Vay nóng Tima

Truyện:Già Thiên - Chương 0252

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0252: Một Đỉnh Áp Thập Phương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


Đỉnh được tạo thành từ nguyên căn vạn vật mẫu khí vô cùng chắc chắn, từ trên đỉnh rủ xuống từng tia Huyền Hoàng nhị khí, làm cho đỉnh trở nên cổ xưa, ngưng tụ thành thế trấn áp thiên địa sơn hà.

Nữ đệ tử còn lại của Diêu Quang thánh địa có cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung, thậm chí đã bước một chân vào cảnh giới thứ tư rồi, nhưng lúc này bị đỉnh trấn áp, muốn nhúc nhích cũng không được.

- Sư muội!

Nam đệ tử Diêu Quang thánh địa kêu to, há mồm phun ra một ngọc ấn. Ban đầu ngọc ấn trong suốt này chỉ cao khoảng một tấc, nhưng nhanh chóng biến lớn hơn. Chỉ trong một lát, ngọc ấn này đã trở nên to như ngọn núi, có đại thế tựa vạn quân, làm cho cả hư không cũng bị chấn động.

Tình thế bây giờ rất nguy cấp, nữ đệ tử kia đã bị đỉnh trấn áp hoàn toàn. Mặc dù đỉnh còn cách xa người tới mười thước, nhưng nữ đệ tử kia đã không chịu nổi nữa, làn da nõn nà đã xuất hiện những đường máu máu vì áp lực và sức nặng quá khủng khiếp của đỉnh.

Nam đệ tử Diêu Quang thánh địa vội vàng dùng hết khả năng thúc giục đại ấn. Ngọc ấn trong suốt kia tỏa sáng rực rỡ, tản phát lực lượng khủng khiếp đến nỗi bầu trời phải rung động ù ù, tâm thần những người khác cũng vì vậy mà không yên.

"Keng"

Ngọc ấn lay động phát ra những đạo ánh sáng bén nhọn như lưỡi đao, rồi cùng nhau xông tới chém đại đỉnh, nhưng căn bản không có hiệu quả. Đại đỉnh kia như vực sâu biển lớn, không thể nào bị rung chuyển được.

Nam đệ tử Diêu Quang thánh địa trầm lòng xuống, cắn răng thôi động thần lực trong cơ thể. Bỗng nhiên ngọc ấn tỏa ánh sáng rực rỡ, giống như là một ngọn núi đang phát sáng vậy, rồi ngọc ấn này xoay tròn đánh tới đại đỉnh.

Đại đỉnh này được chế tạo từ nguyên căn vạn vật mẫu khí, chắc chắn đến nỗi có thể nói là bất hủ. Nam đệ tử Diêu Quang thánh địa cũng biết vậy, nhưng hắn không thể không liều mạng, mặc dù việc này có thể làm cho ngọc ấn bị hủy diệt, nhưng nếu không làm thế thì đồng môn của hắn nhất định sẽ bị chết.

"Ầm"

Ngọc ấn cao lớn như một ngọn núi thủy tinh rốt cuộc đã đụng vào đỉnh, tuy nhìn bề ngoài nó còn to lớn hơn đỉnh nhiều, nhưng lại không kiên cố chắc chắn bằng đỉnh được.

Đại đỉnh cao chín thước không động đậy, từng luồng khí Huyền Hoàng rủ xuống chấn nát ngọn núi lớn trong suốt kia.

"Ầm"

Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọc ấn kia đã hóa thành vạn đạo ánh sáng, rồi biến mất không thấy gì nữa.

Đây chính là đỉnh được tạo thành từ nguyên căn vạn vật mẫu khí, mặc dù nhận phải công kích vô cùng khủng khiếp nhưng nó không hề bị di chuyển nửa tấc, nó vẫn huyền phù ở trên không trung, tản phát khí thế cổ xưa.

