sĩ Thần Kiều cảnh giới.
"Ta muốn nhìn thấy tình cảnh hắn quỳ xuống xin tha thứ..."
Lê Lâm nói như vậy, nàng cảm thấy nếu như trực tiếp giết Diệp Phàm thì quả thật khó có thể trút hết nỗi hận trong lòng, chỉ có cách làm cho hắn nhục nhã, nàng mới khoái chí.
"Ngươi còn chưa quỳ xuống!"
Lý Vân quát lạnh, sải bước đi tới gần Diệp Phàm, đưa mắt nhìn xuống, sắc mặt âm hàn vô cùng.
"Trên đời này, chưa có ai đáng để ta quỳ, chỉ bằng hai người thì..."
Diệp Phàm quét mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Lê Lâm là Mầm Tiên, Lý Vân có thiên phú dị bẩm, 3 năm trôi qua, hai người cũng đã đạt tới Mệnh Tuyền cảnh giới, có rất ít người dám gây sự với bọn họ, bình thường toàn dùng 2 chữ thiên tài để khen tặng, giờ đây lại có một phế vật dám cười nhạo bọn họ, đương nhiên bọn họ vô cùng tức giận.
"Để ta bắt ngươi phải quỳ!"
Lý Vân đạp mạnh vào 2 đầu gối Diệp Phàm, tu sĩ ở cảnh giới Mệnh Tuyền cực kỳ cường đại, nếu như đạp vào đầu gối một phàm nhân, tất nhiên sẽ làm xương cốt vỡ vụn, thế mới biết hắn xuất thủ tàn nhẫn tới mức nào.
"Chỉ bằng một người như ngươi, thì có kéo thêm trăm con tôm tép nữa cũng không đủ."
Diệp Phàm nhẹ nhàng lùi lại phía sau mấy bước, phiêu dật vô cùng, hắn đã đạt đến Thần Kiều cảnh giới, cho nên không thèm chú ý tới những người này, hắn không muốn chấp nhặt.
"Một phế vật như ngươi, mà dám nói ta là tôm tép ư!"
Thanh âm của Lý Vân rất lạnh lùng, hắn vốn được người khác coi là thiên tài, bây giờ lại bị một phàm nhân mắng như vậy, cho nên sắc mặt vô cùng khó coi, giơ chân phải, đá thẳng vào miệng Diệp Phàm.
Đạt tới cảnh giới hiện nay, Diệp Phàm không muốn chấp nhặt với hắn, nhưng không có nghĩa là ẩn nhẫn chịu đựng, chỉ nghe phanh một tiếng, hắn đã tóm được chân của Lý Vân, kéo hắn lên trên không, đập mạnh xuống đất.
Vô cùng nhanh chóng, như nước chảy mây trôi, mọi người chỉ thấy trước mắt mình hoa lên một cái, Lý Vân đã nằm úp dưới đất như một con chó chết, thống khổ rên rỉ, hắn không còn sức để bò dậy nữa.
Lê Lâm cảm thấy có gì đó không đúng, không dám tiến lên, mà lấy vũ khí của mình ra, chém về phía Diệp Phàm.
Nhưng mà, một khi Diệp Phàm đã xuất thủ, thì nàng làm gì còn cơ hội nữa, chỗ hắn đứng chỉ còn lưu lại một tàn ảnh, trong nháy mắt đã tới chỗ Lê Lâm, sau đó một tay tóm lấy cổ nàng, bóp lại, sau đó nhấc lên, quay một vòng trên không trung, ném thẳng nàng xuống thác nước
"Ầm Ầm..."
Lê Lâm nửa tỉnh nửa mê khi bị nước xộc vào bụng, thì lập tức tỉnh táo, bụng nàng căng lên, không biết đã uống bao nhiêu nước rồi.
"Ngươi, cái tên phế vật này..."
Lý Vân thống khổ rên rỉ, khó nhọc ngồi dậy, sát cơ hiện lên trên mặt, Khổ Hải của hắn quang hoa lấp lánh.