"Keng"

Cơ Vân Lâm xuất thủ, Tiệt Thiên chỉ ngang trời xuất hiện đánh vào thân của đại đỉnh cao chín thước, tạo nên những âm thanh rung trời. Nhưng cũng giống như khối ngọc ấn khi nãy, mặc dù lực tấn công vô cùng mạnh mẽ, nhưng Tiệt Thiên chỉ vẫn không thể gây tổn thương cho đỉnh được, đại đỉnh vẫn đứng sừng sững ở nơi đó như một ngọn núi cao, không thể nào bị lay động.

"Xoẹt"

Cơ Vân Lâm lại chấn chỉ một lần nữa, từ trên đầu các ngón tay trong suốt có những con chân long xông ra ngoài. Năm con chân long thô to này lượn quanh đỉnh, long thủ vươn ra muốn kéo đại đỉnh đi sang một chỗ khác, lực đạo vô cùng mạnh mẽ.

Đáng tiếc, dù ngũ long đã khóa đỉnh, dùng sức mạnh để kéo nhưng đại đỉnh vẫn không di động. Những tia Huyền Hoàng do đỉnh phát ra chảy về phía năm con chân long, lập tức có những tiếng vỡ vụn phát ra. Năm con chân long đang quay quanh đại đỉnh đều bị gãy lìa, hoàn toàn tiêu tán.

- Chư vị mau ra tay, cứu Diêu Quang tiên tử ra!

Cơ Vân Lâm hét lớn, nói với những người chung quanh.

- Xin các vị ra tay xuất thủ, Diêu Quang thánh địa ta sẽ trọng tạ!

Nam đệ tử Diêu Quang thánh địa cũng hét to.

Khi nãy đã có mười mấy người lao đến, nhưng sau khi nhìn thấy thần uy của đỉnh thì họ đã dừng lại, huyền phù ở một chỗ cách đó không xa.

Bọn họ tiến không được mà thối cũng không xong. Ban nãy xong tới là vì họ thấy Diệp Phàm đã bị trấn áp, xông đến chỉ vì muốn dệt hoa trên gấm thôi, thật không ngờ vạn vật mẫu khí đỉnh vừa ra thì thế cục đã thay đổi hoàn toàn.

Lúc này mấy người của thế gia Hoang Cổ và Diêu Quang thánh địa lại kêu gọi, bọn họ không thể không đi tới. Mười mấy người cùng rút vũ khí ra, rồi nhất loại đánh tới đại đỉnh.

Tuy mấy người này còn trẻ tuổi, nhưng dám đi lên trợ trận thì chắc chắn cũng là người có tu vi bất phàm. Các thanh vũ khí ấy phát sáng chói mắt, rồi bay vọt qua hư không tạo nên những tiếng xoẹt xoẹt rung động, chiếu sáng cả phương trời này.

"Keng", "răng rắc", "ầm"....

Mặc dù tu vi những người này bất phàm, nhưng vẫn không thể đánh động tới đại đỉnh do nguyên căn vạn vật mẫu khí đúc thành được. Kiện vũ khí được thánh vật cực kỳ trân quý của thiên địa đúc thành này vô cùng chắc chắn, vạn kiếp bất hủ.

Đại đỉnh chấn nhẹ, Huyền Hoàng tràn ra khắp bốn phương tám hướng, chấn nát mấy thanh vũ khí kia thành phấn vụn.

Diệp Phàm đứng ở trên đại đỉnh, mái tóc dài phiêu động theo gió, ánh mắt trong trẻo của hắn nhìn xuống dưới. Ở ngay bên dưới đỉnh, nữ đệ tử Diêu Quang thánh địa kêu la thảm thiết, thân thể gần như đã bị hủy, máu tươi bắn tung tóe.

- Chư vị, xin liên thủ với nhau đánh bay đại đỉnh!

Nam đệ tử Diêu Quang thánh địa hét lớn.

Hắn phun ra một ngụm máu, rồi cả thân thể được một ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ, sau đó thân thể bộc phát ánh sáng chói mắt, giống như một mặt trời đang tỏa cháy vậy.