"Phanh "
Song, Diệp Phàm đâu có để cho hắn có cơ hội tế xuất vũ khí, giơ chân đạp mạnh một cái, đánh tan đạo quang hoa kia, hai chân dậm mạnh xuống, đè hắn ở dưới đất.
Tất cả đều vô cùng đơn giản, 2 tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh giới cứ như là phàm nhân không hiểu phương pháp tu luyện, lại bị Diệp Phàm 3 cước 2 quyền khắc chế, người khác có cảm giác như mình đã nhìn nhầm.
"Phế vật..."
Lý Vân điên lên, hắn cũng cho là đây chỉ là trùng hợp, hắn cảm thấy mình quá chủ quan, không sử dụng mấy phương pháp huyền diệu, để phải chịu cảnh như bây giờ.
"Thiên tài là gì, nếu như loại người như ngươi cũng được coi là thiên tài, thì thiên tài chỉ để cho người ta dẫm đạp mà thôi..."
Nói tới đây, sắc mặt của Diệp Phàm không còn hiền hòa nữa, đưa giày của mình ấn lên mặt của Lý Vân, vì để cho hắn không còn cơ hội xuất thủ, cho nên bên trái ấn 1 cái, bên phải ấn 1 cái.
"Ngươi... Ta muốn giết ngươi!"
Khuôn mặt của Lý Vân sưng lên, đôi mắt như phun lửa.
"Phanh "
Diệp Phàm đưa chân đá hắn vào bên trong thác nước, không thèm nhìn lại, xoay người rời đi, hắn căn bản không có để ý tới 2 người này.
Mấy người bên cạnh thác nước trợn mắt há mồm, nhìn thấy Diệp Phàm rời đi, cảm giác như mình đang ở trong mộng, không dám tin vào mắt mình nữa.
Diệp Phàm đi tới chỗ ở của Ngô Thanh Phong lão nhân, phải chờ một lúc, lão mới trở về.
"Lão nhân gia, những thứ ta bỏ lại ở đây có còn không?"
Ngô Thanh Phong lão nhân nhíu mày, nói: "Còn thì còn, nhưng mà..."
"Sao vậy?"
Diệp Phàm nghi hoặc không hiểu.
"Ta thay người tìm rồi, nhưng mà..."
Ngô Thanh Phong trưởng lão có chút lúng túng, há miệng ra những cũng không nói được từ nào.
"Chẳng lẽ có người muốn chiếm làm của riêng, không muốn trả lại cho ta sao?"
Diệp Phàm hỏi.
Sự thực đúng là như vậy, Ngô Thanh Phong lão nhân là trưởng lão của Linh Khư Động Thiên, cho nên hắn rất xấu hổ, hắn kéo tay Diệp Phàm, nói:
"Ta và ngươi cùng đi, ta giúp ngươi đòi lại. "
"Rốt cuộc là ai muốn giữ lại, những đồ vật đó không phải là bị hỏng rồi hay sao, căn bản nó không có bao nhiêu giá trị cả."
"Là Hàn Dịch Thủy trưởng lão, hắn đối với luyện khí có chút kiến thức độc đáo, cho nên phát hiện ở Thanh Đăng, Kim Cương xử, tấm biển đồng Đại Lôi Âm Tự ... đã tốn rất nhiều công sức nghiên cứu rồi. "
"Trưởng lão họ Hàn..."
Diệp Phàm nhất thời cả kinh, vội vàng hỏi. Quả nhiên đúng như hắn phỏng đoán, Hàn Dịch Thủy kia chính là ông nội của Hàn Phi Vũ.
(Chỗ này mọi người chú ý, Hàn trưởng lão trước kia được Hàn Phi Vũ gọi bằng thúc công (ông chú), còn đây mới là ông nội)
Hàn trưởng lão biết luyện dược là Thúc Công của Hàn Phi Vũ, Diệp Phàm đã sớm nghe nói qua ông nội của Hàn Phi Vũ cũng là một trưởng lão ở Linh Khư Động Thiên.