Tuy loại bí pháp này không phải là Thánh Quang thuật vạn pháp bất xâm, nhưng cũng là bí pháp vô thượng kinh thế được ghi lại trong cổ kinh.

Toàn thân hắn tỏa sánh sáng ngọc chói mắt, giống như đang bị thiêu đốt vậy. Tay phải vừa đánh ra là đã có một ngọn lửa lớn tràn khắp cả thiên địa, giống như một bàn chưởng được lửa lớn lượn quanh bao trùm cả bầu trời, bàn chưởng ấy đánh mạnh vào đại đỉnh.

"Keng"

Một tiếng vang rung trời phát ra, cả hư không cũng run rẩy.

- Chư vị, hắn đã kiệt sức rồi, không thể xuất thủ được nữa. Mau mau ra tay trấn áp.

Cơ Vân Lâm cũng hét lớn.

Hắn sử dụng Hư Không Đại Thủ ấn, một bàn tay khổng lồ màu đen như mây đen mênh mông cuồn cuộn xuất hiện, bàn tay này không ngừng đánh vào đại đỉnh do nguyên căn vạn vật mẫu khí tạo thành, âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra khắp nơi.

- Giết!

- Mọi người liên thủ giết hắn đi, chỉ cần đánh rớt được vạn vật mẫu khí đỉnh là được, lúc đó coi như hắn đã là cá nằm trên thớt!

...............

Mười mấy người kia lao đến, toàn lực xuất thủ. Nếu như đã lựa chọn tiến lên, vậy chỉ còn cách ra tay hết sức mình thôi.

"keng", "loảng xoảng"...

Những âm thanh đinh tai nhức óc như muốn phá vỡ cả sắt đá liên tục truyền khắp ngọn núi này, mọi người đều toàn lực đánh vào vạn vật mẫu khí đỉnh.

Tất cả mọi người đều biết bọn họ không thể đánh nát đỉnh này được, có thể nói mấy vũ khí được dùng thánh vật tế luyện như vậy gần như bất hủ với thế gian, nên bọn họ chỉ cầu mong mình đánh bay được đỉnh này ra khỏi người thiếu niên kia là được rồi.

Đúng là thần lực của Diệp Phàm đã bị hao tổn nhiều, bởi vì đại đỉnh này giống như một cái động không đáy, không thể nào lấp đầy nó được, nhưng hắn còn chưa đến mức sức cùng lực kiệt. Nãy giờ hắn giả bộ mệt mỏi là vì muốn tụ tập toàn bộ đám người kia lại mà thôi.

Hắn không có trấn áp giết chết ngay địch thủ ở bên dưới, cũng là vì muốn gây cho người ta một cảm giác là có thể cứu được nữ đệ tử Diêu Quang thánh địa.

Quả nhiên, khi những người kia đều xông đến gần rồi thì Diệp Phàm không còn nương tay nữa. Hắn thôi động đại đỉnh, bộc phát thần uy vô thượng.

"Phốc"

Nữ đệ tử ở bên dưới đỉnh bị chấn thành huyết vụ, trực tiếp biến thành tro bụi bay đi.

"Ầm"

Đại đỉnh chấn động, làm cho trời đất xung quanh phải nghiêng ngửa, tựa như muốn lật ngửa cả phương không gian này lại. Theo cơn chấn động đó, Huyền Hoàng nhị khí tràn ra xông về tứ phương.

- A...

Những tiếng kêu thảm thiết truyền đến, mười mấy tu sĩ kia không thể ngăn cản được. Huyền Hoàng nhị khí do đại đỉnh phát ra trầm trọng như núi, bây giờ bọn họ mới phát hiện việc họ đang làm cũng giống như kiến càng muốn lay cây.

"Phốc"

Người thứ nhất trở thành phấn vụn.

"Phốc", "phốc"...

Người thứ hai, người thứ ba...liên tiếp hóa thành bụi bay, bị Huyền Hoàng nhị khí nghiền nát.

Đại đỉnh chấn động, hơn mười mấy người tu sĩ xông lại đều bị biến thành tro bụi, không có người nào có thể chống cự được. Dù họ có sử dụng bí pháp nào, tất cả cũng bị tan biến; dù họ có tế ra vũ khí nào, tất cả cũng bị gãy nát, không thể nào ngăn được.

Đây chính là oai lực một đỉnh phá vạn pháp!

Vạn vật mẫu khí đỉnh chấn động hủy diệt thập phương, không còn vật gì được phép tồn tại.

Nam đệ tử kia của Diêu Quang thánh địa hét to, đại chưởng do ngọn lửa lớn tạo thành điên cuồng đánh vào đại đỉnh, tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc. Nhưng nó cũng như bọ ngựa đấu xe, đại đỉnh vừa đi qua thì hắn đã bị chấn thành tro bụi.

Lúc này tại chiến trường chỉ còn một người không chết, đó chính là Cơ Vân Lâm, nhưng tất nhiên người này cũng không sống lâu được. Nửa thân thể ở dưới của hắn đã bị biến thành làn sương máu, một bàn tay khổng lồ màu đen đang đặt ở trước ngực, miễn cưỡng thở dốc kéo dài hơi tàn.

Tất cả mọi người đang xem cuộc chiến đều cảm thấy lạnh lẽo, thiếu niên này thật là đáng sợ, dùng một đỉnh phá vạn pháp, đánh nát toàn bộ địch thủ, chiến lực thật làm người khác phải kinh sợ.

- Ngươi cũng sống dai lắm, không ngờ là người sống cuối cùng.

Diệp Phàm cảm thấy ngoài ý muốn.

Đỉnh đã thu nhỏ lại cao khoảng một thước, rồi huyền phù ở ngay trên đỉnh đầu Diệp Phàm. Từng tia Huyền Hoàng nhị khí buông xuống bao phủ Diệp Phàm, làm cho hắn trở nên nghiêm nghị hơn. Thánh vật này vừa làm cho mọi người quan sát cuộc chiến vừa kinh sợ vừa ước ao.

- Ngươi không sống lâu được đâu! Cường giả Cơ gia ta còn ở Khúc Châu này, chắc chắn ngươi sẽ không chạy thoát được, nhất định bị họ đánh chết thê thảm.

- Nếu như ta dám đến thì còn sợ điều này sao?

Diệp Phàm nở nụ cười lạnh.

- Nhãi con, ngươi có lẻo mép đi. Chờ đến khi ngươi gặp anh kiệt trẻ tuổi chân chính của Cơ gia ta, ngươi sẽ biết cái là cường giả chân chính.

- Ngươi đang nói tới Cơ Hạo Nguyệt, Cơ Bích Nguyệt, hay là Cơ Hải Nguyệt?

Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.

- Cần gì anh kiệt bí cảnh Tứ Cực Cơ gia ta tới giết ngươi hả? Chỉ cần các đệ tử cảnh giới thứ tư hoặc thứ năm bí cảnh Đạo Cung là đủ giết ngươi như giết một con kiến hôi rồi?

Cơ Vân Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ta đã làm thịt ba tên đệ tử cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung rồi, một lát nữa cộng thêm ngươi là bốn người. Cảnh giới thứ tư là giỏi lắm sao? Ta sẽ đi thử một chút.

Diệp Phàm nói, ra vẻ không quan tâm lắm.

- Ngươi cứ cuồng vọng đi, cao thủ Cơ gia ta như mây, những người mạnh hơn chúng ta đếm không xuể. Đến lúc ngươi gặp họ, chắc chắn trời cao không còn đường hay, địa ngục không cửa để vào!

- Đệ tử cảnh giới thứ tư hoặc thứ năm bí cảnh Đạo Cung của Cơ gia rất nhiều sao? Tương lai ta cũng không ngại đi giết mấy tên.

Diệp Phàm rất bình tĩnh.