Trong sơn cốc của Hàn Dịch Thủy yên tĩnh không một tiếng động, cây cối xanh um, kỳ thạch nhấp nhô, cầu nhỏ, tiểu đình, lan can, thác nước, vô cùng thanh tĩnh u nhã.
Ở trong một tòa đình đài, có 3 lão nhân đang ngồi thưởng thức trà, thấy Ngô Thanh Phong trưởng lão mang theo Diệp Phàm tới, một người khô gầy, sắc mặt tái nhợt, nhíu mày.
Nhưng Ngô Thanh Phong trưởng lão đã nói:
"Hàn trưởng lão, ta dẫn hài tử này tới, ngươi đem những đồng khí kia trả lại cho hắn đi."
Hàn Dịch Thủy sắc mặt tái nhợt, nhìn Diệp Phàm mấy lần, sau đó nhìn về phía Ngô Thanh Phong trưởng lão, thản nhiên nói:
"Những thanh đồng khí này không phải là của đệ tử Bàng Bác sao, tại sao lại có liên quan tới hắn. "
" Ngươi..."
Ngô thanh Phong trưởng lão thần sắc nhất thời biến đổi.
Diệp Phàm cũng có cảm giác rất không thoải mái, nói:
" Hàn Dịch Thủy trưởng lão, ngài sao có thể nói như vậy? Những thứ phế đồng kia có cái của ta, có cái của Bàng Bác, hiện nay đã Bàng Bác mất tích, ta là bằng hữu tốt nhất của hắn, tới lấy lại đồ của chúng ta, tại sao lại có thể nói là không có liên quan?"
Sắc mặt của Hàn Dịch Thủy nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:
"Ngươi là ai, nơi này toàn là trưởng lão của Linh Khư Động Thiên, tu vi đều đạt tới Thần Kiều cảnh giới, mọi người đều chứa đựng bí pháp tu luyện, đây lại là nơi một phàm nhân như ngươi được phép nói chuyện hay sao? Còn không lui ra ngoài!"
Ngô thanh Phong trưởng lão đập mạnh quải trượng xuống đất, nói:
"Hàn Dịch Thủy ngươi có ý gì đây?"
Diệp Phàm cũng nổi giận ý, hắn không nghĩ tới Hàn Dịch Thủy lại có thái độ như vậy, như nhìn từ trên cao nhìn xuống, lại làm ra vẻ chính nghĩa, cướp đoạt phật khí của hắn, lại còn ép hắn vào phía trái lý.
Hàn Dịch Thủy sắc mặt bình tĩnh, cười nói với Ngô Thanh Phong trưởng lão, nói:
"Ý của ta nói, sơn cốc này chính là trọng địa, Ngô Thanh Phong trưởng lão tại sao lại đưa một người phàm như vậy vào đây."
"Ta tới lần này, chỉ muốn lấy lại đồ vật của mình."
Diệp Phàm thần sắc bình tĩnh, đưa mắt nhìn Hàn Dịch Thủy, nói:
"Mời Hàn trưởng lão đem những thanh đồng khí của ta ra đây."
"Những thanh đồng khí kia có quan hệ với ngươi ư?"
Hàn Dịch Thủy quét mắt nhìn hắn một cái, nói:
"Ta đã nói rất rõ ràng, đây là vật phẩm của Bàng Bác, hắn là đệ tử của môn phái ta, bây giờ hắn đã mất tích, di vật của hắn đương nhiên thuộc về Linh Khư Động Thiên. Sao lại có quan hệ với một ngoại nhân như ngươi? Ngươi chưa từng gia nhập môn phái của ta, thì làm gì có tư cách gì nói chuyện, còn không mau mau cút ra."
Nói tới đây, sắc mặt của hắn trầm xuống, nói:
"Xông vào trọng địa của môn phái ta, không rời đi thì chỉ có họa sát thân!
← Ch. 0112 | Ch. 0114 → |