Mấy người quan sát trận chiến ở xa sợ hết hồn hết vía, thiếu niên giống như ma vương này dám nói sẽ đi giết người của thế gia Hoang Cổ, lời nói thật đúng là tràn ngập khí tức của ma đạo, làm cho bọn họ phát rét.

- Mặc dù ngươi lớn lối, nhưng hành tung đã bại lộ, ngươi không thể nào ra khỏi Khúc Châu được. Có hai người trong mười đại cao thủ bí cảnh Đạo Cung của Cơ gia ta đang ở đây, ta cũng muốn xem thử ngươi sẽ sống sót như thế nào!

Sắc mặt Cơ Vân Lâm xanh mét.

Diệp Phàm cũng không thèm để ý, thong thả đối đáp lại. Trong lúc vô tình, hắn đã đi tới rất gần đối phương, đột nhiên hắn ra tay xuất thủ, thần thức cường đại hóa hình ở ngay hồ nhỏ màu vàng tại mi tâm bắn về phía thức hải của Cơ Vân Lâm.

- A...

Cơ Vân Lâm kêu la thảm thiết.

- Ta muốn mượn Hư Không cổ kinh xem một chút!

Diệp Phàm tiến lên gần phía trước, đứng trước người Cơ Vân Lâm.

Hắn cũng biết đối phương không thể nào biết được toàn bộ cổ kinh, nhưng chắc chắn đã học được vài loại bí thuật vô thượng. Nếu như có thể tìm ra được, chắc chắn đây là thu hoạch lớn của hắn.

- Ngươi nằm mơ!

Cơ Vân Lâm rống lên trong thức hải:

- Không bao giờ ngươi nhận được đâu.

Đột nhiên tim của Diệp Phàm đập nhanh hơn, một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng. Hắn quyết đoán thu hồi thần thức lại rồi lui nhanh về sau.

"Phốc"

Đỉnh đầu của Cơ Vân Lâm nổ tan tành, rồi một cỗ lực lượng hư không kinh khủng bộc phát ngay tại đó, làm rách cả hư không. Một đám mây đen làm cho lòng người phải khiếp sợ đánh thẳng đến chỗ Diệp Phàm.

"Xoẹt"

Vạn vật mẫu khí đỉnh lay động, Huyền Hoàng nhị khí rơi xuống dưới như một dải tơ lụa, ngăn chặn đám mây màu đen kia.

Diệp Phàm hít vào một hơi, nếu như không có Huyền Hoàng nhị khí chặn lại thì hắn đã bị đám mây đen kia đánh trúng rồi.

- Bên trong thức hải các đệ tử này cũng có lực lượng hư không, thật làm cho người ta phải kinh hãi...

Lúc này đây, chỉ còn một mình Diệp Phàm đứng ở trong sân, tám vị đệ tử trẻ tuổi của thế gia Hoang Cổ và Diêu Quang thánh địa đã bị hắn lần lượt đánh gục, đây đúng là một chuyện trọng đại!

Những người này vì muốn truy nã hắn nên đã tổ chứ tụ hội các tu sĩ trẻ tuổi ở Khúc Châu, tuy nhiên, chính là chánh chủ lại xông đến nơi này, đại khai sát giới giết chết toàn bộ.

Các tu sĩ trẻ tuổi của Khúc Châu ở xa không thể nào bình tĩnh được nữa, bọn họ có thể tưởng tượng được chắc chắn chuyện này sẽ làm kinh động khắp nơi, dẫn phát sóng biển khôn cùng.

Tin tức này không thể nào giấu được, tất cả tu sĩ trẻ tuổi ở Khúc Châu đều tận mắt thấy được, tất nhiên họ sẽ truyền tin ra ngòa trước tiên.

Hai đại Thánh Địa truy nã một người thiếu niên, nhưng hắn lại trắng trợn khiếu khích, giết chết tám vị đệ tử chân truyền, việc này cũng giống như hắn đã tát vào mặt Cơ gia và Diêu Quang thánh địa một phát, chắc chắn sẽ dẫn tới một hồi phong ba dữ dội!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1822)